Chuyên Án - Hồ Sơ Đặc Biệt

Quyển 5 - Chương 4



Editor: Nguyệt

“Đừng hỏi loại chuyện đó bằng vẻ mặt nghiêm túc như thế có được không?” Ôn Tĩnh Hãn chật vật lau miệng.

“Chẳng lẽ lại hỏi với vẻ cợt nhả?” – Lục Vân Dương hỏi lại.

“…” Ôn Tĩnh Hàn nghẹn họng.

Nhìn Ôn Tĩnh Hàn kinh ngạc, Quan Cẩm cũng thấy thoải mải hơn một chút.

“Sao tôi biết được anh ta có sở thích biến thái gì hay không.” Ôn Tĩnh Hàn tiếp tục gắp mực ăn.

“Anh ta là người đàn ông của anh mà?” Lục Vân Dương nói rất trúng trọng điểm.

Ôn Tĩnh Hàn thở dài: “Anh ta là người đàn ông của tôi, không phải con giun trong bụng tôi. À không phải, tôi không phải con giun trong bụng anh ta … nghe buồn nôn quá. Tóm lại, nếu anh hiếu kỳ có thể trực tiếp hỏi anh ta, không chừng lại được mời tham gia hội hút máu đêm khuya.” Anh ra vẻ xấu xa nháy mắt mấy cái, rồi tiếp tục ăn.

Quan Cẩm nghe vậy lòng thấy hơi mất mát. Dù gì từ lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã rất vừa mắt người này, giờ lại nghe anh ta xác nhận đã có chủ rồi. Nhưng mà, người kia chắc không phải người mình cần tìm đâu nhỉ? Quan Cẩm phát hiện ra mình bắt đầu rối rắm, lo lắng không biết Ôn Tĩnh Hàn có đau lòng nếu hai người đấu chọi gay gắt không, thậm chí đoán xem đến lúc đó Lục Vân Dương sẽ đứng về bên nào.

Quan Cẩm lắc mạnh đầu. Sát thủ kỵ nhất chuyện tình cảm, dù là tình thân, tình bạn hay tình yêu. Nếu đã dính đến mấy thứ đó, họ nên dừng tay, vì rất có thể chúng sẽ đẩy họ vào đường chết. Thật sự không nên đặt mình vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan như thế. Nhưng, có lẽ mọi chuyện không tệ đến mức đó, dù sao cũng chưa có chứng cứ.

“Tiểu Cẩm, em sao thế? Thấy khó chịu à? Có phải bị say tàu không?” Lục Vân Dương thấy thân thể Quan Cẩm càng lúc càng lạnh, mặt mũi sa sầm xanh tái.

“Không sao, ngồi một lát là ổn.” Quan Cẩm đi một mình đến chỗ ghế sofa ngồi.

Canterbury bớt chút thời gian thu xếp đám người vây xem xong, bước đến khu vực nghỉ ngơi, trầm mặc ngồi đối diện với Quan Cẩm.

Quan Cẩm chẳng hề cố kỵ nhìn thẳng anh ta. Lát sau, Công tước mở miệng trước: “Cậu là ai?”

“Cảnh sát.”

“Con thuyền này nguy hiểm đến mức cần cảnh sát duy trì an ninh trật tự?” Vẻ mặt của công tước vẫn lãnh đạm như trước, không nhìn ra cảm xúc gì.

“Cảnh sát cũng có thể hưởng một kỳ nghỉ xa hoa, chỉ cần có … tình nhân có tiền có thế.” Quan Cẩm nói lảng đi.

Lục Vân Dương hết lòng phục vụ đứng bên cạnh hắn, mỉm cười lễ phép với công tước, đặt tay lên vai Quan Cẩm.

“Sắc mặt cậu không tốt.” Công tước đột nhiên thốt ra một câu như vậy.

Quan Cẩm cứng người.

“Ngài công tước, em ấy chỉ là ăn hơi nhiều thôi. Ăn uống quá độ nên dạ dày có hơi khó chịu.” Lục Vân Dương như có điều ám chỉ nhìn sang Ôn Tĩnh Hàn đang cầm đĩa ăn rất vui vẻ.

Ánh mắt công tước nhìn theo, sau đó anh ta đứng dậy, đi đến chỗ bàn ăn. Các nhân viên phục vụ lập tức đứng thẳng hơn cả cột cờ, lưng vã mồ hôi lạnh.

“Em ăn mực?!” Hiếm lắm mới thấy giọng công tước mang theo chút cảm xúc.

Ôn Tĩnh Hàn nhìn cái đĩa của mình: “Ăn mực là phạm pháp sao? Mực có độc à? Ngon lắm đấy, đại nhân ngài nếm thử một miếng đi.” Hắn gắp một miếng mực đưa đến bên miệng công tước, vẻ mặt rất chân thành.

Mặt công tước Canterbury giật giật mấy cái, dường như nhớ đến chuyện gì đó không mấy vui vẻ. “Mực là động vật được bảo hộ, không nên bị con người tàn sát. Sau này không được nấu mấy món đó nữa.”

Động vật được bảo hộ? Từ lúc nào? Nếu thế chẳng phải đám gà vịt cá bị tàn sát ở bên cạnh sẽ khóc thét lên sao? Quan Cẩm thật bội phục bản lĩnh nhắm mắt nói bừa của vị đại nhân này.

“Ngài công tước nói đúng, làm vậy thật không nhân đạo. Mau mau, dọn xuống hết đi.” Phương Sâm lập tức bảo nhân viên phục vụ dọn món mực đi.

“Này này, đừng có vì mình không ăn được mà tước đoạt quyền lợi của người khác chứ. Rất nhiều người đều thích ăn mực, đúng không?”

Ôn Tĩnh Hàn nhìn sang mọi người. Mọi người đồng loạt lắc đầu.

… Ôn Tĩnh Hàn đã ngớ người trước tốc độ gió chiều nào che chiều nấy của họ.

Nhìn món mực được dọn đi, công tước đại nhân hài lòng ngồi về chỗ cũ. Ôn Tĩnh Hàn bực tức hừ một tiếng, xoay người đi ăn món khác.

Quan Cẩm thầm thương cảm: theo một người cuồng khống chế như thế, Ôn Tĩnh Hàn sống cũng chẳng dễ dàng gì.

Hai người mặc áo đen đứng bên cạnh công tước lặng lẽ lau mồ hôi. May mà hôm nay tâm trạng Ôn Tĩnh Hàn tốt, nếu không sẽ lại xảy ra cảnh hất bàn vật lộn … Ông chủ à, lần sau ngài đừng làm việc theo cảm hứng như vậy nữa, chúng tôi làm khiên thịt thật sự không chịu nổi đâu QAQ.

Phương Sâm vẫn luôn đứng bên cạnh quan sát, cảm thấy quan hệ giữa Ôn Tĩnh Hàn và ngài công tước có hơi đặc biệt, nên khách khí hỏi: “Không biết phải xưng hô với vị tiên sinh này thế nào?”

“Ôn Tĩnh Hàn.”

Do khách mời đều mang theo người thân lên thuyền nên ông không thể biết hết được, bởi vậy không có ấn tượng gì với cái tên này.

“Chẳng hay Ôn tiên sinh làm nghề gì?”

“Nghề bạo lực.”

“… Ha ha, Ôn tiên sinh thật là hài hước.” Phương Sâm cười gượng hai tiếng.

“Hài hước? Cảnh sát chính là cơ quan chấp pháp, là công cụ bạo lực của quốc gia. Đây là một chuyện rất nghiêm túc.” Ôn Tĩnh Hàn bày ra vẻ mặt trang nghiêm túc mục.

Mọi người lại kinh ngạc.

“Nhưng kiểu hình dung thế này đúng là rất hài hước.” Ôn Tĩnh Hàn lập tức cười rất ôn hòa vô hại.

Đến Phương Sâm kinh nghiệm phong phú còn bị hù một phen, những người khác càng khỏi phải nói.

Quan Cẩm và Lục Vân Dương vui vẻ ngồi xem kịch. Người có thể khiến công tước “khát máu” mê mẩn sao mà tầm thường cho được.

Khúc nhạc đệm chấm dứt, đại sảnh lại khôi phục bầu không khí vui tươi náo nhiệt.

“Thì ra anh là con lai, chẳng trách lại tuấn tú như thế.” Giọng nói lanh lảnh của Elena truyền tới, Quan Cẩm tức thì chú ý lắng nghe.

“Cô Elena quá khen, bà ngoại tôi là người Nhật, tính ra tôi chỉ có một phần tư huyết thống ngoại quốc thôi.” Người đáp lời là Đổng Xung.

Đầu Quan Cẩm như bị sét đánh uỳnh một cái. Hắn quên mất, con lai không nhất định phải là lai hai dòng máu Đông Tây, Hermes là nam hay nữ còn chẳng biết, nói chi đến việc tìm hiểu xem hắn là người phương Đông hay phương Tây. Giờ thì có biết bao nhiêu người đều là con lai. ĐM! Manh mối này của Simon chẳng có tác dụng gì cả! Sắp đến vùng biển quốc tế rồi, hắn phải gọi điện thoại bảo Tony điều tra thân phận của mấy người này mới được.

Một lần nữa, Quan Cẩm âm thầm quan sát hành động của mọi người trong phòng. Cô nàng Elena không thích đàn ông xấu xa đang chuyện trò vui vẻ với hai người bạn của Phương Sâm, bộ ngực gần như dán dính lên người Đổng Xung. Phương Sâm và phu nhân đang nói chuyện với công tước, thật ra là bọn họ nói còn công tước mặt không đổi sắc chẳng biết có nghe hay không, tầm mắt theo sát bóng dáng Ôn Tĩnh Hàn. Không biết Mẫn Ngôn nói gì mà Phương Lâm cười khúc khích mãi. Phương Mạch đứng cạnh đó cũng nói vài câu, không chịu bị lu mờ. Vương Húc Đồng và Lục Vân Trì đang thảo luận về tuần lễ thời trang Milan, hai vị hôn thê của họ thỉnh thoảng xen vào nói vài câu. Tần Tiếu cùng Mộ Thiên Hạc có vẻ không hứng thú lắm với việc trò chuyện với mọi người, tập trung bên bàn cơm ăn uống như Ôn Tĩnh Hàn. Người đang hát trên sân khấu là một nam ca sĩ sắc mặt hơi u ám, giọng ca trầm thấp buồn buồn.

Lục Vân Dương … Lục Vân Dương đang ngồi cạnh mình, công khai ôm mình vào lòng. Bấy giờ Quan Cẩm mới nhận ra việc mình kéo Lục Vân Dương ra làm lá chắn đã tạo cho anh ta biết bao cơ hội ăn đậu hủ. Quan Cẩm cắn môi, thôi, chuyện nhỏ không nhịn sao làm được chuyện lớn, đại trượng phu không nên câu nệ tiểu tiết …

“Lục Vân Dương! Đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu!” Nhẫn nhịn thất bại.

Lục Vân Dương không bỏ tay ra, cũng chẳng cúi đầu nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Người được đằng chân lân đằng đầu thật sự là tôi sao?”

Quan Cẩm tưởng mình nghe nhầm, quay đầu lại nhìn anh. Lục Vân Dương đứng dậy, không quay đầu lại, đi thẳng.

… Giận rồi? Why?!
Chương trước Chương tiếp
Loading...