Chước Lộc
Chương 52: Ô ô (4)
Đứng trên trà lâu nhìn xuống, Lâm Tín treo ở ngực Thẩm Lâu cọ loạn, rõ ràng đang trêu cợt chơi đùa, mà Thẩm Lâu cững tốt tính mặc hắn ầm ĩ, còn không quên bàn giao tuần vệ đi mang người trên tháp chuông kia xuống.“Ngôn niệm quân tử, ôn kỳ như ngọc [1], không nghĩ tới Thế tử trong âm thầm lại có tính cách như vậy!” Vân Hi công chúa có chút thán phục mà nói, thiên chi kiêu tử nên là kiêu ngạo lạnh lùng khó tiếp cận, sao có thể có mặt ôn nhu như thế?[1] mến người quân tử ôn hòa như ngọc quý“A?” Thẩm Doanh Doanh liếc mắt nhìn huynh trưởng chính mình, không cảm thấy y cùng mấy chữ ôn kỳ như ngọc có chút nào liên quan, “Chớ bị gạt, y đối với người khác cũng không như vậy, còn không phải vì tính tình A Tín kia, y không có cách nào.”Nếu thật là người ôn nhu, sao không thấy y đối tốt với muội muội chút? Khi còn bé còn đỡ, tình cờ còn có thể sờ đầu một cái, chờ sau khi nàng có thể giương cung bắn tên liền không biết thương tiếc tí nào.Vân Hi ngược lại không nghe lọt, vén màn che, không hề chớp mắt mà nhìn chăm chú Thẩm Lâu, nhìn một chút liền rớt nước mắt. Nàng vốn có thể gả cho quân tử như trúc như tùng, bây giờ lại phải gả cho người Man như hổ như sói.Cát Lộc Hầu trên đường bị đâm, không phải chuyện nhỏ. Nguyên Sóc Đế tức giận, hạ chỉ tra rõ. Nhưng mấy thích khách đều chết hết, bị bắt liền cắn phá túi độc trong kẽ răng tự sát, cái gì cũng không tra được.“Người nào gây nên, Bệ Hạ chắc chắn trong lòng có phán đoán.” Lâm Tín thay đổi trang phục sạch, chân sau cong lên tùy ý ngồi trên giường mềm, để thái y xử lý vết đao trên tay.Độc vào máu là chết, nhưng Lâm Tín có đề phòng, che kín quanh thân một tầng linh lực, lúc bị thương lập tức khống chế độc lại, mới không bị máu độc công tâm chết oan chết uổng.Nguyên Sóc Đế thở dài, không trả lời Lâm Tín, ngược lại hỏi thái y: “Như thế nào?”“Bẩm Hoàng Thượng, phần lớn độc đã được Cát Lộc Hầu bức ra, chỉ là chưa hết hoàn toàn, vẫn cần dùng chút thuốc, ” thái y buông tay bắt mạch nói, “Mặt khác, kính xin Hầu gia trong vòng bảy ngày chớ dùng linh lực.”Dư độc chưa sạch, vận linh lực khiến độc xâm nhập ngũ tạng, lưu lại mầm bệnh.Lâm Tín xì cười một tiếng, “Không dùng thì không dùng, không có linh lực vẫn thu thập đám hỗn tạp kia như thường.”Phong Trác Dịch phất tay để thái y lui ra, như có điều suy nghĩ nhìn Lâm Tín, “Vừa rồi tại sao là Thẩm Lâu đưa ngươi về?”“Có lẽ Thẩm Thế tử biết kế hoạch những người kia, ” Lâm Tín không e dè mà nói, “Đã cứu ta, liền có thể rũ sạch quan hệ.”Đuôi lông mày Hoàng Đế đột nhiên nhảy.Gần cuối năm, cống phẩm các nơi lục tục đưa đến, rất nhiều Liệt Hầu hoặc Thế tử đều ở lại kinh thành. Trong một thanh lâu của Đại Dung, Cừ Sơn Hầu Thế tử và Đông Lâm Hầu Thế tử, ở tại một gian hồng tụ thiêm hương [2] tầm hoan mua vui.[2] Câu này là câu thành ngữ cổ, hiểu ngắn gọn là “Hồng nhan thêm hương”, Hồng tụ: nói về những thiếu nữ áo quần xinh tươi diễm lệ. Nghĩa ban đầu là thư sinh trong thời gian dùi mài kinh sử có hồng nhan bên cạnh giúp đốt thêm hương. Ý chỉ nhưng người có nữ nhân xinh đẹp bên cạnh“Nghe nói Hoàng Thượng tức giận, đến tiệc rượu cũng lùi lại, muốn tra rõ việc này.” Cừ Sơn Hầu Thế tử không yên lòng.“Sợ cái gì, coi như tra đến trên đầu chúng ta, không có chứng cứ có thể làm gì?” Đông Lâm Hầu Thế tử bĩu môi, “Luật Đại Dung, không mưu nghịch, hành thích Vua, không được chém giết Chư Hầu và Chư Hầu Thế tử. Hoàng thất bị mất mặt, tất nhiên muốn làm dáng một chút.”Cừ Sơn Hầu Thế tử nghĩ cũng phải, nhất thời thả lỏng, cùng Đông Lâm Hầu Thế tử chạm cốc.“Đùng!” Một tiếng vang thật lớn, cánh cửa dán giấy Cao Ly màu hồng nhạt bị đá văng một cách thô bạo, một đội Vũ Lâm Quân mang giáp bạc xếp hàng tiến vào.“Người nào?” Đông Lâm Hầu Thế tử cuống quít mặc áo ngoài, tìm trên đệm hương ở giữa nhuyễn sa, chưa chạm đến linh kiếm, đã bị một bàn chân mang giày thêu mây bạc ánh vàng rực rỡ tàn nhẫn đạp lên tay. Kẽ mắt muốn rách mà ngẩng đầu, liền thấy gương mặt tuấn tú của Lâm Tín tràn đầy lệ khí [3].[3] u ám, ác độc, gần giống như âm khíLâm Tín dùng mặt đao Thôn Câu đao vỗ vỗ mặt vị thiếu gia này, “Ta, gia gia [4]ngươi.”[4] ông nội“Lâm Bất Phụ, chúng ta là Liệt Hầu Thế tử, ngươi dựa vào cái gì bắt chúng ta!” Cừ Sơn Hầu Thế tử bị Vũ Lâm Quân giữ chặt, la to.“A, ” như nghe phải chuyện cười, Lâm Tín bật cười, một cước đá vào bụng Cừ Sơn Hầu Thế tử, “Bắt ngươi thì bắt ngươi, cần gì bằng chứng!”Cát Lộc Hầu mang theo một đám người Vũ Lâm Quân, mang hai vị Liệt Hầu Thế tử vào cung, ném tới trên Thái Cực đài thẩm vấn trước mặt mọi người, còn gọi hết thảy Chư Hầu và Thế tử ở kinh thành đến quan sát.Huynh đệ Chung gia và Thẩm Lâu đứng chung một chỗ, Chung Hữu Ngọc nhìn hai người quỳ gối trên tảng đá xanh, nhỏ giọng nói: “Lâm Bất Phụ bắt bọn hắn đến có ích gì, theo luật, cho dù có bằng chứng chứng minh bọn họ phái người giết Lâm Tín, cũng không thể làm gì họ.”Thẩm Lâu mím môi không nói.“Hoàng thất không thể, nhưng Lâm Tín có thể.” Chung Vô Mặc gằn từng chữ nói.“Hả?” Chung Hữu Ngọc không rõ, còn định hỏi lại, bên kia đã có người lên tiếng.“Cát Lộc Hầu, bọn họ là Liệt Hầu Thế tử, ngươi bắt bọn họ quỳ như vậy, còn ra thể thống gì?”“Đúng vậy, coi như làm sai, cũng nên từ Hoàng Thượng giải quyết, ngươi có quyền gì làm như vậy?”Lâm Tín không nhanh không chậm rút Thôn Câu, đưa đến cổ tay Đông Lâm Hầu Thế tử đang bị trói gô, “Việc này không liên quan đến luật pháp, là tư oán.” Tư oán, không cần Hoàng thất đứng ra, bọn họ phái người giết Lâm Tín, Lâm Tín liền trả thù lại, một thù trả một thù, rất công bằng.“Chuyện này…” Mọi người hai mặt nhìn nhau.“Ngươi nói chúng ta phái người giết ngươi, có bằng chứng?” Cừ Sơn Hầu Thế tử mạnh miệng nói.“Có, bản Hầu cho rằng các ngươi có hiềm nghi giết bản Hầu, vậy chính là có, ” Lâm Tín quay người, dùng loan đao cuốn lấy cổ Cừ Sơn Hầu Thế tử, trong nháy mắt kích phát Lộc Ly, linh quang bắt đầu lưu chuyển, thân đao hóa thành một vòng tròn trọn vẹn, giữ đầu ở trung tâm vòng, “Chặt tay, so kiếm, ngươi chọn đi.”Nếu là tư oán, thì dùng phương pháp giải quyết tư oán làm.Chung Hữu Ngọc hít vào một ngụm khí lạnh, “Này cũng quá bá đạo.”“Không làm như vậy, về sau loại ám sát này sẽ không ngừng.” Thẩm Lâu cụp mắt, che khuất đầy mắt thương tiếc. Trên người Tín Tín còn có thương tổn, lại không có thời gian nghỉ ngơi, từ lúc trở về đến bây giờ vẫn luôn không ngừng không nghỉ, cũng không biết độc kia trừ sạch chưa.Hai tên Liệt Hầu Thế tử đầu đầy mồ hôi lạnh. Chặt tay, chính là duỗi ra một tay ngoan ngoãn để Lâm Tín chặt; so kiếm, là cùng Lâm Tín thượng đài so kiếm.“Lâm Bất Phụ ta là người nói lý, nếu các ngươi kiên trì cho rằng mình không phái người ám sát, thì cùng ta thượng đài so kiếm. Giao cho thiên đạo thẩm phán, sao nào?” Lâm Tín thu hồi Thôn Câu, rút Dương Cốc kiếm bên hông, chặt đứt dây thừng trên người hai người, đưa kiếm tới, mời bọn họ tiếp thu so kiếm.Để thiên đạo thẩm phán, điều kiện tiên quyết là song phương thực lực tương đương. Nhưng Lâm Tín là ai? Lâm Diệp Đan xếp hạng thứ mười cao thủ đương đại còn thua vào tay hắn, hai người bọn họ mới vừa nhược quán, con cháu thế gia tư chất thường thường, nào có thể là đối thủ Lâm Tín yêu nghiệt này chứ?“Trần huynh, chúng ta…” Cừ Sơn Hầu Thế tử tuyệt vọng nhìn về phía Đông Lâm Hầu Thế tử, hắn không muốn bị chém đứt tay, nghĩ tiếp nhận điều kiện so kiếm.“Ngươi đừng vờ ngu ngốc, hắn chỉ là tìm lý do giết chúng ta thôi.” Đông Lâm Hầu Thế tử rất tỉnh táo, hai người bọn họ gộp lại cũng không phải đối thủ Lâm Tín, thượng đài so kiếm chỉ có một con đường chết. Lâm Tín có phách lối nữa, cũng không thể không có chứng cứ mà công khai giết bọn họ, lợi dụng so kiếm làm mánh lới lấy tính mạng bọn họ.“Xem ra hai vị đã chọn xong, thực đáng tiếc.” Lâm Tín hợp kiếm vào vỏ, nhấc cằm, Vũ Lâm Quân giáp bạc lập tức tiến lên, đem hai người đặt trên tảng đá xanh.“A, không, không muốn, không được! Ngươi không thể làm như thế, ta là Liệt Hầu Thế tử, a ——” tiếng kêu thảm thiết đau đớn vang vọng toàn bộ Hoàng cung, những người bị ép đến quan sát vội vã dời mắt đi. Vài tên đồng bọn tham dự chuyện này, nấp trong đám người run rẩy.Lâm Tín vẩy vẩy những hạt máu trên Thôn Câu, mắt lạnh đảo qua mọi người, “Bản Hầu thay thiên tử ban sai, cùng chư vị không thù không oán. Mọi việc có thương có lượng, chúng ta ai cũng tốt. Nhưng nếu ai chọc tới bản Hầu, đây cũng là kết cục.”Cánh tay đã chặt xuống cất vào trong hộp gỗ, đưa đi tặng phụ thân bọn họ làm lễ ngày tết. Việc ám sát Cát Lộc Hầu cứ như vậy chấm dứt, Lâm Tín không truy cứu những người khác tham dự việc này nữa, những người kia cũng ngậm chặt miệng không dám nhiều lời.“Ha ha ha ha, Lâm Tín này, trời sinh làm Cát Lộc Hầu của Trẫm!” Nguyên Sóc Đế nghe xong phương pháp Lâm Tín xử lý, thoả mãn vô cùng. Trong vòng một ngày giải quyết hết việc, cung yến có thể tiến hành như thường lệ, không cần lùi lại.“Lâm Bất Phụ lòng dạ độc ác, khó có thể khống chế, phụ hoàng vẫn nên cẩn tắc vô ưu [5].” Thái tử không tán thành lắm, hiện tại Lâm Tín nghe lời như thế, là niệm ân tình Nguyên Sóc Đế đối với phụ thân hắn, chờ mình đăng cơ, thanh đao sắc bén quá mức này sẽ không tiện cầm.[5] Cẩn thận thì sau không phải lo lắng gì“A Tín làm tất cả, đều là trung tâm vì nước, không thể nói tàn nhẫn hay không. Xung đột giữa các tiên giả bình thường, đều xử trí như vậy.” Phong Trọng mở miệng biện giải thay Lâm Tín.Thái tử liếc Phong Trọng một cái, “Hoàng đệ và Cát Lộc Hầu từ nhỏ thân cận, tất nhiên thấy hắn cái gì cũng tốt. Làm quân giả lại không thể cảm tính như vậy, lúc đó nên giữ cảnh giác.”“Thái tử ca ca dạy phải, thần đệ bỉ lậu [6], chưa từng học qua đạo làm vua, khiến ca ca cười chê rồi.” Phong Trọng cúi đầu, khiêm tốn nói.[6] thô tục quê mùaTrước mặt Đế Vương đàm luận đạo làm vua, không phải là hành vi đòi hỉ.Khóe mắt Phong Chương giật một cái, lập tức nhìn biểu tình Hoàng Đế, quả nhiên thấy vẻ không thích lóe lên rồi vụt tắt, âm thầm cáu giận, “Việc kết giao đã thương nghị thỏa đáng, người Man bảo đảm thú công chúa về làm thê tử của Ô Lạc Lan Hạ Nhược. Lần đưa thân này, để Lục Hoàng đệ đi thôi.”Hồ Thiên tháng tám đã có tuyết bay, mùa đông khắc nghiệt đưa công chúa tới biên cương xa xôi không phải việc xấu. Phong Trọng làm ra bộ dáng trung thực, không nói nhiều. Ra Hoàng cung, liền hướng Cát Lộc Hầu phủ đi.Bởi vì Lâm Tín bây giờ phải làm ban sai cho Hoàng Đế, thường ở Đại Dung, chưa thể về đất phong, Nguyên Sóc Đế liền ban thưởng tòa phủ này cho hắn. Trong thời gian Lâm Tín đi đoạt Lộc Ly, Cát Lộc Hầu phủ trong kinh thành đã sửa chữa xong xuôi, đều do một tay Phong Trọng lo liệu.Trong phủ cũng không trang trí xa hoa gì, thanh tịnh tự nhiên, trang trí cực giống Nhạn Khâu. Trong viện đặt trận pháp, tiểu tặc tầm thường tiến vào sẽ không ra được.Trong phòng ngủ ấm áp hợp lòng người, Lâm Tín chậm rãi cởi bỏ xiêm y, lộ ra vài vết kiếm thương thấm máu, “Chậc, thực đáng tiếc, bọn họ nếu chọn so kiếm, thì có thể giữ lại tay.”Thẩm Lâu dùng đầu ngón tay dính thuốc mỡ, bôi lên tấm lưng trắng nõn như ngọc kia, “Sao không xử lý một chút rồi hãy lên đường, ngươi ngốc sao?”Thương thế kia là do trận so kiếm với Lâm Diệp Đan để lại, vẫn chưa xử lý, trên áo lót toàn là vết máu, giống như không biết đau.“Thân thể ta chỉ có thể để một mình Thế tử gia xem.” Lâm Tín kéo ống tay áo Thẩm Lâu che nửa bên mặt, thẹn thùng nói.Tay Thẩm Lâu khẽ run, đánh rơi một đống thuốc mỡ lớn xuống vết thương trên vai.“Au ——” Lâm Tín nhe răng, nhất thời diễn không nổi nữa, “Nhẹ chút, đau chết mất có người khóc.”“Vì sao nói bọn họ sẽ thắng?” Thẩm Lâu thở dài, nói sang đề tài khác, tận lực dời đi lực chú ý với khối thân thể đẹp đẽ trước mắt.Ngược lại, Lâm Tín không chịu buông tha y, xoay người lại ôm thắt lưng Thẩm Lâu, đem phía sau lưng cần trị liệu lộ cho y thấy, “A… Thái y bảo ta trong vòng bảy ngày không được dùng linh lực… A…”Tiếng rên rỉ trầm thấp mang theo câu dẫn như có như không, Thẩm Lâu một trận miệng khô lưỡi khô, “Lâm Tín!”“Hả?” Lâm Tín ngẩng đầu, một mặt vô tội nhìn y, “Làm sao vậy?”Thẩm Lâu cúi đầu, góc độ này nhìn sang, dị thường quen biết. Từng ở trong cung điện Lộc Tê Đài, hai tay y bị dây khóa treo lên, người này cứ như vậy đem mặt kề sát trên bụng dưới y, cười đến diêm dúa lẳng lơ.Không khống chế được mà vươn tay, xoa gò má Lâm Tín.“Tín Tín!” Phong Trọng đẩy cửa đi tới, liền thấy hai người dùng loại tư thế quỷ dị này nhìn nhau chăm chú.Thẩm Lâu nhanh như sét đánh thu tay cởi áo ngoài bọc Lâm Tín lại, lạnh mắt nhìn về phía Phong Trọng.“Ngươi đang làm gì?” Hành động giấu đầu hở đuôi này, nhất thời khiến Phong Trọng hoài nghi.“Bôi thuốc a, còn có thể làm gì?” Lâm Tín tức giận nói, cơ hội tốt bị Phong Trọng quấy nhiễu, uổng phí hắn mang theo thương tổn chạy một đường.Chu Tinh Ly không ở Đại Dung, nói là đi tìm biện pháp chữa cho Thẩm Lâu, cũng không biết chạy đi nơi nào. Người làm Thái sư này không hề có thành ý, ba ngày đánh cá, ba tháng phơi nắng. Sư phụ không ở bên người, Phong Trọng gặp chuyện không ai thương lượng, một bụng muốn nói với Lâm Tín, nhưng không ngờ vừa gặp mặt liền bị sư huynh mắng phủ đầu.Cung yến buổi chiều, Hoàng Đế Đại Dung mời tiệc sứ giả Bắc Mạc. Vết máu trên đài Thái Cực đã được rửa sạch sành sanh, nội điện Xuân Cung gấm phủ khắp nơi, toàn bộ mười tám chiếc đèn Đồng Tước đều thắp sáng, rực rỡ như ban ngày.Xung quanh Cát Lộc Hầu không ai dám tới gần, chỉ có Huyền Quốc công Thế tử chủ động ngồi bên cạnh hắn, mặt không đổi sắc uống rượu.“Thẩm Thế tử lòng dạ rộng rãi, Lâm mỗ bội phục.” Lâm Tín quơ quơ chất lỏng trong tay, cùng y chạm cốc.“Người ngươi có thương tích, đừng uống rượu.” Thẩm Lâu không cùng hắn, đoạt chén dạ quang trong tay hắn uống một hơi cạn sạch.Trong mắt người khác, chính là Lâm Tín buộc Thẩm Thế tử uống rượu trong tay mình.“Ngươi cần gì phải ngồi cạnh ta, những người kia, cũng không dám tới đây mời rượu.” Lâm Tín giương mắt đảo quanh, Thế tử, Liệt Hầu vội vã cúi đầu, tránh né ánh mắt của hắn. Thẩm Lâu nhân duyên tốt, trường hợp này chắc chắn bị con cháu thế gia vây nhốt uống rượu, bây giờ lại không ai dám tới, quạnh quẽ cực kì.“Ngươi không thể dùng linh lực, đừng rời khỏi bên người ta, ” Thẩm Lâu thấp giọng nói, “Lần này có hai quý tộc người Man đến, không biết có Phệ Linh hay không, vẫn nên cẩn thận chút.”“Hoàng Đế muốn ta trở về, lúc đó chẳng phải sợ có sự cố gì. Thái y ngay mặt nói với hắn ta không thể dùng linh lực, hẳn là trong điện này sẽ tăng không ít cao thủ.” Lâm Tín bĩu môi, bởi vì những ngày qua thể hiện quá nhiều, Nguyên Sóc Đế đối với thực lực của hắn sinh ra mù quáng tin cậy. Phương pháp người Man tu luyện cùng Trung Nguyên bất đồng, có chút thủ đoạn kỳ dị khó lòng phòng bị, Phong Trác Dịch mới gọi hắn trở về để ngừa vạn nhất.Đang nói, hai sứ giả người Man đi vào, khom người hướng Hoàng Đế trên bảo tọa hành lễ, “Hoàng Đế Đại Dung Bệ Hạ, thay mặt Ô Lạc Lan Khả Hãn vấn an ngài.”Người Man nói chuyện, mang theo điểm ngừng ngắt kỳ quái, giống như ca hát, khá thú vị. Bọn họ tặng Hoàng Đế một phần lễ ra mắt, là một vũ cơ Ba Tư.Đưa kim ngân, Lộc Ly, là hành vi của thuộc thần, Bắc Mạc không phải thuộc địa, đưa loại này nhìn thì đẹp lại không có ích gì.“Keng linh…” Kèm theo tiếng chuông bạc nhỏ vụn, một vũ cơ mặc y phục năm màu, mang khăn che mặt đi tới. Thân hình cao gầy, khác hoàn toàn nữ tử Trung Nguyên, khăn che mặt che khuất sắc mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt xanh biếc sâu thẳm, đứng giữa cung điện yêu mị xinh đẹp mà hành lễ.Tiếng nhạc lên, vũ cơ kia liền uyển chuyển nhảy múa, tràn ngập phong tình, kỹ thuật nhảy trông rất đẹp mắt, bước nhảy mềm mại xoay tròn. Mấy lần lên xuống, chuyển đến Lâm Tín trước mặt, đôi mắt màu xanh lam như hồ nước, ướt nhẹp nhìn sang, bàn tay mềm mại nâng bầu rượu lên, rót rượu ra chén, kèm theo tiếng nhạc đưa tới trước mặt Lâm Tín.Nguyên Sóc Đế thấy cảnh này, không khỏi cười ha ha, “Mỹ nhân kính rượu, ngươi cứ uống đi.”Thẩm Lâu không kịp ngăn cản, Lâm Tín dĩ nhiên tiếp chén nhỏ uống một hơi cạn sạch, tiện đường còn ở lòng bàn tay vũ cơ kia sờ soạng một cái.Thẩm Lâu trừng hắn, trơ mắt nhìn cặp mắt sói nhỏ nhiễm sắc hoa đào.Lâm Tín nhíu mày cười, “Thế tử, có chuyện muốn hướng ngươi thỉnh giáo.”“Chuyện gì?” Thẩm Lâu tức giận hỏi.Bờ môi dính dịch rượu khép mở, tiếng nhạc ầm ĩ, Thẩm Lâu nghe không rõ lắm, không khỏi nghiêng người sang.“Ta là nói…” Lâm Tín đột nhiên tới gần, cọ lỗ tai của y nói rằng, “Vừa ở Hầu phủ, ngươi có phải là cứng rồi?”Tác giả có lời muốn nói:Tiểu kịch trường:( kiếp trước play bài xích chặt)Lâu Lâu: Thả ta xuống dưới!Tín Tín: Ha ha, cũng chỉ có đem ngươi trói lại, mới có thể nghe lờiLâu Lâu: Ngươi muốn thế nào?Tín Tín: Đều trói lại, ngươi còn không biết ta muốn làm gì sao? Đương nhiên là… Cào gan bàn chân ~(≧▽≦)/~Lâu Lâu:…
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương