Chuyện Nhỏ Thường Ngày

Chương 14



"Lại tức cái gì đấy à?"

"Không, ai mà chọc tức được em? Cho một ly whisky đi."

"Mỗi lần uất ức cái gì là lại chạy đến chỗ anh mày khóc lóc ỉ ôi, y như về nhà mách mẹ, anh còn lạ gì. Gọi một tiếng anh đi chứ, cái thằng nhóc thối tha vô lễ này."

"...Một ly whisky, cảm ơn anh."

"Namjoon hyung, em có ý tưởng cho truyện mới rồi, nhưng đến phần này không biết viết sao cho hợp lý. Em nói anh nghe thử, anh góp ý giúp em nhé."

"Được luôn, cũng tháng năm rồi, em nhất định phải đẻ hàng đi thôi."

"Ok ok được được. Là thế này, hổ con có một người bạn vô cùng thân thiết là mèo nhỏ. Hai đứa chơi với nhau rất vui vẻ. Nhưng có một ngày nọ, hổ con nhìn một đàn gấu đi ngang qua. Mèo nhỏ phát hiện thấy hổ con nhìn động vật nhỏ khác, tức giận đến mức lừa nó ăn rau mùi, sau đó còn xé giấy chứng nhận tình bạn. Anh thử nói xem, như vậy có đúng là quá đáng quá không. Lừa ăn rau mùi đã đành rồi, mắc gì còn xé cả giao ước của hai đứa đi chứ, thật là... Ôi khổ thân hổ con, thương tâm chết mất, tối đến lại còn phải phân chia giường ngủ, có biết em ngủ một mình không ngủ được không! Anh nói xem anh ta có đúng là tên mèo thối không!!!"

".... Mẹ nó, rốt cuộc cậu có định viết tử tế không thì bảo."

Seokjin bảo cậu pha chế dịch sang một bên, đích thân pha rượu cho Yoongi. Yoongi muốn uống rượu đắng, nhưng anh phải pha thêm ngọt. Mỗi lần Yoongi bĩu môi dẩu mỏ đến đây rầu rĩ, anh sẽ lại pha rượu này cho cậu ta uống.

Min Yoongi chính là người như vậy, cho cậu ta đắng thì có thể chịu được cực đắng, nhưng cho chút ngọt sẽ tan ra mềm nhũn.

Seokjin được cái lứa tuổi nào cũng dễ kết thân. Người quen thường bảo anh dễ tính, chẳng tự cao tự đại bao giờ, còn hay nhập hội với mấy đứa nhỏ bày trò con bò, ai không biết cũng chẳng đoán ra anh là anh lớn của chúng nó. Nhưng riêng ở trước mặt Yoongi, anh sẽ trưng ra dáng vẻ anh lớn.

Có lẽ là bởi, Yoongi cũng có thời điểm mang dáng vẻ em trai.

Trong khi Seokjin còn đang tự xúc động trước suy nghĩ của chính mình, Yoongi bên cạnh đã uống xong cái ly rượu mùi vị kinh dị mà anh pha cho. Nhân lúc Seokjin còn đang mất hồn, Yoongi phải liều mạng ra dấu bảo cậu pha chế đổi giúp mình thành ly whisky nguyên chất.

Namjoon khoanh tay nhìn Taehyung đang chột dạ.

Hắn bắt đầu dìu dắt Taehyung từ năm cậu mười tám tuổi.

Kim Taehyung năm mười tám tuổi còn ngây thơ hơn bây giờ nhiều lắm. Thế giới nhỏ trong đầu cậu cứ như chẳng hề lưu lại vết tích gì từ trường lớp. Giống như một bạn nhỏ người ngoài hành tinh, đến từ nơi xa xôi nào đó trong dải ngân hà đang ngụy trang thành người vậy. Thỉnh thoảng cũng vì quên tiếp nhận tín hiệu từ ăng ten mà lộ ra, mình không có cùng tần số não với người bình thường.

Nhưng ngày ấy, Taehyung thế mà tuyên bố cực kỳ muốn viết truyện.

Bản thảo đầu tiên cậu mang đến chẳng khác nào con nít cầm cọ tô xoẹt xoẹt bức tranh sơn dầu Guernica*. Lúc ấy Namjoon trầm ngâm suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nói, nếu chỉnh sửa lại một chút thì bản cuối chắc cũng không tệ.

(*tranh sơn dầu Guernica là tác phẩm của hoạ sĩ Picasso)

Hyung, đây là bản cuối cùng sau chỉnh sửa rồi. Taehyung lúc ấy đã nói thế.

Thời điểm đó Taehyung đâu đâu cũng gặp trắc trở. Những ngày đang học đại học không đủ thuận lợi để xuất bản một cuốn truyện, ít ra còn đang đi học nên vẫn có tiền để sinh hoạt, thất bại liên tiếp cùng lắm cũng chỉ suy sụp tinh thần chút thôi. Thế nhưng đến khi cậu tốt nghiệp, một năm sau đó vẫn chưa hạ sinh được đứa con đầu lòng. Hồi ấy Namjoon cho cậu vay một chút tiền. Bình thường trông Taehyung vô tư con nít là thế, nhưng có nhiều lúc tâm tư cũng rất nhạy cảm ý tứ. Cậu mượn tiền xong thì chẳng nói gì nhiều, cứ thế lén tìm không ít những nơi thuê viết bài quảng cáo để gửi bài kiếm tiền nhanh. Nếu không phải vì Namjoon thấy cậu trả lại tiền nhanh như vậy, không yên tâm phải đi tìm hiểu chút, còn tưởng Taehyung đi thi hộ cho người ta.

Taehyung làm theo chỉ dẫn của Namjoon, bơi khắp nơi, thể loại nào cũng thử lội một lần, cuối cùng cũng cho ra được một bộ truyện cổ tích được để mắt đến, đưa vào danh sách cân nhắc xuất bản. Namjoon vì cậu mà dốc hết sức giành bằng được một mã sách*, cuối cùng cũng có thể xuất bản được cuốn truyện đầu tiên. Thời điểm Taehyung cầm cuốn truyện trên tay, đầu óc có chút mê man, giống như bị dòng người tấp nập xô đẩy đến bên đường mòn chật hẹp, nhìn bên này thì thấy vừa lòng hợp ý, nhưng nhìn sang bên kia lại cảm thấy có gì đó tiếc nuối.

(*mã sách (ISBN): mã số tiêu chuẩn quốc tế có tính chất thương mại duy nhất để xác định một quyển sách)

Những năm tháng ấy cậu đã trải qua như thế nào, tất cả đều thu hết vào tầm mắt của Namjoon. Chính hắn cũng đối xử với cậu như em ruột mình. Trước đây cậu cũng từng hẹn hò rồi, nhưng về nhà vẫn còn cảm hứng mà viết được. Không hiểu sao giờ lại bị một người làm cho rối beng lộn xộn, mấy tháng liền không sáng tác được nữa.

"Hình như tranh cãi có phần hơi vô lý."

"Đúng thế..."

"Nhưng dù sao cũng không thể đổ hết lỗi lên đầu cậu được. Đàn ông lớn tướng rồi muốn gì thì phải biết mở mồm ra chứ, cái thằng nhóc đần thối kia thật là."

"Hyung..." Yoongi có chút say, trong miệng toàn vị ngọt ngọt ngấy ngấy, làm anh nhớ lại lần đầu tiên chia tay, đã là chuyện của năm năm trước rồi. Hồi ấy Seokjin mới nhận vị trí pha chế chưa được bao lâu, Yoongi cũng không biết uống rượu, vậy là Seokjin tay chân luống cuống chế ra cái thứ mùi vị ngọt ngọt ngậy ngậy này.

Khi đó Yoongi còn cười giễu anh, pha ra cái vị này sao cũng nhận được việc vậy.

Seokjin đáp lại không biết ngượng mồm, bảo, nhân viên pha chế ở gay bar chỉ cần đẹp trai là đủ rồi.

"Em cảm thấy mình có chút bị đánh bại." Yoongi bắt đầu nói nhiều lên, từ ngữ lộn xộn, "Buồn cười ghê chứ, sợ ảnh hướng xấu đến tên nhóc trai thẳng, cuối cùng người ta lại là bi. Sợ cậu ta mải mê công việc quá mà mệt mỏi, cuối cùng cậu ta lại chọn đi xem phim AV thay vì bất kỳ lựa chọn nào khác. Thật ra thì cậu ta, thật ra thì cậu ta muốn dứt áo đi lúc nào cũng được mà."

Yoongi nói rồi lại nói, dần dần gục xuống mặt quầy bar, nhìn ánh đèn phản chiếu trong chiếc ly, "Có phải em nực cười lắm không?"

"Dù sao cũng là thấy cậu ta đẹp trai nên giữ lại lâu hơn chút còn gì, đừng suy nghĩ nhiều quá. Ngủ với nhau chán rồi thì chia tay đi." Seokjin nói, ẩn ý sâu xa.

Yoongi nhỏ giọng đáp: "Nhưng bây giờ lại có chút thích rồi..."

"Ai dà! Anh mày biết thừa mà!"

Tên nhóc đó rất dễ khiến người khác động lòng. Cậu ta chẳng cần phải làm gì cả, chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình thôi cũng đủ hấp dẫn người khác rồi. Tuy nhiên, tên nhóc ấy lại rất khó cho người ta cảm giác an toàn.

"Nhưng đợi thằng bé lớn lên vất vả như vậy, anh mài giũa xong lại đem gả cho người khác được sao?"

"Chời mọe khóc, hai mươi sáu tuổi rồi vẫn gọi là thằng bé?"

Yoongi đỏ mặt, "Anh không hiểu đâu!"

"Xem ra sức ảnh hưởng của anh ấy lên cậu cũng không còn nhỏ nữa ha."

"...Vậy sao..."

"Trước kia cậu có bao giờ vì chuyện tư mà trễ nải chuyện công đâu. Taehyung à, nghe hyung nói này. Cậu cũng thấy đấy, cậu không bắt buộc người kia của mình là đàn ông, cũng chưa đến mức vì anh ta mà comeout. Nếu chưa có gắn bó quá sâu, chi bằng chia tay sớm một chút thì đỡ hơn."

"Hyung..." Taehyung chần chừ vân vê đầu ngón tay. Quả thật là cậu chưa từng nghĩ đến chuyện dẫn Yoongi về nhà gặp bố mẹ, nhưng nói đến chia tay thì cậu cũng không làm được. Taehyung vò đầu bứt tai rồi gục xuống, "Có phải em khốn nạn lắm không?"

Namjoon trưng biểu cảm đầy lạ kỳ: "Giờ xem phim thôi cũng bị coi là quá trớn à?"

"Không phải cái đó..." Cơn giận của Taehyung vơi đi quá nửa khi nghe người khác nói về Yoongi, trong lòng không kìm được mà muốn bảo vệ, lỗi lầm gì cũng tự đổ hết lên đầu mình. Bây giờ trong đầu cậu chỉ nghĩ, cái gì của Yoongi cũng tốt hết.

"Chỉ là suy đi tính lại cũng có thể hiểu được. Người kia của cậu là thuần gay, trong khi cậu xem AV mới có phản ứng, về điểm này trong lòng hai người hẳn sẽ có mâu thuẫn. Vấn đề ấy, cậu có hiểu được không?"

"Em nhìn hai người đàn ông không có cảm giác gì, nhưng nhìn anh ấy thì vẫn rất có cảm giác. Hyung, anh có biết có tối em không nhịn được làm đến ba lần, đến mức anh ấy cũng khóc...."

"Cút cút. Anh mày không cần nghe chuyện đó đâu."

Taehyung gặp Yoongi ở trước cửa nhà.

Hai người gần như hắng giọng cùng một lúc để bật đèn kích hoạt bằng giọng nói, sau đó ngẩn người nhìn đối phương.

Taehyung đeo kính mắt, Yoongi say đến mức mặt đỏ ửng. Cả hai vừa nhìn nhau, lại cũng vừa tránh ánh mắt của người kia.

Sau đó, một tiếng "gâu" sau lưng Yoongi phá vỡ bầu không khí im lặng ấy.

"A..." Yoongi mở miệng, "Trên đường về vô tình gặp phải, cho chút đồ ăn rồi mà vẫn theo về..." Nói xong còn đứng dịch sang bên một chút, để lộ ra một chú chó đi lạc với cái bụng trắng.

"Vậy là, phải nuôi à?"

Yoongi khẽ hé miệng. Cảm giác như vừa mới báo cho Taehyung biết tin mình đang mang thai vậy. Nhưng hai chuyện cũng không khác nhau là mấy, đều là một sinh mạng đi cùng với trách nhiệm. Vốn dĩ anh không có ý định nhận nuôi chú cún nhỏ này, nhưng giờ bỗng nhiên giận dỗi lại muốn giữ nó lại. Tự mình nuôi chó, sau này chia tay nó cũng thuộc về mình, không cần phiền đến Taehyung.

"Vừa hay hôm nay em cũng đi gặp chủ nhà." Taehyung ngồi xổm xuống gọi mấy tiếng, chú cún nhỏ lảo đảo chạy vào lòng cậu. Cậu ôm chú cún đứng dậy, rồi quay sang Yoongi cười nói, "Em trả tiền thuê nhà thêm một năm nữa rồi."

Yoongi khẽ chu môi, đưa tay từ sau lưng ra, nhỏ giọng nói: "Anh cũng mua bàn chải mới rồi."

____

Những chiếc bạn khuyên chia tay xong biết cảnh này chắc nở nụ cười 3 phần hỏi chấm 7 phần bất lực ????
Chương trước Chương tiếp
Loading...