Cô Cần Tiền, Còn Tôi Cần Cô. Ok?

Chương 7



Chapter 7

Cái ông Prince đứng ngay trc cửa làm cô giật mình, đâm ra cáu bẳn:

-Làm chi vậy trời?

-Tôi đứng đợi cô chứ gì? Ái chà chà! Hai cô cậu “ tiến triển” nhanh quá nhỉ? – Prince cười cười nhìn cô.

Cô thực sự không quan tâm nhưng má cũng đỏ hồng lên:

-Này anh thôi đi! Em vẫn chưa chấp nhận phi vụ tiền bạc ấy đâu!

-Thế à? – Prince nói rồi đôi con ngươi nâu nhạt của anh khẽ “ soi” lại cô rồi nói- Vào nhà đi!

Cô lúng túng giật bỏ đôi giày rồi vào nhà.

Cô lè lưỡi trêu chọc ngay sau lưng anh trai. Ba bước ra cười nhẹ:

-Chúc mừng sinh nhật con.

“ Poàng”

Cô giật mình quay lại, máu lên não chậm sau mới hiểu ra: “À, là sinh nhật mình. A……Á……….Á… Hôm nay là sinh nhật mình sao????”

Ba cô đưa cho cô một hộp quà bọc giấy xanh trắng.

Anh Prince chỉ chỉ vào mình nói chen:

-Của anh với ba đấy!

Cô bĩu môi xé giấy gói ra.

….

.

.

.

.

Là súng .

Cô ngơ ngác nhìn ba:

-Nhà mình tàng trữ vật kấm hồi nào mà con không biết vậy?

Prince và ba chỉ cười2.

Cô ngầm hiểu ra. Prince ka ka lại “giao dịch đen” với bọn Gangster chứ gì???

Cô thở dài:

-Liệu em dùng thứ này có bị bóc lịch trong tù không nhỉ??

Prince nói:

-Đời nào.

Cô muốn bật cười nhưng rồi nhịn đi và thầm nghĩ: “ Hô hô, anh trai à, anh vừa nạp đạn bạc tiêu diệt anh bạn của anh đấy! Hô hô hô”

………….

Ngày chủ nhật, khoảng 7h sáng cậu đã gọi inh ỏi dưới nhà khiến cô bất đắc vạn dĩ nhảy xuống mà chỉ muốn đập nát cậu ra.

-Đừng có gọi giật! Tôi chưa chết đâu! – Cô nói nhỏ, mắt lim dim, miệng tiếp tục hút hộp sữa.

Cậu nhăn mặt gắt:

-Nếu cô không nhanh lên thì tôi giết cô đấy!

-Can you kill me??? – Cô chọc lại rồi hút rào rào hộp sữa rồi liệng vào góc nhà.

Cô nói :

-Chờ một tý. Tôi lên thay quần áo.

Cô bước xuống trong con mắt kinh ngạc của cậu.

Cô bước xuống trong con mắt kinh ngạc của cậu.

Áo da màu đen, quần tuyền màu như áo. Bên hông có một chỗ để súng. Và trong đó quả thật cũng có một cái súng.

Cậu thú vị đưa ánh mắt nhìn cô nhưng lại nói:

-Chả giống con gái tý nào!

Cô cự lại:

-Hứ! Kệ tôi!

…..

Leo lên cái mô tô của cậu, cô đã dần quen với cái tốc-độ vốn-không-phải-vấn- đề của cậu rồi.

Cô vẫn cảm nhận được làn gió rít ngàng bên tai, vẫn cảm nhận được mùi hương hoa đâu đây….

…..

-Chào cậu! - Người quản lý của trừong bắn cung kính, chả là ông ta cũng từng gặp vị thiếu gia quyền lực tột đỉnh này rồi!

Cô bĩu môi. Lúc gặp cô thì hách dịch ghê gớm, bây giờ thì xem kìa.

Người quản lý bỗng đổi sắc khi nhìn thấy cô:

-Này! Đã trốn học còn dám mó mặt đến đây hả??? Cái đồ không có GD kia??

Cô bặm môi, đâm ra tức giận.

Cô ôm lấy cánh tay cậu, miệng chu lên, cãi:

-Ông thôi đi! Ai vô giáo dục bao giờ? Cái đồ từ ấy thì về **** con ông đi! Đánh chó ngó nể chủ đi với! Đằng này, còn dám **** tôi! Anh xem kìa! Ông ta **** tôi!

Cậu lạnh lùng nhìn cô, chừng không hiểu.

Cô nhéo tay cậu thì thầm: “ Tôi là bạn gái anh mà!!”

Cậu gật đầu ra lệnh:

-Ông không thấy bạn gái tôi đnag khó chịu à??

Cô tán thưởng nhỏ: “ Diễn rất đạt đấy! Phát huy!!! ”

Sau một hồi nghe mắng không mất tiền, tên quản lý trường bắn cũng đã hiểu ra đôi chút. Ông ta không dám hó hé gì nữa.

…..

Cô đứng dậy, tiến đến nói:

-Bắn cách 100m hay bao nhiêu?

-100 m. - Cậu trả lưòi không đc tự tin lắm.

…..

“Đoàng”

“Đoàng”

“Đoàng”

Cô nhắm một mắt , bắn 3 phát liền.

Cô nhìn lại và nở nụ cười mãn nguyện cùng lúc nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt của cậu bên cạnh.

Cô mỉa mai hỏi:

-Đạn đâu rồi?

-Tôi không biết! – Khuôn mắt nhăn nhúm khủng hoảng của cậu thật khiến ng khác muốn bật cười.

Cô nhìn lại bia của mình thì cười to:

-Anh biết đạn của mình ở đâu k?

-Ở đâu?

-Ở bảng của tôi nè! Trật lất nè!

Cậu cãi cố:

Cậu cãi cố:

-Tôi.. tôi có tài bắn trúng bia của… ngừoi khác mà!

-Ha ha!! Ha ha!

Cậu đỏ mặt quyết lần sau sẽ tập bắn súng. Con nhóc này làm cậu mất mặt quá!!!

Môn thi thứ nhất: Nhã Tử Đông Thy thắng!

……….

-Môn thi thứ hai là gì?? – Co hỏi với vẻ đăc thắng.

- Bóng rổ.

Cô nói lại ngay:

-Không đc. Tôi không biết chơi cũng chưa chơi bao giờ!

Cậu mặc nhiên gạt bỏ:

-Tôi cũng có biết bắn súng đâu??

-Hừ!

……….

Sân bóng rổ…..

Cô nhảy lên tranh bóng với cậu nhưng lần nào cũng bị cậu dễ dnàg qua mặt.

Cậu chỉ cần nhảy lên một chút là vượt mặt cô iền rồi.

Cô thâm nghĩ:” Cứ đà này thì thua là cái chắc! Mình phải nghĩ ra cách gì khác! Một kẻ 1m80 và một kẻ thì 1m60, chiều cao chênh lệch như thế thì nắm chắc phần bại rồi!”

Khi cậu nhảy lên, cô cũng hết sức nhảy lên, chạm đôi môi của mình vào má cậu.

Cậu đơ người ....ngã sập xuống.

Thế là cô ăn điểm!

Cậu nói vẻ như sắp điên lên:

-Cô chơi xấu!

-Luật không cấm chơi xấu, chỉ cấm người giúp thôi! –Cô đã chơi k-h-ô-n-g đ-ẹ-p còn thĩch cãi cùn.

Nhưng cô chỉ chơi xấu đc một lần, những lần khác cậu dễ dàng trnáh xa cô, bỏ lại cô với số đỉêm chung cuộc không thể thê thảm hơn : 30-2

……

“ Oẳn tù tì… Ra cái gì ra cái này!!”

Búa- Búa.

…..

Giấy - Giấy

….

Kéo- Búa.

…..

-Hừ! Môn thi thứ ba là gì??? - Cậu hỏi.

-Ừhm. Xem nào! Lặn.

-Thật ư? - Cậu sung sướng nghĩ thầm: “ Cô thua chắc rồi!”

--------Hết chapter 7-------
Chương trước Chương tiếp
Loading...