Cô Dâu Hai Trăm Triệu

Chương 10



*

Edit: mèo suni

Mộ Hải Nghị từ chối nghe cô giải thích, làm cho tâm trạng Tâm Đồng chìm xuống đáy cốc. 

Bây giờ ngẫm lại, người sai trong việc đó không phải anh, cũng không phải cô, hoàn toàn là do Phương Hữu An tạo nên, trừ khi Phương Hữu An tự mình đến xin lỗi với anh, nếu không dù cô nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội. 

Cho nên, khi biết Mộ Hải Nghị sẽ theo hai anh em nhà họ Đinh đến vườn hoa bón phân, cô lấy cớ muốn nghỉ ngơi không đi theo, thu dọn diendan%le.quy.don hành lý để lại một tờ giấy, cô quyết định về Đài Bắc tìm Phương Hữu An hỏi cho rõ ràng. 

Nhưng khi trở lại Đài Bắc, cô lại mất đi ý muốn tìm anh ta. 

Tra hỏi thì thế nào? Phương Hữu An sẽ xin lỗi và giải thích với Mộ Hải Nghị sao? Thêm nữa, Mộ Hải Nghị sẽ tin sao? 

Tuy Mộ Hải Nghị vẫn đối xử với cô rất tốt, có lẽ cũng còn yêu cô, thậm chí còn như lời mà anh nói với Đinh Giai Thiến, cả đời này anh chỉ yêu mình cô, nhưng lòng của anh đã không như lúc ban đầu, chuyện này làm cô hết sức khổ sở. 

Trở lại nhà của mình và Mộ Hải Nghị sống sau khi cưới, cha mẹ chồng đã xuất ngoại, căn nhà trở nên trống rỗng, 

Nhìn phòng tân hôn trong nhà, đột nhiên cô có cảm giác không chân thật, khiến cô nhớ về ngày tân hôn vô cùng náo nhiệt hôm ấy. 

Nếu cô không đồng ý, anh còn kiên quyết đòi ly hôn không? Đây là chuyện cô lo lắng nhất. 

Cũng trong thời gian đó, anh em nhà họ Đinh và Mộ Hải Nghị về đến nhà mới biết Tâm Đồng đi mất rồi!

Nhìn tờ giấy cô lưu lại, chỉ nói là phải đi trước, lại không nói đi đâu, Mộ Hải Nghị vô lực, hai vai sụp xuống. 

Vậy mà cô lại đi mất! Vì anh không muốn nghe cô giải thích sao? 

Cô cho rằng ly hôn là con đường cuối cùng, nên bây giờ mới lựa chọn rời khỏi đây đúng không?

Gọi điện thoại cho cô, nhưng cô lại tắt máy, bây giờ cũng không biết cô đang ở nơi nào? 

Suy nghĩ một lúc lâu, anh không thể không gọi về nhà họ Lăng, thử hỏi thăm cha mẹ vợ Tâm Đồng có ở nhà không, nhưng câu trả lời lại là cô không về nhà, tâm trạng anh lại hỗn loạn thêm. 

Anh tin chắc rằng cô đã về Đài Bắc, nên anh liền trở về phòng thu dọn đồ đạc định đuổi theo, thấy anh nóng vội như vậy, Đinh Quốc Hào và Đinh Giai Thiến cũng không ngăn cản. 

Trùng hợp chính là, lúc này Giang Khánh Hoa lại tới nhà họ Đinh, mà anh ta cũng không nghĩ đến sẽ gặp được Mộ Hải Nghị!

Lúc ấy, vẻ mặt Giang Kiến Hoan cứng lại. 

"Sao vậy? Nhìn thấy tôi ngạc nhiên lắm sao?" Mộ Hải Nghị hỏi. 

"Mộ Nguyệt Phong...." Giang Khánh Hoa không quên chuyện lúc trước, đặc biệt là khi biết Mộ Nguyệt Phong vì vậy mà rời khỏi Lăng Tâm Đồng, lương tâm anh ta luôn bị giằng xé, việc này vẫn luôn là chuyện anh ta cất giấu tỏng lòng. 

"Hiện tại tôi tên là Mộ Hải Nghị." Anh xách hành lý lên. 

"Mộ Hải Nghị." Giang Khánh Hoa sửng sốt, nhìn anh: "Sao tôi vừa đến, anh lại đi?"

"Cậu ta muốn đuổi theo cô dâu, nên mới rời khỏi đây." Đinh Quốc Hào nói. 

"Cái gì? Cậu.......Cậu và cô ấy vẫn ở bên cạnh nhau!" Giang Khánh Hoa vui mừng muốn khóc: "Thật tốt quá, thật sự tốt qua, mấy năm gần đây tôi luôn day dứt vì chuyện năm đó, đều sắp điên rồi. Bây giờ tôi biết hai người vẫn ở cạnh nhau, tảng đá trong lòng tôi cũng thả xuống được rồi." 

"Có ý gì?" Mộ Hải Nghị buông hành lý. 

"Hả.....Không 

Chương trước Chương tiếp
Loading...