Có Cơ Hội Thừa Nước Đục Thả Câu

Chương 31



Một lần đi công tác xa kết thúc, tạm thời cũng không có sắp xếp công tác khác, trong khoảng thời gian ngắn Giang Gia Niên đều sẽ lưu lại Giang Thành.

Tương tự, Hứa Hoan Nhan và Lầm Hàn Dữ hủy bỏ lịch quay chụp ảnh cưới cũng đều không có sắp xếp công tác.

Nói cách khác, một đoạn thời gian sắp tới, ba vị lãnh đạo cấp cao này đều sẽ ở công ty, không đi bất kỳ đâu.

Sáng sớm Giang Gia Niên đi làm, không khí ở công ty liền khẩn trương, tầm mắt nhìn chăm chú vào cô quá nhiều, nhìn đến nỗi cô phải trực tiếp quay đầu lại cau mày nói: "Tới sớm sao? Không cần quét tước vệ sinh hay vẫn là không có việc để làm? Nếu rảnh quá tôi có thể phân công công việc cho mọi người nhé, có cần không?"

Mọi người lập tức lắc đầu, nhanh chóng biến mất trước mặt cô, Giang Gia Niên thu hồi tầm mắt tiếp tục đi về phía văn phòng của mình, những người khác tụ ở một bên nhìn bóng dáng cô, nhỏ giọng nghị luận nói: "Mọi người nhìn đi, cô ta hình như không khác gì so với bình thường, cũng không thấy có bao nhiêu khổ sở?"

Một nữ nhân viên "thích" một tiếng nói: "Cô ta sĩ diện như vậy, kể cả thương tâm khổ sở cũng sẽ không để chúng ta nhìn thấy đâu, tôi nói cho mọi người biết, theo ánh mắt của tôi, khẳng định không sai đâu, cô ta tuyệt đối có ý tứ với Lâm Đổng, hiện tại Hứa tổng muốn cùng Lâm Đổng kết hôn, cô ta không khóc chết mới là lạ."

Những người khác quay sang nhìn nhau, cái nhìn khác nhau.

Trong văn phòng chủ tịch.

Hứa Hoan Nhan ngồi trên sô pha nghịch di động, trên mặt không có một chút hoảng loạn, kể cả Lâm Hàn Dữ bên kia tức giận đến suýt chút nữa ném di động, cô ta vẫn không có chút dao động nào.

Sau khi hít sâu một lúc lâu, Lâm Hàn Dữ cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại, lúc lâu sau mới sửa sang lại áo khoác một chút, nhìn chằm chằm người phụ nữ trên sô pha nói: "Anh chẳng phải đã nói với em tạm thời đừng công bố tin tức chúng ta kết hôn sao? Vì sao em muốn tự chủ trương?"

Hứa Hoan Nhan ngẩng đầu lên từ di động, hơi hơi mỉm cười nhìn anh ta, vô cùng bình tĩnh thanh thản: "Lâm Đổng, ngài nói như vậy có chút giống không chịu trách nhiệm đó, em ngủ cũng đã ngủ với anh, thiếu chút nữa liền chụp xong ảnh đi lãnh chứng, anh vì một cuộc điện thoại đột nhiên liền hối hận quay về, em làm chút chuyện để đảm bảo tương lai có chính mình có gì sai sao?"

Hứa Hoan Nhan trước nay đều là một người phụ nữ thẳng thắn lại trực tiếp, trước kia Lâm Hàn Dữ còn rất thưởng thức, hiện tại lại chỉ cảm thấy đáng giận.

"Em như vậy anh sẽ rất khó xử." Lâm Hàn Dữ lạnh mặt, càng thêm khó chịu.

Hứa Hoan Nhan thu hồi di động mỉm cười nói: "Nếu anh làm em khó chịu đương nhiên em cũng muốn làm anh khó chịu, chẳng lẽ Lâm Đổng muốn sạch sẽ làm người đứng ngoài cuộc sao? Trên thế giới này làm gì có chuyện tốt như vậy?" Cô ta đứng lên, đi đến cửa văn phòng, trước khi mở cửa còn nói với anh ta, "Lâm Hàn Dữ, chúng ta là nhất định phải kết hôn, nếu trong lòng anh còn có những suy nghĩ gì đó, trước không nói em có thể buông tay hay không, đơn giản nói Giang Gia Niên, anh cảm thấy cô ta trước kia không nhìn ra tâm tư của anh, hiện tại có thể nhìn ra sao? Người phụ nữ chết vì sĩ diện lại bảo thủ không chịu thay đổi kia, cô ta tuyệt đối sẽ không dây dưa với một người đàn ông đã có hôn ước."

Nói xong, Hứa Hoan Nhan không chút do dự kéo cửa ra ngoài, lúc đóng cửa còn vứt cho Lâm Hàn Dữ một cái mị nhãn, nhàn nhạt nói: "Vậy nên chúc anh may mắn." Giọng nói vang lên đồng thời cửa cũng đóng lại, toàn bộ quá trình cùng lời nói khiêu khích trực tiếp làm Lâm Hàn Dữ ném vỡ điện thoại.

Anh ta rốt cuộc vẫn là không thể khắc chế, nhìn di động rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang kịch liệt, khắp nơi đều là mảnh vỡ, anh ta trầm mặc hồi lâu, lại ngồi xổm xuống tự mình thu thập.

Tàn cục như vậy không thể để cấp dưới tới thu thập, không chừng lại truyền ra cái tin đồn nhảm nhí gì đó, điểm chết người chính là, muốn truy ra ngọn nguồn của lời đồn còn rất khó, rất cuộc muốn truy cứu trách nhiệm của ai đều cần một đoạn thời gian phán xét.

So với phiền toái như vậy còn không bằng hiện tại không lưu lại tai họa ngầm.

Giang Gia Niên ở văn phòng của mình căn bản không biết bọn họ nổi lên cái tranh chấp gì, hiện tại toàn thân tâm của cô đều đặt ở quà tặng cùng tấm thiệp trên bàn làm việc, cuối tấm thiệp ký tên "Hứa Hoan Nhan & Lâm Hàn Dữ", thật là làm người ta đau mắt.

Mở hộp quà tặng ra, lấy đồ vật bên trong ra nhìn, là hàng mỹ nghệ mang từ Prague về đi, tổng thể cũng khá tinh mỹ, lấy làm lễ vật công khai quan hệ cũng khá thích hợp.

Nhìn từng chữ trên cấm thiệp, tôi cùng vị hôn phu cảm ơn mọi người đã làm việc cống hiến vì công ty, tư thế nữ chủ nhân kia, phảng phất như cô ta đã ngồi trên bảo tọa vậy.

Kéo kéo khóe miệng, đem tấm thiệp cùng lễ vât ném vào thùng rác, Giang Gia Niên ngồi xuống mở máy tính chuẩn bị làm việc, bỗng nhiên, cô ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ bên ngoài văn phòng, một đống người đang ở đó giống như đang nhìn lén cô, cô nhíu nhíu mày, những người đó liền nhanh chóng chạy mất.

Cô hơi suy tư liền hiểu ra, đây là tò mò phản ứng của cô đi, bọn họ đại khái cũng đều nhận được lễ vật đính hôn của chủ tịch cùng phó tổng, những người này đều có thể nhìn ra tâm tư của cô đối với Lâm Hàn Dữ, liền càng không cần nói đến Hứa Hoan Nhan, thậm chí là Lâm Hàn Dữ.

Càng nghĩ như vậy càng cảm thấy người sau thật đáng giận, người trước không nói làm gì, các cô cạnh tranh công bằng, làm người thương tâm chính là người bị cạnh tranh kia, muốn nói anh ta không biết tâm tư của cô, cô rất khó tin tương, nhưng anh ta lại làm cô khổ sở như vậy, ngày đó cô tỉ mỉ trang điểm, muốn biến ngày đó thành một ngày kỷ niệm quan trọng, ai biết cuối cùng đích xác thành ngày kỷ niệm, lại là kỷ niệm chính mình mất mặt nhất.

Dạ dày lại có chút không khỏe, hương vị cơm sáng xông lên cổ hỏng, Giang Gia Niên che miệng lại nhẫn nhịn hồi lâu mới miễn cưỡng đem cảm giác buồn nôn kia áp trở về, lúc này chạy tới toilet nôn khẳng định lại bị người khác hiểu lầm, cho rằng cô đã chịu kích thích mãnh liệt không thể chịu được, cô cũng đã đủ mất mặt, không thể lại tiếp tục mất mặt thêm nữa.

Chờ thân thể dần dần khôi phục bình thường, Giang Gia Niên liền đứng dậy kéo cửa chớp, trở lại vị trí tiếp tục làm việc. Người đã không chiếm được thì càng không thể mất tiền, tuy rằng vợ của Lâm Hàn Dữ đã định là Hứa Hoan Nhan, nhưng Duyệt Đồ chứng kiến cô trưởng thành, từ thiếu nữ biến thành phụ nữ đều ở nơi này, cô vẫn là tổng giám đốc ở đây, chỉ cần cô còn ở vị trí này một ngày liền không thể cô phụ nó.

Trên đường Hứa Hoan Nhan trở lại văn phòng, không kiếm thấy mọi người nghị luận về Giang Gia Niên, vị này cũng là một người phụ nữ kỳ lạ, mỗi ngày đều bị cấp dưới chán ghét bàn tán bình luận, còn phải không dao động mà tiếp tục làm việc, vẫn thưởng phạt phân minh với cấp dưới, có đôi khi trực tiếp nghe thấy người khác nói cái xưng hô ngầm với cô ta, cô ta cũng làm bộ giống như không nghe thấy, phảng phất như thật sự không chịu ảnh hưởng.

Cô ta thật sự không chịu ảnh hưởng sao?

Chỉ sợ không phải.
Chương trước Chương tiếp
Loading...