Cô Ấy Nuôi Tang Thi Ở Mạt Thế

Chương 37: Các Cô Vẫn Còn Nuốt Cơm Được



Lão Hoa nhìn hai gương mặt quen thuộc kia mà hoảng sợ, gậy trong tay cũng run rẩy theo.

" Đinh Phương, Đinh Viên, các cậu đang làm gì vậy?" Lão Hoa kéo hai người lại, "Đi theo ầm ĩ gì thế? Tôi còn tưởng các cậu đã xảy ra chuyện!"

Hai anh em đột nhiên bị kéo mới tỉnh táo lại.

"Bà!" Anh lớn Đinh Phương cực kỳ vui, mở túi ra cho bà ta nhìn, mặt đỏ bừng hưng phấn nói: "Nhiều tinh thể như vậy! Tất cả đều là của con đó!"

Lão Hoa tức giận gõ gậy vào người cậu, "Tôi thấy các cậu vui đến mất trí rồi!"

"Để các cậu đi theo dõi cái gì?"

Bà ta còn chưa dứt lời, hai anh em đã nhìn nhau.

Lúc trước các cậu định sẽ nói ra chuyện Tam Vô đã trói các cậu lại cho Lão Hoa nghe, nhưng bây giờ, hai người cúi đầu nhìn tinh thể trong túi, lòng lại nóng lên.

Sức chiến đấu của thành lũy 2 cao hơn chỗ của Tam Vô rất nhiều, dù sao cũng là một căn cứ lớn của con người chứ không phải thôn trang nhỏ của Tam Vô.

Nhưng càng nhiều người thì càng có nhiều luật lệ.

Đối với chuyện đánh hội đồng quy mô lớn như thế, nếu không cần thiết thì thành lũy 2 rất ít khi làm, thường sẽ chia ra thành nhiều đội nhỏ để hành động riêng lẻ.

Dù có thực hiện cũng sẽ không mang hai anh em các cậu theo, mang theo cũng không được chia đồ tốt.

"Theo dõi?" Giọng của Đinh Viên cao hơn một chút, "Bọn con vẫn theo dõi mà, bà ơi, lần sau có chuyện tốt như thế nhớ gọi bọn con nhé."

Lão Hoa quả thực cạn lời.

"Để các cậu tới theo dõi, các cậu đi theo cô ấy làm gì?" Ánh mắt của Hạ Chí Thanh rơi vào hai người họ.

Thấy đó là chủ thành lũy, Đinh Phương nuốt nước miếng một cái, căng thẳng nói: "Tang thi của chị ấy bị tang thi khác bắt nạt, vừa hay bọn em biết tang thi đó ở đâu nên dẫn đường đi."

Đinh Viên cũng gật đầu, "Đúng thế, bọn em giúp chị ấy, sau này quan hệ của chị ấy với thành lũy của chúng ta cũng tốt hơn, giống như những gì bà đã nói vậy."

Hạ Chí Thanh nhìn hai người một cái thật sâu, nhìn thẳng khiến lòng các cậu bất an dời mắt đi.

"Các cậu về thành lũy đi."

Hai người thở phào nhẹ nhõm, mang tinh thể chạy biến mất.

Tam Vô có rất nhiều tinh thể nên không chú ý đến những viên đã rơi, cô còn đang bận phải bắt con lãnh thi kia, vốn không có thời gian quan tâm đến các cậu.

Ngay khi đám người Hạ Chí Thanh đang nói chuyện, Tang Lĩnh đã nâng Tiểu Tang lên ném vào giữa không trung, đáp chuẩn xác trước mặt con lãnh thi kia.

Nhờ cú bay linh hoạt mà Tiểu Tang có thể đá bay phần đầu của con lãnh thi đang sắp kiệt cả sức.

Tiểu Tang vẫn luôn chiến đấu liên tục nên đã nâng cấp trở thành vương thi, phối hợp với Tang Lĩnh rất suôn sẻ.

Còn có thêm một Tang Nhất có sức chịu đựng cao đang đứng một bên quan sát.

Ba người họ bao vây một con lãnh thi thông thường hoàn toàn rất dễ dàng.

Lãnh thi chết, những con tang thi cấp thấp dưới trướng mất đi người quản chế, lập tức trở nên hoảng loạn.

Tang Lĩnh mang đàn em đi giải quyết một số tang thi không nghe lời hoặc là ngu ngốc không nghe hiểu.

"Giữ lại một ít, đưa về thành lũy của chúng ta." Tam Vô nói.

Tường chắn đã sắp hoàn thành, thôn trang của cô cần nhiều sức chiến đấu hơn.

Thôn này cũng rất lớn, tang thi đều có chỗ ở.

Đến lúc thu thập ruộng đất cũng sẽ có người làm, nếu để một mình cô thì sớm muộn gì cũng chết vì kiệt sức mất.

Tiểu Tang đào ra viên tinh thể màu tím, nhảy tới trước mặt Tam Vô đưa cho cô, "Ăn!"

Tam Vô cũng không làm bộ, cô muốn nhanh chóng lên tới cấp trung để xem năng lực của mình có thể phát triển đến đâu.

"Cô là Tam Vô đúng không?" Cô nghe thấy giọng nói của Hạ Chí Thanh, xoay người liền bắt gặp một gương mặt rất dễ để lại cho người khác thiện cảm.

"Tôi là Hạ Chí Thanh, chủ của thành lũy 2."

Tam Vô nhìn Lão Hoa sau lưng anh ta, "Có chuyện gì à?"

Tang Lĩnh và Tiểu Tang đều đứng trước mặt cô, cảnh giác nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt.

Bọn họ đều thể hiện dáng vẻ cảnh giác cao.

"Tôi muốn nói chuyện hợp tác với cô." Hạ Chí Thanh nở một nụ cười ấm áp.

"Hợp tác? Tôi có cái gì tốt mà một người chủ thành lũy như anh phải đặc biệt tới đây?" Tam Vô cảnh giác nhìn anh ta, ngoài miệng cười nhưng lòng không hề cười.

"Tôi chưa từng thấy ai có thể nuôi nhiều tang thi một lúc như vậy." Hạ Chí Thanh giữ một khoảng cách an toàn với Tam Vô, "Hay là cô bán cho tôi phương pháp đó đi?"

"Không có phương pháp nào hết." Tam Vô trực tiếp ngắt lời anh ta, "Tôi dựa vào nhân cách đầy sức hấp dẫn của mình đấy."

Hạ Chí Thanh bật cười, "Được rồi, tôi cũng đã đoán là cô sẽ không đồng ý." Anh ta dĩ nhiên không hề tin chuyện sức hấp dẫn hoang đường như thế.

"Vậy thế này được không, cô cho chúng tôi mượn tang thi đã được nuôi dưỡng nhé? Chẳng hạn như lúc chúng tôi ra ngoài đi săn." Hạ Chí Thanh nhìn cô chăm chú, "Đương nhiên, tôi cũng sẽ trả cho cô thù lao hậu hĩnh."

"Cô muốn đồ dùng hàng ngày, thức ăn, thậm chí là một số thứ không thể trao đổi công khai đều được hết."

"Thêm cả sự bảo vệ từ thành lũy 2 nữa."

Hạ Chí Thanh nhìn những đường nét mơ hồ của thôn trang, nói: "Tôi biết tang thi dưới trướng cô rất mạnh, tôi hiểu ý cô, nhưng sau cùng hợp tác với một thành lũy lớn vẫn an toàn hơn chứ, cô thấy đúng không?"

"Thành lũy 2 của chúng tôi và thôn trang của cô rất gần nhau, xảy ra chuyện gì cũng có thể cứu viện kịp thời."

"Lúc hợp tác cô không cần phải ra mặt, chỉ cần tang thi của cô đi theo đội của chúng tôi là được."

Những điều kiện anh ta đều rất tốt.

Thành lũy 2 quả thật là một cái cây khổng lồ để hưởng bóng mát.

Nhưng Tam Vô kiên quyết nói: "Xin lỗi, tôi từ chối."

"Có thể cho tôi biết lý do không?" Nụ cười trên mặt Hạ Chí Thanh nhạt dần.

"Lý do đó là tang thi nhà tôi không thể cho mượn, tôi không thể đảm bảo người trong đội các anh có làm tổn thương đến họ không và tôi cũng không thể đảm bảo họ có làm tổn thương đến người trong đội các anh hay không."

"Đương nhiên, nếu tang thi của tôi lấy được đồ tốt vẫn sẽ trao đổi với thành lũy 2, Hạ chủ sẽ không vì chuyện hợp tác không thành mà trở mặt đấy chứ?"

"Có đồ tốt thì trao đổi bình thường, hợp tác không thành, tôi vẫn hy vọng trở thành bạn với cô." Hạ Chí Thanh cũng không phải là người không sáng suốt.

Cái này thì được, Tam Vô ước lượng túi tinh thể trong tay, "Đại Hắc, đi thôi, chúng ta về nhà."

"Chủ nhân." Lão Hoa đi tới, thở dài nói: "Tôi nghĩ chúng ta nên tìm một lãnh thổ mới sẽ dễ dàng hơn."

"Cô ấy từ chối chúng ta, có lẽ cũng đang băn khoăn bên phía Quý Lăng Bạch."

Hạ Chí Thanh gật đầu, "Không thể loại trừ khả năng này."

Lão Hoa quay đầu, đột nhiên thay đổi giọng nói: "Chuyện này khoan đề cập đã, chủ nhân có nhìn ra được gì không? Dị năng của cô ấy đang ở trình độ nào?"

Sau khi Hạ Chí Thanh tiến hóa đơn thể, anh ta có một đôi mắt có thể nhìn thấy tổng năng lượng xung quanh người có dị năng.

Cấp thấp, cấp trung, cấp cao, đều tản ra năng lượng khác nhau.

Đó cũng là lý do vì sao Hạ Chí Thanh muốn gặp trực tiếp Tam Vô.

"Là người có dị năng cấp thấp, cô ấy có thể điều khiển nhiều tang thi như vậy thì chỉ có hai khả năng, một là dị năng của cô ấy rất đặc biệt và rất hiếm, sinh ra đã mạnh, hai là không hề liên quan gì đến dị năng của cô ấy, có thể là có phương pháp đặc biệt nào đó."

Tiếc là, nếu là loại một thì họ sẽ hâm mộ không thôi.

Nếu là loại hai thì cô lại không muốn nói họ biết.

"Về thành lũy trước đã." Hạ Chí Thanh nhấc chân rời đi.

Tam Vô đảm bảo Hạ Chí Thanh không tiếp tục đi theo mình nữa mới thở phào nhẹ nhõm.

"Lão đại, tường đã được xây xong rồi." Giang Thiên nóng lòng muốn tới giành công, nhìn thấy túi tinh thể trong tay Tam Vô, đôi mắt liền sáng lên.

Tam Vô hài lòng nhìn bức tường cao vút hoàn toàn ngăn cản tầm mắt của người bên ngoài, chỉ khi bao toàn bộ lại mới có thể khiến Tam Vô cảm thấy an toàn.

"Làm tốt lắm, ta có thể bắt đầu trồng cây có gai rồi."

Đợi chúng lớn lên thì vừa hay tường cũng đã hoàn toàn khô cứng và chắc chắn.

"Tang Lĩnh, bắt đầu từ bây giờ anh hãy bố trí đàn em ra ngoài tuần tra nhé, cho đàn em mang còi theo, có tình huống gì thì thổi."

Cô lại xoay người nhìn Giang Thiên, "Các anh nhanh chóng xây cái tháp theo dõi lúc trước tôi đã nói đi nhé."

Giang Thiên gật đầu liên tục.

Tam Vô cho anh ta và Trần Nhất Tí mỗi người một viên tinh thể.

"Cực cho anh rồi." Cô mỉm cười.

Tinh thể có thể cho, nơi ở tốt có thể chia, nhưng không thể khử độc hoàn toàn bây giờ.

Giang Thiên nhận lấy, sờ khuôn mặt mập của mình, anh ta giống như chủ thầu nhàn nhã trước thời mạt thế, rõ ràng trên người có độc nhưng đều không quá sốt ruột, bởi vì cơm nước ở chỗ Tam Vô thật sự quá tốt.

Đàn em được ra ngoài đánh một trận, lúc bắt đầu còn vô cùng hưng phấn, giờ thì mỗi con đều mệt mỏi vì chấn thương.

Một số con còn mệt mỏi nằm dài trên đất, trở thành một "thi thể" không còn cảm xúc.

Nếu tường chắn đã làm xong, Tam Vô liền dứt khoát thả gà vịt trong sân ra.

Sau khi cắt và đào cây có gai làm một hàng rào lớn xong, bây giờ cô đã có 12 con gà mái, 5 con gà trống, 8 con vịt cái và 3 con vịt đực.

Làm một cái chuồng gà, cho cả vịt nữa.

Khi đó phân của gà vịt cũng có thể dùng để bón phân cho cây.

Tam Vô nhìn hồ cá mà cô đã lọc sạch trước đó.

Quỳ Quỳ ôm một bể cá tôm lớn chạy đến, phía sau nó là một đám đàn em tang thi cũng đang ôm tôm cá.

"Đổ vào đi." Tam Vô cười nhìn số lượng tôm cá đã tăng lên gấp mấy lần, "Cẩn thận một chút kẻo ngã."

Còn mầm tỏi, khoai tây gì đó thì phải có một ruộng riêng.

Nhưng những thứ đó sau này làm cũng được.

Tiểu La đào hố khắp nơi, còn Quỳ Quỳ thì chiếm một nơi có ánh mặt trời tốt nhất, cắm rễ thật sâu xuống.

Vòng hoa của nó được mặt trời chiếu sáng, đốt cháy một vòng tròn lửa, nghe Quỳ Quỳ nói, đó là nơi tập hợp sức mạnh của nó.

"Hôm nay ăn gì thế?" Cu cậu khoai tây dựa vào chân Tam Vô hỏi.

"Hôm nay chị sẽ làm hết tất cả những gì có thể." Tam Vô vui vẻ nói: "Dù sao tường cũng đã làm xong, hôm nay làm một bữa ngon chiêu đãi mọi người."

Đương nhiên, đàn em thì vẫn ăn trong cái nồi lớn, để Giang Thiên và Trần Nhất Tí dẫn chúng đi nấu trong cái nồi lớn vừa đổi được.

Cô chỉ phụ trách nấu nồi nhỏ, nếu không cô kiệt sức chết mất.

Trứng gà và trứng vịt trữ được không ít, cô định làm một nồi trứng luộc to để mọi người cùng thưởng thức.

Đang đánh trứng, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng hừ nhẹ.

Tam Vô quay đầu lại, vừa nhìn thấy đã ngây người.

Cu cậu khoai tây ở bên cạnh cô đã nhân hai lên rồi?

Nhưng củ khoai tây kia lại nhỏ hơn, nhỏ nhỏ tròn tròn, thân hình tròn trịa bên cạnh cu cậu lớn, trông rất bẽn lẽn.

"Đây là cái gì?" Tam Vô hết cả hồn.

"Là anh em của em đấy." Cu cậu khoai tây nói: "Nhưng nó rất kém cỏi, không thể nói chuyện với chủ nhân được, nhưng em có thể dẫn nó đi trồng cỏ, sẽ nhanh hơn đấy."

"Đương nhiên, nó không thể trồng nhanh bằng em."

Tam Vô: "....?"

"Sao chủ nhân lại không biết anh em của em?" Cu cậu khoai tây còn ấm áp nhắc lại: "Lúc trước chị còn chặt một miếng làm hạt giống mà!"

Tam Vô: "Hóa ra em có thể mọc lại sao?" Cô chỉ cho là nó chỉ mọc được một lần!

Vậy đó chẳng phải là nhân bản vô hạn sao?

"Đúng vậy, em có thể mọc thêm rất nhiều anh em nữa." Trên từng tấc da của nó đều tràn đầy tự hào, "Các anh em sau khi thoát khỏi người em thì sẽ chạy nhảy, lúc đó có thể trồng được rất nhiều cỏ."

Tam Vô nhìn chằm chằm cu cậu khoai tây một lúc, nói: "Khoai tây, đó không phải anh em."

Cu cậu khoai tây không hiểu.

"Đó là con trai em đấy." Do chính em sinh ra.

Cu cậu khoai tây gật đầu, chủ nhân nói gì thì là cái đó.

Ai bảo bọn chúng đều cưng chiều cô chứ.

Tam Vô nhìn cu cậu khoai tây dắt theo khoai tây nhỏ đi trồng cỏ, cô mới choáng váng đi đánh trứng.

Nhắc mới nhớ, tốc độ chui đất của củ cải càng ngày càng nhanh, sức lực của Quỳ Quỳ cũng tăng lên nhiều hơn.

Đang đánh trứng gà, cô chợt xoay người nhìn đóa hoa tường vi đã lớn thêm một vòng.

Chẳng lẽ bụi hoa tường vi này cũng....?

Hoa tường vi cảm nhận được ánh mắt của cô, mỗi một cành cây đều hưng phấn đến co quắp lại, không khỏi há miệng hát một khúc, "Bạn muốn gì ở tôi? Bạn muốn thế nào? Dù kết quả là như thế~ tôi còn có thể làm được gì, làm được gì~."

Tam Vô giật giật khóe miệng.

Rất tốt, hoa tường vi vẫn phế như thường.

Tam Vô tưới cho nó một gáo nước, hoa tường vi thỏa mãn ngậm miệng lại.

Mùi thơm của thức ăn đã sớm lan tỏa khắp sân nhỏ, Tam Vô đã hấp vài củ khoai tây tươi, phần đầu của những củ khoai này rất lớn, rút một gốc có thể kéo thành một sợi dài, làm lương thực chính hoàn toàn không thành vấn đề.

Cô phải trồng nhiều hơn một chút thì đàn em mới ăn no được, không thể để chúng ăn canh các loại mỗi bữa hoài.

Đang lúc bận bịu, Tam Vô đột nhiên cảm thấy mặt đất rung chuyển.

"Động đất sao?" Tam Vô giật mình nhìn ra bên ngoài.

Tiểu La lập tức chui lên khỏi mặt đất, khẳng định với Tam Vô: "Không phải động đất đâu, nếu là động đất em sẽ phải cảm nhận được nó trước."

Tam Vô thả muôi canh trong tay xuống, "Vậy đó là thứ gì?"

Cô nhíu mày, lúc trước ở thành lũy 18 cũng xảy ra một trận động đất, nhưng Tiểu La lại nói không phải?

Những thứ bất thường đều có ma quỷ.

Trong thành lũy 2, tất cả các quản lý cấp cao đều ngồi trong phòng họp với vẻ mặt nghiêm túc.

"Trận động đất vừa rồi xuất phát từ hướng đông nam."

"Mặc dù mặt đất rung chuyển nhưng gia súc lại không hề phản ứng gì cả, hơn nữa động cảm giác khác với động đất."

"Chủ nhân, động đất lần này chẳng lẽ lại là?"

Vẻ mặt của Hạ Chí Thanh trông rất khó coi, gật đầu, "Đoán không sai, lúc trước khi tôi rời khỏi thành lũy, khảo sát nửa tháng, cuối cùng xác định hướng đông nam quả thật có một con đại lãnh thi xuất hiện, cấp bậc rất cao, còn là hệ tinh thần khó đối phó nhất."

Chỉ những con có phạm vi lãnh thổ hơn 1500 km vuông mới được gọi là đại lãnh thi.

Diện tích tương đương với một thành phố nhỏ trước đây.

Vậy thì đại lãnh thi chính là một mối đe doạn lớn đối với các thành lũy.

Lại còn là hệ tinh thần?

Sắc mặt mọi người đều trắng bệch, tang thi hệ tinh thần có thể điều khiển số lượng tang thi nhiều hơn gấp đôi tang thi bình thường, hệ tinh thần tấn công cũng gây ra không ít cản trở cho người có dị năng.

"Trận động đất này.... Có chút giống đại lãnh thi đang chiêu mộ tang thi." Sắc mặt Lão Hoa trắng bệch, "Chẳng lẽ là thi triều?"

Hai chữ thi triều vừa nói ra, toàn bộ không khí trong phòng họp đều ngưng đọng lại, đến thở thôi cũng thấy khó khăn.

"Cho dù đại lãnh thi muốn phát động thi triều thì cũng chỉ là muốn mở rộng lãnh thổ thôi." Có người rầu rĩ nói.

Hạ Chí Thanh luồn hai tay vào nhau, "Dù nó có tiến đến chỗ của chúng ta hay không thì mặt đất cũng đã rung chuyển, chúng ta phải nhanh chóng chuẩn bị thôi."

"Giống như tất cả các thành lũy khác, gửi tin cầu cứu, yêu cầu tiếp viện."

Dù bình thường giữa các thành lũy có xích mích gì thì khi đụng đến những nhân tố mang tính hủy diệt bên ngoài như thi triều đều phải giúp đỡ lẫn nhau.

Lão Hoa ở bên cạnh nói thêm một câu, "Thành lũy 18 đã không còn nữa, giờ là địa bàn của Quý Lăng Bạch, cũng gửi tin đến đó luôn đi."

Trước đây mọi người đều không quan tâm đến thành lũy 18.

Bởi vì bên đó có quá nhiều loại người rác rưởi đê tiện nên có đụng phải chuyện gi cũng không dám tìm bên đó giúp đỡ, tất nhiên là một số thành lũy có âm thầm liên lạc với bên đó không cũng không ai biết được.

"A!" Có người đột nhiên nghĩ đến một chuyện rất quan trọng, "Không phải bên ngoài chỗ chúng ta có một người tên Tam Vô đã bao một lãnh thổ lớn, còn xây cả tường chắn đấy sao? Chuyện này có cần nói cho cô ấy biết không?"

Lão Hoa hơi sửng sốt, nghiêng đầu nhìn Hạ Chí Thanh.

Một người có đầu óc linh hoạt đề nghị, "Thật ra chúng ta không cần phải nói cho cô ấy biết, đến khi nguy hiểm ập đến, cô ấy muốn tránh thi triều thì chỉ có thể gia nhập thành lũy của chúng ta thôi."

Hạ Chí Thanh uống một ngụm trà, "Cậu nghĩ nó thật sự có tác dụng với cô ấy à?"

"Còn nữa, thi triều là chuyện lớn, là chuyện chúng ta cần phải chung tay giải quyết, không được dùng bất cứ thủ đoạn gì khác."

Người đưa ra lời đề nghị chột dạ sờ mũi.

"Được rồi, lát nữa tôi sẽ phái người đến nói cho ấy một tiếng." Lão Hoa đứng lên nói: "Mọi người đi ăn cơm đi, đói cả rồi phải không?"

Mọi người đều uể oải.

Chuyện lớn đè nặng trong lòng như vậy, ai có thể yên tâm ăn cơm được?

Chỉ cần nghĩ đến thi triều thôi là đã căng thẳng muốn ói rồi.

Lão Hoa nhìn thấy vậy cũng chỉ có thể thở dài.

Có thể nói gì được nữa?

Nếu đại lãnh thi hệ tinh thần thật sự muốn phát động thi triều, vậy thì đó chắc chắn là một cửa ải khó đối với thành lũy.

Bà ta bước ra ngoài, định tìm một người sang thôn Tam Vô một chuyến.

Những người khác vừa nghe đến chỗ Tam Vô liền lập tức lắc đầu.

"Không đi có được không, bên kia đều là tang thi, bọn tôi không dám đi."

"Đúng đó, chẳng phải chuyện này vẫn chưa được xác định sao? Không nói cho cô ấy biết là được mà, người ta cũng chẳng vui vẻ gì khi tới chỗ chúng ta."

Lão Hoa rất đau đầu,

Trong một góc đầy đất mềm, một cái đầu củ cải nhú lên trên.

Tiểu La mơ hồ nhìn xung quanh, nó đã đào tới chỗ nào vậy?

Còn cái gì mà thi triều nữa?

Không muốn nói cho chủ nhân nó biết?

Tiểu La hừ một tiếng chui lại vào đất, không cần các người nói!

Củ cải nó đã nghe thấy hết rồi!

Cuối cùng việc báo tin cho Tam Vô này vẫn rơi vào tay hai anh em Đinh Phương và Đinh Viên.

Hai người vui vẻ, chạy thẳng về hướng thôn, không hề thấy Lão Hoa đang trợn trắng mắt.

Trong sân, Tam Vô đang bày một bàn đồ ăn, đám Tang Lĩnh đều ngồi vào chỗ của mình, mỗi một đàn em đều có cho mình một khẩu phần ăn.

Tam Vô tự múc cho mình một chén canh, giơ cao lên, giọng nói trong trẻo: "Những ngày qua mọi người phải xây tường và đi săn, cực khổ rồi!"

"Nào! Chén sạch đi...." Lời còn chưa nói xong.

Đúng lúc này, củ cải trở lại, chui ra từ trong đất nói với Tam Vô: "Thành lũy 2 nói, có thể! Có thể trong một khoảng thời gian ngắn sẽ có thi triều!"

Tam Vô bưng chén canh sửng sốt một chút.

Củ cải dựng thẳng râu của mình, "Đó là chuyện rất nghiêm trọng hả chủ nhân?"

"Đúng thế! Rất nghiêm trọng." Tam Vô nghiêm mặt.

Củ cải căng thẳng theo, tất cả tang thi cũng nhìn Tam Vô chằm chằm.

"Nên là?" Củ cải hỏi.

Tam Vô hít sâu một hơi, nâng bát canh trong tay lên.

"Nên là, các tang thi ơi!"

Các tang thi chấn động.

"Tới đây! Chén sạch bát canh này, trong thi triều sẽ an toàn thôi, let's go!"

Những con tang thi đã sớm đói đến bất tỉnh không hề biết thi triều là gì cũng giơ tay hoan hô, âm thanh rung chuyển trời đất.

Tam Vô phóng khoáng uống sạch bát canh, suy nghĩ về sức tàn phá của thi triều liền đưa ra quyết định.

"Vì có thể sẽ có thi triều đánh tới nên bắt đầu từ ngày mai, công việc phòng thủ sẽ tăng gấp đôi, nhưng! Khẩu phần ăn cũng sẽ tăng gấp đôi luôn! Cố gắng nâng cao sức mạnh nhé!" Tam Vô biết dù có sợ cũng vô ích, hôm nay cứ lấp đầy cái bụng đã, no bụng thì mới có thể ứng phó với khó khăn được.

"Buông bụng ra! Cho ta ăn!"

Đám đàn em điên cuồng, bọn chúng không hiểu thi triều là gì, nhưng chúng hiểu được ăn thêm bữa nữa.

Lúc Đinh Phương và Đinh Viên tới thôn trang, đúng lúc tang thi giữ cửa đang ăn cơm.

Hai đàn em giữ cửa chặn hai người họ lại.

"Chúng tôi có chuyện quan trọng phải nói!" Đinh Phương nóng nảy nói: "Thi triều sắp tới rồi!"

Đàn em bây giờ cứ nghe đến hai chữ thi triều là lại nhớ tới bữa ăn thêm của Tam Vô.

Bọn chúng nhìn nhau, sau đó giơ tay.

"À hú hú!"

Bắt đầu hoan hô.

Bắt đầu vỗ tay.

Đinh Phương và Đinh Viên trợn mắt, há hốc mồm, "Thi triều đó! Bọn tao nói là thi triều đó, bọn mày bị ngu à?"

Đàn em càng hoan hô nhiệt tình hơn.

Tối nay chắc chắn là một đêm cuồng hoan của tang thi!
Chương trước Chương tiếp
Loading...