Chuyện Tình Kem Kiwi
Chương 10
“Đây là chỗ nào vậy?”-Tôi thò đầu ra khỏi cửa xe ngây thơ hỏi.“Nhà tôi. Theo tôi vào đó và giặt sạch chiếc áo này, khi nào bạn giặt sạch nó, tôi sẽ bỏ qua và bạn có thể về.”Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như tôi không theo anh ta vào đó?“Còn không vào?”-Kiwi quay lại, nhíu mày.Hình như Kiwi không hề đoái hoài đến việc tôi đang run lên bần bật vì lạnh. Anh ấy tiếp tục kéo tay tôi, lôi xềnh xệch vào bên trong căn nhà.Quả không hổ những lời đồn đại, nhà Kiwi là cả một quần thể kiến trúc kiểu Châu Âu, thiết kế rất quý tộc và sang trọng. Lối vào được rải đá và được đặt một cách khéo léo những chậu hoa màu hồng phớt. Hai bên có vườn hoa và thảm cỏ xanh mượt, trước cửa nhà là một đài phun nước tráng lệ. Còn có xích đu giống nhà Siro nữa kìa.Anh ấy-Kiwi Hoàng Gia mở cửa nhà rồi khoát tay ra hiệu tôi vào trong.“Vào đi!”Chà. Đẹp thật.Căn phòng nhiều ánh sáng quá. Ở giữa là một chiếc đèn chùm lớn kiểu hoàng gia, và xung quanh là một loạt các hệ thống đèn khác thắp sáng lung linh.Kiwi thừa tiền chắc? Hay là bật lên để khoe với tôi?Nhưng mà bây giờ tôi thấy lạnh, thực sự rất là lạnh.Bạn biết tôi mặc gì không? Váy ngắn, áo sơ mi dài và đi tất mỏng, trong khi đó nhiệt độ trong phòng cũng tầm 15-16 độ!Ở Romance có hệ thống điều hoà nên tôi thấy dễ chịu, nhưng mà ở đây thì…Ôi trời…Kiwi đang cởi áo ra trước mặt tôi kìa, anh ấy không biết mắc cỡ à?Tôi thì đang run lên còn anh ấy thản nhiên cởi áo ra y như mùa hè vậy!Nhắm mắt lại mau, xấu hổ quá!“Bạn tên gì vậy?”“Hả”-tôi hé mắt nhòm qua.Eo, còn chưa chịu mặc áo nữa, xấu hổ chết mất!“Tôi hỏi bạn tên gì?”-Anh ta cao giọng.Tôi phải mở mắt ra và nhìn anh ta. Eo ơi, ngại muốn chết đi, nhưng mà, phải công nhận cơ bụng anh ấy đẹp dễ sợ, trông như Taylor Lautner trong Newmoon ý.“Kem ạ.”“Kem?”Nói rồi anh ta quệt tay lên má, rồi hỏi tôi:“Là kem này, hay là ice-cream?”Không lẽ lại nói kem nghĩa là kem trên má anh ta á. Không đời nào! Để anh ta giễu tôi nhầy nhụa à? (thông minh đấy)“Là Ice-cream!”“À…là Ice-cream…này Ice-cream, đỡ lấy này!”Oạch! Kiwi ném cho tôi cái áo lúc nãy dính coffee và ra hiệu đi theo anh ta. Thực ra là hai cái, một áo khoác ngoài màu đen và áo len bên trong màu trắng đang lấm lem vì dính coffee. Gì nữa đây?“Đây là phòng tắm, vào đó và giặt sạch nó đi, khi nào sạch thì mới được phép đi, còn không thì ở lại giặt tiếp. Thế nào, bạn đã rõ chưa?”Mặt tôi lúc này nhăn nhó như khỉ ăn ớt, cộng thêm cả lạnh nữa, nên bộ dạng của tôi cứ run rẩy chẳng ra làm sao cả.“Vâng.”Không còn sự lựa chọn nào khác, đã bước vào đây rồi thì chẳng thể nào thoát ra nổi đâu.Sam ơi, làm ơn đến cứu em đi, em chết mất thôi!Nào thì giặt nào. Nhưng mà…“Anh gì ơi! Anh bật bình nóng lạnh lên được không? Em không giặt bằng nước lạnh được.”“Vẽ chuyện quá, bạn tự bật lên đi!”“Vâng.”“À mà này, tên tôi là Kiwi, Kiwi Hoàng Gia.”“Vâng.”Thực ra cả cái trường Isaac Newton ai chẳng biết tên anh.“Anh Kiwi này, tôi có thể ra ngoài chờ được không? 15′ nữa mới có nước nóng cơ.”“Tuỳ bạn.”Rồi anh ta ung dung lên tầng trên và nói là đi tắm.Đi tắm à? Cơ hội cơ hội!Hay là tôi tranh thủ tấu thoát nhỉ? Có nên không? Ôi trời ơi, có nên không? Không…Nếu bỏ trốn bây giờ thì tôi sẽ không yên với anh ta mất, tiệm Romance ngay gần đó và anh ta có thể đến bất cứ lúc nào!Thôi ngồi chờ nước vậy.Lạnh quá, lạnh quá, tôi ngồi trên ghế sofa co ro và không ngừng xoa hai tay vào nhau, thế mà chẳng ấm ra chút nào cả.Lúc này tôi mới có dịp ngắm nhìn phòng khách nhà Kiwi. Tôi đặc biệt để ý đến bức ảnh to đùng trên tường. Một người đàn ông lớn tuổi, mái tóc đã hơi ngả màu bạc đang khoác vai chàng trai trẻ, phía xa xa là khu rừng thông trong nắng chiều mờ ảo. Chàng trai kia chắc chắn là Kiwi. Còn người đàn ông, tôi biết, đó là nhạc sĩ nổi tiếng An Mạnh-ông nội của Kiwi.Nghe nói, ông ấy đang mắc một chứng bệnh gì đó rất khó chữa. Báo chí cũng nhiều lần đưa tin, rằng sức khỏe ông hiện tại khá yếu. Thêm nữa, trước khi mắc bệnh ông có một album đang dở dang, vì một lý do nào đó mà chưa thể hoàn thành được. Có người phỏng đoán, album đó là tác phẩm nghệ thuật cuối cùng của ông trước khi xa rời thế gian. Nhưng tin đồn thì cũng chỉ là tin đồn, ai mà biết được.“Ồ”Trong lúc tôi đang mông lung suy nghĩ thì một cậu nhóc bước vào phòng khách, có vẻ như nó vừa từ tầng trên xuống. Nó dừng lại và nhìn tôi một cách ngạc nhiên. Tôi đoán cậu bé này 13, 14 tuổi gì đó. Mái tóc cậu bé cắt ngắn gọn gàng, đôi mắt ánh lên vẻ thông minh và đặc biệt là cực kỳ giống Kiwi! Em trai anh ấy chăng?“Chị là ai?”Là ai hả. Nói như thế nào đây? Là bạn? Không mình đâu có phải là bạn anh ta. Là bạn gái? Ôi nói thế chắc nó sặc sụa cười mất!“Chị là nhân viên quán coffee Romance, vì đã gây ra một sự cố nho nhỏ nên chị đến đây để giặt lại áo cho anh Kiwi.”-Vừa nói tôi vừa cười trừ.“Em hiểu rồi. Mà chị lạnh hả?”“Ừm một chút.”-Tôi run run trả lời.“Chị mặc cái này vào đi.”Rồi cậu bé lịch lãm cởi chiếc áo khoác ngoài ra và đưa nó cho tôi. Hành động của nó làm tôi liên tưởng đến một quý ông hơn là một cậu bé.Woa thơm quá, áo con trai gì mà thơm dễ sợ,“Cảm ơn em.”-Tôi mỉm cười với nó.“Không có gì đâu.”Rồi cậu bé với tay sang bật một cái công tắc nào đó, tự nhiên tôi nghe thấy tiếng ù ù nhè nhẹ và thấy căn phòng dần âm ấm.“Chị đỡ lạnh chưa? Kiwi đúng là, đã bảo bao lần là vào nhà là phải bật sưởi lên.”“Chị thấy anh ấy khoẻ lắm, chắc không biết lạnh đâu.”“Ừm.”Rồi nó buông mình xuống ghế sofa và nằm kế bên cạnh tôi, làm tôi thấy hơi kì kì.“Tên chị là gì vậy?”“Chị tên là Kem!”“Tên đẹp thật đấy!”“Thật không?”“Ừ đẹp mà!”“Thế em tên gì vậy?”“Antonio Hoàng Gia, 14 tuổi.”“Nghe như Ajinomoto ý nhỉ?”-Tôi bụm miệng cười.Cậu bé ấy nhìn tôi trìu mến và cười với tôi, đôi mắt của nó híp lại trông khá dễ thương.“Nhưng chị gọi em là Antony được rồi!”“Antony, Kiwi, chà tên hai anh em thật là đặc biệt đấy!”Nói rồi tôi lại ngước nhìn lên bức ảnh.“Đấy là ông nội em.”-Antony cũng ngước nhìn theo. “Chị biết! Ông em là một nhạc sĩ tuyệt vời. Chị rất ngưỡng mộ các sáng tác của ông!”“Ừ…em rất tự hào về ông”Ngừng một lúc, nó lại tiếp:“Nhưng ông chẳng còn được ở bên cạnh em được bao lâu nữa…ông sắp đi đến một nơi rất xa…”“Một nơi rất xa?”“Ông không được khỏe. Bác sĩ nói ông chỉ còn sống được cùng lắm một năm nữa thôi…”-Nó bâng quơ đáp, ánh mắt hướng về nơi xa xăm.Nghe đến đây, bỗng nhiên tôi thấy nghẹn đắng ở trong cổ họng. Mặc dù tôi đã biết câu chuyện này trên báo.“Chị rất tiếc, Antony…”-Tôi nghẹn ngào.“Không, chị đừng nói rất tiếc. Chị biết không, ông luôn nói với em rằng một người mạnh mẽ sẽ không bao giờ nói tôi rất tiếc.”“Vậy sao? Vậy em là một cậu bé mạnh mẽ sao?”“Theo chị thì sao? Chị có nghĩ em mạnh mẽ không?”“Có chứ!”Và rồi nó quay sang nhìn tôi:“Cảm ơn chị.”Rồi tôi ngồi tám chuyện cùng Antony một lúc. Tôi cũng biết thêm chút ít về gia đình Kiwi. Rằng anh ấy đã 19 tuổi, học chậm 1 năm do cần thời gian bắt kịp với bạn bè Việt Nam. Rằng bố mẹ Kiwi là những người rất bận rộn, vừa về thăm ông một thời gian đã phải gấp gáp về Mĩ lo công việc. Rằng ông anh ấy hiện đang nằm trong một bệnh viện bí mật với sự chăm sóc của cô, chú Kiwi…Tôi cứ mải mê nói chuyện cùng Antony mà quên béng mất công việc chính là giặt áo cho Kiwi (ôi không).“Ice-cream? Bạn đã hoàn thành xong việc chưa mà ngồi đó?”-Kiwi từ trên cầu thang bất ngờ nói vọng xuống,“Chết quên mất!”Tôi vội xin lỗi Antony và phi thẳng vào phòng tắm, xả nước ra và xát xát vào nhau.Xát xát…Èo làm sao thế này? Sao nó không sạch ra gì cả vậy? Rõ ràng là tôi đang giặt bằng bột giặt Rose đây mà, trên TV họ quảng cáo là tẩy sạch mọi vết bẩn cơ mà?Sạch cái kiểu gì vậy trời? Vẫn nguyên cả vệt to tướng màu nâu nè?30′ đồng hồ trôi qua.Cái áo sạch hơn được một chút, vết coffe bắt đầu mờ dần.“Có vẻ được rồi đấy, xả nước thôi!”Xong rồi!Tôi lấy hết sức để vắt khô cái áo mà theo lời đồn đại là trên dưới 100$, thật là mệt gần chết.Sau đó tôi mang cái áo ra ngoài phòng khách tìm Kiwi, Antony thì đang nằm vuốt ve con mèo, còn Kiwi thì đang gác chân lên ghế xem TV (sung sướng thật đấy).“Dạ thưa anh tôi đã giặt xong theo như yêu cầu của anh rồi ạ? Tôi phải phơi nó ở đâu ạ?” (lễ phép quá)“Sạch? Thế này mà bạn gọi là sạch à?”-Anh ta lạnh lùng nhìn tôi.“Thế là sạch lắm rồi đấy, anh còn muốn gì nữa?”“Nhìn đi này, vết coffee vẫn còn mờ mờ, làm sao mà tôi có thể mặc một cái áo như thế này ra ngoài đường cơ chứ?”“Chỉ mờ mờ thôi mà, mặc vào không chết được đâu ạ!”-Tôi gắt.“Không được, vào nhà tắm chà lại, đến khi nào bằng sạch thì thôi.”-Rồi Kiwi tiếp tục thản nhiên xem TV.Lại giặt tiếp ư? Người ta đâu có cố ý, 100$ ư, hoặc cứ cho là hơn đi? Những 100$ thì làm sao mà tôi có tiền để trả? Đụng vào đồ nhà giàu là khổ sở thế đấy, thôi đành vậy.“Vâng.” – tôi buộc lòng phải làm theo ý của anh ấy, ôi má ơi con chết mất, vừa mệt lại vừa đói nữa chứ!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương