Chuyện Tình Giữa 4 Hotboy Và Cô Nàng Cá Tính

Chương 76: Dù có thế nào anh vẫn mãi yêu em (1)



Trong khi những tiếng xì xầm, bàn tán ngày một to thì Bảo Ngọc nhờ sự “giúp đỡ” của Hoàng Quân cô đã đứng giữa vòng vây, mà bao quanh cô là bốn chàng hotboy. Cô khẽ rùng mình, mồ hối cứ lấm tấm vã ra, điều này cũng dễ hiểu khi bên ngoài là vô số ánh mắt ngưỡng mộ, ganh tị còn bên trong bốn anh chàng này đang đấu mắt với nhau. Nếu bốn tên này mà trong tay đang cầm súng không biết chừng đã bắn nhau tự đời nào rồi.

Bảo Ngọc cười giả lả, kéo bàn tay mình ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của Hoàng Quân và cũng là ngòi lửa đang châm vào “đống củi khô” Trọng Kỳ, Quốc Phong và Hạo Thiên. Nhưng rất tiếc sau bao nhiêu cố gắng cô vẫn không tài nào kéo tay mình ra được, bắt găp cái trừng mắt của Hoàng Quân cô cũng chỉ biết cúi đầu chịu trận.

Kể ra cũng thật kỳ lạ! Bảo Ngọc xưa nay chưa bao giờ chịu thua ai đặc biệt là con trai. Bởi đối với cô việc đi sau lưng một tên con trai, để người đó che chở (trừ ba cô ra) là một điều vô cùng hổ thẹn. Một điều nữa là cô lại cực kỳ ghét những tên....như Hoàng Quân,Quốc Phong, Trọng Kỳ, Hạo Thiên nên nếu gặp phải thì: một là dạy dỗ hoặc đánh tên đó một trận nếu đắc tội với cô, hai là tránh càng xa càng tốt. Đó là thời đó còn bây giờ...chẳng những cô không thể dạy dỗ ai ngược lại còn bị người ta dạy dỗ lại,e dè khom lưng mà chẳng dám ho he. Thật là số phận trớ trêu!

Lúc này cô mới để ý thấy đằng ghế đá hai cô bạn “yêu dấu” của cô đang ngồi thong dong uống miếng nước ăn miếng bánh coi phim miễn phí, mà không hề có ý ra cứu cô. Cảm nhận được có một ngọn lữa đang hướng về phía mình, Thảo Anh và Thùy Dương chợt nhìn về phía bốn tên kia và thủ phạm không ai khác ngoài Bảo Ngọc nhà ta. Ánh mắt cô nàng cứ như nếu hai cô không ra giải quyết ổn thỏa vụ việc này thì bảo đảm Bảo Ngọc sẽ “xử lý” hai cô cho ra trò.

- Thôi các anh có gì từ từ vào nhà nói – Thảo Anh đứng dậy, mắt nhìn Bảo Ngọc thoáng một nét hoang mang.

- Đúng đấy! Vào nhà rồi nói chuyện....hàng xóm kéo đến ngẹt nhà rồi kìa các anh không sợ người ta nói ra nói vào nhưng tôi thì sợ đấy – Bảo Ngọc mặt nhăn mày nhó nói

Bốn anh chàng lườm nhau rồi không ai bảo ai đi thẳng vào trong nhà, Hoàng Quân cũng lôi Bảo Ngọc theo luôn làm cô trở tay không kịp xém một chút là ngã nhào ra rồi, rất may là cô Quốc Phong nhanh tay ôm eo cô lại....xẹt....hai tia sét rất “nhẹ nhàng” trao nhau qua ánh mắt hai chàng trai.

- Kỳ này tớ nghĩ Bảo Ngọc khó sống rồi – Thảo Anh khều vai Thùy Dương, thầm nói

- Ai bảo đào hoa làm gì? – Thùy Dương nụ cười mỉm chi, nhưng cũng đủ đốn tim bao chàng trai miền Tây đang đứng ngoài cổng kia.

- Tớ với cậu cá với nhau né, xem ai là người dành được Bảo Ngọc. Tớ chọn Quốc Phong – Thảo Anh hào hứng xoa xoa cái càm vẻ đâm chiêu phán

- Cậu nghĩ anh hai tớ dễ dàng để người khác cướp người của mình – Thùy Dương đắc ý

- Quốc Phong thân với Bảo Ngọc nhất trong bốn người, nên tớ nghĩ cậu ấy có cơ hội cao hơn ai khác. Trọng Kỳ khá đào hoa nhưng cũng từng trải qua rất nhiều thử thách vào sinh ra tử với Bảo Ngọc nên cũng coi là một đối thủ đáng gờm. Hạo Thiên là người khiến Bảo Ngọc lần đầu tiên rung động với một tên con trai, cũng không thể coi thường.....- Thảo Anh gật gật đầu nhận xét từng người, chưa kịp nói đến Hoàng Quân thì Thùy Dương đã xen vào

- Anh hai tớ là người bạn thời thơ ấu của Bảo Ngọc, hai người đã có hứa hẹn rất nhiều. Mức độ thân thiết có thể nói hơn cả Quốc Phong, anh ý cũng trải qua nhiều việc với Bảo Ngọc nên chắc chắn anh ấy sẽ thắng

- Vậy thì cá đi nếu tớ thắng tớ đáp ứng cậu một điều kiện và ngược lại.

- Cá thì cá sợ gì

Thảo Anh và Thùy Dương cứ thế bước vào trong nhà, vừa vào tới bậc cửa một cảm giác lạnh lẽo đã tràn vào người hai cô gái. Nhiệt độ bên trong nhà lúc này cũng có thể nói đã xuống tới âm độ rồi không chừng mà người chịu khổ nhiều nhất là Bảo Ngọc. Đứng giữa hai chí tuyến không mất mạng cũng bị thương.

- Bảo Ngọc em có việc gì để nói với bọn anh không? – Quốc Phong nhìn Bảo Ngọc hỏi

- Chỉ là hiểu nhầm thôi.....mọi việc không phải như mọi người nghĩ đâu – Bảo Ngoc xua tay, lắc đầu cố gắng tự nhiên hết mức

- Hiểu nhầm? Có thật chỉ là hiểu nhầm? – Trọng Kỳ cau mày nhìn vào bàn tay cô đang xen vào bàn tay Hoàng Quân như có ý nói: cái cảnh trước mặt này mà là hiểu nhầm sao, cô đùa với tôi à.

- Thật...tôi nói dối các anh đem lại lợi ích gì cho tôi chứ - Bảo Ngọc ý thức được tầm mắt của Trọng Kỳ, cô vội vàng thừa lúc Hoàng Quân lơ là rút tay nhanh ra, mặc dù cô không biết tại sao mình phải giải thích với mấy người này và tại sao mình phải che che giấu giấu việc cô và Hoàng Quân đang quen nhau.

Hạo Thiên mỉm cười, một nụ cười mang nhiều ẩn ý, quay sang Hoàng Quân.

- Tớ quen cậu lâu vậy mà bây giờ mới biết cậu lại thích miền sông nước như thế đấy. Ba ngày nghỉ quý giá lại dùng để thăm hương đồng cỏ nội nhỉ?

- Thì sao? Liên quan gì đến các cậu! – Hoàng Quân lạnh lùng nói, như thể trước mặt anh mấy tên này chỉ là người dưng

- À không có gì, chỉ tại tụi tớ không được vui thôi. Nếu đã chơi thì phải công bằng đằng này lại có người chơi xấu – Trọng Kỳ khẽ nguýt dài, giọng điệu châm chọc.

- Ai không chơi xấu mới là ngu ngốc! – Hoàng Quân nhếch mép, thản nhiên đáp

- Khoan....khoan.....xin lỗi vì đã cắt ngang cuộc nói chuyện của các anh, nhưng ai có thể làm ơn nói cho tôi biết thật ra các anh đùng đùng, kéo cả bầy cả lũ xuống nhà tôi là có việc gì không?

Im lặng...............

1 phút nhẹ nhàng trôi qua........

3 phút vội chạy ngang.......

5 phút lết xác đi ngang........

- Tôi nói có ai nghe không vậy? Ít nhất cũng phải trả lời tôi một tiếng chớ! Định cho tôi đi bán bơ à?

- E hèm!! – Quốc Phong khẽ hắng giọng

Trọng Kỳ gãi đầu nhìn Bảo Ngọc, Hạo Thiên thì mỉm cười đương nhiên vẫn mang đậm chất Hạo Thiên, anh nhẹ nhàng nói:

- Bảo Ngọc anh yêu em

- Có thể cho anh một cơ hội không Bảo Ngọc – Quốc Phong bước đến nắm tay cô

- Em còn nhớ lời anh nói vào cái hôm mình đi ngắm sao không? Bây giờ là lúc em trả lời anh rồi đó – Trọng Kỳ cũng thành khẩn nhìn Bảo Ngọc

- Anh không ép em, em có thể lựa chọn – Hoàng Quân cũng dịu dàng, khác xa hằng ngày nói với cô. Đó là điều duy nhất anh muốn làm cho cô, anh không muốn ràng buộc cũng như trói cô bên cạnh mình bới nếu làm thế thì chỉ gây tổn thương cho người anh yêu mà thôi. Anh muốn cô tự nguyện đến bên anh

Giống như bao cô gái bình thường khác, trong cùng một ngày, cùng một lúc nhận được lời tỏ tình của bốn chàng trai, Bảo Ngọc căng tròn mắt nhìn chằm chằm bốn người trước mắt như người ngoài hành tinh, bởi vì cô vẫn chưa hoàn toàn “tiêu hóa” được hết những lời vừa rồi.

Nhận ra được điều đó, Thảo Anh và Thùy Dương liền bước đến nói nhỏ vào tai Bảo Ngọc:

- Cậu nên suy nghĩ cho kỹ đó, đừng để ai bị tổn thương

- Phải đó lời nói phút này của cậu rất quan trọng đó, nên suy nghĩ thận trọng

Bảo Ngọc nhăn mặt, nhìn hai cô bạn của mình. Không phải chứ! Suy nghĩ thận trọng là sao? Lời nói mang tính quyết định ư? Rõ ràng đang đẩy cô vào cục diện bế tắc mà. Việc chọn lựa này đương nhiên là cô biết không thể nói bừa được bởi ai cũng là người cô rất quý mến. Mặc dù lúc trước cô không thích những tên hotboy nhà giàu, thích sống dựa vào đồng tiền và đem đồng tiền đặt trên hết tất cả. Những suy nghĩ đó đến bây giờ cũng dần dần thay đổi khi cô tiếp xúc nhiều với các chàng hoàng tử này.

Trọng Kỳ là một người đào hoa, thay bồ như thay áo nhưng ẩn sâu là một chàng trai rất chu đáo, biết nghĩ cho người khác bằng chứng chính là anh mỗi tháng đều trích ra một khoản tiền để xây dựng và trùng tu lại các cô nhi viện chẳng những thế cuối mỗi tuần Trọng Kỳ còn làm tình nguyện viên đến đó để chăm sóc các bé.

Hạo Thiên bề ngoài là một người tượng trưng cho ánh nắng, dịu dàng và ấm áp mặt khác anh lại là một sát thủ với những chiêu thức tàn nhẫn nhưng mấy ai biết được anh đã từng ước mơ rằng lớn lên anh sẽ làm chủ một tiệm cà phê theo công thức riêng của mình sống một cuộc đời yên bình bên gia đình nhỏ của anh.

Quốc Phong có tính cách khá ít nói, trầm lặng nhưng anh lại là một chàng trai tài hoa với tài năng đánh đàn điêu luyện và khả năng sáng tác nhạc cực giỏi thêm vào đó là một giọng ca hết sức ngọt ngào và ấm áp. Có thể nói trong bốn chàng hotboy Quốc Phong là người lãng mạn nhất cũng chẳng ngoa.

Hoàng Quân, một người được biết đến chỉ với một từ “lạnh”. Nhưng thật ra sâu bên trong anh lại là một con người rất dịu dàng, ân cần. Điều này Bảo Ngọc là người hiểu nhất.

Bốn chàng trai với cuộc sống của hai khuôn mặt hay nói đúng hơn chính các anh đã tự tạo cho mình một lớp vỏ bọc để bảo vệ mình và các anh bắt buộc phải làm vậy.....

Trở lại tình trạng Bảo Ngọc hiện giờ, sau một hồi suy nghĩ cô ấp úng nói:

- Thật ra việc này khiến tôi rất bất ngờ và không biết phải làm gì. Nhưng....tôi...muốn nói cho các anh...à không phải là các anh không tốt, các anh là rất tốt, rất rất tuyệt vời là đằng khác nhưng tôi lại...nghĩ mình không có phúc phần đó. Tôi không thể chọn đại, tôi cũng chỉ có thể chọn người tôi yêu mà thôi nên tôi sẽ.....

- Khoan chọn ai hết – Thảo Anh và Thùy Dương đột ngột lên tiếng chặn lại lời nói của Bảo Ngọc

- Sao? – Bảo Ngọc cùng với Hạo Thiên, Trọng Kỳ đồng thanh đáp

- Bọn tớ mượn Bảo Ngọc một lát

Nói rồi không đợi mấy người kia nói gì thêm, Thảo Anh lôi Bảo Ngọc nhanh vào một góc.

- Rốt cục là có việc gì vậy? – Bảo Ngọc nhíu mày khó hiểu

- Bộ cậu định nói thẳng, trả lời ngay luôn hả? – Thảo Anh ngỡ ngàng

- Chứ sao? – Bảo Ngọc thản nhiên đáp

- Trời ạ! Lúc nãy cậu không nghe bọn tớ nói gì à? – Thảo Anh đập tay lên trán, than thở

- Có. Tớ đã suy nghĩ rồi nên mới trả lời ấy chứ

- Bảo Ngọc ơi là Bảo Ngọc! Cậu chỉ biết một mà không biết mười gì cả

- Anh Anh rốt cục cậu muốn nói gì?

- Thùy Dương giải thích giùm tớ đi nếu không tớ giết cậu ấy ngay tại đây luôn bây giờ - Thảo Anh mất bình tĩnh, cố gắng hít sâu vào nhìn Thùy Dương đang đứng bên cạnh nói

- Cậu nhìn mấy tên đó đi. Nếu cậu nói thẳng ra dù kết quả có như thế nào, dù cậu có nói khéo đến đâu ít nhiều lòng tự trọng của mấy tên đó không bị hao tổn không những thế còn có thể liên quan đến tình bạn của bọn họ. Cậu là người rất quan trọng đối với mấy tên đó nên nếu mấy tên đó đã thỏa thuận chơi một trò chơi để giành lấy cậu thì chúng ta hãy kết thúc việc này cũng bằng một trò chơi luôn đi.

- Nhưng như thế nào mới được? – Bảo Ngọc nhướn mày

- Trò chơi như thế này.....như thế sau đó cậu........

Thảo Anh kế sát tai Bảo Ngọc bắt đầu bày trò. Nếu nói về khoản quậy phá, bày trò thì Thảo Anh là người giỏi nhất. Nên làm sao nhỏ có thể bỏ qua cơ hội ngắm nhìn bốn hoàng tử tranh dành một cô gái trong một trò chơi do nhỏ bày ra được.

- Không đươc....như thế thì lỡ.....lỡ - Bảo Ngọc rối rít phản bác

- Cậu sao không thử tin vào người cậu yêu chứ? – Thùy Dương thản nhiên hỏi, câu hỏi như làm ý chí cuối cùng của Bảo Ngọc càng lung lay

- Hơ...hơ..- Bảo Ngọc gần như cấm khẩu

Xong xuôi mọi việc, Thảo Anh tươi cười giải thích với mọi người về trò chơi của mình. Ban đầu việc có mặt một trò chơi này khiến Hạo Thiên, Trọng Kỳ, Quốc Phong trừ Hoàng Quân rất bất ngờ, sau đó dưới những lời nói ra thêm vào của Thảo Anh và phụ họa của Thùy Dương cuối cùng cũng khiến bốn cái đầu gật gù đồng ý.

Cùng lúc mọi chuyện ổn thỏa thì điện thoại của Hoàng Quân, Thảo Anh và Thùy Dương đột ngột vang lên. Sau khi nghe điện thoại, nét mặt của ba người dần biến sắc, Hoàng Quân nhìn ba người bạn của mình chỉ nói hai từ:

- Có biến
Chương trước Chương tiếp
Loading...