Chuyện Tình Ở Trường Học Pháp Sư
Chương 34: Bài kiểm tra
Sau mấy ngày luyện tập vất vả cuối cùng nó cũng tạm đạt được những đòn tấn công phòng thủ nhất định.Và cái ngày khiến nó hồi hộp cũng đến. Hôm nay sân trường chật kín người. Tất cả đã sẵn sàng với bài kiểm tra. Thầ hiệu trưởng đứng trên sân bục, nghiêm trang nhìn những pháp sinh đang ngay ngắn xếp hàng, dõng dạc nói cùng chiếc loa:-Toàn thể các pháp sinh hãy nghe đây! Bài kiểm tra học kì đầu tiên của năm học mới vì vậy tất cả phải thật cố gắng. Hãy nhớ mình là thế hệ pháp sư nối tiếp sau này, là một điều hạnh phúc đáng tự hào!Thầy hiệu trưởng ngừng lấy hơi rồi nói tiếp:-Cũng như mọi năm, nếu em nào không thể vượt qua có thể ấn báo động để được giúp đỡ nhưng đương nhiên không được tính là vượt qua bài thi và sẽ bị bổ trợ trong suốt kì nghĩ giữa năm.Nhìn lũ học trò bên dưới một lượt, thầy nói tiếp:-Giờ tôi sẽ công bố đề thi:+ Năm thứ nhất: 3 quái cấp C+ Năm thứ hai: 5 quái cấp B, 2 quái cấp A+ Năm thứ ba: 5 quái cấp ANăm nay do sự nguy hiểm pháp sinh sẽ không phải đối đầu với cấp A*, vì thế hãy cố gắng không dùng đến còi báo động! Chúc các em thành công!Sau khi kết thúc bài tóm tắt đơn giản thầy hiệu trưởng bước xuống, nhường chỗ cho anh cho anh chàng MC:-Như mọi năm, để cổ vụ tinh thần sẽ có một món quà danh cho tất cả pháp sinh, nhưng năm nay do có việc đột xuất nên đành nhờ quán quân Miko gỡ rối vậyBên dưới nổi lên những tiếng xì xào.-Chỉ cần một bài hát là đủ rồi, pháp sinh!Nó vẫn còn ngẩn tò te khi nghe cóngười nhắc đến tên mình. Hát? Đừng có đùa, nó đang lo lắng muốn chết thì hát làm sao được. Nó đang muốn từ chối thì……-Lên hát đi, cổ vũ tinh thần thôi mà!-Phải đấy, cô có giọng hay thế, làm mọi người đỡ lo lắng chút có sao?Những lời năn nỉ ngày một nhiều khiến nó nao lòng. Nó đành bước lên bục rồi nói:-Xin lỗi mọi người, tôi không biết nhiều bài hát Nhật vì thế tôi sẽ hát một ca khúc tiếng Anh: Proud of you.Tiếng vỗ tay đồng loạt phát ra. Tiếng nhạc cũng đã cất lên giai điệu ngọt ngào. Nó cầm chặt mích, đôi mắt hướng thẳng về phía hắn ánh lên những tia cười hiền, bài hát này là những lời nó muốn nói với hắn.Trong ánh mắt anh, tình yêu lấp lánhAnh vẫn lặng lẽ ngồi sát cạnh emĐể rồi tay trong tay, thật êm đềmCùng chung bước xuyên màn đêm tĩnh lặngÔm em nhé, hãy nhấc bổng em lênĐể em với tới được bầu trời cao thẳmĐể em biết được tình yêu say đắmVà giúp em mở rộng tâm hồn anh nhéEm có thể bayTự hào sao, em thật sự đang bayĐể cảm nhận những gì tốt đẹp nhấtCho đến khi cuộc đời này kết thúcTin em đi, em có thể bayTự hoà sao, em thật sự đang bayĐẻ cảm nhận những điều tốt đẹp nhấtMột thiên đường nơi trời caoNhững vì sao lấp lánh trên bầu trời đêmHãy ban cho em một điều ước nho nhỏĐể nụ cười mãi trên môi emRằng suốt cuộc đời này em mãi có tình yêuÔm em nhé anh, hãy nhấc bổng em lênĐể em với tới được bầu trời cao thẳmĐể em biết được tình yêu say đắmVà giúp em mở rộng tâm hồn anh nhéEm có thể bayTự hào sao, em thật sự đang bayĐể cảm nhận những gì tốt đẹp nhấtCho đến khi cuộc đời này kết thúcTin em đi, em có thể bayTự hào sao, em thật sự đang bayĐể cảm nhận những gì tốt đẹp nhấtMột thiên đướng trên trời caoAnh có tin rằng anh đã soi sáng con đường em điDù đó là con đường đi không dễ dàngNiềm tin trong em sẽ chẳng khi nào mấtXem em bay nhé anh!Tự hào sao, em đang bay lượn thật caoĐể anh thấy được những gì trong em đẹp nhấtCho đến khi cuộc đời này kết thúcTin em đi, em có thể bay!Em đang hát khúc ca trên bầu trời mới đấyĐể anh thấy được những gì trong em đẹp nhấtMột thiên đường trên trời cao!Và có gì ngăn cản đựơc em?Giang rộng đôi cánh bayCao mãi….Nó kết thúc bài hát trong sự vỗ tay rầm rộ của tất cả mọi người. Nhưng nó đâu có biết rất nhiều người đang có những suy nghĩ khác nhau, nhưng cùng chung một đặc điểm là ….về nó.” Bay cao quá, sẽ ngã đau đấy. Honey!” – Dai” Chim khuyên tung bay đến bầu trời mới rồi, liệu con có nên tin …..nó có thể bay?” – Ngọc My” Chúc may mắn” – Nhật NamSau màn cổ vũ tinh thần, tất cả pháp sinh đều xuất phát. Mỗi người đều tự tiến vào khu rừng âm u rộng lớn thực hiện bài kiểm tra. Nó bước đến gần hắn:-Tôi sẽ cố gắng hết sức!-Chỉ cần an toàn thôi! Hắn nhấc thanh kiếm giống hình tia sét nhưng lại có màu băng lên rồi nói.-Cám ơn! Nó mỉm cười rồi băng mình vào khu rừng, nơi mà chỉ chút nữa thôi…..mạng sống của nó sẽ treo ngược cành cây.Những tiếng vũ khí chạm nhau, tiếng rú đậm mùi chết chóc…..mùi chướng khí….mùi màu pha trộn nhau khiến khu rừng yên bình chẳng khác nào địc ngục. Tất cả làm nó không khỏi rùng mình……cuộc sống của một pháp sư là chiến tranh và sự chết chóc? Thật kinh khủng!Nó đã gặp đối thủ đầu tiên, một quái cấp C với hàm răng nhọn hoắt quan thuộc. Nó nhanh chóng rút lấy mũi tên, nhằm thẳng vào đó:-Thanh tẩy!!Mũi tên xé gió, lao thẳng và cắm phập vào giữa trán con quái vật. Dù đã luyện tập khá nhiều nó vẫn chưa hoàn toàn thích ứng đựơc với việc chết chọc này. Con quái vật nhanh chóng tan chảy thành một màu đen như một đầm lầy nổi bọt. Chưa kịp hạ cung, từ phía sau nó đã hiện ra bóng dáng một đối thủ khác. Con quái vật hung hăng nhe hàm răng sắc nhọn nhảy xổ về phía nó, nó nhanh nhẹn né tránh, giơ cây cung lên cao….dùng đầu cung đâm thẳng vào giữa con quái vật. Pháp lực thanh tẩy từ nó chuyền qua cây cung làm con quái vật đau đớn thét lên dữ dội rồi nhanh chóng tan biến và để lại một đống nhầy nhụa trên người nó.Nó thở dốc, hạ cung. Chỉ còn một con nữa thôi, nhưng sao nó lại thấy sợ hãi như vậy? Tim đập liên hồi, nó cắm chặt cây cung rồi bước đi, tiếp tục tiến sâu vào mẳng rừng vắng vẻ.“Soạt”Cuối ùng đối thủ của nó cũng xuất hiện. Nó lấy trong vạt áo vài lá bùa, ném thẳng về phái con quái vật nhưng đều không chúng.Cái con vật kinh tởm kia nhảy nhót khắp nơi như muốn chơi đòn tâm lí, mỗi nơi nó nhảy qua đều có thứ nhầy màu đen vương ***. Nó cắn môi, thật sự đang rất sợ! Nhưng nó cũng mau chóng lây lại sự bình tĩnh giương cung bắn trả.5 mũi tên…..không trúng đích. Nó chỉ còn lại một mũi tên cuối cùng. Rút muĩi tên còn sót lại, nó dùng hết sức bình sinh để ngắm, kéo cung và bắn.“Bụp” “GRRRRRRRRRRRRRRRCon quái vật hung dữ đã đựoc siêu thoát.Nó mệt nhọc chống cây cung xuống đất, nó đã hoàn thành bài kiểm tra rồi. Đang bước nhanh về phía trường thì nó chợt nghe thấy một tiếng động lạ.Tiếng cây gẫy….tiếng gào…..mặt đất rung chuyển đột ngột. Nó quay ại nhìn và hốt hoảng nhận ra…..phái sau mình là một con quái cấp A. Nó nuốt nước bọt lùi lại từng bước, trong lòng chợt dâng lên sự thắc mắc: lũ quái trong bài kiểm tra đã được yểm bùa, chúng chỉ tấn công những đối thủ “đồng hạng” và các pháp sinh đã đủ chuẩn vượt qua thì chúng sẽ không tìm đến nữa, vậy mà…con quái này đang chuẩn bị ra đòn.Nó nắm lấy mặt sợi dây chuyền và nhấn mạnh, đây là còi báo động giúp đỡ nhưng….không hề có chuyện gì xảy ra. Vẫn chỉ là một mình nó đối diện với luc quái cấp cao. Nó đưa tay ra cái ống phía sau và nhớ ra….mình đã hết tên rồi. Muốn giương cây cung lên phòng thủ nhưng…“Rắc” Cây cung của nó gãy làm đôi, bả vai phải bị cáo một vết vừa dài vừa sâu bởi móc vuốt cực sắc của của quái thúi.Máu đen tuôn ra như nước…thẫm đãm cả cái áo kimono trắng và làm đậm thêm màu chiếc quần hasaka nó đang mặc.Nó cắn môi đến bật cả máu, vết thương này sẽ lành ngay nhưng trước tiên phải giữ được sự sống đã. Xung quanh không có ai, nó ôm vai cố chạy trong vô vọng. Bước chân rung chuyển mặt đất vẫn đều đều phát ra, khoảng cách ngày một gần.Nó chạy, chạy không có điểm dừng, đôi chân va phải đá đến toạc máu, …nó cứ chạy trong khi…có hai con người từ xa đứng nhìn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương