Chuyên Sủng

Chương 23: Đọc sách



Lê Phong có chút hối hận vì việc sáng sớm mình không kịp chờ đợi đã đi ra ngoài mua giấy và bút mực, thật sự hối hận. Không còn cách nào khác, hậu quả trực tiếp của việc này đó là người nam nhân nào đó tuy rằng rõ ràng khẩn cấp đến khó chịu đựng được, nhưng dường như để tỏ lòng cảm ơn, cho dù thế nào đều phải làm hết việc nhà xong mới học chữ, sau đó... Thái rau thái vào tay một lần, nấu nước bị bỏng đến hai lần, chẻ củi bị đầu miếng gỗ rơi vào chân đến năm lần, ánh mắt lơ lửng cười khúc khích N lần,... Cuối cùng vào lúc Lê Thư đồng học cầm lấy giẻ lau chân để lau bàn thì Lê Phong nổi giận "Ta bảo làm xong cơm thì được rồi, không có việc gì đi lau cái bàn làm gì chứ! Qua đây ngồi!"

Lê Thư khẽ vuốt ve bút lông trong tay, trên mặt tràn đầy sự vui sướng như trẻ con. Hắn không biết cuộc đời này mình còn có thể được cầm bút. Mẫu thân vô cùng coi trọng thể diện của hắn tương đối tôn kính với người đọc sách, lúc đó cho dù y mang theo thân phận "người xui xẻo", may ra còn có thể nhân lúc phụ thân lười biếng mà vào phòng ngủ nhà bếp quét dọn, nhưng cho dù thế nào mẫu thân cũng không để cho hắn bước chân vào thư phòng. Hắn nhớ kĩ khi còn bé, hắn đứng xa xa nhìn nho nhỏ muội muội ngồi đối diện cửa sổ đọc sách, vẻ mặt trang nghiêm chăm chú, có nề nếp, khiến hắn không hiểu sinh ra không biết bao nhiêu lần khát vọng được hiểu biết chữ nghĩa. Hắn chẳng hiểu tại sao mình lại có mong muốn như vậy, nam nhân không có tài mới là đức, trong thôn liệu có mấy người có thể viết tên của chính mình? Huống chi hắn lại xấu xí, dơ bẩn không chịu nổi như vậy, kiếp này còn khó có thể gả đi, cho dù học cũng không thể coi đó như một loại kỹ năng để lấy lòng thê chủ, hắn có tư cách gì học? Nhưng mà điều quan trọng nhất là, người dơ bẩn như hắn, vốn ngay cả tư cách cầm bút cũng không xứng! Lê Thư nghĩ như vậy, hơi cúi mặt xuống.

Ở một bên Lê Phong nhìn tâm trạng của nam nhân từ vui vẻ đến u sầu, cảm xúc cũng nghiêng ngả theo, hắn đang nghĩ đến chuyện gì đau lòng sao? Hơi nhíu mày, cáu giận nói: "Chàng có học hay không vậy?" Rõ ràng là câu nói bá đạo, trong giọng nói cũng không giấu nổi sự dỗ dành cưng chiều, nói xong liền đứng dậy khom lưng, thuận thế ngồi lên đùi nam nhân.

Nam nhân chỉ nghe thấy một tiếng hờn dỗi, lời nói rõ ràng mang theo ý oán trách, ý của lời nói chính là đã làm cho Phong Nhi không vừa lòng, nhưng kỳ quái là bản thân vậy mà không cảm thấy hoảng hốt, mà chỉ cảm thấy vật mềm mại nhẹ như không có sức nặng tựa vào ngực mình, bao nhiêu lần đều khiến trái tim hắn run lên, bỗng cảm thấy bất an, vội vàng ôm lấy nữ tử đè lên đùi mình, lúc này mới cảm thấy an tâm khi cảm nhận được sức nặng trên đùi. Nữ tử cười khẽ, ngẩng mặt nhìn hắn, có chút bất đắc dĩ, "Ta ngồi ở trong lòng chàng, sẽ không biến mất." Liền cảm nhận được nam nhân thở phào một hơi. Nữ tử nhẹ nhàng lắc đầu, vấn đề cảm giác an toàn của nam nhân này... Không còn cách nào khác, loại chuyện này có cưỡng ép cũng vô dụng, cần phải có thời gian lâu dần để hắn từ từ cảm thấy yên lòng.

Nhẹ nhàng cầm tay của nam nhân, vừa bắt đầu nữ tử bỗng cảm thấy may mắn, do xuất thân từ nhà thế gia*, trưởng bối trong nhà rất là kính trọng với Văn hóa Trung Hoa cổ đại, dùng bút lông viết chữ phồn thể không phải nói tất nhiên là điều bắt buộc, mà nàng nhiều lần đoạt giải về viết chứ thu được lời khen của gia gia từ trước đến nay vốn nghiêm khắc, tự nhận sẽ không dạy sai lầm cho Lê Thư.

*thế gia: gia đình danh giá có truyền thống lịch sử lâu đời

Tay của nam nhân hơi có chút run rẩy, cũng không biết là do hưng phấn hay là hồi hộp, nữ tử hơi nhếch môi, hài hước nhéo nhéo, ừ, mặt của đại soái ca. A! Thật là, ăn đều đã ăn rồi, tại sao xoa bóp còn nuốt nước miếng chứ! Nhẹ ho khan một tiếng, che giấu liền giả vờ hung dữ nói: "Nghĩ học chữ dễ hay sao? Học không tốt đánh mông chàng đó!" Lập tức phát hiện thân thể nam nhân trong nháy mắt hơi cứng lại, bất đắc dĩ nhếch miệng, "Lần này ta sẽ không dùng tay, chàng đừng cảm thấy áp lực quá lớn..."... Vậy dùng cái gì đây!

Lê Phong rất không biết làm sao, rốt cuộc nhớ đến trên thế giới này còn một cái từ là "Quay về chuyện chính", hắng giọng một cái, nói,"Quay về chuyện chính, nếu học chữ, ... trước tiên học chữ "Vĩnh" đi!" Vừa dứt lời, ngón tay mảnh khảnh cầm bàn tay to hơi thô ráp của nam nhân, trên giấy nhanh chóng xuất hiện một nét vẽ xinh đẹp, nét bút mặc dù bởi vì Lê Thư mà có hơi chút cứng ngắc, nhưng cũng không che được sự cứng cáp mạnh mẽ. Dù Lê Thư không biết thưởng thức cũng có thế nhìn ra chữ này nhất vô cùng xinh đẹp, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy tự ti, thê chủ đại nhân tốt như vậy.... Dạy hắn viết chứ thật ra là rất lãng phí đúng không.... Ngay cả bút hắn cũng không cầm được, thế nhưng nàng lại cái gì cũng biết, như tú tài trong thôn nói qua, gọi, gọi... Học phú ngũ xa! Hắn làm sao có thể xứng đôi với nàng... Cảm giác khó chịu trong lòng bắt đầu gợn lên, khiến hắn cảm thấy khó thở, lại bỗng nhiên nghĩ đến, thê chủ đại nhân dạy hắn viết chữ, có phải ngại hắn làm mất mắt đúng hay không?

"Làm sao vậy?" Lê Phong thấy rõ vẻ mặt của hắn có gì đó không đúng, âm thầm yêu thương, phải nói nam nhân này đã chịu biết bao sự bắt nạt bao nhiêu đau khổ, cho hắn trái ngon trái ngọt như vậy hắn đều cảm thấy tâm thần không yên. Nàng từ bé chưa chịu khổ gì nên tất nhiên không rõ nam nhân sẽ mắc bệnh sẽ luôn suy nghĩ đến phương hướng bi quan nhất, nhưng cũng hiểu rõ nam nhân này cực dễ miên man suy nghĩ, dễ thương tâm, dễ tự ti, khuyết thiếu cảm giác an toàn, dễ bất an, nói chung là sự yếu đuối không phù hợp với bề ngoài. Bởi vậy cho dù không đoán trúng nam nhân đang bất an khổ sở cái gì, nàng vẫn hiểu được ôn nhu bao dung hắn, nàng dỗ dành cẩn thận, đối diện với tình yêu của nàng khiến hắn dần bình tĩnh lại, hai ngươi tựa như trời đất tạo nên vậy...

Lúc này, nữ tử đi xung quanh, nhưng lại ngồi lên chân hắn, có thể mặt đối mặt với hắn, lời nói ôn nhu nghiêm túc: "Làm sao vậy?"

"Không có...." Nam nhân nói nhẹ, hơi cúi đầu xuống, nữ tử cũng không nhẫn tâm ép buộc hắn, cuối cùng không còn cách nào chỉ biết thở dài một tiếng, kéo cố đối phương nhẹ nàng uy hiếp bên tai: "Không học tốt chữ sẽ bị gì?"

"Hả?" Tai nam nhân trước mặt bỗng nhiên đỏ bừng, "...Đánh..."

Nữ tử âm thầm vui vẻ, vẻ mặt lại không thay đổi, "Đánh chỗ nào?"

Khuôn mặt nam tử trong nháy mắt lại đỏ hơn, nữ tử nghĩ hắn nói không chừng là nam tử da mặt mong nhất thôn cũng nên, "... Cái mông..." Giọng nói nhỏ như ruồi muỗi vậy.

Lúc này nữ tử cuối cùng cũng xuất hiện cảm giác tội lỗi khi đùa giỡn người thành thật, vểnh vểnh môi nói lời cuối cùng, "Vậy còn không học thật tốt, còn có thời gian để nghĩ mấy thứ linh tinh phải không!" Thuận tiện trấn an một chút khuôn mặt gần như muốn chảy máu, ách...Tại sao lại đỏ hơn?

Ngượng ngùng buông tay, xoa xoa mũi, xoay người sang chỗ khác, "Trước tiên vốn muốn dạy chàng cách viết tên mình, nhưng nghĩ chắc là có chút khó khăn, trước hết dạy từ đơn giản lên, ừ, từ "VĨnh", năm đó lúc ta học cũng học chữ cái này đầu tiên, dù sao bên trong chữ này có đủ các loại nét..." Một bên chăm chú giảng giải, một bên chăm chú giảng giải, một bên bất đắc dĩ nghĩ thầm, tại sao chuyện nghiêm túc cỡ nào cùng với nam nhân này là có thể dễ dàng biến thành "mờ mờ ảo ảo" ve vãn cơ chứ? Xong, Lê Phong, ngươi càng ngày càng làm chuyện cấm 18 tuổi...

Kế hoạch dạy học dần dần đi vào nề nếp, khiến Lê Phong không ngờ là Lê Thư thiên phú cực cao, việc ghi nhớ thậm chí đạt đến trình độ nhìn qua là không quên được, nam nhân như vậy mà cái gì cũng không cho hắn học qua thật là phí của trời mà! Mà tiến độ dạy học của bọn họ cũng thuận lợi không thể tin được. Trong lòng Lê Phong vui vẻ, không nghĩ tới tướng công nhà mình còn là một thiên tài, thông minh mà... Trong lúc không để ý, hắn có thể viết được tên mình đã là chuyện rất lâu trước đây rồi. Một lúc cười cong cả mắt, thật không ngủ được, nhất định phải dạy hắn nhận biết ít nhất một hần ba chữ cơ bản, nếu không phải Lê Thư kiên trì có khi ngay cả bữa trưa đều không ăn. Bên này Lê Phong đang hăng hái bừng bừng vung tay huấn luyện, bỗng có tiếng mở cổng …

...Là ai? Lê Phong cắn răng, đứng dậy tự mình "Chạy ra " mở rộng cửa.

Không thê không nói, thấy nam nhân đứng ngoài cửa, cảm xúc trong lòng của Lê Phong nháy mắt từ "buồn bực" chuyển sang "bực bội", khác với bề ngoài thiên lương, da mặt của tiểu tử này thật là dày mà! Hôm nay rõ ràng duổi đi, còn có phu lang duy nhất của nàng đối với hắn không chào đón hăn không nhận ra hay sao? Dù trong lòng nghĩ như vậy, vẻ mặt tất nhiên cũng không thể biểu hiện thất lễ, chỉ biết lê độ nói: "Ôn công tử, lại có chuyện gì vậy?" Nói xong liền thở dài buông tay, tiện tay sửa sang lại y phục, thấy được Ôn Đường đã đứng ngoài cửa chần do dự một lúc, nắm chặt lấy tay nam nhân vừa mới đi ra, mười ngón tay đan vào nhau, đây là tỏ rõ thái độ vì để tránh cho tiểu đứa ngốc hiểu lầm. Nam tử khẽ cúi đầu nhìn thấy hai người nắm chặt tay, trong mắt tràn ra một chút hâm mộ, chậm rãi nói: "Hôm qua tiểu nam tử nói chuyện với Lê tiểu thư thật vui, hôm này tùy tiện đến thăm, còn xin thứ lỗi." Hôm qua? Nói chuyện thật vui? Ngươi chắc chắn? Cái này, không chỉ Lê Thư, ngay cả Lê Phong đều nghiêm túc nghi ngờ nam nhân này có phải coi trọng nàng thật hay không, tuy rằng, cũng có khả năng đụng vào đâu đó trong não tụ huyết hoặc vân vân...

--- ------ ------ ------ ------ ----

Người đến đều là khách, đương nhiên Lê Phong không thể đuổi người ta ra ngoài.

Cho nên mọi việc diễn biến thành có khí chất quý công tử ngồi trong căn nhà nhỏ nhàn nhã uống trà, khiến cho nơi nhỏ bé trở thành "Vẻ vang cho kẻ hèn này" cũng là bình thường. Lê Phong cười rất tự nhiên, vô cùng tự nhiên, đây chính là huấn luyện vài chục năm của Lê gia luyện thành, cũng chính là việc vui buồn không biểu hiện ra mặt...

Nử tử nhẹ nhàng nở nụ cười, rõ ràng không phải nữ tử có khí phách, hết lần này đến lần khác có thể xúc động đến linh hồn của người ta. Nam tử khép hờ hai bờ mi, cúi đầu uống trà. Từ hôm qua gặp mặt, hắn thấy nàng càng đẹp hơn, toàn thân khí chất khiến hắn cảm thấy thỏa mãn, không tìm được chút khuyết điểm nào. Hắn nghĩ có lẽ nàng chỉ quá yêu thương tướng công mà thôi, lại không ngờ nàng còn trẻ mà đã có sự ưu nhã không nói nên lời, khí chất phi phàm, vừa nhìn đã biết là trải qua sự rèn luyện gian khổ, nhất định là người kiệt xuất trong những người cùng thời. Hôm qua chẳng qua chỉ là có cảm giác với nàng, hôm nay chân chính nói chuyện vui vẻ cùng với đối phương, làm hắn trong lúc không để tim đập thình thịch, hắn có lẽ là, thật sự....

Không môn đăng hộ đối không sao, nàng có vẻ ngoài không tầm thường, tài hoa hơn người, ngày khác chỉ cần hơi nhờ một chút quan hệ với nương của hắn, tất nhiên công thành danh toại là chuyện đơn giản. Hắn thấy nàng cực kỳ cưng chiều nam nhân kia, cũng không có khả năng bỏ đi vị trí chính phu, như vậy hắn chỉ cần làm một trắc phu, nếu như nàng vào kinh thi làm trạng nguyên, mẫu phụ đưa hắn gả cho trạng nguyên cũng không phải không phù hợp, hắn cũng có thể giấu giếm được mẫu phụ, để cho bon họ nghĩ hắn là một chính phu, cũng chắc chắn không xảy ra chuyện rắc rối gì, chỉ cần, chỉ cần, nàng đồng ý thú hắn.

Nghĩ như vậy, hắn không nhịn được sự vui mừng, lại quả nhiên do thật lâu không gặp được người nói chuyện ăn ý như vậy, chỉ muốn đêm nay soi đèn nói chuyện thông đêm cùng nàng, hoàn toàn không có chú ý đối phương lúc nào thì gọi “tướng công xấu xí” của mình ra ngoài. Nhưng mà, không đợi đến khi hắn chú ý Lê Thư lúc nào đi ra thì hắn đã dẫn một nam nhân khác đến.

"Ô! Đây là Ôn công tử sao? Tại hạ Tiếu Ninh." Nam nhân hành động tự nhiên như cực kỳ quen thuộc.

"Tiểu nam tử Ôn Đường." Khó chịu vì bị đối phương cắt đứt cảm xúc.

"Quả nhiên là Ôn công tử a! Ngưỡng mộ đại danh đã lâu...vv..." Bề ngoài tỏ vẻ vô cùng vui mừng...

"Cùng là nam nhân quả nhiên trò chuyện với nhau thật vui a! Như vậy người nữ nhân như ta này sẽ không làm phiền! Hai vị tiếp tục." Tỏ vẻ hết sức tiếc nuối...

Cười~ Tiếu Ninh thật giỏi! Nhanh như vậy đã hiểu rõ ý của nàng, sau chuyện này tỷ đây sẽ thưởng cho ngươi!

"Tiểu ngu ngốc, tiểu đứa ngốc! Còn đứng thất thần cái gì? Không học nữa?" Vừa nói xong liền cúi đầu, nhẹ nhàng nhéo nhéo hai má nam nhân đang hơi đờ dẫn, tiểu ngu ngốc này chỉ biết nàng muốn hắn dẫn Tiếu Ninh đến, lại không biết vì sao!

"Hì hì, không tin cái máy hát Tiếu Ninh này còn không chặn nổi cái miệng của hắn."

"Đừng... Chúng học là được..."

"Ừ, Thư Nhi nhà ta thật thông minh..."

... ...... ...... ....

Dưới ánh nến hơi mờ, nam nhân bao bọc lấy nữ tử đang ngủ say vào trong ngực mình, cười đến vô cùng ôn nhu. Hắn biết lúc nhỏ vì sao không có học chữ, bởi vì thần linh bảo hắn chờ, chờ hắn lớn lên, để cho nàng đến dạy cho hắn. Cho dù lí do dạy hắn là bởi vì hắn không biết mặt chữ mà làm mất mặt, hắn cũng rất hạnh phúc, nàng không có bởi vì hắn mất mặt hưu hắn ngay mà lại kiên nhẫn dạy cho hắn... Hắn không biết diễn tả trong lòng có bao nhiêu vui vẻ.

Nữ tử trong ngực không hài lòng cọ cọ, tìm nơi thoải mái tựa vào, hắn cẩn thận che chở.

Nàng là thứ quý báu nhất của hắn. Toàn bộ của hắn. Duy nhất của hắn.
Chương trước Chương tiếp
Loading...