Chúng Ta Của Sau Này...
Chương 25: Bữa Cơm Gia Đình
Minh Anh dặn dò Hải Vinh đưa cô về nhà cha mẹ cô, vì Nghi Đình đã về nên cô cũng phải để cho gia đình đoàn tụ. Trên xe, Hải Vinh không nhắc đến điều gì, còn Minh Anh thì muốn tiếp tục câu chuyện còn đang dang dở: "Bây giờ đã nói được chưa?" "Chuyện gì?" "Chuyện tối qua." Hải Vinh bỏ lỡ một nhịp, sau đó mới nói: "Nó nói lung tung mà em cũng tin à?" "Rõ ràng là anh đã thừa nhận rồi còn gì." Minh Anh mất hết kiên nhẫn. Người nào đó cười cười, góc cạnh trên mặt càng hiện rõ như tạc tượng: "Em biết bấy nhiêu cũng đủ rồi." "Em không rảnh mà chơi trò mèo vờn chuột với anh. Anh muốn làm mèo em cũng không tình nguyện làm chuột đâu." Minh Anh bày ra vẻ mặt bất mãn. "Mèo và chuột thì không thể là một đôi, nhưng đổi thành một con hổ thì được." Minh Anh khó hiểu nhìn anh, sau cùng mới nhớ ra, anh và An Nhi bằng tuổi nhau, đều hơn cô một tuổi. Anh tuổi hổ, còn cô tuổi mèo. Mặt cô hơi đỏ, ý của anh là muốn cùng cô thành một đôi à? Cô không nói gì nữa, nhìn thẳng về phía trước. Hải Vinh nhớ lại những lời Nghi Đình nói ngày hôm qua, trong lòng cũng chỉ muốn thử một chút, không ngờ cô chẳng có biểu hiện gì. Bảy năm trước ngay cả đứa trẻ cũng nhìn ra hai người có tình ý, vậy mà anh và cô lại chẳng nhận ra được. Kém cỏi hơn cả đứa con nít. Bây giờ gặp lại còn muốn vờn nhau thêm bảy năm mỏi mòn nữa à? "Anh muốn nói, nhưng chỉ sợ em không tin." Thử hỏi một người biệt xứ bảy năm, quay trở lại nói 'Trong lòng anh luôn nhớ tới em' thì ai mà tin. Chưa ném dép mắng 'Đồ lừa gạt' đã là may phước lắm rồi. Đem nói với đứa con nít nó còn chả tin nữa. Anh cũng chẳng có mặt mũi mà nói ra những lời đó. "Vậy thì đừng nói." "..." Quả nhiên. Đi được một đoạn, Hải Vinh lại bâng quơ nhắc đến Đình Dĩ, người đã cự tuyệt không giúp đỡ anh. Ban đầu anh cho rằng Đình Dĩ không đủ tin tưởng vào Đại Dương, sau đó thì biết là do anh ta có ý với Minh Anh nên dè chừng anh vì cô ấy không muốn nhận tấm lòng đó của anh ta. "Con người Đình Dĩ tuy bên ngoài vui vẻ, nhưng bên trong lại suy tính rất nhiều. Người bên cạnh chưa có ai là không bị anh ta đem lên bàn tính cả." "Kể cả em à?" Minh Anh gật đầu: "Quen biết anh ta nhiều năm, em cũng sắp biến thành cái bàn phím luôn rồi." Hải Vinh bật cười: "Anh ta có vẻ thích em, không giống như sẽ tính toán với em." Chuyện này cô biết, nhưng vế đầu tiên là đúng, vế thứ hai thì phải xem xét lại: "Sao anh biết anh Dĩ thích em?" Ai đó chột dạ, tắt đi nụ cười: "Linh cảm của đàn ông với nhau ấy mà." Minh Anh xì môi, như kiểu anh thì hiểu cái gì: "Thích cũng vô dụng, em không thích người tính toán với em." Một câu này của cô cũng đủ cho anh yên tâm rồi. Hải Vinh không nói gì nữa, tăng tốc độ, đưa cô về nhà. Về đến nhà cũng đã đến giờ cơm trưa, Minh Anh muốn mời Hải Vinh ở lại ăn cơm nhưng anh đã từ chối. Nói là công xưởng cần anh đến giám sát, trụ sở cũng cần quan sát quá trình thi công. Minh Anh hơi tiếc nuối, sau cùng vẫn vẫy tay chào tạm biệt. Cơm canh đã bước vào giai đoạn xong xuôi, Nghi Đình đang phụ giúp mẹ Phương ở những khâu cuối cùng. Minh Anh đi thẳng vào nhà bếp, đặt túi xách vào ghế, lượn vài vòng vào trong xem thử, giò heo hầm củ dền, sườn ram, đậu que xào thịt, món nào cũng thơm phưng phức, kích thích vị giác, Minh Anh ngửi đến chảy cả dãi. "Còn đứng đó nhìn được thì cũng mặt dày lắm á." Nghi Đình đứng cạnh mẹ Phương thái hành. "Có mày rồi còn gì." Minh Anh ngoảnh đít định đi ra ngoài. Nhà bếp rộng mấy mà ba người chen nhau vào thì cũng thành chật. Mẹ Phương chỉ cười mà không có bất kỳ ý kiến gì. Đến khi đồ ăn đã được dọn lên bàn, Minh Anh cũng đã tắm rửa sạch sẽ, mặc một bộ pyjama màu hường sến sẫm, đầu đội băng đô tông xoẹt tông: "Cha chưa về hả mẹ?" Vừa dứt câu đã nghe tiếng xe tiến vào cổng, mẹ Phương tặc lưỡi: "Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới. Sau này bớt nhắc lại đi." "..." Ừ thì tình cảm của hai người không được mặn nồng cho lắm. Minh Anh xới cơm ra bát, hạt cơm bóng bẩy thơm ngon, cộng thêm mùi thức ăn ngào ngạt, cô nàng chưa ăn đã hít lấy hít để. Mẹ Phương lên tiếng hỏi: "An Nhi sao rồi con?" "Dạ phẫu thuật xong rồi mẹ. Sáng nay đã chuyển về phòng bệnh, mọi thứ đều ổn." "Có cho mẹ nó hay chưa?" "Dạ không. Sợ mẹ nó lo nên không dám cho hay." Mẹ Phương không hài lòng nói: "Mấy đứa cứ như vậy không. Giấu giấu cho cố vô, khi bả biết được bả cắt cổ từng đứa." Một người làm mẹ như bà đương nhiên không chấp nhận hành động đó. Thiên chức của người mẹ là ở bên cạnh con mình những lúc như thế, chẳng lý nào các cô lại đi tước đoạt nhiệm vụ của một người mẹ như vậy. Minh Anh cười giã lã cho qua, gắp một miếng thịt cho vào miệng. Nhưng thịt chưa vào mồm thì đã có người lên tiếng: "Bỏ vào miệng được thì mặt cũng phải dày lắm." "..." Mẹ, nhỏ mọn tới thế là cùng. Minh Anh vùng vằng quăng miếng thịt vào miệng, còn nhai rất bạo lực, hướng về Nghi Đình khiêu khích. Sau đó là hai miếng, ba miếng, bốn miếng, ăn liên tục. Nghi Đình liếc xéo chị hai một cái, từ tốn ăn cơm: "Liêm sỉ đã thiếu rồi mà nết na cũng bằng 'không'." "..." Minh Anh nhai kịch liệt hơn. "Ăn được cũng không giỏi gì, nuốt xuống được mới gọi là tài." "..." Bữa cơm này nuốt khó trôi quá. Ông Văn ngồi đối diện với mẹ Phương, vừa ăn vừa nói: "Gần đây phía Hội đồng có thay đổi gì không?" Mẹ Phương là chủ tịch Hội đồng quản trị của Vạn Hoa, đồng thời cũng là viên chức nhà nước. Bà chỉ tham dự những cuộc họp cổ đông thường niên mỗi năm hai lần. Còn lại đều không nhúng tay vào. "Không có gì thay đổi." "Lần rồi ở cuộc họp báo cáo quý hai, ông Tuấn có nhắc đến em đề nghị thay đổi vị trí vài người." Mẹ Phương gật đầu: "Ừ, vị trí của ông đấy." "..." Minh Anh tưởng tượng như cha cô chưa kịp xuất chiêu thì đã bị mẹ cô điểm huyệt vậy. Ông Văn ngường ngượng dời tầm mắt về phía Nghi Đình đang ngồi cạnh mẹ Phương, âu yếm nhìn cô nàng một cái rồi nói: "Học hành sao rồi?" Nghi Đình trong lòng vẫn còn giận chuyện ông tự ý thay đổi nguyện vọng của cô hai năm trước, khiến cô phải nộp đơn thi lại đợt hai: "Dạ rất tốt. Học bổng đủ để con trả tiền học phí." Từ khi đi học cô nàng chẳng thèm đòi hỏi sinh hoạt phí từ gia đình, chủ yếu là vẽ thuê và nhận tiền học bổng từ các cuộc thi của trường. Khách hàng thân thiết khỏi phải nói ai cũng biết là Minh Anh. "Sau này về nhà thường xuyên đi, có ai cấm cản con đâu." Nghi Đình nhìn thẳng vào mắt ông: "Sự nghiệp của con bị kẹt ngoài cửa, không mang vào được." "..." Kỹ năng ăn nói chua ngoa thế này là học được từ ai thế nhỉ? Minh Anh càng lúc càng thấy chán ngán không khí ngột ngạt trong gia đình, bữa cơm nào cũng đạn bom loạn lạc. Ông Văn cố ý gọi Nghi Đình về, ngoài việc nhớ con gái ra thì đương nhiên vẫn còn chuyện quan trọng khác. Ông gắp cho cô nàng miếng thịt to: "Ăn nhiều vào, giận dỗi hai năm rồi không thấy mệt hả?" Nghi Đình nhìn miếng thịt một hồi cũng gắp lên cho vào miệng: "Làm sao con dám giận cha. Cha là cha của con mà." "Ừ, vậy thì tốt." Minh Anh: "..." Đáng đời cha bị mẹ giận lâu như thế. Chính xác là hai năm rồi. Lý do tương tự với Nghi Đình. Mẹ Phương gắp cho Minh Anh một vài sợi đậu que, món mà cô thích ăn nhất: "Nghe nói ở cuộc họp hôm bữa mọi người đều ức hiếp con hả?" Giọng điệu trầm bổng như muốn chỉnh đốn lại người cha tuyệt vời đã không bảo vệ con gái mình. Minh Anh giương lên nụ cười: "Làm gì có." "Cha con kể hết rồi." "..." Minh Anh đưa mắt sang ông Văn, quả nhiên muốn bắt chuyện với vợ thì chuyện gì cũng lôi ra hết. "Thật ra là do con làm sai." Nghi Đình thấy chị gái hôm qua vui vui vẻ vẻ đến thăm mình, không nghĩ là trước đó chị ấy đã phải trải qua mưa giông bão tố gì. Thứ mà cô sợ nhất thì ra chị gái ngày nào cũng phải trải qua. Lúc này, cô lại thấy hối hận vì đã mắng chửi chị mình không mỏi miệng vào ngày hôm qua. Mẹ Phương cả đời sóng gió gì mà chưa từng trải qua, nên bà cũng không lấy gì làm lạ. Ngay cả vị trí hiện tại cũng là đổi bao mồ hôi và nước mắt để giành lấy, làm con gái của bả dĩ nhiên không thể kém cỏi hơn. Thấy Minh Anh không đổ thừa ai mà chỉ biết nhận sai về mình, bà hài lòng mỉm cười: "Không sao, sau này con sẽ là người mắng lại họ." Minh Anh bật cười, cách an ủi này rất là hiệu quả. Bữa cơm bình dị cứ thế trôi qua, không ồn ào, không náo nhiệt như vậy cũng đã hai năm rồi. Nằm trong căn phòng vừa trống vừa rộng, trong lòng An Nhi bỗng nhiên thấy rất nhớ mẹ. Nếu có mẹ ở đây, cô không nhỏng nhẽo, không mè nheo, không khóc lóc, chẳng qua là chỉ cần có mẹ để cô thấy an tâm hơn thôi. Người ta thường nói, rời xa vòng tay mẹ là bão tố quả nhiên không sai, cô mới dọn đi được mấy ngày thì gặp bão cấp mười lăm mười sáu luôn rồi. Mẹ cô mà biết được cô nhập viện mổ ruột thừa, thì cả đời này cô đừng mong bước chân ra khỏi nhà nữa. Sếp tổng bỏ ra ngoài chắc cũng đã hơn một tiếng, chẳng biết là giận dỗi bỏ về, hay là đi làm gì nữa. Cô cũng ngủ được một giấc rồi vẫn chưa thấy lão quay lại. An Nhi có nằm mơ cũng không ngờ sếp tổng lại có lòng với cô như thế. Tình nguyện ở bên cạnh cô suốt từ hôm qua tới nay, mỗi lúc cô mở mắt ra đều là nhìn thấy lão đầu tiên. Tấm lòng này cô lấy gì mà đền đáp đây. Đương nghĩ đến thì sếp tổng cũng bước vào, trên tay cầm một đống túi. An Nhi banh mắt ra nhòm xem, cũng không thấy được bên trong là thứ gì. Ngoài ra còn có một cái vali, vali? Khoan đã, lão định nhập hộ khẩu tại bệnh viện luôn à? Lòng dạ An Nhi bất an, cô thấy anh sành soạn mọi thứ đặt vào cái kệ tủ đối diện giường bệnh, nào bánh, nào sữa, nào nước yến, bao nhiêu là thứ đắc tiền. Và đặc biệt còn có... bia nữa. "Sếp... anh mang vali của ai đến thế?" Cô cố rặng ra vài chữ yếu ớt. Trường Phong nghe cô gọi mình thì ngưng làm việc, đi đến bên giường bệnh: "Của tôi." "Anh đem đồ đến làm gì?" "Tôi sẽ ở lại đây." An Nhi nhắm mắt, cố lấy hơi hít thở đều, từ từ mở mắt ra: "Anh ở lại đây làm gì?" Cô mổ chứ anh đâu có mổ. Tưởng đang đi nghỉ mát ở resort à? Còn đem cả bia theo? Trường Phong hết sức tỉnh bơ đáp: "Dĩ nhiên là ở lại chăm sóc em rồi." "Anh mang bia cho em à?" Mức độ tào lao của cô cao đến mức sếp tổng không bao dung nổi: "Có cần ướp lạnh không?" "..." Ban đầu An Nhi còn nghĩ Minh Anh hay Ngọc Lam sẽ cùng cô trải qua những ngày tháng đau khổ này, nhưng thật không ngờ người cùng cô trải qua lại là sếp tổng. Anh tỉ mỉ, chu đáo, làm việc trước sau đều không có chỗ nào chê được. Sếp tổng chăm cô như em bé sơ sinh, vô cùng nâng niu cô, dịu dàng, ấm áp, cảm giác như cô là cánh băng mỏng, chạm nhẹ một cái cũng dễ dàng vỡ vụn. An Nhi mạo muội suy nghĩ, cô còn chưa có bạn trai, sếp tổng cứ tốt với cô thế này, có khi nào cô sẽ bị lão làm cho cảm động không? Bác sĩ đã dặn dò cô không được ăn uống trong hai ngày, tuy bụng cô đau đớn không muốn ăn, nhưng miệng thì vẫn thèm thèm cái gì đó mặn mặn ngọt ngọt. Sếp tổng sau khi tắm rửa tươm tất, trên người mặc chiếc quần tây âu phối với áo thun trắng, nhìn anh lúc này ai mà nghĩ đây đã là một ông chủ ba mươi chín tuổi chứ? An Nhi nuốt nước bọt, thôi đi, hàng này đắc lắm, cô không mua nổi. Trường Phong lấy trong tủ lạnh ra một lốc sữa tươi, An Nhi nghĩ anh sẽ mang đến cho cô, nhưng dường như có gì đó không đúng lắm. Lão lấy lốc sữa, khui ra từng hộp để lên chiếc tủ đầu giường bệnh, mở máy tính, ngồi xuống bên cạnh cô, vừa uống sữa vừa làm việc. "Sếp, anh làm gì thế?" "Làm việc." "Không phải, có phải anh nhầm cái gì đó rồi không?" Trường Phong rời màn hình máy tính, dời đến gương mặt cô, miệng vẫn còn đang uống sữa: "Nhầm việc gì?" An Nhi chỉ tay vào hộp sữa: "Cái này không phải cho em à?" Sếp tổng nhìn hộp sữa trong tay rồi nhìn cô: "Em đâu có uống được." Sau đó, lão uống bốn hộp sữa liền. Mỗi một hộp lão đều lắc lắc trước mặt cô rồi mới uống: "Em đâu có uống được." An Nhi rất muốn chửi thế. Mẹ, không thì lượn chỗ khác cho nước trong, còn muốn ngồi đấy kích thích vị giác cho cô à. Trường Phong ở bên cạnh cô đã hai ngày không ăn uống. Anh cũng là người trần mắt thịt, cũng biết đói, nên lấy tạm vài hộp sữa uống đỡ trong lúc chờ đợi người khác mang cơm vào. Khi nãy đi chuẩn bị đồ, anh còn chẳng có thời gian gặm một miếng bánh mì vì sợ cô ở phòng một mình. Buổi chiều, bác sĩ vào khám, hỏi han An Nhi đủ thứ, khiến cô cảm thấy ông ấy quá nhiều chuyện. Trên áo bác sĩ đeo một cái bảng tên, bên trên đề hai chữ 'Giám đốc bệnh viện'. An Nhi mắt cho O mồm chữ A, chỉ là mổ ruột thừa cũng phải thỉnh cả giám đốc đến mổ à? Sau khi xem tình trạng vết thương và khả năng hồi phục của cô, ông ấy quay sang tổng giám đốc nói: "Vợ anh sức khỏe rất tốt, hồi phục rất nhanh. Sau này sinh mổ cũng không thành vấn đề." An Nhi nhìn thấy ánh mắt hơi thiếu đứng đắn của sếp tổng lướt qua cô, mặt cô đỏ như trời chiều muốn lên tiếng đính chính, nhưng lão lại nói: "Mấy vấn đề khác đều ổn hết chứ?" Bác sĩ gật đầu: "Viêm đường tiêu hóa thì cần uống nước và kẽm, nhưng bệnh nhân vừa mổ xong, chỉ nên truyền dịch thêm ba bốn ngày thay cho nước lọc. Anh chú ý khi nào bệnh nhân xì hơi được thì có thể gọi người đến rút ống tiểu và bắt đầu uống nước nhé. Lúc đó tập đi là vừa rồi." Mặt An Nhi như trái cà chín, bảo cô xì hơi trước mặt sếp tổng, haha, bảo cô đi đầu thai lại luôn cho rồi đi. Chuyện mất mặt như vậy cô không làm được. Bác sĩ vừa ra ngoài thì y tá đẩy xe dụng cụ vào tiêm cho cô liều thuốc chiều. Lúc đó sếp tổng đã tiễn bác sĩ ra đến cửa, hai người họ còn nói chuyện gì đó. Y tá cười cười nói với cô: "Chị có phước thật, cưới được anh chồng vừa đẹp vừa giỏi giang, còn thương vợ nữa." An Nhi rất muốn mở mồm nói lão không phải chồng cô, càng không phải bạn trai cô, nhưng không hiểu sao lại không nói ra được. Cô chỉ biết xấu hổ mà nằm để y tá thay chai truyền dịch mới, và tiếp tục bày tỏ niềm ngưỡng mộ với cô: "Chồng chị lúc đưa chị vào phòng cấp cứu chìa cho nhân viên y tế một cái thẻ rồi nói 'Lập tức gọi giám đốc ra đây'. Nhẹ nhàng mà chất lượng. Bởi vậy bây giờ nhắc tới bệnh nhân mổ ruột thừa hôm qua ai cũng biết, ai cũng ấn tượng." Đúng là phong cách của người có tiền, làm gì cũng dùng tiền làm phương pháp giải quyết đầu tiên. Vậy mà luôn hiệu quả mới ghê. Quả nhiên, tiền là tiên là phật, ví như bây giờ đem tiền dán vào bụng cô, có khi cô sẽ hết đau ngay ấy chứ. "Chắc chị không biết, lúc ký tên cho chị phẫu thuật, mặt chồng chị tái xanh luôn, tay còn run run như ký giấy bán thân vậy đó." Sau câu nói là một điệu cười hơi kém duyên, An Nhi cảm thấy vậy. Thay xong chai dịch mới, y tá lại nói: "Hôm nay chồng chị đã đi tìm bác sĩ, đề nghị tăng liều thuốc giảm đau cho chị, nhưng đâu phải muốn dùng là dùng. Chồng chị còn nói chị đau sắp chết rồi. Em mới phải chạy sang kiểm tra, thì thấy chị ngủ say như chết." Không hiểu sao cô lại tò mò: "Còn gì nữa không?" "Chồng chị còn em trai nào chưa lập gia đình không?" "..." Cô y tá cười cười thu dọn đồ đạc rồi cảm thán nói: "Bạn của chị cũng tốt nữa. Cả đêm qua ngồi chật hành lang, ở lại tới sáng nay mới về. Nói thật từ trước tới nay chưa thấy ai có mối quan hệ tốt như chị." Không hiểu sao, vào lúc này, An Nhi cảm giác tim mình thật ấm áp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương