Chuyện Tình Kem Kiwi

Chương 34



ôi ngồi yên lặng dưới mái hiên, chìa tay ra hứng những giọt nước mưa tí tách rơi.

Bên cạnh tôi là một người xa lạ, mà…cũng không hẳn. Thế nhưng khoảng cách thế này thì thật là gần. Gần đến nỗi chỉ cần xoay người một chút thôi là cằm tôi sẽ chạm phải mái tóc của anh ấy.

Không lâu sau đó, chú An Thông cùng người nhà đến đưa Skyler vào viện, bỏ lại sau lưng ngôi nhà gỗ bên hồ trong làn mưa nhạt nhòa.

“Do you like me?”

“Nope.”

“Okay, so let me try.”

“Try what?”

“Try to make you like me.”

Sau khi về nhà lấy kính, tôi trở lại bệnh viện và bắt gặp Kiwi cùng Mai Linh đang hớt hải chạy tới.

Kiwi lặng người nhìn tôi, nhưng tôi cũng chỉ đáp lại anh ấy bằng một nụ cười nhạt.

Tôi không giận anh ấy đã bỏ rơi tôi ở trung tâm thương mại, càng không vì chuyện anh đi cùng Mai Linh mà tỏ ra khó chịu.

Tâm trạng tôi lúc này thật nhẹ nhõm và yên bình, mọi buồn phiền đều được cơn mưa bất chợt kia gột rửa. Tôi không muốn sự xuất hiện của Kiwi gây nên xáo trộn trong những suy nghĩ của mình thêm nữa.

Kiwi lúc nào cũng vậy, rất gần mà cũng thật xa xôi, hệt như ánh nắng mai. Mình muốn bắt lấy, giữ lấy những tia nắng kia thật chặt trong lòng bàn tay, nhưng đáng tiếc mình không thể.

“Anh ấy sao rồi ạ?”

“Không có gì đáng lo đâu cháu, nó chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là sẽ khỏe ngay thôi.”

“May thật.” Tôi thở phào. “Vậy cháu xin phép chú về trước nhé. Khi nào Skyler khỏe lại, nhờ chú gửi lời hỏi thăm của cháu đến anh ấy.”

“Cháu yên tâm.”

Chào chú An Thông xong, tôi lướt băng qua Kiwi định ra về.

“Ice-cream?” Kiwi níu vai tôi lại, ngập ngừng. “Đi cẩn thận.”

“Ừ…”

Sáng hôm sau.

“My này, mình hỏi cậu một chuyện được không?”

“Chuyện gì Kem?” My vừa rột rột hút sữa vừa quay sang nhìn tôi.

“Làm thế nào để túm được ánh nắng?”

My ngay lập tức bị sặc sữa, ho lấy ho để.

“Cậu hỏi cái quái gì thế hả?” My vừa nói vừa vỗ vỗ ngực.

“Thì ánh nắng mặt trời ấy, làm thế nào để túm được chúng trong lòng bàn tay?”

“Linh tinh quá, làm sao có thể chứ. Thử hỏi Siro xem.”

Thế là tôi quay ngoắt xuống bàn của Siro, cậu ấy đang lụi hụi đọc sách tin học.

“Siro à! Trả lời giúp mình đi.”

Nghe thấy tôi gọi, Siro liển ngẩng đầu lên.

“Kem của chúng ta sắp làm ca sĩ có khác, hỏi toàn những câu lãng xẹt thế này.”

“Ừ, mình cũng thấy lãng xẹt quá.” My thêm vào.

“Hai đứa này, mình không đùa đâu đấy!”

“Không đùa thì không đùa! Để xem nào…” Siro bắt đầu xoa xoa cằm. “Xét về mặt vật lý, ánh nắng là ánh sáng, là một dạng vật chất đặc biệt được tập hợp nên từ các photon kích thước siêu nhỏ, truyền đi với vận tốc 300.000 km/s. À còn có cái này hay lắm nhé, mặc dù vận tốc của ánh sáng lớn đến như vậy, thế nhưng chúng vẫn không thể nào chạy trốn khỏi lực hấp dẫn của hố đen vũ trụ…”

“Siro!!!” Tôi đập bàn. “Cậu có bớt ông cụ non đi không hả?! Mình không có ý hỏi cái đó!”

“Nói tóm lại là, cậu không thể đựng ánh sáng vào một cái lọ, túm chúng trong lòng bàn tay hay những việc khác đại loại như vậy được. Mình rất tiếc nhưng đó là sự thật.”

“Ừ…Cậu nói phải.” Tôi quay lên, xịu mặt xuống.

“Kem này?” My ghé bên tai tôi khẽ thì thầm. “Cái đó có liên quan đến anh chàng Kiwi có đúng không?”

“Chắc vậy.”

“Mình có nghe một số lời đồn đại thất thiệt về anh ấy, không biết có nên nói với cậu không.”

“Cái gì cơ? Sao nghe ám muội vậy? Cậu cứ nói đi.”

“Ừ, lại đây.” My kéo sát tôi lại gần cậu ấy. “Cậu biết không, người như anh ấy có biết bao nhiêu bạn gái yêu mến ngưỡng mộ, mà trường mình cũng có nhiều bạn xinh đẹp giỏi giang, thế nhưng suốt 3 năm học phổ thông, Kiwi chưa hề để ý đến một ai. Cậu thấy có lạ không?”

“Có gì mà lạ. Anh ấy muốn tập trung học hành đó thôi.”

“Không phải.”

“Thế là sao? Cậu làm mình tò mò quá đấy My à!”

“Kem…cậu đừng thích anh ấy thì hơn. Nghe nói, ngày trước một anh chàng nhà Hoàng Gia đã từng yêu một cô gái, bây giờ cũng vẫn vậy, rất sâu đậm, đến cả đời cũng không quên được, mãnh liệt lắm lắm! Mà anh chàng đó hình như là Kiwi thì phải. Vì thế cậu đừng có mà hy vọng, kẻo lại thất vọng đấy.”

“Eo, đúng là tin đồn thất thiệt. Thời đại nào rồi mà còn mãi mãi yêu đến trọn kiếp, nghe sến quá My ạ! Anh Kiwi không phải kiểu người như vậy đâu.”

“Mình chỉ nghe nói, cậu không tin thì thôi.”

“Mình không tin! Mình tuyệt đối không tin!” Tôi nhắm mắt, bịt tai lại, lắc lắc đầu như một đứa bị chập mạch.

Tan học, tôi vừa bước ra khỏi cửa lớp đã gặp một cô bé học lớp 10 trong câu lạc bộ âm nhạc trường Isaac Newton.

“Chị Kem! Có một anh đang chờ chị trong lớp piano.”

Haizz, ai thế không biết, trưa rồi còn chờ đợi gì nữa. Mình đói lắm rồi đấy, chỉ muốn về nhà ăn cơm thôi.

Tôi bê nguyên gương mặt rầu rĩ theo cô bé lớp 10 đến phòng tập piano của trường, chậm chạp bước vào và khép cửa lại.

Thường thì cảnh tượng tiết cuối trong lớp học của tôi sẽ như thế này: Bộ mặt ai ai cũng lờ đờ, phờ phạc, đứa nào cũng thi nhau hát bài “Tôi đến từ đất nước Hungary. Ôi thật là hungry.”

Quay trở về hiện tại, tôi lịch sự cất tiếng.

“Xin hỏi bạn tìm gặp Kem có chuyện gì?”

Phòng piano của trường không có đồ đạc gì nhiều lắm, chỉ có một cây đàn đặt bên cửa sổ, thềm nhà được trải thảm màu nâu đỏ trông rất bắt mắt. Đến đây tập luyện chủ yếu là các bạn trong đội văn nghệ, dàn đồng ca.

Thi thoảng, các anh khóa trên hoặc mấy cậu nhóc choai choai nổi hứng lôi nhau vào đây, vừa ôm đàn guitar vừa nghêu ngao hát, mục đích là để thu hút sự chú ý của các bạn nữ đang tập aerobic ở ngoài cửa sổ kia.

Trước mắt tôi lúc này là một người cao lớn đang ngồi cạnh chiếc đàn piano, anh ta mặc áo có mũ trùm đầu, kín mít cứ như sát thủ.

“Đến rồi à, ngồi xuống đi.”

Á, Skyler!

Vừa mừng rỡ, tôi lại vừa thấy bất an. Sao vừa nhập viện chiều qua mà giờ đã lù lù xuất hiện ở đây giống bóng ma quá vậy.

Tôi vội chạy lại, kéo cái mũ trùm đầu của anh ấy xuống, sờ tay lên trán.

“Anh làm cái gì ở đây thế? Ai cho anh ra viện vậy?”

“Không ai cả.” Skyler mệt mỏi gạt tay tôi ra.

“Thế sao anh đến đây được?”

“Anh trốn.”

Trốn viện? Ôi thật là…

“Không được, quay về viện mau.” Tôi bực bội kéo kéo tay Skyler.

“Kem à, không còn nhiều thời gian đâu.” Mặc dù đang cảm lạnh nhưng Skyler vẫn còn đủ sức kéo lại tôi. “Sang tuần sau thu âm rồi.”

“Ha?”

“Từ hôm nay trở đi, ngày nào anh cũng sẽ tập thanh nhạc cùng em. Việc cô Thảo Vy dạy em ra sao, anh biết. Không thể trông đợi vào cô ấy được, và cũng khỏi cần thêm nhiều chuyên gia thanh nhạc lúc này.Kĩ thuật của em còn khá yếu.”

“Anh dạy em ư? Ở đây ạ?”

“Ừm.”

“Nhưng mà anh ốm như vậy…với lại…”

“Sao?” Skyler tỏ ra không hài lòng. “À, anh có nhờ người chuẩn bị cơm hộp, hoa quả và đồ uống.”

Hic, sao biết mình đói vậy? Thật ngại quá đi.

“Cảm ơn anh.” Tôi líu ríu. “Thế còn anh thì sao ạ?”

“Cái đó em không cần phải lo.” Skyler mỉm cười rồi dựa lưng vào tường, nhắm mắt lại.

Buổi tập ngày hôm đó, thực sự rất mệt mỏi. Không chỉ riêng Skyler thấy mệt mà tôi cũng vậy.

Skyler dạy tôi rất nhiều thứ, từ cơ bản dần dần đến chuyên sâu. Vì giọng của tôi thuộc loại Mezzo-Soprano, hay còn gọi là nữ trung, tức là không thể hát quá cao hay quá thấp, phù hợp với những bản balad nhẹ nhàng. Nhưng nếu thật kiên trì luyện tập, Skyler nói giọng của tôi sẽ không hề dừng lại ở Mezzo-Soprano, mà còn tiến xa hơn thế.

Những bài học đầu tiên như làm thế nào để lấy hơi một cách tốt nhất, cách lên cao, hát những nốt thấp, cách chuyển đoạn, làm ấm giọng, Skyler đều chỉ cho tôi hết sức kĩ càng.

Một điều nữa hết sức quan trọng, đó là phải biết cách phát huy những nét đặc biệt trong giọng hát của mình, để một khi tôi hát lên là mọi người có thể dễ dàng nhận ra: “Ồ, cô ấy là Kem đấy.”

Anh ấy còn khuyên tôi nên uống nhiều nước, dùng mật ong hay dầu oliu giúp giữ ẩm cho cổ họng, luôn luôn phải giữ cơ thể trong trạng thái thoải mái, tránh xa stress.

Thật khó tưởng tượng nổi một người như anh ấy chỉ mới 19 tuổi.

Anh ấy nghiêm khắc và luôn đòi hỏi sự hoàn hảo, chuẩn xác đến từng nốt một. Thỉnh thoảng, nếu như tôi làm mãi mà không đúng, Skyler sẽ gắt lên, mắng mỏ tôi khiến bầu không khí trở nên căng thẳng.

Suốt cả buổi tập dài 3 tiếng đồng hồ, tôi cứ phải nghe câu: “Làm lại nào!” và “Không được!” đến cả nghìn lần.

“Đừng hát như một ca sĩ, hãy hát như một nghệ sĩ.” Skyler nghiêm nghị nhắc nhở.

Câu nói này của anh ấy, tôi không sao hiểu nổi, nhưng Skyler không giải thích thêm.

Cứ như vậy, bọn tôi miệt mài luyện tập bên chiếc đàn piano đến tận chiều.

Thỉnh thoảng, Skyler ho dữ dội khiến tôi cũng thấy thắt lại. Hẳn anh ấy rất mệt, thế mà vẫn cứ tỏ ra cứng cỏi, không kêu ca lấy nửa lời.

Những ngày sau, sức khỏe của anh ấy đã khá hơn, vì thế mà giờ tập cũng tăng lên, từ 3 tiếng lên 4 tiếng.

Cả một tuần lễ dài đằng đẵng, ngày nào cũng vậy, cứ tan học là tôi lại đến phòng piano tập cật lực đến chiều mới được về.

Nhiều lúc Skyler mắng tôi rất ghê gớm, khiến tôi thấy chán nản vô cùng, chỉ muốn bỏ cuộc. Có lần, vì không chịu đựng nổi những yêu cầu hoàn hảo của anh ấy, tôi đã bật khóc nức nở.

Trước ngày đến Fresh Music thu âm một hôm, Skyler không bắt tôi phải luyện tập cực nhọc nữa, thay vào đó, anh ấy cho tôi nghỉ sớm hơn một chút rồi chở tôi đi vi vu khắp nơi để có một tâm trạng thư thái nhất.

Sau khi rời cửa hàng bánh ngọt, Skyler đưa tôi đến một shop thời trang sành điệu nằm gần trường Isaac Newton.

Anh ấy tỏ ra kì lạ vô cùng, thay vì để tôi đi xem mọi thứ thì Skyler yêu cầu tôi ngồi yên một chỗ, tự tay đi lựa mấy món đồ cổ quái và bắt tôi mặc vào.

Nào là mũ len, khăn choàng, váy,…

Khi mặc chúng lên, tôi vẫn là tôi, với tóc dài, với mũ len màu tím, váy trắng xòe. Nhưng…trông có vẻ yểu điệu dịu dàng.

“Giống quá…” Skyler thốt lên khi thấy tôi bước ra từ phòng thử đồ.

“Anh bảo sao, giống cái gì cơ?”

“À…không.”

“Phải rồi. Lần trước ở ngôi nhà gỗ, anh có nhắc đến cái tên Jenny, đó là ai vậy?”

“Jenny?” Skyler thảng thốt.

“Ừm?”

“…Anh cũng không rõ nữa.”

Lúc này, tôi bắt đầu có đôi chút thắc mắc, nhưng khá là mơ hồ. Anh ấy còn nhờ chị bán hàng chụp hộ tôi và anh ấy mấy kiểu ảnh nữa. Rõ ràng khi tôi mặc như thế này, Skyler vui hẳn ra.

Lát sau, do để quên điện thoại trong phòng tập piano, tôi và Skyler đã quay lại trường, vẫn trong cái bộ dạng kì quặc này.

Và…tôi đã chạm mặt Kiwi, cùng một vài người bạn cùng lớp với anh ấy.

Nhìn thấy tôi, Kiwi không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, bất ngờ, hình như anh ấy còn rất giận dữ nữa.

“Skyler! Anh đã làm gì thế này?”

Chưa bao giờ tôi thấy anh nổi giận đến thế. Kiwi nắm chặt lấy cổ tay, kéo tôi về phía anh bằng một lực rất mạnh.

“Kiwi, bỏ tay em ra, đau quá.”

“Ừm, anh chỉ…” Skyler cũng bất ngờ không kém.

“Nghe rõ đây, cô ấy không phải một món đồ chơi, cũng không phải thứ có thể đem ra đùa cợt. Cô ấy là chính mình, không phải một ai khác cả, anh có hiểu không?” Rồi Kiwi siết chặt tay tôi.

“Là sao…?”

Rất nhanh chóng, Kiwi lôi tôi về phía xe của anh ấy, đóng phịch cửa xe lại. Ánh mắt anh khiến tôi đóng băng vì sợ hãi, rất lạnh lùng…rất giận dữ.

“Cởi cái mũ đó ra, Ice-cream.” Vừa lái xe, Kiwi vừa ra lệnh.

“Tại sao em phải làm thế?” Tôi cãi lại lời anh ấy. “Anh có quyền gì chứ?”

“Anh nói cởi nó ra, mau!”

“Không. Anh dừng xe lại đi. Em không muốn đi cùng anh như thế này.”

“Ice-cream…” Giọng anh ấy trùng xuống.

“Dừng xe đi!” Tôi bực tức hét lên.

Lý do nào mà anh làm thế chứ…

Hôm đó, em đã chờ anh rất rất lâu, anh biết không?

Chính anh đã buông tay em ra, vậy mà giờ đây còn hất hàm bắt em phải làm theo ý anh nữa.

Anh có biết, em đã thất vọng như thế nào hôm ấy không. Nhưng Skyler đã đến và khiến em cảm thấy mọi thứ dễ chịu hơn.

Anh đừng có xuất hiện nữa.

Bởi cứ như thế này, em mệt mỏi lắm.

Kiwi vẫn lái xe xuyên qua ánh nắng chiều…

Bỏ lại sau lưng một Skyler cô độc đứng đó, với chiếc bóng buồn thảm trải dài đến vô tận…
Chương trước Chương tiếp
Loading...