Cô Cần Tiền, Còn Tôi Cần Cô. Ok?

Chương 15



CHAPTER 15

Cô bước đến kí túc xá.

Mới hôm qua đc nghỉ để về nhà mà chốc cái đã đến ngày đi học rồi.

“ Cạch”

-Triều Mỹ An, cậu có ở đó không?

-Mình ở đây!

Triều Mỹ An mặc bộ quần áo đồng phục cách điệu của trường ôm sát những đường cong trên cơ thể. Trông rất đẹp mắt.

Nhưng có vẻ cô ta vừa trải qua một đêm kinh hoàng.

Đôi mắt hoe đỏ. Sắc mặt xanh xao.

Và trong cái nhìn dành cho Mun có cái gì đó giống như đau đớn.

Cô hỏi vẻ quan tâm:

-Có chuyện gì à?

-Không.

Cô hơi kinh ngạc vì Triều Mỹ An chưa bao giờ trả lời cô cụt lủn như vậy.

Nhận thấy thái độ hơi quá đáng của mình, cô ta nhẹ nhàng bảo:

-Đông Thy, cậu thay quần áo đi. Mình đợi.

-Ừh!

Cô mặc bộ quần áo đồng phục vào thật nhanh rồi chạy ra:

-Đi nào!

Bước ra đến cửa thì cô nhìn thấy Jenifer.

Cô cúi người chào với vẻ hơi …. nản:

Jenifer nói:

-Chắc cô nghe cậu chủ nói rồi ạ!

-Để đằng kia đi!

-Vâng.

…….

-Bà ấy là ai vậy?

-Một nhà thiết kế ấy mà. – Cô nói rồi lấy tay nghịch một cái bút.

-Nhà thiết kế nào vậy?

-Sao cậu quan tâm nhiều thế?

-Vì… mình thích ngành thiết kế mà….

-À… Jenifer.

-Thật là Jenifer ư??? - Triều Mỹ An có vẻ rất vui và ngưỡng mộ cô khi hỏi câu đó.

-Ừ!

-Cậu thật là có phúc!!

-Cái gì?

-Cái gì?

-Nhà thiết kế đó được đánh giá rất cao. Mẫu thiết kễ của bà ấy độc đáo và cực kỳ đẹp. Khi bà ấy dự tiệc mà mặc đồ rách thì cũng thành mốt đấy!

-À… Vậy hả? – Cô thờ ơ - Nếu cậu thích thì lần nào đó mình nhờ bà ta thiết kế cho cậu một bộ!

-Cảm ơn cậu.

Cô bây giờ mới e dè nhìn sang Mỹ An:

-Lúc tối có chuyện gì đó xảy ra với cậu đúng k?

-Không mà. Mình chỉ hơi mệt.

-Vậy thì được.

……

Trong lớp học….

Sau cái lần cô làm cả lớp kinh hoàng thì bây giờ cô muốn ngủ cũng đựơc, muốn làm gì k ai quản nữa, có khí còn phải “hỗ trợ” cho cô nữa chứ! Híc Híc!

Minh chứng là hiện tại nè. Cô đang ngủ và cả lớp kể cả cô giáo đnag giảng bài cũng phải nhẹ nhàng. Cô giáo thầm hét trong lòng, hỏi sao thế giới bất công. Vạn hồi luân đổi hay sao mà giáo viên đag giảng bài phải gĩư im lặng để… hs ngủ????

Cô ngủ chán chê, thấy bà gíáo đag e dè nhìn mình thì cười:

-Cô cứ giảng thoải mái đi! Khỏi nhìn em! Hôm nay tâm trạng em tốt. Vả lại hình như hôm nay là 20-11. Chúc mừng cô nhé!

Bà giáo ngạc nhiên nhưng rồi bừng bừng lửa giận: “ Con nhóc! Mình giảng bài còn phải đợi nó có tâm trạng tốt!”

To be continued….

_____ END Chapter 15/1______

CHAPTER 15 ( last)

Cô cố nhìn bà giáo cho bà được vui, ấy vậy mà bà ta còn không biết điều gì hết, mặt nhăn mày nhó liếc xéo cô.

Được lắm! Được lắm!

Cô đứng dậy vẻ khó chịu.

Bà giáo xẵng giọng:

-Em làm gì thế? Ngồi xuống ngay.

Cô mở to mắt nhìn bà ta:

-Ủa? Sao phải vậy?

Rồi cô đứng dậy đến bên cạnh bà giáo vừa vỗ vai bà vừa nói:

-Dạy tốt nhé!

Nói xong, cô chạy biến đi còn nghe loáng thoáng tiếng thét:

-EM ĐI ĐÂU HẢ?

……

Cô tìm một gốc cây bàng lớn ở vườn sau của trường và lập tức tựa vào gốc cây để đánh một giấc…

Và như thường lệ, chỉ vài phút ngắn ngủi, cô đã … khò… khò rồi…

Thế nhưng đời không đẹp như là mơ….

Vừa mới chợp mắt một tí đã có người réo ầm ầm bên tai.

( Anny: Đó là chị ấy nói mới chợp mắt được một tí chứ thực ra “một tí” của chị ấy là một tiếng đấy ạ! )

Cô mơ màng mở mắt:

Cô mơ màng mở mắt:

-Ai vậy?

-Cô trốn học àh?

-Angel?

-Ừh! Cô hình như cũng giống tôi! Ha ha!

Cô nhăn nhó mặt khó coi vô cùng:

-Đây là lần thứ 2 rồi đó! Anh lại làm tôi không đc ngủ.

Angel lấy một ngón tay đẩy nhẹ vào trán cô:

-Ngủ nhiều là mập đấy!

Cô thản nhiên:

-Hơ hơ… mập được đã hay!

Angel lắc đầu rồi dựa vào gốc bàng, khẽ nhìn lên trời:

-Cô chắc không bao giờ cảm thấy buồn đâu nhỉ?

-Buồn làm gì cho mệt? Xí! Đi đi! Tôi muốn ngủ! Lảm nhảm như gà ăn đạm vậy!

Angel thoáng thấy mình thật già dặn so với cô.

-Cô thích Lucifer à?

-…….

-Đông Thy, cô thích hắn à?

-Không! Tôi mà thích hắn thì trời sập lâu rồi!- Cô chối ngay không mảy may suy nghĩ.

-Thật sao? Vậy sao hắn cứ ra lệnh cho cô thế?

-Chúng tôi ký hợp đồng. Lucifer thuê tôi và tôi làm việc cho anh ta.

Angel cười bí hiểm: “ Ra là vậy! Mày rẻ mạt quá đấy. Đến cả việc này mà cũng phải dùng tiền! Tao sẽ cho mày thấy! Mãy đã mất hết tất cả rồi! “

Angel cầm tay cô, ánh mắt chân thành:

-Tôi cảm thấy khó chịu lắm khi cô cứ đi với hắn!

Cô tròn mắt:

-Tại sao?

-Tại vì…. tại vì…. Tôi thích cô.

Cô không biểu cảm chút gì mà nói:

-Thì sao chứ? Thôi đi! Anh thích tôi thì mặc anh! Tình cảm không phải là tiền! Tình cảm không quy đổi đc ra tiền!- Cô phất tay vẻ $$$.

Angel hết sức ngạc nhiên.

Tưởng Lucifer tài giỏi hoá ra là vì cô nhóc ngốc này thích tiền!!!!!!

-Vậy tôi cho cô tiền nhé?

“Chát”

Hơ hơ! Angel cả đời thông mình nhưng vì một phút ngu ngốc mà lãnh trọn cú tát không-thể-mạnh-hơn của cô- cao thủ “võ lâm”.

Lòng tự trọng của cô tính ra tiền nhưng cô vốn dị ứng với câu này vì hồi nhỏ, cô vẫn thấy ngta nói với ba cô câu ấy một cách khinh bỉ.

Cô đứng dậy còn tự lẩm bẩm:

Cô đứng dậy còn tự lẩm bẩm:

-Mất cả giấc ngủ! Đúng là điên thật!

Anh chỉ còn biết lắc đầu cười trong lòng.

……

Khi cô về thì thấy Triều Mỹ An đang mỉm cười, nụ cười dịu dàng và hp’….

Cô lò dò đi tới, khuôn mặt có vẻ định trêu chọc, nhòm vô cái laptop của cô nàng:

-Này,… này…. Không phải là cậu có món ăn mới àh??? ***

-Cái gì?- Triều Mỹ An vội vàng gập laptop lại, mặt cười…

-Á… cậu không định cho tớ àh? Đối xử gì kỳ quá!

Triều Mỹ An thầm cảm ơn sự ngây thơ, khờ khạo của cô. Mỹ An vừa cất laptop vừa nói:

-Chúng ta đến canteen ăn đi. Cũng đến giờ ăn trưa rồi mà!

Cô nhảy lên vui sướng:

-OK!

……

Cô lên lỏi vào đám người đang như ma đói trước mặt một cách điệu nghệ nhưng k may, đến phút cuối, lúc mấy món ăn thơm phức đang bay lên mũi cô, thì….

“RẦM”

Cái quái gì thế này??

Thức ăn đổ hết ra sàn.

Cô ngồi sụp xuống ngậm ngùi rồi đứng lên mắng vào mặt tên vô lại và xấu số nào đó:

-Chết đi! Không biết là thức ăn là tiền của hả??? Sao… đi đứng k nhìn gì hết?? Mắt để làm cảnh àh??

Anh chàng đó cũng có vẻ tức giận:

-Cô nhìn xem!!! Thức ăn của cô là cái thá gì?? Bộ quần áo của tôi bị cô làm cho không ra gì nữa rồi đấy!!!

Cùng lúc đó hai người ngẩng mặt lên trừng nhau thì hai người cùng thốt lên:

-A..!!

-Cô là…./ Anh là….

- Nữ sếp…/ Tên khốn kiếp!!

Cô dúi cái khay thức ăn vào tay Lôi Chiến Huy:

-Đi lấy thức ăn về đây!!

-Nhưng tôi…..

-Này này là nam nhi thì làm phải biết chịu nghe chưa??

-Tôi… ==

……

-------End Chapter 15--------

*** : Người bình thường khi thấy như vậy sẽ suy đoán là đang yo nhưng với Đông Thy, thì ty chính là thức ăn nên mới hỏi như thế!
Chương trước Chương tiếp
Loading...