Chuyện Xấu Nhiều Ma

Quyển 2 - Chương 4: Tam tai ngũ nạn



“Có người đục thuyền!”

Tiểu Tiểu còn đang cảm khái xui xẻo của bản thân, vậy mà chưa kịp có chút thời gian an bình nào, đã thấy đám đệ tử Đông Hải vừa rồi mới vào khoang thuyền đồng thời vọt ra. Vài người thân thủ nhanh nhẹn, không chút do dự nhảy xuống sông.

Đệ tử Đông Hải tất nhiên là am hiểu sâu về kỹ năng bơi, vừa vào lòng sông, liền như cá gặp nước, thân pháp nhanh đến mức không thể nhìn thấy. Mà lúc này, thân thuyền lại bắt đầu lay động một cách bất ổn. Khoang thuyền bị thủng.

Chẳng lẽ, người đục thuyền là đục từ bên ngoài? Tiểu Tiểu đứng bên mạn thuyền, tự nhiên cúi đầu nhìn xuống.

Không nhìn thì thôi, nhìn một cái liền thấy trên mặt sông máu đỏ loang ra. Trên người vài người đệ tử nhảy xuống đã có thương tích.

Tiểu Tiểu kinh sợ thối lui một bước. Xem ra, người đục thuyền kia, nhất định cũng là một cao thủ sông nước. Chẳng lẽ, là người cùng trong Đông Hải?

Nàng đang nghĩ như vậy, lại thấy từ trong nước có người nhô đầu lên, lớn tiếng cười nói, “Họ Ôn! Ngươi giết huynh đệ của ta, ta muốn ngươi chôn cùng!”

Lúc này, Ôn Túc bước lên sàn tàu, lúc nghe thấy câu nói kia, mày nhăn lại, đi tới bên cạnh mạn thuyền.

Nam tử trên lưng có song kiếm lập tức tiến lên, mở miệng nói, “Sư huynh, sợ là đám thủy khấu trên sông (cướp sông). Các huynh đệ không quen thủy thế, rơi xuống thế hạ phong.”

Ôn túc nghe xong, hàn ý trong mắt càng sâu. Hắn rút đao, nhảy lên mạn thuyền, ngay sau đó, thả người rơi xuống.

Tiểu Tiểu bơi không giỏi, nhìn thấy thân thủ kiểu này, tự nhiên là vô cùng tán thưởng. Mà lúc này, Liêm Chiêu bên người nàng cũng nhảy lên mạn thuyền, nâng cung chắp tên. Tập trung tư tưởng nhìn dòng nước chảy xiết trên sông.

Tiểu Tiểu hơi nghiêng đầu, ngẩng đầu nhìn hắn. Nam tử vừa rồi còn mang theo biểu cảm thẹn thùng, hiện tại đã là một thân cứng cỏi, chiến ý sắc bén từ trên đầu tên tràn ngập, bao phủ toàn thân.

Giống hệt như lần đầu tiên nàng thấy hắn giương cung, bóng dáng đẹp như vậy, khiến người khác không thể rời tầm mắt. Nàng nhìn đến nhập thần, không đề phòng thuyền đang rung lên. Cằm nàng trực tiếp đập vào mạn thuyền.

Tiểu Tiểu bị đau, lúc này ôm cằm ngồi xuống. Nàng rưng rưng, không phải chỉ nhìn thôi sao, như vậy cũng gặp xui được à? Chẳng lẽ, cái này đúng là bát tự không hợp hạng nhất?

“Thuyền sắp chìm.” Nam tử trên lưng mang song kiếm mở miệng. Hắn xoay người, quát đám đệ tử, “Thả thuyền nhỏ xuống, chở lữ khách rời đi.” Hắn lại nhìn Tiểu Tiểu, “Tiểu sư điệt, đi theo ta.”

Tiểu Tiểu sửng sốt một chút, ngẩng đầu, vẻ mặt không hiểu.

“Ngươi không phải là sư điệt thất lạc nhiều năm của sư huynh hay sao? Ta là đệ tử của Đông Hải Thất Thập Nhị Đảo, Lâm Chấp.” Nam tử kia cười nói, “Cũng coi như sư thúc một nửa của ngươi.” Theo ta đi thôi, khoang thuyền bị vỡ rồi, thuyền này không còn chống đỡ được bao lâu nữa đâu.”

Tiểu Tiểu liếc mắt nhìn Liêm Chiêu.

“Ách…”

Nàng còn chưa kịp nói cái gì, lại nghe Liêm Chiêu mở miệng, nói, “Lâm thiếu hiệp, làm phiền.”

Lâm Chấp ôm quyển, cười nói, “Nên như vậy.” Hắn nhìn Tiểu Tiểu, “Đi thôi.”

Tiểu Tiểu chỉ còn cách gật đầu, đuổi kịp.

Đám đệ tử Đông Hải lúc trước khi lên thuyền thì để thuyền nhỏ sát lại bên cạnh mạn thuyền. Chỉ thấy trên sàn tàu, đệ tử Đông Hải ào ào cởi dây thép cuốn trên tay xuống, vòng quanh thuyền nhỏ, sau đó cởi dây thừng ra. Dựa vào lực thả, từ từ buông thuyền nhỏ vào trong nước.

Tiểu Tiểu ngồi trên thuyền nhỏ, vừa ngồi vào chỗ mình, liền ngửa đầu nhìn Liêm Chiêu.

“Tiểu sư điệt, ngươi và Liêm Gia công tử rất thân?” Lâm Chấp đứng ở đầu thuyền nhỏ, hỏi.

Tiểu Tiểu cả kinh, không biết nên trả lời thế nào. Nàng nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói, “Ta nợ hắn vài thứ.”

“Nga.” Lâm Chấp gật gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa.

Tiểu Tiểu dời đi tầm mắt của bản thân, ngược lại nhìn xuống mặt sông. Nàng bơi không giỏi, nếu mà rơi xuống nước, chính là một xác chết trôi. Cũng không biết Liêm Chiêu thế nào. Công tử của Liêm Gia, chắc là ứng phó được với con sông lớn này nhỉ?

Lâm Chấp thấy nàng nhìn nước sông ngẩn người, liền mở miệng nói, “Sư điệt lo lắng cho Ôn sư huynh sao? Ha ha, yên tâm đi. Khả năng bơi của sư huynh là số một số hai, huống hồ, chỉ là đối phó với một đám thủy tặc hạng ba, không sao đâu không sao đâu.”

Tiểu Tiểu nghe hắn nói, chỉ thấy buồn cười. Lo lắng cho Ôn Túc? Nói giỡn hả? Chỉ bằng cái công phu nguy hiểm sắc bén kia của hắn, cộng thêm với khả năng bơi được luyện trong Đông Hải, có bị thiệt cũng chỉ có người khác phải chịu. Nàng an toàn thì mới có thể đi lo lắng cho hắn. Không nghĩ thì thôi, nghĩ thì lại thấy mình thật xui xẻo. Ai… Ngay cả sư thúc cũng gặp phải loại thượng hạng này…

Nàng đang bất đắc dĩ, chợt nghe thấy nhóm lữ khách trên thuyền nhỏ vỗ tay ào ào, lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.

Tiểu Tiểu ngước mắt, chỉ thấy tên bay nhanh như điện xẹt, bắn vào trong nước sông. Nháy mắt, nước sông đỏ lên, có người từ trong lòng sông nổi lên.

“Không hổ là Thần Tiễn Liêm gia…” Lâm Chấp không khỏi tán thưởng.

Liêm Chiêu lại lắp tên, tỉ mỉ nhìn động tĩnh dưới sông.

Tiểu Tiểu nở nụ cười. Không sai, thân thủ của hắn quả thật có kém hơn so với Ngân Kiêu và Ôn Túc. Nhưng mà, đó là do sở học của hắn đều không phải là kỹ năng chiến đấu. Dòng dõi Liêm gia đều là võ tướng, coi trọng phương pháp ra trận giết địch. Tuy nhiên, không nói mấy chuyện này, hiện tại chỉ bẳng vị trí đứng và binh khí của Liêm Chiêu, đám thủy tặc trong lòng sông này, căn bản không phải đối thủ của hắn.

Mỗi lần tên rời cung, đều có người bị thương trồi lên mặt sông. Mà đồng thời, Ôn Túc dưới nước cũng vô cùng nghiêm túc. Đám thủy tặc này đã bị thương đến hơn nửa, không còn làm nên trò trống gì nữa.

Chỉ là, thuyền lớn không ngừng chìm xuống, thấy nước sông đã dâng tới gần mạn thuyền. Liêm Chiêu tự biết không thể ở lâu, dưới chân điểm một cái, vận khinh công, vọt người bay lên.

Đột nhiên, trong nước có một đạo ngân quang lao ra, là một phi tiêu nhỏ đánh thẳng về phía Liêm Chiêu.

Mọi người đều hô lên.

Liêm Chiêu nghiêng người, tránh thoát mũi tiêu, ngay lập tức bắn một mũi tên.

Tên vừa bắn vào lòng sông, chỉ thấy Ôn Túc như cá vọt lên, bước lên thuyền nhỏ, trong miệng, đang cắn mũi tên tia. Mà đồng thời, Liêm Chiêu do bị phi tiêu vừa rồi làm nhiễu loạn thân thủ, rơi vào trong nước.

Tiểu Tiểu kinh hãi, vội vàng thò đầu xem xét, cũng không nghĩ, thuyền nhỏ lay động, thân mình nàng nghiêng một cái, sắp rơi xuống nước.

Trong lúc nguy cấp, Ôn Túc túm được cổ áo của nàng. Hắn ném mũi tên kia đi, bất mãn nói, “Ngồi yên.”

Tiểu Tiểu kinh hoảng quay đầu, chỉ vào mặt sông, lắp bắp nói, “Kia… Kia…”

“Dưới nước đã không còn người sống, hắn không chết được.” Ôn Túc buông nàng ra, hờ hững nói.

Tiểu Tiểu nuốt nuốt nước miếng, đành câm miệng. Mà lúc này, từ trên mặt sông, Liêm Chiêu thò đầu lên, hít sâu một hơi.

Tiếng hoan hô của đám lữ khách ào ào vang lên.

Liêm Chiêu bơi tới bên cạnh thuyền nhỏ, vươn tay túm lấy mạn thuyền. Mọi người thấy thế, hợp lực kéo hắn lên thuyền nhỏ.

Cả người Liêm Chiêu ướt đẫm, bộ dạng có chút mỏi mệt, còn không ngừng ho. Tiểu Tiểu không hề nghĩ ngợi, vươn tay, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn.

Liêm Chiêu ngước mắt, cười với nàng. Sau đó, ngẩng đẩu nhìn thẳng vào Ôn Túc.

Ôn Túc ôm quyền, nói, “Đa tạ các hạ ban thưởng tên.”

Liêm Chiêu không nói chuyện, chỉ khẽ cau mày, trong mắt hàm chứa bất mãn.

“Người vừa rồi đánh lén các hạ, đã bị ta đánh chết trong nước, các hạ có thể yên tâm.” Trên mặt Ôn Túc mang theo ý cười, nhưng khẩu khí lại vô cùng ngạo mạn.

Tiểu Tiểu vừa vặn ngồi giữa hai người, cảm thấy có chút không ổn. Hai người này tuy rằng lập trường bất đồng, nhưng cũng không có thâm cừu đại hận gì mà? Nhìn xem, rõ ràng là toàn thân ướt đẫm, làm sao có thể tạo ra cái cảm giác lửa cháy ngùn ngụt này chứ a?

“Sư huynh…” Lâm Chấp thức thởi mở miệng, “Thuyền nhỏ không chở nổi nhiều người, dòng nước lại chảy xiết, sợ là không đến được bờ.”

Ôn Túc nghe xong, xoay người chỉ huy đám đệ tử.

Tiểu Tiểu nhẹ nhàng thở ra, nhìn Liêm Chiêu. Tóc hắn còn nhỏ nước, thời tiết lạnh lẽo, gió trên sông khá lớn. Tiểu Tiểu tinh tường thấy, thân mình của hắn run lên nhè nhẹ.

“Lạnh sao?” Tiểu Tiểu do dự mở miệng hỏi.

Liêm Chiêu cười, “Ta điều tức một chút là được rồi, không cần lo lắng.”

Hắn đáp như vậy, Tiểu Tiểu chỉ đành gật đầu.

Mà lúc này, trên thuyền nhỏ lại bắt đầu hoảng loạn. Nơi này là chỗ nước chảy xiết nhất, lữ khách trên dịch thuyền khá đông, thuyền nhỏ Đông Hải có thể mang được nhiều người như vậy có chút khó khăn. Huống hồ, hai bên bờ sông đều là vách núi bằng đá đen, muốn lên bờ an toàn, nói dễ hơn làm?

“Ghép thuyền!” Chỉ thấy Ôn Túc mở miệng, hô.

Đệ tử Đông Hải tuân lệnh, lại cởi dây thép trên cổ tay xuống, cột mấy thuyền nhỏ lại cũng một chỗ. Noi theo chiến thuật năm đó của Tào Tháo.

“Kêu thủy phu trên dịch thuyền đến chỉ đường.” Vẻ mặt Ôn Túc lãnh khốc, ánh mắt đảo qua mọi người trên thuyền, nói, “Nếu bắt buộc, tại hạ sẽ vất vài người xuống nước, các vị tự giải quyết cho tốt.”

Tiểu Tiểu mở to hai mắt nhìn, ném người ta xuống nước á?! Loại chuyện xấu này mà hắn cũng làm ra được? Không, người không vì mình trời tru đất diệt. Tình hình hiện tại, trong lúc nguy cấp, ném người xuống nước cũng không thể chậm chễ. Quan trọng nhất, chỉ cần không ném nàng xuống nước là được rồi. Ân, Ôn Túc dù sao cũng là “Sư thúc” của nàng, chắc là sẽ không ném nàng đâu…

Tiểu Tiểu lại nghĩ, đến lúc nguy cấp, ai còn quản được nhiều chuyện như vậy a. Cứ cho là Ôn Túc không ném nàng, vậy nhỡ người khác ném thì sao? Tả Tiểu Tiểu nàng võ công chả bằng ai, kỹ năng bơi kém cỏi, chỉ còn đường chết a…

Lúc nàng đang than thở, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy một lão nhân khá tiều tụy. Tiểu Tiểu nghĩ một chút, người già, phụ nữ, trẻ em, không phải là đối tượng đầu tiên mà người xấu muốn giết hại sao? Ai, so với nàng, lão gia gia này càng bị nguy hiểm hơn a.

Nàng nhìn chằm chằm vào lão nhân, suy nghĩ trong lòng bay xa vạn dặm. Không sai, giang hồ này, chính là cá lớn nuốt cá bé. Nếu nàng là người xấu thì tốt rồi, tâm ngoan thủ lạt, võ nghệ cao cường, vậy thì trên suốt đường đi, cũng không cần phải chịu mấy cảnh khổ sở này.

Lúc này, cạnh thuyền bị sóng đánh nghiêng một cái, thân thuyền xóc nảy. Tiểu Tiểu lập tức vươn tay, tùy tiện túm chặt lấy thứ gì đó bên người, ổn định lại tư thế.

Đột nhiên, cổ tay, nàng bị nắm chặt mạch môn bị ấn, không thể động đậy. Tiểu Tiểu quá sợ hãi, lúc này mới phát hiện, tay mình đang túm lấy lão nhân khô gầy tiều tụy kia. Tiểu Tiểu vô cùng sợ hãi, cũng không dám tùy tiện nói câu nào.

Lão nhân cười hiền lành, nói, “Cô nương, cẩn thận a, ngồi yên nào…”

Tiểu Tiểu khóc không ra nước mắt nhìn hắn, liều mạng gật đầu.

Lực đạo trên tay lão nhân không giảm. Hắn chậm rãi mở miệng, đè thấp thanh âm nói, “Cô nương, ‘Thần Võ Lệnh’ trên người ngươi, có thể cho lão nhân mượn dùng một chút hay không?”

Tiểu Tiểu cứng người lại. Thần Võ Lệnh?! Biết nàng đang giữ Thần Võ Lệnh, ngoại trừ mấy người Thạch Nhạc Nhi thì không còn ai cả. Lão nhân này làm sao mà biết được? Chẳng lẽ, một khắc kia, ngay khi rời khỏi Anh Hùng Bảo nàng đã bị theo dõi rồi?

Tiểu Tiểu bi phẫn. Giang hồ hiểm ác a!

Tác giả có chuyện muốn nói: Giải thích tên đây a ~~~

Ba vị công tử Ngụy gia.

Đầu tiên: Ngụy: Nhắc tới anh hùng, tự nhiên nghĩ đến tam quốc chí. Nghĩ đến tam quốc chí, liền nghĩ đến đại bá Tào Tháo ta sùng bái nhất. Phủ Giang Lăng là nơi xảy ra trận chiến Xích Bích của Tào Tháo. Anh Hùng Bảo nằm ở phủ Giang Lăng. Như vậy, tất nhiên sẽ nghĩ đến “Ngụy” ~~~ Hắc hắc ~~~

Trưởng tử: Ngụy Khải (tự là Anh Dương)

Khải: Ý nghĩa là mở ra cục diện mới, trọng trấn uy danh anh hùng.

Tính cách theo sổ sách: Túc trí đa mưu, tài lực tập trung, tên vang khắp chốn, nghiệp lớn đạt thành.

Cá tính thông minh, tính tình thản nhiên, làm việc nỗ lực nhẫn nại, có tài vận nếu phối hợp với trí giả trung niên thì đạt được cả danh và lợi, nếu tài vận phối hợp không tốt thì cả đời chỉ có thể sống bình thường, đại vận bị khắc sẽ phản lại.

Thứ tử: Ngụy Thừa (Tự là Mạc Doãn)

Tên tự này, thực sự mà nói không phải là tên tự của hắn. Căn cứ vào truyền thống nam tử cổ đại hai mươi tuổi mới có thể có tên tự, Mạc Doãn rời nhà năm mười tuổi, còn chưa được đặt tên tự này. “Mạc Doãn” này là do chính thất của Anh Hùng Bảo bất mãn với việc trượng phu nạp thiếp mà đặt cho đứa nhỏ. Cho nên, có nghĩa là “Không muốn đồng ý”…

Mặt khác, trưởng tự đặt là Khải, thứ tử đặt là Thừa. Rất có trình tự…

Tính cách theo sổ sách: Trở nên khó hiểu, anh hùng hào kiệt, bôn ba khắp nơi, đạt được công lớn.

Cá tính cố chấp nhưng tâm địa thiện lương. Có quan hệ tốt với bên ngoài, việc người khác cũng có thể tận lực hỗ trợ, có thể ẩn nhẫn để đạt được nguyện vọng, nếu làm thương nhân có thể một bước lên mây, nhưng tài vận hoặc đại vận bị khắc sẽ bị giảm phúc, trong quá trình phấn đấu cũng suy sụp khá nhiều lần.

Thân thể khỏe mạnh, cuộc sống thường không thuận lợi vì: chí tiến thủ không có, nhiều khó khăn trướng ngại, nền móng bất ổn, có nhiều tai họa đột ngột.

Nói chung: Trải qua rất nhiều gian khổ, bị suy sụp ngoài ý muốn, gặp nhiều tai nạn, nhưng nếu có thể tránh khỏi, sau này có cơ hội phát triển, đường danh lợi tốt. Tuổi già tài vận phong phú.

Tam tử: Ngụy Dĩnh (tự là Văn Hi). Tên tự có nghĩa là thông minh.

Hi: Quang minh —— Văn Hi: Tên này nói lên, ba ba Ngụy gia bất công. Rõ ràng là nói Văn Hi so với hai vị ca ca, càng thêm xuất chúng…

Theo sổ nhân cách: là người phá gia, kiến thức giang hồ hạn hẹp, gặp nhiều vất vả, tai họa rất nguy hiểm.

Tính cách: Có khuynh hướng u buồn, lý tưởng cao lại bị trở ngại quá nhiều. Cá tính bên trong rất mạnh mẽ, ý thức cường đại, thích làm theo ý mình.

Thân thể khỏe mạnh, cuộc sống thường không thuận lợi vì: Ngũ hành tương khắc, thành công hay bị đè nén, không dễ thành công, nền tảng bất ổn.

Nói chung: Cả đời gặp phải nhiều tai họa cùng đả kích ngoài ý muốn, hao hết tâm lực mà khó có được thành công, làm việc nhẫn nại, trung niên có cơ hội phát triển, về già gặp phải tai ương. Cá tính hay xao động, ý thức chủ quan cứng rắn, dễ rơi vào tình trạng khư khư cố chấp, gặp phải thất bại là bị đả kích. Khi gặp biến, dễ dàng vì phán đoán sai lầm của mình mà gây nên nhiều tổn thất.
Chương trước Chương tiếp
Loading...