Chuyện Tình Ở Trường Học Pháp Sư (Shamans)

Chương 40: Sự Thật Và Sự Thật, Tình Yêu Và Lí Trí



Thời gian trôi thật nhanh. Thấm thoát trời cũng vào tiết thu. Vậy là nó và hắn đã hẹn hò được hơn ba tháng rồi. Bây giờ cũng đã vào năm học mới. Điều khiến nó bất mãn chỉ là nó và hắn bốc thăm không được cùng một lớp. May mà Akêmi vẫn học cùng lớp, nếu không thì chắc nó chết vì nhàm chán mất.

Từ ngày hứa điều đó với chị nó, nó luôn tìm cách lảng tránh Ngọc My, nó sợ Ngọc My lại nói ra điều gì đó…nhưng cô chỉ nhìn nó trầm lặng.

Tuy nhiên hôm nay khi vừa mới học về. Ngọc My đã đợi nó trong phòng, còn thêm cả Nhật Nam và Akêmi nữa. Không khí bỗng trở nên căng thẳng.

Nó cố tỏ ra không có chuyện gì nhưng……

-Nói chuyện với chị chút đi! Ngọc My yêu cầu

-Có chuyện gì vậy? Nó hỏi với giọng run run.

-Em…có tò mò về thân thế của mình không? Em chưa biết gì ngoài cái tên Quách Giao Khuyên mà! Ngọc My nói nhẹ, trong lòng cô cũng đang rất rối bời. Ngày trước, vì một phút yếu lòng cô đã bằng lòng cho phép em gái cô tự do yêu người mình yêu dù biết đó là một điều nguy hiểm. Nhưng bây giờ mọi chuyện không còn dừng lại ở mức độ nguy hiểm nữa mà còn kinh khủng hơn nhiều so với trí tưởng tượng của cô. Cô đã nói chuyện với Nhật Nam và thống nhất rằng nên nói cho em giá cô mọi chuyện, nó cũng không còn bé nữa, sẽ biết tự quyết định cho bản thân.

Cô nghĩ thế nào em gái cô cũng hồi hộp rồi sẽ rất đau lòng, nhưng hoàn toàn khác với suy nghĩ của cô:

-Ai dà, em chưa nấu cơm thì phải! Linh ngó quanh quất rồi nhanh chóng ngồi dậy.

-Em không muốn biết sao? Nhật Nam ngạc nhiên.

-Em đi nấu cơm đã! Nó cố cười.

Ngọc My kéo lấy tay nó lại, nhìn thẳng vào vẻ mặt trốn tránh của nó:

-Em sao thế? Em cần phải biết em là……

-Không nghe, không muốn nghe! Nó ôm chắt đôi tai, lắc đầu nguầy nguậy.

-Em, chẳng lẽ em đã biết rồi! Ngọc My xót xa.

-Em đã nói là đừng nói nữa! Nó vẫn ôm lấy đôi tai rồi bật khóc. Tại sao? Tại sao em đã coi như mình chưa từng nghe, coi như chuyện đó không có thật mà sao……mọi người lại bắt nó phải chấp nhận? Nó khuỵ ra sàn, nhắm chặt đôi mắt

-Em …biết từ lúc nào? Nhật Nam nhíu mày.

Nó cười chua chát, gạt đi những giọt lệ đang toàn trào:

-Ngay hôm valentine trắng ấy, em giân chị hai nên vờ ngủ. Hoá ra lại nghe được: mình là một con bé có dòng máu bóng tối.

-Bạn biết vậy…mà vẫn hẹn hò với Nam thần điện hạ ư? Akêmi hỏi nhẹ.

-Mình ích kỉ một chút …không được sao? Chỉ một chút thôi! Mình không muốn dời xa cậu ấy. Cho dù trong mắt mọi người mình thật đáng ghê tởm với dòng máu nhơ nhuốc này và hoàn toàn không xứng với cậu ấy. Nhưng..thế thì đã sao? Chỉ cần mình không hối hận là được, cái chết cũng không làm mình sợ, chỉ sợ…không được gần cậu ấy thôi! Nó dũng cảm nói thật lòng mình, hướng đôi mắt kiên định về phía Ngọc My.

Sau một hồ trầm ngâm, Ngọc My mới lên tiếng:

-Nhơ nhuốc? Em nghĩ mình bố mẹ chúng ta là những pháp sư dơ bẩn thế ư? Em không tin vào bố mẹ mình à?

-Không phải sao? Nó hỏi vặn

Ngọc My nhắm mắt thở dài, đôi môi mím chặt rồi nói chua chát:

-Hay cho đứa con bố mẹ luôn yêu quý, một đứa con không hiểu biết và quý trọng tấm lòng bố mẹ!

-”……………..”

-Em nghĩ tại sao chúng ta lại như ngày hôm nay, tại sao lại mang luôn bị người ta khinh thường là trẻ mồ côi trong khi chúng ta không làm gì đáng xấu hổ, tại sao chúng ta lại không thể sống đúng với thân thế của chúng ta? Tất cả là do bố mẹ cậu ta gây ra, là do Nam thần bệ hạ và Nữ thần nương nương “đáng kính” gây ra đấy! Ngọ My uất ức.

-Chị…..nói gì em không hiểu? Nó sững sờ

Ngọc My cười nhạt, đôi mắt màu tím xoáy thẳng vào đôi mắt phalê của nó:

-Hiểu? Em thì hiểu cái gì? Để chị nói cho em biết: Quà sinh nhật ba mẹ để lại cho chị là cuốn nhật kí của ba mẹ. Trong đó nói rõ, ngày em sinh ra, biển Okinawa có màu đỏ. Người ta đồn em là thánh nữ thế nên để em có cuộc sống yên ổn bố mẹ đã nhờ hai người bạn của mình giúp đỡ che chở cho em vì vốn dĩ đó chỉ là một câu chuyện truyền thuyết nhưng nếu đến tai lũ pháp sư bóng tối thì em sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng đổi lại họ buộc phải trở thành pháp sư bóng tối để có thể cung cấp những thông tin cho họ. Và rồi sự thật bị phát rác, bố mẹ bị bọn chúng thanh trừng. Chẳng những không giữ đúng lời hứa, bọn họ còn ém nhẹm việc này để không làm mất danh dự của họ. Phải, hai người mà bố mẹ tin tưởng một cách ng

u ngốc là bố mẹ người em yêu đấy!

“Choang”

Lọ hoa gắn trên tường bị nó khuyệt vào rồi rơi xuống.

Sững sờ……đau khổ…….thất vọng….tất cả khiến nó không thể biểu cảm đượ gì trên khuôn mặt. Chỉ có hai hàng lệ toàn trào như thể van lệ đã bị hỏng.

Đau…đau quá!

Sao bố mẹ hắn có thể là những kẻ gian trá và độc ác như vậy? Sao lại là bố mẹ của hắn mà không phải là ai khác cơ chứ?Taị sao? Nó đã chịu những cay đắng thế nào cho đến khi xuất hiện tình cảm với hắn, nó đã tin cuộc đời còn nhiều điều tốt đẹp…vậy mà…

Akêmi ôm lấy nó, an ủi. Ngọc My vừa nói xong đã chạy ra ngoài khiến Nhật Nam lo lắng chạy theo. Căn bản anh chỉ biết Linh có dòng máu bóng tối thôi, ai ngờ còn có sự thật khủng khiến này đắng sau và bây giờ mới được phát hiện. Như vậy, Linh và em trai anh vốn dĩ đang ở hai phương trời cách biệt

Trời đổ mưa, một cơn mưa hiếm hoi vào mùa thu. Mưa tự nhiên hay nước măt của ông trời dành cho mối tình oan nghiệt.

—————

Khuya. Nó không ngủ.

Chỉ thẫn thờ nhìn ngắm sao trời, rồi khóc. Lần đầu tiên, nó khóc mà bờ vai không rung. Khóc mà không có tiếng nức nở. Có lẽ là đau quá rồi.

Ngọc My ngồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh. Khẽ lau nước mắt cho cô em gái:-

-Chị hiểu chứ! Chị hiểu em đang đau thế nào.

-”………………”

-Đương nhiên vì tình yêu em có thể tha thứ, vì tình yêu em có thể xoá đi những đắng cay. Nhưng có thế vì tình yêu đó mà không chỉ em mà bản thân Sawada cũng sẽ rất đau khổ!

Nó quay sang nhìn chị nó rồi gục đầu vào mái tóc nâu dài của chị

-Em thử nghĩ xem: nếu như em vẫn tiếp tục tình cảm này cho đến khi sự việc bị phát rác thì cậu ta sẽ phải ra sao? Ủng hộ em, chống lại bố mẹ mình và bỏ đi những thứ mình đang có. Bị mọi người khinh thường vì có quan hệ với một con bé mang dòng máu “nhơ nhuốc”. Hay nếu như em chia tay với cậu ta. Những thứ thuộc về cậu ta vẫn tồn tại, rồi biết đâu sẽ cón một người con gái hoàn toàn xứng đáng để ở bên cậu ta? Tất cả đều do em chọn lựa.

-Ước gì Giao Khuyên đã chết trong ngày hôm đó, ước gì đó không phải là bố mẹ cậu ấy, ước gì chúng em đừng gặp nhau, ước gì em chỉ là một con nhóc bình thường, ước gì em luôn là Triệu Thuỳ Linh. Nhưng…….”ước gì” mãi mãi chỉ là “ước gì” thôi phải không? Nó nói nhẹ nhưng trái tim như đang bị còn xé, cõi lòng như đang tan ra từng mảnh và lí trí và những nỗi uất hận dường như đã xâm chiếm cái thứ gọi là… tình yêu.

Một ngôi sao băng vụt qua, nhanh và sáng nhưng nó vẫn ước được một điều ước cho dù chẳng mấy tin tưởng:

“Ước gì chúng ta chưa hề quen biết để rồi khi mọi việc sáng tỏ. Chúng ta sẽ lại bắt đầu”
Chương trước Chương tiếp
Loading...