Cô Ấy Ngọt Như Kẹo

Chương 16: Không Sợ Sao?



Edit by Shmily

#Do not reup#

---------------------------

Bắt đầu từ cuối tuần trước, trường học đã xếp lịch tự học buổi tối cho các lớp. Học hai tiếng sau giờ học chính, từ 6 giờ tới 8 giờ tối.

Hôm nay là tiết tự học buổi tối đầu tiên. Sau khi chuông tự học vang lên, cô giáo dạy Văn đã đứng trên bục giảng, kéo bảng để lộ máy chiếu chuẩn bị trình chiếu bài học hôm nay.

Dù sao thì, Ngữ Văn là môn thuộc thể loại có nghiêm túc nghe thì cũng chẳng vào đầu được bao nhiêu, nghe cũng vậy mà không nghe cũng vậy.

Cô giáo đang giảng một câu thơ của Lý Thương Ẩn: "Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp, vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên. Câu thơ này đã vận dụng điển cố "trang sinh mộng điệp"..."

Bạn học trong lớp ngồi nghiêm chỉnh, nhìn như đang nghe giảng, nhưng trên thực tế thì đã truyền qua mấy lượt giấy truyền tin.

"Ai làm xong đề Tiếng Anh chưa, bài cuối cùng đáp án là ACDBB đúng không?"

"Tao ra ACDCA cơ, bất quá cái câu cuối hỏi ý chính của bài tao cũng không chắc lắm."

"Mấy bài hàm số Toán hôm nay khó quá, làm được thì có mà thành học bá à?"

Tờ giấy truyền truyền qua mấy lượt, đã qua tay không ít người, lâu dần lại lái hẳn sang chuyện khác...

"Chúng mày có biết Hạ Nghiên của lớp hai không? Nghe nói cô ta đang hẹn hò với một tên ngoài trường, biết chạy xe motor, lại còn xăm hình nữa, mà quan trọng là còn rất đẹp trai."

"Đẹp trai hơn Trì ca lớp mình không?"

"Cái này đương nhiên là không rồi, Trì ca của chúng ta đẹp như vậy cơ mà ha ha ha ha ha!"

"Tao biết Hạ Nghiên này, là hoa khôi trường mình đúng không. Bất quá tao vẫn luôn tò mò, cách thức bầu chọn hoa khôi là gì thế, tao cảm thấy ủy viên nhỏ lớp mình cũng rất xinh đẹp mà."

"Đồng ý với lầu trên, ủy viên nhỏ xinh hơn nhiều ấy chứ."

"Like cho mày 10086 lần."

Có bạn học đã lý trí bẻ câu chuyện về lại chủ để chính...

"Cho nên rốt cuộc là có người anh em nào làm được bài hàm số kia không thế QAQ, giúp tao với TAT."

Nhưng cũng chẳng có ai để ý tới hắn, đề tài vẫn liên tục chuyển không ngừng...

"Bầu chọn hoa khôi cũng không phải chỉ xem mỗi mặt đi, còn phải xem dáng người nữa, lần trước Hạ Nghiên mặc quần đùi đai đeo kia khiến nam sinh nào cũng nhìn chằm chằm cô ta kìa."

"Lần trước tao cũng nhìn thấy, ngực Hạ Nghiên thực sự rất to đấy, cảm giác như ủy viên nhỏ của chúng ta không so được."

"Người xưa có câu gì ấy nhỉ, ngực to không phải đều là đồ ngu ngốc sao, ủy viên nhỏ của chúng ta thông minh như vậy, vậy chắc chắn là cái kia cũng không lớn rồi."

Một tờ giấy nhỏ giống như group WeChat của lớp, từ đằng trước truyền tới đằng sau, cuối cùng lại truyền tới tay Cố Trì.

Tờ giấy nhăn dúm dó, bên trên là đủ loại kiểu chữ.

Cố Trì vốn là đang nhàm chán, chỉ tùy tiện nhìn vài lần, sau khi nhìn xuống dưới thì sắc mặt dần dần trầm đi.

Nam sinh bàn bên kia còn đang duỗi dài cổ ra, nhón chân mong chờ, khát khao được tham gia vào cuộc tám chuyện không hồi kết của nhóm lớp: "Trì ca, anh xem xong chưa? Xem xong rồi thì truyền qua cho em với."

Cố Trì dùng sức vo tờ giấy thành một nắm, tùy tiện ném vào thùng rác phía sau phòng học, khí lạnh tỏa ra: "Xem cái gì mà xem, nghe giảng đi, bằng không chẳng phải là làm người lớn thất vọng vì cho tiền cậu ăn học à? Không muốn thi đại học nữa?"

Nam sinh kia bị mắng đến ngơ ra: "???"

Không phải... người mà ngày nào đi học cũng chơi điện thoại như cậu mà cũng có tư cách nói mấy lời này sao?

Cố Trì hơi nghiêng đầu, nhìn qua bạn cùng bàn đang vô cùng nghiêm túc nghe giảng.

Cô là đang thật sự nghe.

Không giống những bạn học khác, chỉ giả bộ ở bề ngoài, cô gái nhỏ đang vừa nghe vừa ghi chép xuống vở, hoàn toàn không biết bản thân đã trở thành trung tâm của cuộc trò chuyện.

Mặt mày chuyên chú, hàng mi cong dài phủ xuống tạo ra một cái bóng nhàn nhạt, cần cổ trắng nõn thon dài, xinh đẹp như một bức tranh.

Bọn họ cũng không biết, cô gái nhỏ chỉ đơn giản mặc mỗi cái áo thun cùng quần đùi liền câu người tới mức nào.

Chỉ có anh từng nhìn qua, cũng chỉ có anh biết rõ.

Nghĩ như vậy, tâm tình anh lại trở nên tốt hơn, không nhịn được cười ra tiếng, làm cho cô gái nhỏ quay qua nhìn anh, mắt hạnh to tròn mang theo chút tò mò.

Anh lập tức mím môi thành một đường thằng, thu ý cười lại, chuyển tầm mắt xuống sách, giả vờ như đang nghe giáo viên giảng bài.

Chờ sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc, mọi người đã hoàn thành bài tập về nhà được bảy tám phần, còn tám được một đống chuyện trên trời dưới đất. Lúc thu dọn sách vở, cả đám đều treo ý cười bên môi.

Lý Giai Hảo đeo balo lên, quay đầu nhìn, Thời Tích còn đang ngồi sửa lại ghi chép, một chút cũng không có ý tứ muốn rời đi.

"Tích Tích, cậu không về sao?" Cô ấy hỏi.

Thời Tích giải thích: "Bụng tớ vẫn còn đau chút, đợi lát nữa mới về."

Lý Giai Hảo đồng tình aizz một tiếng: "Mỗi lần tớ tới tháng cũng khó chịu kinh khủng, không nghĩ tới cậu còn thảm hại hơn cả tớ, cậu có từng đi khám bác sĩ chưa?"

"Khám rồi." Thời Tích gật đầu với cô ấy: "Hồi cấp hai mẹ tớ có từng đưa tớ đi gặp bác sĩ, cũng uống thuốc một khoảng thời gian, nhưng cũng không có tác dụng gì, sau đó cũng không quan tâm nữa."

Hai người hàn huyên vài phút, Lý Giai Hảo mới chào tạm biệt Thời Tích.

"Tớ đi trước đây, lát về nhà cậu nhớ ngâm chân vào nước ấm đó, chắc là sẽ đỡ hơn chút."

"Tớ biết rồi, tạm biệt." Thời Tích phất phất tay với cô ấy.

Lại qua vài phút, bạn học ở lại trực nhật cũng đã rời đi. Lớp học trống không, Thời Tích đã sửa xong ghi chép của mình.

Cô quay đầu, nhìn người không có chút ý tứ nào sẽ rời đi kia, kỳ quái hỏi: "Cậu không về sao?"

"Chơi nốt ván rồi sẽ về." Cố Trì nói.

Thời Tích "a" một tiếng, cất đồ vào trong cặp, cùng không có chuyện gì làm, liền nằm úp xuống bàn an tĩnh nhìn anh chơi.

Cô xem không hiểu anh đang chơi cái gì, nhưng thấy anh một mình xử hết cả đám bên kia, liền bất tri bất giác có chút nhập thần.

Đột nhiên, điện thoại anh báo lên tiếng nhắc nhở, sau đó màn hình tối sầm lại, hết pin tự động tắt máy.

Thời Tích cảm thấy, lúc này anh hẳn là sẽ về đi, vì thế liền chào tạm biệt anh: "Mai gặp nhé."

Cố Trì: "..."

Cũng xác thật là không còn lý do gì để ở lại đây nữa.

Anh cất điện thoại vào trong túi, tùy tiện nhét sách vào trong cặp, đứng lên đi ra ngoài.

Lúc tới cửa, anh lại quay đầu, đột nhiên hỏi: "Thời Tích, một mình cậu ở đây không thấy sợ sao?"

"Sợ cái gì cơ?" Thời Tích hoang mang, đầu nhỏ hơi nghiêng.

"Chính là..." Não Cố Trì chuyển động thật nhanh, mở miệng nói: "Cậu không biết là trước khi ngôi trường này được xây thì đất ở đây là một bãi tha ma?"

Thời Tích: "?!"

Không, cô không biết, cũng không muốn biết bây giờ!

"Nghe nói mấy năm trước, trường chúng ta có một học sinh năm ba vì áp lực thi đại học quá lớn nên đã nhảy từ lầu năm xuống, cũng không biết có phải là nhảy ở phòng học này hay không."

Thời Tích: "?!!"

Thiếu niên chậm rãi cong môi, tiếp tục nói: "Cho nên tôi muốn hỏi là, đã muộn như vậy rồi, một mình cậu ở chỗ này không cảm thấy sợ hãi sao?"

Thời Tích: "..."

Trước khi nghe những chuyện này.

Cô vốn dĩ!

Không hề sợ một chút nào!
Chương trước Chương tiếp
Loading...