Chuyện Tình Ở Trường Học Pháp Sư 2

Chương 19: Chương 18



Chap 18: Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, Vô duyên đối diện bất tương phùng

Đã là một tuần trôi qua kể từ cái đêm khó quên ấy. Đêm ấy, tôi đã làm hại người bạn thân. Đêm ấy, tôi đã bị người tôi yêu vạch trần, rằng tôi đủ xấu xa để làm cậu ấy thât vọng. Và cũng trong đêm ấy, tôi chính thức bị đặt lên một cán cân thăng bằng mà chỉ cần sơ sẩy một chút thôi, tôi sẽ bị ném vào bên bóng tối và bị chính tâm địa mình nuốt chửng.

Đêm đó, tôi không biết mình đã về phóng bằng cách nào, chỉ biết rằng sáng sớm thức dậy, tôi đã có mặt ở đây. Cuộc gặp giữa tôi và shishigami hoang đường đến mức tôi có thể sẽ hoài nghi đó là một giấc mơ nếu không có dư vị của nụ hôn sót lại, sự ấm áp chân thật và cuộc đối thoại tôi không thể quên ấy.

Ngẫm lại, trên đời này có pháp sư có phù thuỷ, có un hồn có yêu quái thì tại sao không thể có shishigami? Chẳng qua là trontg thư viện trường không có bất kì ghi chép gì thôi.

Nhớ khi đó, khi nụ hôn vô tình kết thúc, không hiểu sao tôi lại mặt dầy dựa vào lòng người đó không chịu buông. Tôi quyến luyến sự ấm áp của người ấy như một kẻ lang bạt kiệt sức mà tìm đến một gốc ngủ thụ nghỉ ngơi vậy.

Khi đó tiếng gió xào xạc bên tai không những không làm tôi rợn tóc gáy mà trái lại còn giống như một khúc nhạc ru êm đềm khiến tôi an tĩnh, lạnh nhưng làm đóng băng cảm xúc. Đâu đó trong không khí còn có lẫn hương thơm dìu dịu của diệp anh đào lần mùi trầm hương thoang thoảng từ shishigami. Tôi nhắm mắt và rất buồn ngủ, không thể tin được là đêm nay tôi sẽ không thức trắng. Nhưng trong cơn mơ màng, tôi vẫn cố hỏi:

- Là một shishigami, là linh hồn của rừng, anh có thấy…cô độc không?

- Chưa từng!

- Tại sao? – Tôi thì thào.

- Định nghĩa cô độc của cô?

- Eh?

- Cô độc là gì? – Người đó thì thầm trong hoang mang.

- Là không có ai bên cạnh và không được ai yêu thương ấy!

- Tôi có gió có mây, có cây có thú, có hoa có cỏ bên cạnh và có tôi yêu tôi!

- Vậy thì, anh không cô độc rồi

- Ừ!

Sau đó tôi không nghe được gì nữa mà dần dần chìm vào giấc ngủ.

Rồi sau đó nữa, cứ mỗi lần thấy tuyết rơi, thấy gió hành hạ những cành cây xơ xác, thấy bóng đêm trong khu rừng hàng ngàn tuổi tôi lại nhớ về người đó – vị shishigami trẻ tuổi với lớp áo choàng có mũ che đi nữa khuôn mặt.

Tôi không biết tên người ấy, không biết vì sao khi tôi mặt dày dựa vào thì người đó không đẩy tôi ra. Nhưng có một điều mà tôi chắc chắc, đó là con người ấy đã nói dối tôi. Tôi biết, trong lòng người ấy có một khoảng không âm u vô tận. Người ấy rất cô độc! Đừng hỏi tôi vì sao lại biết điều ấy, thường thì những người đồng cảnh ngộ thường rất hiểu nhau. Không biết câu trả lời người ấy cho tôi là do sĩ diện bản thân hay muốn tôi tự yêu tôi nhỉ? Nếu được lựa chọn, tôi sẽ hiểu theo đáp án thứ hai. Và tôi đã lựa chọn.

Tôi rất muốn có dịp gặp lại người đó, để hỏi xem tại sao người đó lại có thể yêu bản thân. Tôi muốn học nhưng rất khó bởi vì tôi luôn khinh thường chính mình, chưa bao giờ tôi thấy quý trọng bản thân mình cả. Nhưng tôi biết chúng tôi có thể sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau nữa, cũng không sao, chỉ cần tôi nhớ có một người muốn dạy tôi yêu bản thân, vậy là đủ.

Lại bẵng qua nhiều ngày nữa, thời gian nghỉ đông cũng sắp hết. Thời gian ít ỏi còn sót lại tôi đều đốt hết trong thư viện của trường. Tôi không về nhà vì tôi giận ba mẹ và tôi cũng không giám đối mặt. Vậy mà họ cũng không gọi điện hỏi han tôi lấy một lần, như thể tôi không còn là thành viên trong gia đình nữa. Akêmi cũng không tìm đến tôi, tôi cũng không tìm đến cô ấy, chúng tôi dần dà trở nên xa lạ và chỉ dừng lại ở mức bạn cùng phòng. Tôi nghe đâu Raito cũng không về, tôi thắc mắc tại sao cậu ta chưa đưa tôi ra ánh sáng? Hay là cậu ta đợi đến khi mọi người tụ hội đầy đủ mới nói ra?

Tôi cảm thấy mối quan hệ giữa tôi với xung quanh đã tệ hơn bao giờ hết và tôi bị stress nặng. Đã nhiều lần rơi tự do nhưng chưa bao giờ rơi vào vực không đáy thể này. Tôi hoang mang quá.

Tôi cần có ai đó ở bên cạnh và đột nhiên tôi nhớ đến shishigami. Cả hai không biết gì đến nhau, nếu tâm sự thì hẳn là tốt quá. Nhưng mà tôi không thể vào rừng trong bão tuyết thế này, nhất là khi tôi không biết người đó ở đâu.

Thế là tôi quyết định viết viết vài dòng lên một tờ giấy, gấp nó vào máy bay và dùng hết sức phóng nó ra khỏi cửa sổ thư viện – nơi gần nhất với khu rừng và thầm mong gió sẽ mang nó đi xa và tuyết đừng làm ướt nó.

Tôi viết:

Ngày…tháng…năm…

Anh bạn 1800 tuổi của tôi. Tôi là con bé mặt đần đần tối đó đây! Tôi đang stress lắm, muốn có một người dựa vào lắm, anh có thể xuất hiện và nói với tôi vài câu không? Châm chọc tôi cũng được! Nếu ngại thì anh chỉ cần đứng im thôi, miễn là anh cho tôi biết mình không phải chỉ có một mình!

Kí tên: Bé con mặt đần đần.

Cảm thấy không chắc ăn, tôi lại viết:

Giờ…ngày…tháng…năm…

Shishigami của tôi, anh bận lắm sao? Hay là không nhận được lời nhắn gửi?

Tôi đang ở trong thư viện, ăn ngủ nghỉ đều tại đây. Bên cạnh tôi không có ai cả!

Kí tên: Bé con mặt đần đần.

Tôi lại viết:

Giờ…ngày…tháng…năm

Tôi đã gửi 15 lời nhắn rồi, anh có nhận được bức nào không?

Nếu có anh có thể không đến cũng được, chỉ cần hồi âm vai chữ như kiểu: “tôi nhận được!” thôi. Có như thế tôi mới biết vẫn có người lắng nghe tôi!

Kí tên: Bé con mặt đần đần.

Sau khi N lần viết, N lần gửi và N lần phóng, tôi dần cảm thấy nản. Ngày qua ngày tôi cứ đọc xong một cuốn sách là lại viết và phòng đi một lại nhắn mà không chắc là có ai nhận được. Tôi hệt như một thuỷ thủ của con tàu gặp nạn, gửi thông điệp cầu cứu vào chai thuỷ tinh và chờ đợi vậy. Cho đến khi Ime trong thâm tâm tôi chế giễu:

- Thật ngu ngốc, ngươi đang làm một việc ngốc nghếch đấy!

Tôi biết chứ, tôi biết là hành động của mình rất ngốc mà. Mỗi lần phóng lời nhắn đi tôi đều biết nó sẽ chẳng bay được xa và sớm muộn cũng sẽ bị tuyết chộn vùi và là nó tan chảy. Giống như mọi tâm sự của tôi chỉ có thể giấu sâu vào lòng tuyết và chờ nó nhoè ướt, tan chảy. Nhưng mà tôi vẫn muốn ngu ngốc hy vọng.

Ngày qua ngày, tôi viết lời nhắn cuối cùng:

Gìơ…ngày…tháng…năm

Gửi shishigami mà tôi không biết tên, xin lỗi nếu tôi đã xả rác vào lãnh địa và làm phiền anh nhiều như vậy.

Tôi vẫn còn stress nhưng tôi nhận ra chờ đợi hồi âm của anh còn dễ stress hơn. Đừng lo, đây không phải một lời oán trách đâu, tôi không có quyền gì bắt anh phải hồi âm cả.

Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ,

Vô duyên đối diện bất tương phùng.

Tôi mong là chúng ta sẽ có duyên gặp lại nhau. Và mong là ngày đó đến sớm.

Thân: Bé con mặt đần đần ^_^.

Sau đó, tôi phóng chiếc máy bay đi, đứng lặng trước cửa sổ vi vút gió.

Bão mạnh quá, nhưng mà tôi không cảm thấy lạnh. Tôi chỉ…rất mệt mỏi mà thôi!

Thở dài một hơi, tôi xoay người, ngồi xuống ghế, ăn một cái bánh kẹp ba màu, nhấp một ngụm cà phê nguội và nuốt vào bụng một liều thuốc ngủ.

Tôi muốn ngủ để mơ…có ai đó bên cạnh tôi.

Để mơ…vì sự thật là tôi mất hết rồi!

Tôi biết, duyên có thể do con người tạo ra và vô duyên cũng vậy. Nói cách khác nếu muốn gặp ai thì có duyên có nhiều lắm. Mà đã không muốn gặp thì vô duyên cũng có rất nhiều.
Chương trước Chương tiếp
Loading...