Chuyện Tốt Vô Song Cặn Bã Thành Đôi

Chương 17: Cặn bã thành đôi



Thật ra vết thương của Lâm Đạo Phong cũng không nhỏ như Ôn Trác nói, xương cẳng chân phải bị gãy.

Để tiện cho việc chăm sóc Lâm Đạo Phong (rõ ràng là đòi hỏi của Lâm nào đó) đang bị bệnh (?), tôi đã chuyển đến phòng nhỏ của hắn.

“Tây Duệ……” lúc tôi đang dọn đồ ở kí túc xá, hai tên Hoàng Suất Tiêu Quân Cường này cứ như ruồi nhặng dính lấy tôi, bộ dáng muốn nói lại thôi.

“Làm sao?” Tôi  bỏ vật dụng tùy thân vào trong ba lô, kì quái liếc họ một cái, “Có chuyện gì nói đi.”

“Ừm ờ.” Tiêu Quân Cường do dự hồi lâu, thấp giọng nói, “Mày đây là……muốn đến chỗ Lâm Đạo Phong à?”

“Đúng vậy.” Tôi đeo ba lô lên, vẫn được, không nặng lắm, “Tên kia nói mình hắn đi lại bất tiện, nhất quyết đòi tao qua đó chăm sóc hắn.”

Hoàng Suất lắp bắp nói: “Tây Duệ, hôm ở bệnh viện……hai bọn mày……cái……kiss……không phải là……”

Tim tôi sít lại một cái, dừng động tác trên tay, đứng thẳng người nhìn hai bọn họ.

“Không phải là……” Hoàng Suất đỏ bừng mặt, hồi lâu vẫn không nói hết câu.

“Nếu như tao nói là, bọn tao không phải chỉ là anh em?” Tôi nghiêng đầu nhìn bọn họ. Nhìn bộ dạng này, hai bọn họ hẳn đã nghĩ rất lâu, mới có gan hỏi tôi.

Hai bọn họ liếc nhau một cái, sau đó đồng thời lắc đầu: “Bất luận ra sao, bọn mày đều là anh em của bọn tao.”

Trả lời không một chút do dự, bỗng khiến trong lòng tôi ấm áp.

“Thật ra……” Tôi ngại ngùng gãi đầu, “Bọn tao đã coi như là ở bên nhau rồi.”

Trong lúc nhất thời không có ai nói chuyện, bầu không khí trong phòng bỗng dưng có chút quái dị. Có điều việc này cũng khó trách được, tuy rằng bình thường luôn giỡn chơi như này như kia, nhưng thật sự trở thành kiểu quan hệ này, vẫn có chút khiến người khác không chấp nhận nổi, tôi nhún nhún vai, mở cửa đi ra ngoài.

“Tây Duệ.” Vừa mới ra khỏi tòa kí túc xá, liền nghe thấy có người gọi tôi, ngẩng lên nhìn, thì thấy Ôn Trác đang dựa vào dưới tàng cây không xa vẫy tay với tôi.

Aiya, cái tên này……

Mặc dù đã đụng Lâm Đạo Phong, có điều nếu không nhờ hắn, tôi sợ rằng đã không biết được bản thân nghĩ như thế nào.

Thật sự không biết nên cám ơn anh ta hay nên kéo anh ta vào nhà vệ sinh nam đánh cho một trận.

“Sao vậy.”Tôi rề rà bước từng bước qua đó.

Anh ta liếc qua ba lô của tôi: “Em muốn đến chỗ Lâm Đạo Phong?”

Sao hôm nay ai cũng hỏi thế vậy. Tôi buồn bực trả lời: “Thân thể hắn bất tiện, cần người chăm sóc.”

“Giúp anh xin lỗi hắn nhé.”

“Ừm.”

“Thật ra hôm đó, không phải anh cố ý đụng hắn đâu.” Ôn Trác nói, “Hôm đó nhìn thấy hắn xa xa một bộ dáng thất hồn lạc phách đi trên đường, anh vốn muốn hỏi hắn em đang ở đâu, kết quả còn chưa đuổi kịp hắn hắn đã đột nhiên xoay người chạy trở lại, kết quả không cẩn thận liền đụng phải hắn, bánh xe thì đè qua chân hắn.”

“Ờ.” Tôi nói không chút để tâm.

Ôn Trác phiền não nhìn tôi: “Tây Duệ, em nhất định phải tin anh, anh không phải cố ý đâu.”

“Đương nhiên tôi tin.” Tôi cười toe toét với hắn, “Dựa vào bản lĩnh của Ôn Trác anh, nếu như anh cố ý thật, Lâm Đạo Phong tên ngốc đó đã sớm chết thẳng cẳng rồi.”

“Vậy thì tốt.” Anh ta thở phào một hơi.

“Tin là một chuyện, tha thứ cho anh lại là một chuyện khác.” Tôi nhướng mi nhìn anh ta, “Tôi bây giờ nhìn thấy anh là buồn bực, còn có gì muốn nói không, không còn thì tôi đi đây.”

“Tây Duệ.” Sắc mặt anh ta tái mét, “Em thích Lâm Đạo Phong như vậy sao?”

Tôi nhún vai, lạnh lùng bước qua người anh ta.

Việc này không liên quan gì tới việc thích hay không, bây giờ tên khốn Lâm Đạo Phong này ỷ vào việc không thể tự mình đi đứng, ngày nào cũng bắt tôi mua cơm giặt đồ dọn phòng, nếu là anh anh có tức không chứ.

Tôi cầm điện thoại đang kêu không ngừng lên, không vui vẻ gì hỏi một tiếng: “A lô.”

“A lô, em yêu à.” Giọng Lâm Đạo Phong vui vẻ vang lên, “Tối nay không cần mua cháo cho anh đâu, anh muốn ăn sủi cảo của cái nhà ở phố Bắc kia, muốn nấm hương không muốn rau hẹ, đúng rồi, tiện đường mua hộ anh bao thuốc lá về đây.”

“Biết rồi!” cúp điện thoại, tôi căm hận lẩm bẩm, “Nếu có thể đâm nát cái tên mồm thối(张烂嘴) đó thì tôi thật sự vô cùng cảm kích anh đấy Ôn Trác.”

Nửa tiếng sau, tôi xách sủi cảo về.

“Lâm Đạo Phong anh quá đáng lắm!!!”

Vừa về đến tầng trệt, đã nghe thấy một tiếng hét sắc nhọn của nữ nhân.

“Hóa ra tôi chỉ là đồ chơi của tên biến thái nhà anh!!!”

Giọng nói này nghe quen tai thế nhỉ. Tôi vội vàng chạy lên tầng, đúng lúc nhìn thấy Tưởng Dung đứng ở ngoài cửa, một tay chống eo một tay chỉ vào phòng mắng, dưới chân cô rơi đầy táo chuối tiêu. (Edit: Là táo có mùi thơm chuối tiêu)

“Ấy.” Tôi bị dọa giật mình, “Đây là sao vậy?”

“Ôi ~ em yêu, em đã quay lại rồi?” Lâm Đạo Phong vịn tường, nhảy lò cò một chân ra cửa, đón lấy đồ trên tay tôi, mắt cong lại như trăng rằm, “Anh vừa nói ngửi thấy mùi sủi cảo xong.” Tiếp đấy, còn kéo tôi qua, hôn mạnh lên mặt tôi một cái, “Vất vả rồi.”

Tôi một phát đẩy hắn ra: “Anh làm gì thế, chỗ này còn có người đó.”

‘’Hai, hai người……” Tưởng Dung tức đến mặt xanh lét, vươn ngón tay nhỏ dài ra chỉ vào chúng tôi, đầu ngón tay không ngừng run rẩy, “Thì ra tôi vẫn bị hai người đùa giỡn!! Hóa ra Tây Duệ cậu cũng chả phải thứ tốt lành gì!!” Cô ấy hét to một tiếng, “Tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hai người!!!”

Lâm Đạo Phong nhếch mép, cười tươi như hoa: “Ngài bận rộn nhiều việc, ngài muốn tha thứ ai thì tha thứ, chúng tôi cũng không phiền ngài tha thứ.”

“Hai tên biến thái!!!” Cô ấy che mặt, thét chói tai chạy đi.

“Rốt cuộc là sao thế?” Tôi quay đầu lại.

Lâm Đạo Phong nhìn hoa quả trên đất bĩu môi: “Cô ta đến thăm anh, nói muốn giao hảo, sau đó anh liền nói cho cô ta biết ban đầu theo đuổi cô ta hoàn toàn là vì em, bây giờ khó khăn lắm mới theo đuổi được em……’’ Hắn quăng tôi cái mị nhãn, dùng ngữ khí cực kì buồn nôn nói, “Người ta đã hoàn toàn thuộc về em rồi, nếu muốn có anh đây, phải hỏi xem em có đồng ý không mới được.”

Tôi rùng mình một cái: “Sau đó?”

Lâm Đạo Phong cười nói: “Sau đó cô ấy khóc, mắng anh biến thái.”

“Cô ấy mắng rất đúng, anh chính là một tên biến thái.” Tôi buồn bực vò đầu, “Nhưng cô ấy mắng chung cả em làm gì chứ.”

“Bởi vì chúng ta là một đôi.” Lâm Đạo Phong hé miệng cười, “Có thể đặt tên biến thái này vào mắt thì tới được trình độ nào.”

“Nói vớ nói vẩn, nếu không phải tên da mặt dày nhà anh, con người hoàn mỹ một trong những ứng cử viên cho mười thanh niên ưu tú nhất toàn quốc em đây sao có thể lẫn lộn cùng anh ở đây. ”Tôi vào phòng, đặt đồ xuống, Lâm Đạo Phong nhảy nhót theo phía sau.

“Thế nào cũng được.” Lâm Đạo Phong từ phía sau vươn tay ôm chặt tôi, “Dù sao bây giờ em cũng không chạy được nữa rồi.”

Trong tim một trận sền sệt, tôi dựa vào lồng ngực hắn, nhắm mắt lại, ngoài miệng lại vẫn phản bác: “Sao anh biết được chớ.”

Rồi lại đột nhiên nghe được người phía sau yếu ớt nói một câu: “Duệ, em đừng quên, lúc ở bệnh viện, em từng nói qua, chỉ cần anh tỉnh lại, bảo em làm gì em cũng làm.”

Sau đó, một dòng khí lạnh chầm chậm lan từ ngón chân lên sống lưng.

Đệch……Tôi còn thật sự quên mất câu nói đó rồi!
Chương trước Chương tiếp
Loading...