Có Ai Đó Nhìn Chằm Chằm Phòng Tắm Nhà Tôi

Chương 13:



“Aa, lại không chỉ một người!”

Một dì mặc bộ đồ màu xanh lam chặn ở cửa, cau mày cầm điện thoại, hướng camera về phía hai chúng tôi.

“Phòng ban nào, số mấy mà suốt ngày cạy cửa ký túc xá bỏ trống. Tưởng không ai bắt được hả?”

Cả hai chúng tôi đều sửng sốt trước tình huống đột ngột này.

Hứa Việt Dương hoàn hồn trở lại, "Ý cô là sao ạ, chúng cháu không cạy khóa, cửa vẫn mở mà."

Không hề lay chuyển được dì, thậm chí còn lười biếng nhìn cả hai chúng tôi, "Đúng vậy, không cạy khóa. Nhưng mặc kệ các cậu dùng cái gì để mở cửa. Dù sao, ra vào ký túc xá bỏ trống không xin phép là trái quy định. Nói mau, các cậu ở phòng ban nào.”

Hứa Việt Dương cũng quýnh đít, "Cô ơi, sao cô không nghe giải thích, không phải hai chúng cháu mở cửa. Cửa vốn mở rồi, lúc chúng cháu đến đã vậy rồi. "

Trần Hiểu cũng nghe thấy tiếng ồn đầu bên này.

Hỏi tôi: “Có chuyện gì vậy?”

Một mình tôi không thể giải quyết hai bên được, thực sự không có cách nào để giải thích, “Không có gì, bên này có chút chuyện xảy ra, tớ sẽ nói sau.”

“Ừ, được.”

Sau khi cúp điện thoại, Hứa Việt Dương vẫn còn đang cố gắng lí sự.

“Cô nói xem chúng cháu cạy cửa cái ký túc xá trống để làm gì chứ. Nếu có ý xấu, thì thà bọn cháu đi trộm máy tính còn hơn. Chạy đến nơi còn đang sửa sang này để làm gì chứ?”

Dì kéo kính xuống, nhìn chằm chằm Hứa Việt Dương qua lớp kính.

"Vậy hai cậu đang làm gì ở đây? Sao tôi có thể khẳng định hai cậu không trộm máy tính."

"Cháu ..."

Hứa Việt Dương nghẹn lời.

Dù sao cũng không thể nói cho người khác về việc theo dõi Ngô Phong.

Tôi vội lên tiếng giải vây: "Cô ơi, đừng nghĩ nhiều. Chúng cháu là nhân viên mới, mới vào công ty nên tò mò về mọi thứ, muốn đi dạo vòng quanh xem sao, thì tình cờ thấy cửa mở, mà bên trong cũng không có gì quý giá cả nên bọn cháu mới vào xem".

Thái độ chân thành, "Chúng cháu không biết điều này vi phạm quy định, nhưng hôm nay cô đã nhắc nhở, chúng cháu nhất định sẽ nhớ kỹ, sẽ không bao giờ tái phạm nữa."

Nhưng dì này cực kỳ cứng rắn.

"Lời này các cậu đi mà giải thích với lãnh đạo. Cửa này bị cạy mở mấy lần rồi. Bốn năm ngày qua, tôi đoán chắn các cậu sẽ đến, thậm chí còn không dám đổi ca. Tên là gì."

Nói xong cúi đầu lấy sổ, chuẩn bị ghi chép.

Hứa Việt Dương lo lắng gãi đầu.

Tôi nắm bắt được trọng điểm trong lời cô nói.

"Bốn năm ngày đã trôi qua", "đoán chắc sẽ đến."

Người mở khóa đều đặn ra vào căn phòng ...

Nhưng vừa rồi, Ngô Phong đã thuần thục đẩy cửa bước vào, rất khác với tình trạng phải cẩn thận quan sát môi trường xung quanh như khi tôi và Hứa Việt Dương mới vào.

Có nghĩa là ... mọi lần người đến trước đây đều là hắn.

Quấy rối điện thoại, thường xuyên cạy khóa, trốn vào phòng trống quan sát tòa nhà đối diện, mới hút được nửa tàn thuốc đã ném đi, Tiếu Duẫn không ở ký túc xá ...

Các manh mối chồng chất lên nhau, nhưng không ngờ lại ra manh mối.

Ngô Phong quan sát tòa nhà đối diện, không phải để nhìn trộm, mà là để chờ đợi!

Bởi vì hắn phải mở khóa, nên phải đợi Tiếu Duẫn rời đi.

Cuối cùng tôi chắp vá tất cả mọi thứ lại với nhau.

Tôi đã biết hắn muốn làm gì!

Phải ngăn cản hắn. Nếu muốn đưa hắn ra trước công lý, đây là cơ hội tốt nhất.

Phải nhanh chóng đuổi kịp, càng sớm càng tốt.

Nhưng người dì vẫn chặn cửa không cho chúng tôi rời đi.

Trong lòng đầy lo lắng, Hứa Việt Dương cũng nhận thấy tôi thường xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nháy mắt với tôi hỏi, “Có chuyện gì vậy?”

Tôi chợt nảy ra một ý tưởng.

Đến gần cậu ta nhỏ giọng nói: “Hợp tác với tớ.”

Sau đó kéo Hứa Việt Dương chạy đến bên cửa sổ, đẩy cậu ta ra mép ngoài.

Hứa Việt Dương không nghe thấy lời tôi nói, bị dọa cho sợ, nhưng phát hiện lực tôi không mạnh nên mới hoàn hồn, hợp tác hét lên, “Cứu, cứu!”

Mạng người quan trọng.

Dì sửng sốt, vẻ mặt sắt đá cuối cùng cũng buông lỏng.

“Cậu đang làm gì vậy, dừng lại!”

Tiến lại gần bệ cửa sổ để cứu người.

Xin lỗi người anh em, giao lại cho cậu!

Tôi thầm mặc niệm trong lòng.

Sau đó, tôi đẩy Hứa Việt Dương sang một bên, chớp lấy cơ hội lao ra khỏi cửa.

Chạy tới Tòa nhà 17.

Mất một lúc để lên đến tầng sáu, tôi bất chấp mệt mỏi, liều mạng leo lên lầu.

Đồng thời, thầm cầu nguyện nhất định phải tới kịp.

Tôi mệt muốn chết, cuối cùng cũng leo lên được tầng sáu.

Đi thẳng đến phòng 609.

Cửa khép hờ, gần cửa có tiếng động, người bên trong hiển nhiên không phải Tiếu Duẫn.

Ngô Phong đó thực sự quá biến thái.

Lòng tôi chùng xuống, nhưng cũng nhẹ nhàng thở phào.

Nếu bắt được người tại chỗ thì ít nhất còn có thể lấy được chứng cứ.

Tôi mở video trên điện thoại, chuẩn bị sẵn sàng mở cửa.

Ngô Phong đứng trên ghế đẩu, mày mò góc tường, mà đối diện với hướng ghế chính là phòng tắm.

Đoán cũng có thể biết được thứ trong tay hắn.

Sau khi thấy tôi đẩy cửa bước vào, trên mặt hắn hiện lên một tia kinh ngạc, lập tức nhét thứ gì đó vào túi rồi nhảy khỏi ghế.

“Cậu là ai, ai cho cậu vào phòng tôi!”

Câu hỏi chất vấn đầy tự tin.

Người không rõ nội tình thực sự có thể bị hắn đánh lừa.

Tôi chế nhạo, chĩa điện thoại của mình vào hắn, "Đây thực sự là phòng anh hả, Ngô Phong?"

Hắn ta bị tôi gọi thẳng tên, không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, vẻ mặt u ám.

"Mày muốn làm gì."

"Tôi muốn làm gì? Tôi muốn báo cảnh sát. Đáng lẽ loại biến thái như anh nên bị bắt từ lâu rồi."

Rình trộm, đe doạ, đặt máy quay lén trong phòng cô gái sống một mình, đây hoàn toàn là hành động của một kẻ cặn bã.

Tôi không muốn nói lời vô ích với hắn nữa, cúi đầu gọi 110.

Không ngờ rằng vẻ mặt hắn thay đổi.

Trực tiếp lao về phía trước để cướp lấy điện thoại của tôi.

Tôi né được hành động cướp giật, nhưng không ngờ lá gan hắn lại lớn đến thế, bị tóm rồi còn muốn chạy thoát.

Ý đồ của hắn bị tôi nhìn thấu, chửi rủa mắng một câu, nhổ miếng nước bọt xuống đất.

Sau đó, trực tiếp phi thẳng tới đánh tôi.

Tôi không kịp né tránh, bị hắn quật ngã.

Chiếc điện thoại bị trượt đi rất xa.

Hắn muốn nhặt lấy điện thoại!

Tôi bật dậy từ dưới đất ôm lấy bắp chân hắn rồi cuộn người xuống đất.

Hắn ta dùng tay đấm vào lưng tôi. Tôi muốn cản lại chỉ có thể đưa tay ra ghìm cổ hắn.

Cuộc ẩu đả diễn ra hỗn loạn.

Đèn kích hoạt bằng âm thanh bật sáng.

Nhưng tôi mới leo lên sáu tầng đã đủ mệt lắm rồi, còn hắn ta làm công tác tiền tuyến đã lâu, nên sức lực rõ ràng mạnh hơn tôi nhiều.

Dần dần, tôi đuối sức, thầm nghĩ nếu còn tiếp tục như thế này thì toi rồi.

Dứt khoát mở miệng nói: "Tôi khuyên anh nên tự thú. Chỉ cần thái độ tốt, hòa giải với đương sự, thì vẫn còn khả năng không bị truy cứu."

Động tác hắn buông lỏng, rõ ràng là đang do dự.

“Mày nói thật chứ?”

Tất nhiên là giả.

Nhưng anh hùng không sợ tổn thất trước mắt.

“Đúng vậy, không có gì to tát đâu, chỉ xin lỗi là được.”

Tôi nói với hắn, tranh thủ thời gian hắn do dự mà hít thở, tích lũy sức lực.

Sau đó xoay người một cái, trốn thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn.

Giành lấy điện thoại trước.

Đoạn video bên trong là bằng chứng, không thể để hắn lấy được.

Hắn thấy tôi bỏ chạy thì định thần lại, nhìn chằm chằm tôi, “Mày dám lừa tao!”

Tôi không nói một lời, chạy ra cầu thang.

Dù sao, đối đầu với hắn cũng không có lợi gì, vì vậy tốt hơn hết là nên ra ngoài tìm người giúp đỡ.

Nhưng tốc độ của hắn cũng không chậm.

Trước khi tôi xuống cầu thang đã tóm lấy góc áo tôi.

Hai mắt hắn đỏ bừng, vẻ mặt điên cuồng.

Ghìm cổ tôi như điên, đẩy ra ngoài ban công.

"Tao giết mày! Tao muốn giết mày!"

Tôi bị dọa sợ, không nghĩ tới hắn thật sự dám giết người.

Cổ bị bóp nghẹt, khó thở.

Tôi liều mạng kéo bàn tay trên cổ mình một cách tuyệt vọng, nhưng không thể thoát ra, trong nháy mắt đó ruột tôi tái xanh vì hối hận.

Sớm biết thế này đã không đi bắt người một mình, cũng không nên chọc tức hắn ...

Tôi bị buộc ngửa đầu lên, chẳng có gì ngoài tiếng gió và khuôn mặt dữ tợn của Ngô Phong.

Tôi nghĩ rằng mình thực sự sẽ chết.
Chương trước Chương tiếp
Loading...