Cô Dâu Thất Lạc
Chương 7
Nhân dịp kỉ niệm ngày thành lập trường được nghỉ từ thứ 5 đến cuối tuần và theo yêu cầu của toàn bộ sinh viên khoa Kinh tế Tài chính, Khối trưởng của khoa quyết định tổ chức riêng một buổi cắm trại kèo dài 2 ngày 1 đêm. Hải Thanh ko hề muốn tham gia một chút nào, chỉ vì bọn bạn anh “khủng bố” quá thôi, hết đón đường rồi gọi điện nhá máy cả đêm, ở lớp thì vây lấy ép buộc đi cho bằng được. Ba mẹ Hải Thanh cũng khuyến khích con trai mình nên đi để thư giãn đầu óc nên anh miễn cưỡng gật đầu. *Hội trường thể thao phía Tây: -Hôm nay chúng ta tập trung ở đây là để thống nhất địa điểm và thời gian cho buổi cắm trại khoa mình. Mọi người hãy đóng góp ý kiến đi nào. Liễu Phi – Khối trưởng khoa Kinh tế đứng trên bục cầm micro nói. Ở bên dưới xôn xao hắn lên, một cậu có mái tóc nhuộm highlight lên tiếng: -Liễu Phi quyết định luôn đi, đi đâu mà đẹp, vui và thoải mái ấy! -Hay lên rừng đi! -Khùng hay sao mà đi lên rừng, đi đến khu du lịch sinh thái Shanshi đi! …………. Phòng hội trường trở nên thật rối loạn và ồn ào, mỗi người một ý. Liễu Phi vén mái tóc dài thướt tha qua một bên, nhìn sang Hải Thanh: -Hải Thanh, cậu có ý kiến gì ko? Mọi người chợt im lặng quay xuống nhìn Hải Thanh đang đứng trầm ngâm ở góc phòng. Anh tháo headphone ra, nói ngắn gọn: -Biển thì sao? -Mọi người nghĩ thế nào? – Liễu Phi nhìn đám đông mỉm cười. -Được đấy! -Ừ, sao tụi mình ko nghĩ là biển nhỉ? Đa số sinh viên sau một hồi bàn tán đều nhất loạt đồng ý đi biển. -Tôi biết có một bãi biển rất đẹp, tôi từng đi du lịch ở đó. Tuy đẹp nhưng nó rất vắng người, chúng ta dễ dàng “độc chiếm” cả 2 ngày! -Ở đâu vậy Liễu Phi? -Các bạn biết trung tâm thương mại Hana Plaza chứ? -BIẾT!!!!! -Bãi biển đó cách Hana Plaza khoảng gần 2km thôi. Nếu đi bằng xe du lịch từ trường mình đến đó cũng chỉ mất hơn 1 hoặc 2 tiếng. Xe du lịch thì nhà tôi lo, đồ ăn thức uống thì mọi người tự túc. Mọi người muốn ở khách sạn hay ngủ lều? -Này, ngủ lều đi cho nó thú vị, cắm trại mà! -Thôi, lỡ có con gì nó bò vô thì sao? Khách sạn cho an toàn. -Haiz, cái quan trọng là mấy bà có đủ tiền để thuê khách sạn ko? Biết là khoa mình ai cũng khá giả, nhưng như thế thật tốn kém! …… Một lần nữa cả phòng lại rộn ràng lên. Hải Thanh chẳng thèm để tâm, vẫn cứ đứng trong góc mà nghe nhạc. Rốt cuộc chiến giữa lều và khách sạn cũng đã có kết quả. Lều chiến thắng. Sau khi một vài vấn đề nữa đã được giải quyết xong, Liễu Phi dặn dò thêm lần nữa: -Nhớ là sáng ngày mai 7 giờ tất cả đều phải có mặt trước cổng trường nhé! Mọi người hô hào ý nói đã nhớ, Liễu Phi cười rồi cho mọi người ra về. Hải Thanh thấy thế cũng nhanh chóng bước ra. Phi ôm lấy túi xách của mình chạy theo níu Hải Thanh lại: -Hải Thanh, trông cậu ko có vẻ gì là hứng thú nhỉ? -Ừ, tôi vẫn phải đi tìm Hạ Quyên! – Hải Thanh thở dài. -Vẫn chưa có tung tích gì sao? -Chẳng có gì cả. Cả 2 người cùng chìm vào im lặng. Liễu Phi học chung với Hải Thanh từ năm lớp 10, họ là bạn khá thân nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy anh như thế. -Thôi thư giãn vài ngày đi bạn hiền, chứ cậu cứ như vậy dễ stress lắm đấy, mà stress thì ko dễ gì tìm thấy Hạ Quyên đâu. Liễu Phi đập nhẹ túi xách vào ngực Hải Thanh cười tinh nghịch. -Liễu Phi à, cậu làm như tôi là con nít ấy. Hì, mai gặp lại! – Hải Thanh cười, vẫy tay tạm biệt cô bạn của mình rồi leo lên chiếc motor của mình. -Về cẩn thận nhé! Mai cậu mà đến trễ là tôi xử đẹp cậu đấy!!!!! Liễu Phi nói với theo. Hải Thanh đội chiếc mũ bảo hiểm lên, vẫy tay thêm vài cái nữa rồi nổ máy phóng đi. -Haiz…..mong rằng sẽ mau tìm thấy Hạ Quyên! Nhìn theo chiếc xe màu bạc đang khuất dần vào dòng người trên xa lộ, Liễu Phi thì thầm, quay người bước đi. Cô và Hạ Quyên biết nhau trong một lần ở quán bar Raiyi, vì Hải Thanh nói sẽ giới thiệu bạn gái nên bạn bè anh đều đến đông đủ. Khi Hạ Quyên bước vào, vẻ đẹp vừa kiêu sa vừa hồn nhiên của cô đã gây được ấn tượng khá mạnh với mọi người, kể cả Liễu Phi. Cách nói chuyện có duyên lại khá nghịch ngợm làm cô cảm thấy Hạ Quyên như một cô em gái nhỏ vậy. Hạ Quyên cũng khá thích tính cách cởi mở của Liễu Phi nên đồng ý làm em gái cô. Những ngày tháng đó thật vui nhộn, thế mà…… Tiếng chuông điện thoại vang lên làm cắt đứt đi dòng ký ức của Liễu Phi, là anh trai của cô: -Gì vậy anh hai? -Liễu Phi hả? Chiều nay ba mẹ đi dự tiệc ở công ty Lam Tuyên, vậy nên anh sẽ về nhà. Về lo cơm nước trước đi nhá! -Nếu ko thì sao nào? – Phi phì cười. -Thì anh đá em ra khỏi nhà thôi, đơn giản ấy mà. Thôi nhé, anh bận việc tí. Bye! Liễu Phi đút điện thoại vào túi rồi lấy xe ra về. Trên đường, cô có ghé vào siêu thị để mua thêm thức ăn và một số đồ dùng cần thiết cho buổi cắm trại ngày mai. ~oOo~ *7:00 a.m: Trước cổng trường Đại học Banwa, cả ở các quán cafe và quán ăn gần đó, sinh viên tập trung rất đông đúc. Ai cũng khoác trên mình những bộ đồ thật xinh đẹp, háo hức chờ đợi điều gì đó. Một chiếc motor màu nâu bạc đen bất ngờ từ đâu phóng về phía trường Đại học, khiến đám nữ sinh không khỏi tròn mắt nhìn theo. Đạp chống xe xuống, người con trai ngồi trước cởi chiếc mũ bảo hiểm ra. Chàng trai có mái tóc màu nâu hạt dẻ với sắc thái lạnh lùng liếc nhìn mọi người một lượt rồi quay xuống nói với người con trai đang ngồi ở đằng sau mình: -Anh xuống đi Hải Thanh! -Cảm ơn em, Nhật Anh. Việc của Hạ Quyên…..nhờ em! – Hải Thanh đưa cái mũ bảo hiểm cho Nhật Anh. -Anh yên tâm, giờ cứ lo vui chơi vài ngày đi! Em đi đây! Nhật Anh chỉnh lại bao tay, đội mũ bảo hiểm vào và rồ ga chạy đi. Hải Thanh kéo lại cổ áo rồi ngồi xuống bồn cây trước cổng trường. Bọn con gái tíu tít chạy lại gần: -Hải Thanh, lúc nãy là ai mà dễ thương quá vậy? Em anh hả? -Anh à, cho em biết vài điều về anh chàng lúc nãy đi! -Hôm nay nhìn anh đẹp lắm Hải Thanh à, màu đen thật sự rất hợp với anh. -Lát mình ngồi chung nha….. Hải Thanh ko nói gì, chỉ cười trừ và từ chối khéo. Một lát sau Liễu Phi và 8 chiếc xe du lịch của cô cũng đến. Cả đoàn kiểm tra lại đồ dùng rồi đi lên xe theo lượt. Các cô gái thì tranh giành nhau để ngồi với Hải Thanh, nhưng anh đã nhanh chân nhảy vào ngồi chung với cậu bạn cùng lớp. Khi mọi thứ đã ổn định hoàn toàn, xe bắt đầu di chuyển. Gần 9 giờ cả đoàn mới đến nơi. Ai cũng trầm trồ khen ngợi bãi biển lý tưởng mà Liễu Phi đề nghị. Rất đẹp! Liễu Phi cầm loa dẫn đầu: -Mọi người nhớ mang đầy dủ hành lí tư trang mình xuống xe nhé, sau đó tập trung lại, tôi sẽ cho mọi người biết những kế hoạch ta cần làm! -Cô chủ, tôi nghĩ chúng ta nên căng dù lên thôi, trời khá nắng đấy! – Một cô gái bước lại gần Liễu Phi. -Ừm…..thế phiền chị kêu mấy chú căng dù lên giúp em nhé! -Vâng! Hơn 5 phút sau, một hàng dù màu xanh tươi sáng được xếp đều thẳng tắp. Nhà của Liễu Phi là một tập đoàn khá lớn về dịch vụ du lịch, nên xe, dù, đồ dùng cần thiết cho việc nghỉ mát cắm trại thì đa phần đều do cô lo. Một lúc sau khi cả đoàn đã yên vị trong “mái nhà dù”, Liễu Phi cầm 1 tờ giấy nói lớn trong loa: -Lịch trình cắm trại của chúng ta là đến 2 giờ chiều ngày mai. Từ bây giờ đến lúc ấy, ta sẽ thực hiện những việc sau: 1.Dựng lều trại. 2.Tắm biển, chơi các trò chơi. 3.Khoảng 4 giờ chiều mọi người tập trung lại, chúng ta sẽ đi dọn rác bãi biển góp phần bảo vệ môi trường. 4.Chuẩn bị tiệc thịt nướng. 5.Đốt lửa trại. 6.Ngủ. 7.Ngày mai tự túc đến 2 giờ chiều ra về. -Hết! -Liễu Phi, đi du lịch mà sao tự nhiên lại phải đi dọn rác nữa vậy? – một tên la ó lên. -Trời ơi, có gì đâu, bảo vệ môi trường mà! – 1 nữ sinh nói. -Vậy cũng được! -Chơi nhiều là ok! ………….. -Mọi người đều đồng ý với kế hoạch này đúng ko? Vậy ta bắt đầu luôn nhé, đầu tiên là dựng lều lên. Các bạn ra kia lấy lều tôi để sẵn nhé, 20 người 1 lều, chia ra đi. Nhanh lên nào! – Liễu Phi vỗ tay ra hiệu. Đám con trai xung phong đi lấy lều và để mặc cho các bạn gái tự dựng. Liễu Phi đạp cho mỗi tên một cái bắt vào làm, con gái khỏi làm. Hải Thanh và 3 cậu bạn khác đã dựng xong. Lát sau thì một hàng lều cũng đã dựng xong. Liễu Phi mỉm cười vẻ hài lòng rồi nói mọi người có thể tắm biển. Như chỉ chờ có thể, cả đám ùa chạy đi, cả trai lẫn gái. Nhưng rồi mấy nàng dừng lại, e ngại nhìn Liễu Phi: -Quên mất, Liễu Phi àk, ko có chỗ thay đồ! -Ừm….. – Liễu Phi chau mày nghĩ ngợi một lát rồi nói – Mình xin lỗi nhé, mình quên mất. Các bạn vào trong xe thay đi, mình lại canh chừng cho. -Có được ko? -Yên tâm! Có tên 35 nào lại gần thì sẽ ăn cái này nè! – Phi giơ nắm đấm lên nháy mắt. -Hi, cảm ơn Liễu Phi nhé! – Nói xong đám con gái đi lấy đồ tắm để thay. Liễu Phi đi đến một chiếc xe, bảo các bạn gái bước vào xe, cô ở ngoài đứng trông. Hải Thanh mặc một chiếc quần lửng màu đen, cơ thể chuẩn ko cần chỉnh vô cùng manly, tràn đầy sức sống dưới ánh nắng vàng thấy Liễu Phi đứng trước cửa xe thì đi lại hỏi: -Này, cậu ko tắm àk? -Lát tôi xuống sau. Hì. – Liễu Phi mỉm cười – Thấy thế nào, vui chứ? -Mới đến thấy vui gì đâu. -Thì cũng phải từ từ chứ, đâu phải vui là vui ngay được. -Ừ, biết rồi mà bà cụ non khó tính. – Hải Thanh bật cười. Từ xa có mấy cậu bạn gọi rủ bơi thi nên anh chạy đi ngay. Bọn con gái đứng trên xe lúc nãy thấy Hải Thanh trong tình trạng “bán nude” thì sung sướng lắm, quên mất cả việc thay đồ. Đến khi Liễu Phi lến tiếng hỏi làm gì mà lâu vậy thì mới nháo nhào cuống cả lên. -Bảo Trân, tắt tivi nhanh rồi vào ăn cơm này! Nguyên đặt dĩa bánh mì được cắt khúc nhỏ gọn xuống bàn cất giọng gọi. Trân ngồi ở ngoài đang xem một bộ phim kinh dị. Đang đến khúc hồi hộp thì tiếng Nguyên vang lên, đồng thời con ma nữ trong phim ào ra chiếm lấy màn hình làm cô giật thót người. -Rồi rồi, vào ngay đây. Trân càu nhàu, cầm lấy cái remote tắt tivi. Quăng cái gối đệm sang một bên, cô đi nhanh vào bếp vì ngửi thấy mùi thơm khó cưỡng của món lẩu phô mai. Nguyên cởi cái tạp dề ra và ngồi xuống: -Hôm nay ăn gọn thế này thôi, lẩu phô mai ăn với bánh mì và rau, cô ăn cái nào thì ăn. Bánh mì tôi cắt khúc nhỏ sẵn rồi đấy! -Biết rồi, tôi có mắt mà. Ăn đây! Nguyên gắp 1 mẩu bánh mì vào chén Trân rồi cũng tự gắp cho mình 1 cái. Trân nhúng cả mẩu bánh mì vào nồi phô mai, Nguyên nhăn mặt nói: -Nhúng nửa cái thôi, ăn vậy mau ngán lắm đấy đồ ngốc! -Ăn sao kệ tôi đi, miễn ngon được rồi! Chịu thua tính ương ngạnh của Trân, Nguyên lắc đầu rồi ăn tiếp. Con cún Anvil thì ngoan ngoãn nằm cạnh đĩa thức ăn của nó để chờ đợi chủ cho ăn, 2 mắt lim dim nhìn yêu lắm. Trân bỗng ngừng ăn, nhìn chằm chằm vào con cún. Nguyên thấy lạ bèn lên tiếng: -Sao thế? -Tôi với anh suốt ngày nhốt Anvil ở nhà, chắc nó buồn lắm. Hic…..lát anh cho tôi dắt nó đi dạo ngoài biển nhé! -Cứ ăn đi đã! -Nha….Nguyên xinh, Nguyên baby, Nguyên kute, Nguyên đẹp trai….v..v… - Hai mắt Trân long lanh nhìn Nguyên vẻ cầu khẩn. Nguyên vẫn im lặng ko đoái hoài gì. Trân chu môi bỏ đôi đũa xuống, gục đầu xuống bàn. Nguyên nhướn mày nhìn cô rồi khẽ cười, hắng giọng một cái: -E hèm, cún ơi, có người ko muốn đưa mày đi dạo kìa!? Đành ở nhà vậy. -Có, tôi đi! Tôi đi! – Trân ngóc đầu dậy reo lên, vẻ mặt hớn hở thấy rõ. -Ăn xong rồi muốn đi đâu thì đi, nhưng nhớ về sớm đấy! -Cám ơn anh nhiều lắm cây sào di động! Ăn nhiều vào nè, anh nấu món này ngon thật đấy. Trân gắp lia lịa đủ thứ vào chén của Nguyên, miệng nói như ko thể ngừng được. Chỉ đến khi Nguyên gắt lên vì chén quá đầy rồi thì Trân mới ko gắp nữa. Ăn thêm 2 mẩu bánh mì, Trân đứng dậy đi về phía tủ đựng đồ ăn của Anvil đổ cho nó một ít. Con cún quẫy đuôi liên tục, ăn ngấu nghiến như bị bỏ đói mấy ngày rồi vậy. Nguyên đem chén bát vào bồn rửa chuẩn bị dọn dẹp. Trân thấy thế thì đi đến giằng cái găng tay từ cậu: -Thôi anh ra kia ngồi, tôi rửa cho! -Hửm? Hôm nay cô trúng gió àk? Sao tự nhiên tốt đột xuất vậy? – Nguyên mở to mắt ngạc nhiên. -Xì…..tôi tốt từ lâu tại anh cứ hay nghĩ xấu cho tôi thôi, lát đi chung luôn nha, cho vui! -Thôi, có việc rồi. -Việc gì? -Đi mua xe với thằng Dương! -Vậy à? Thế tôi đi một mình cũng được, bao giờ anh về? -Ko biết. Chắc tối! Thôi cô rửa nhanh rồi còn dắt con cún hâm kia đi dạo. Tôi cũng phải đi chuẩn bị đây! Trân gật đầu rồi tập trung vào công việc của mình. Chưa đầy 10 phút sau đã có tiếng còi xe inh ỏi vang lên trước cửa nhà. Trân nhanh chóng lau khô tay rồi ra mở cửa. -Hello pé Trân! -Hì, chào anh Dương! -Nguyên đâu rồi em? -Anh đợi tí, anh ta đang bận điệu! Híhí. – Trân che miệng cười khúc khích nhưng vừa dứt câu là cô đã bị một cái cốc đầu đau điếng từ “ai đó”: -Lắm chuyện quá! – Nguyên nhăn mặt liếc xéo Trân. Trân cười nhăn răng cầu hòa. Nguyên đưa cho cô một sợi dây xích nhỏ, dặn dò: -Tí nữa đi thì cột cái này vào nó, móc cái khóa này vào chốt thôi. Đi gần gần đây, cấm đi xa. -Rồi, biết rồi. – Trân chán nản gật đầu cho có lệ. -Mày làm như cô ấy con nít ko bằng! – Dương nói. -Kệ tao mày, đi nhanh đi nè! Còn cô, lát nhớ khóa cửa cẩn thận vào đấy. Nói xong Nguyên và Dương bước lên xe, nổ máy chạy đi. Trân đứng vẫy tay nhìn cho đến khi bóng chiếc xe khuất mất tít từ xa. Cô nhí nhảnh chạy vào nhà, cột dây xích vào cái cổ đầy lông mềm mại của Anvil. Kiểm tra lại cửa sổ, ga điện, Trân yên tâm đi ra khỏi nhà, khóa cửa cẩn thận rồi tung tăng dắt con cún yêu đi chơi. *Địa điểm cắm trại của sinh viên trường Banwa: Đoàn sinh viên đang lúi húi nhặt những cái lon, bao nilong,…v..v… dọc bờ biển theo bản kế hoạch của Liễu Phi. Một số ít tỏ ra vẻ bực dọc vì phải động tay vào những thứ “dơ bẩn”, nhưng nếu muốn tham gia tiệc thịt nướng thì phải làm thôi. Hải Thanh lau những giọt mồ hôi trên trán đang từ từ lăn xuống má. Tuy mệt nhưng anh thấy việc này rất thú vị, chưa bao giờ anh phải làm cái công việc dọn rác này cả. Liễu Phi đúng là tổ chức toàn mấy trò độc nhưng ý nghĩa. Thấy khu vực được phân công của mình đã sạch sẽ, Hải Thanh cầm cái bao tải chạy về nơi cắm trại để giao thành quả cho cô bạn của mình. -Liễu Phi, tôi làm xong rồi đây! -Có sạch ko vậy? Tôi ra kiểm tra đấy. – Liễu Phi liếc nhìn Hải Thanh vẻ nghi ngờ. -Cứ tự nhiên! – Hải Thanh cười. Liễu Phi đi lại khu vực của Hải Thanh để kiểm tra, đúng là chẳng còn mảnh rác nào. Cô gật đầu rồi quay trở lại trại. Hải Thanh đứng dựa vào 1 cây dừa khoanh tay trước ngực nhìn cô, nói: -Thế nào Khối trưởng? -Cũng được! Ko ngờ một công tử của tập đoàn danh giá lại làm việc này thành thạo thế đấy. – Liễu Phi cười đểu. -Èo…..cậu lúc nào cũng thế, làm như ai là cậu ấm cô chiêu đều ko biết nhặt rác àk? – Hải Thanh nhăn mặt. -Rồi….rồi….hiểu rồi! Đi rửa tay đi, lát còn phải chuẩn bị cho bữa tiệc nữa! – Liễu Phi gật gù cho có lệ. Hải Thanh đi vào lều của mình lấy chai nước suối ra rửa tay. Dùng khăn lau khô xong, anh mở điện thoại lên để kiểm tra. Có 3 cuộc gọi nhỡ của “Mẹ yêu” và 1 tin rác. Anh ấn nút gọi lại cho mẹ, sau vài tiếng tút thì bà Anh cũng bắt máy: -Alo mẹ hả? Lúc nãy mẹ gọi cho con có gì ko? -Cũng ko có gì quan trọng đâu con! Con đi chơi có vui ko? – Bà Anh dịu dàng hỏi. -Dạ cũng vui, lúc mẹ gọi là con đang tắm biển với bạn! -Bao giờ con về? -Chắc có lẽ là chiều mai mẹ àk! Thôi, con cúp nhé, con muốn đi dạo biển một chút. Biển ở đây đẹp lắm! -Cẩn thận nha con! -Mẹ, con 20 tuổi rồi! – Hải Thanh nhíu mày trước vẻ quan tâm của mẹ như dành cho một đứa con nít. -20 thì sao, con có lớn cỡ nào thì cũng là nhỏ đối với mẹ. Con đi chơi vui nhé! -Con chào mẹ! Bỏ điện thoại vào túi quần, Hải Thanh chui ra khỏi lều đi vòng qua hàng dừa xanh mát. Những tia sáng màu đỏ hồng rực rỡ hiện về xa xa, hơi thở của biển trong lành đầy sức sống phả vào người anh liên tục. Như mọi ngày, mặt trời trở về bên biển một cách dịu dàng nhất. Hải Thanh đi ko biết đã bao lâu, anh cứ đi trong vô thức. Khuôn mặt trầm ngâm lâu lâu ngước nhìn biển rồi lại nhìn xuống hình ảnh người con gái xinh đẹp trong chiếc điện thoại màu trắng. Tay lướt nhẹ trên màn hình để dịch chuyển hình ảnh, Hải Thanh dừng lại khi một bức ảnh hiện lên. Hạ Quyên đứng nhìn hoàng hôn trong một lần đi biển ở nước ngoài, anh đứng từ ban công đã vô tình chụp được. Đôi mắt nâu của Hải Thanh xót xa nhìn Hạ Quyên đang tươi cười trong ảnh. Nó ko còn tươi sáng mà đã nhuộm sắc bi thương rồi. -Hạ Quyên à? Em ở đâu? Sao ko chịu quay về cạnh anh? Hải Thanh ngồi xuống nền cát vàng mịn nhìn xa xăm. Ko từ nào có thể tả được tâm trạng anh bây giờ. Sóng biển như muốn vỗ về an ủi, nhưng anh ko quan tâm. Đằng xa, ánh hoàng hôn màu đỏ rực đang lan tỏa ra khắp bầu trời xanh biếc, khung cảnh thật đỗi lãng mạn, đan xen vào đó là nỗi buồn sâu thẳm của một người con trai. Màn đêm dần buông xuống một cách hờ hững, chỉ còn lập lòe một vài tia sáng của ngày. Hải Thanh cúi mặt thở dài một cái, cũng nên chuẩn bị về thôi. When you catch me staring I can’t help it, I just can’t believe you’re mine When you see me smiling I can’t hide it, want to take you out all the time I just want to show you off, show you off, show you off…. Bỗng điện thoại Hải Thanh reo lên inh ỏi, anh liếc nhìn màn hình điện thoại. Đúng như anh đoán, là Liễu Phi. -Alo! -Hải Thanh! Cậu đang ở đâu thế hả? Ko mau về giúp bọn tôi chuẩn bị bữa tiệc!?? – Liễu Phi nói như hét lên trong điện thoại. -Được rồi Liễu Phi, nhỏ lại, hạ hỏa, tôi về ngay đây! -Này, cậu….. Ko để Liễu Phi nói thêm gì nữa, anh cúp máy ngay. Đứng dậy phủi sạch cát trên quần, Hải Thanh quay đầu bước đi. Nhưng chỉ mới được vài bước thì có tiếng la vang lên đằng sau lưng anh. -ANVIL, ĐỪNG CHẠY NỮA, CHÚNG TA VỀ THÔI!!! Hải Thanh chỉ kịp nhìn thấy một cái gì đó màu trắng chạy lon ton trên cát với một sợi xích nhỏ vừa chạy qua chân anh. Một con cún? Anh định quay ra đằng sau xem có chuyện gì ko thì có một cô gái chạy quá nhanh ko kịp dừng đâm sầm vào anh. Hai người lăn ra cát, Hải Thanh lật đật đứng dậy, cô gái kia cũng thế. Cô cúi đầu nói với Hải Thanh một cách gấp gáp: -Xin…xin lỗi anh…..tôi ko dừng kịp, tại con cún của tôi…..thành thật xin lỗi! Hải Thanh phủi cát trên người một lần nữa, định nói ko sao, nhưng khi vừa ngẩng mặt lên, anh sững sờ nhìn cô gái đó, đứng hình, môi khẽ mấp máy nói ko nên lời. Cô gái kia thì thấy con cún của mình chạy quá xa, liền nói nhanh: -Anh ko sao thì cũng tốt, tôi có việc gấp phải đi đây! – xong cô chạy biến một cách nhanh chóng mặt. Khi cô gái đã chạy khuất, Hải Thanh mới hoàn hồn. Đó chẳng phải là…..? Anh chạy theo con đường mà cô gái đó vừa biến mất, ngó xung quanh tìm kiếm, nhưng cuối cùng vẫn chỉ toàn là đá, hàng dừa và cát. Dấu chân nhỏ nhắn bị cát phủ dần lên do gió. Ko bóng dáng một ai, ko còn tiếng vọng. Sao lại thế được? Rõ ràng là cô ấy mà!? Mái tóc đen nhánh suông mượt gợn nhẹ nhàng, đôi mắt màu đen hút hồn với đôi môi mỏng manh nhỏ xinh ấy….. Là người giống người sao? Hải Thanh cứ chạy đi tìm khắp nơi, đến khi trời tối hẳn. Anh thở hắt ra vì mệt, rồi bỗng hét lên: -HẠ QUYÊN! LÀ EM ĐÚNG KO? -HẠ QUYÊN, EM RA ĐÂY ĐI, ĐỪNG CÓ TRỐN ANH! -HẠ QUYÊN!!!!!!!!!!! Hải Thanh cứ gọi mãi, nhưng ko có tiếng trả lời. Anh ngồi phịch xuống đất, suy nghĩ về cô gái kia. Giống đến như thế thì làm sao mà người giống người được, mà cũng có thể vì trời khá tối mà. Hải Thanh đã bị ám ảnh bởi Hạ Quyên quá nhiều, anh đặt tay lên ngực thở đều đặn lại. Chuông điện thoại reo lên lần nữa, anh ko buồn bắt mà thẫn thờ đứng lên bước đi, bóng dáng lạnh lẽo khuất sau những tảng đá. Biển vùi lấp những vết lõm trên cát do dấu chân của Hải Thanh để lại. Từ xa vẫn có thể nhìn thấy được dáng vẻ cô đơn của một chàng trai lặng lẽ bước trên biển, khung cảnh sầu não tạo nên một cảm giác thật buồn. -Bắt được rồi! Bảo Trân reo lên vui mừng khi tóm lấy được con cún yêu của mình. Cô lấy tay xoa xoa bốn ngón chân dính đầy cát của nó. Anvil liếm lên tay Trân, cô mỉm cười dịu dàng hôn lên mũi nó. Chợt Trân nghĩ về người con trai cô mới đụng phải lúc nãy, cô đã từng thấy người đó một lần rồi, là hôm ăn KFC ở Hana Plaza. Ở con người đó, Trân cảm thấy có một cảm giác thân quen lắm. Đôi mắt nâu đẹp hoàn hảo ấy, làm Trân nhớ đến một ai đó…..cũng có đôi mắt y như vậy. Bây giờ trong đầu cô bỗng hiện lên một hình ảnh nào đó cô ko thể lý giải được: Một người con trai…..một nụ cười…….đôi mắt nâu dịu dàng…… Trân nhắm mắt để tập trung vào hình ảnh đó, nhưng nó lại bị dập tắt ngay. Mở mắt ra, nhận ra trời đã quá tối, Trân nhìn Anvil nói: -Về thôi, mắc công Nguyên mắng 2 đứa mình nữa! Con cún sủa một tiếng rồi lon ton đi, Trân cầm sợi xích thật chặt vì cô sợ nó lại chạy loạn xạ như lúc nãy nữa. Cô quay lại nhìn cái nơi lúc nãy đã đụng vào anh chàng kia, một sự vương vấn hình thành ko muốn rời. Nhưng cô gạt ngay nó đi, quay đầu dắt Anvil đi về. Hải Thanh. Sau khi nghe Liễu Phi cằn nhằn cho một trận về việc “dạo biển ngắm gái quên đường về”, tôi chán nản xăn tay áo lên đi nướng thịt. Bố trí xong cái dàn nướng, tôi bỏ vài cục than vào rồi lấy diêm quẹt lửa. Việc này với tôi khá là khó khăn vì…..trời nổi gió. Quẹt mãi mới được, trong lúc đợi cho than đủ nóng, tôi lại nghĩ đến cô gái lúc nãy va vào tôi. Thật có lỗi với Hạ Quyên khi tôi cứ nghĩ về một người con gái khác ngoài cô ấy thế này, nhưng tôi ko quên được. Cô gái ấy rất giống Hạ Quyên, giọng nói cũng vậy, nó trong trẻo và hồn nhiên lắm. Haiz, nhưng nếu là Hạ Quyên thì cô ấy phải nhận ra tôi chứ, đằng này lại…….bỏ đi luôn. Chắc đúng là người giống người rồi, tôi phải bỏ cô gái đó ra khỏi đầu ngay thôi. Xếp 4 miếng thịt thật ngay ngắn lên vỉ, tôi rắc thêm ít tiêu vào cho hấp dẫn hơn. Mấy cô gái cùng khoa cứ vây lấy tôi, khá khó chịu nhưng tôi cứ để mặc như vậy, tập trung vào công việc thì tốt hơn. Nửa tiếng sau thì tất cả cũng nhập tiệc. Tôi gắp 2 miếng thịt, ít rau cải và lon bia rồi tự chọn một tảng đá để ngồi. Cũng khá vui, bọn con trai cứ thay nhau cụng ly rồi vô vào này nọ, tôi chỉ ngồi xem thôi. Chợt Liễu Phi cầm cái loa nói lớn rủ mọi người thi hát. Hic…..nhỏ này đúng lắm trò! Và tôi biết ngay ai sẽ là nạn nhân đầu tiên: TÔI. -NÀO! CHÚNG TA CÙNG DÀNH MỘT TRÀNG PHÁO TAY CHO HOTBOY HẢI THANH!!!!!!!! Liễu Phi cười rõ tươi tay chỉ về hướng tôi đang ngồi. Cả đám kia reo hò inh ỏi hưởng ứng. Tôi chán nản bỏ dĩa thịt xuống rồi co giò chạy, ai ngờ một đám chặn đường, thế là đành phải nghe theo sự sắp đặt của ông trời……. -Hải Thanh, cậu định hát bài gì? – Liễu Phi cười ranh mãnh hỏi tôi. -Nhất định phải hát sao? – Tôi nhăn mặt trả lời. -Bắt buộc đấy! Bạn học xung quanh bắt đầu lên tiếng ép tôi hát cho bằng được. Tôi chẳng biết hát bài nào cả, tôi có thường nghe nhạc đâu….chỉ có một bài….. Đúng, chỉ có một bài đó thôi. Bản tình ca của một ban nhạc nổi tiếng……Hạ Quyên…rất thích bài đó. Nghĩ đến Hạ Quyên, tôi thấy lòng mình dâng trào một cảm giác nhớ, rất nhớ về những kỉ niệm xưa. Nhìn mọi người, tôi thở dài rồi nói nhỏ: “Forever” Tiếng vỗ tay một lần nữa lại vang lên. Tôi hít một hơi thật dài, ko có nhạc đệm chắc sẽ hơi khó một chút. I stand alone in the darkness The winter of my life came so fast Memories go back to childhood Today I still recall …….. I’m still there, every where I’m the dust in the wind I’m the star in the Northern sky I never stay anywhere I’m the wind in the trees Would you wait for me forever? Will you wait for me…..forever? -Hải Thanh, anh học thuộc bài hát này đi, sau này còn hát cho em nghe! -Bài gì vậy? Đưa anh xem nào. “Forever” của Stratovarius! -Em thích bài này lắm, rất ý nghĩa! -Được rồi, bất cứ gì em muốn! Hạ Quyên. Dòng kí ức lại hiện ra trong đầu tôi, thật khó khăn để ko nghĩ đến. Cả khoa nhìn tôi một cách ngưỡng mộ, sau đó có tiếng huýt sáo, vỗ tay reo hò. Tôi chẳng còn tâm trạng để vui cười đáp lại nữa, bỏ đi một mạch. Cuộc chơi vẫn tiếp tục, tôi thì ra biển ngồi. Lấy điện thoại ra gọi ngay cho Nhật Anh: -Alo! -Nhật Anh hả? Có tin gì chưa nhóc? -Chưa! Chẳng phải đã bảo anh cứ lo chơi đi, đừng lo gì về việc này nữa sao? – Nhật Anh vẫn lạnh lùng nói. -Anh ko thể làm thế được. – Tôi cúi mặt, nói nhỏ lắm. -Việc này tạm thời cứ để đó, có tin gì cảnh sát báo ta biết ngay thôi! Tôi im lặng, Nhật Anh cũng ko nói nữa. Nhớ đến cô gái kia, tôi phân vân có nên nói cho Nhật Anh ko thì Nhật Anh đã lên tiếng: -Có chuyện gì đúng ko? Vài giây sau, tôi nhìn biển một cách xa xăm khó gần….. -Nhật Anh, lúc nãy anh đã gặp…………. ~oOo~ Bảo Trân. Đã gần 8 giờ rồi mà Nguyên vẫn chưa về, tôi chẳng hiểu 2 người đó làm việc gì mà lâu thế, chỉ đi mua một chiếc xe thôi mà mất đến gần 4 tiếng đồng hồ. Ko có việc gì làm, trong khi đang rất buồn chán, tôi mở tivi lên, bật kênh ca nhạc nghe cho đỡ buồn. Bây giờ là giờ của nhạc nước ngoài, tuy ko hiểu gì sất nhưng nhiều bài có âm điệu hay lắm. Trong lúc tivi đang quảng cáo, tôi đi xuống lấy hộp kem lên. Nguyên mua nhiều kem cho tôi lắm, đủ loại cả: dâu, sôcôla, vani, dừa……. Cuộc sống vẫn diễn ra một cách bình thường như mọi ngày, ko hiểu sao dù rất muốn nhớ lại những kí ức trước kia nhưng hiện tại tôi lại thấy rất vui, ko hề âu lo điều gì. Chắc do sự chăm sóc khá ân cần của Nguyên, tuy nhiên bọn tôi cũng cãi nhau rất nhiều. Một điệu nhạc buồn man mác vang lên, tôi giật thót người chạy lên phòng khách ngay. Đây là bài hát tôi thích, hầu như ngày nào kênh này cũng có phát. Nguyên từng dịch cho tôi nghe lời bài hát này, rất hay và ý nghĩa. Tôi nhép miệng hát theo: I stand alone in the darkness The winter of my life came so fast Memories go back to childhood Today I still recall Oh how happy I was then There was no sorrow, there was no pain Walking through the green fields Sun shines in my eyes I’m still there, every where I’m the dust in the wind I’m the star in the Northern sky I never stay anywhere I’m the wind in the trees Would you wait for me……forever?......... Chợt tôi sững người lại, có cái gì đó mới vụt qua tâm trí tôi. Nó mờ ảo như bị nhiễu sóng, giọng hát một người con trai vang lên trong đầu. Cảm giác thân thương, quen thuộc lại ùa về. Khẽ ôm lấy đầu, tôi nhắm mắt để cảm nhận mọi thứ đang tồn tại trong đầu mình…… Hình ảnh một người con trai ôm lấy một người con gái, tuy ko thể nhìn rõ mặt được nhưng tôi có thể hình dung được họ rất đẹp. Môi chàng trai ngân nga hát bài “Forever” ấy, còn cô gái thì tựa đầu vào vai người yêu mình khép hờ mắt lại để thưởng thức giọng hát trầm bổng, xao xuyến. “Tin! Tin!” Có tiếng còi xe vang lên ngoài cửa, nó kéo tôi khỏi hình ảnh lãng mạn kia. Bài nhạc đã hết từ nãy giờ mà tôi chẳng để ý. Để hộp kem lên bàn, tôi đi vào phòng lấy chùm chìa khóa rồi nhanh chóng chạy ra mở cửa. -Sao các anh đi lâu thế? -Vì ko có chiếc nào ưng ý, đi mãi mới kiếm được một chiếc đó bé Trân àk, thằng này kén cá chọn canh mệt cả người! – Anh Dương đứng dựa vào đầu xe nhìn tôi mỉm cười. Đang định lên tiếng hỏi Nguyên đâu thì từ sau chiếc xe hơi của Dương, Nguyên dắt chiếc xe đạp vô cùng đẹp màu trắng hòa nhã đi ra. -Oa! Đẹp quá! -Bảo Trân, thấy chiếc này đẹp mà đúng ko? – Nguyên nhìn tôi hỏi. -Ừm! – Tôi gật đầu. -Đấy, mày thấy chưa? -Thôi mày vào nhà đi, trễ rồi! Trân à, vào kiếm gì cho nó ăn, bọn anh chưa ăn gì đâu. Nó đòi về ăn cơm với em nữa đấy. -Dạ? – tôi nghệch mặt ra nhìn anh Dương. -Thằng khốn! Cút về ngay, ko ông trộm xe mày luôn bây giờ! – Nguyên bỗng sửng cồ lên, nhìn anh ta lúc ấy tôi ko nhịn cười được đành đưa tay lên che miệng. Dương ko nói gì, chỉ nháy mắt với tôi một cái rồi đi vào xe. Hai người này thật là……tôi chẳng hiểu sao họ lại là bạn bè của nhau được nhỉ? Nguyên dắt chiếc xe vào nhà, tôi vào sau vì còn phải khóa cửa lại. Anh đạp chống xe xuống rồi đi vào bếp mở tủ mì ra. Lạ nhỉ? Lúc chiều ăn cả nồi lẩu mà chưa no sao? -Nguyên, lúc chiều mình ăn lẩu rồi mà! -Nhưng giờ tôi đói, cô rảnh ko nấu cho tôi đi. -Vậy anh ra kia ngồi đi, tôi làm cho. Hôm nay tôi tốt đột xuất thế đấy, chả hiểu tại sao nữa. Nguyên ngồi xuống bàn chống tay nhìn tôi lấy cái ấm nước ra, chuẩn bị đun. Anh cứ ngồi đấy nhìn tôi mãi làm tôi thấy ngượng, xé có gói mì thôi mà cũng vụng về ko xong. Chợt tiếng Nguyên vang lên: -Trân! -Hả? -……. Thôi ko có gì! Coi chừng bị phỏng đấy! Tôi đáp nhỏ “ừm” rồi đứng chờ nước sôi. Hôm nay sao Nguyên lạ thế nhỉ? Giờ để ý kỹ mới nhận ra……ánh mắt anh nhìn tôi có vẻ suy tư……. Bầu trời dần cởi bỏ lớp áo màu đen lấp lánh xuống để khoác lên bộ áo màu xanh nhẹ thanh khiết. Thanh Nguyên nằm trên bộ ghế sofa mềm mại nghĩ ngợi về một điều gì đó. Đêm qua cậu ko hề chợp mắt……. -Nguyên, mày coi nè! – Dương đưa cho Nguyên xem một tờ tạp chí trong cửa hàng xe. -Gì đấy!? -Đây…..ko phải là Bảo Trân sao? Nguyên quay phắt lại, dán mắt vào trang bìa tờ báo ngay. Là hình ảnh một cô gái xinh đẹp tuyệt mỹ, bàn tay luồn vào mái tóc uốn gợn đầy quyến rũ với dòng chữ màu vàng cạnh bên: Cô dâu mất tích vẫn chưa trở về! 2 người con trai nhìn nhau rồi nhanh chóng lật ra bài báo có tên chủ đề ấy. Nguyên ráng đọc kĩ từng từ từng chữ một: Vào ngày 6/6 tại nhà hàng Paravel, hai tập đoàn Kinh tế lớn nhất cả nước Nguyễn Đan và Hoàng Quân kết thông gia với nhau. Nhân vật chính là công tử điển trai Nguyễn Hải Thanh và tiểu thư xinh đẹp Hoàng Hạ Quyên. Đây là đám cưới được đánh giá là linh đình nhất trong năm của cặp đôi tiên đồng ngọc nữ. Nhưng có một điều ko may, vào lúc 18:53 cô dâu Hạ Quyên đã bị mất tích. Theo nhiều thông tin, cô dâu chú rể trước khi quyết định kết hôn ko hề có gì gọi là mâu thuẫn, vậy nên giả thiết cô dâu bỏ trốn được loại bỏ. Khi khám nghiệm hiện trường, cảnh sát đã phát hiện ra 2 cái khăn có tẩm thuốc mê dính son môi. Giả thiết cô tiểu thư xinh đẹp bị bắt cóc được hình thành. Cảnh sát và lực lượng an ninh ráo riết đi tìm. Người em trai song sinh của Hoàng Hạ Quyên là Hoàng Nhật Anh nghe tin cũng nhanh chóng đặt vé trở về nước (Nhật Anh định cư ở Mỹ với người bác). Nguyễn Hải Thanh thì ngày đêm tìm kiếm vợ chưa cưới của mình, nhưng đến nay vẫn chưa có tin tức gì mới. Phải chăng Hạ Quyên đã chết? Thủ phạm là ai?........ -Tao nghĩ Bảo Trân………. – Dương ngập ngừng nhìn Nguyên. -Mày nghĩ cô ấy là Hoàng Hạ Quyên sao? -Chắc vậy! Mày ko thấy sao? Giống nhau như 2 giọt nước! Nguyên lấy chiếc điện thoại của mình ra, vào file hình ảnh và bật một tấm hình của Trân lên. Hai chàng trai ngồi xem xét một cách chăm chú từ quyển tạp chí qua điện thoại mà từ điện thoại qua tạp chí. -Tao nghĩ thủ phạm nghĩ Hạ Quyên đã chết nên phi tang xác xuống biển, nhưng cô ấy lại trôi dạt vào bờ biển nơi mày ở, rồi mày cứu cô ấy. – Dương ném tờ tạp chí lên bàn nói. Nguyên im lặng ko nói gì, vì trong đầu cậu đã có câu trả lời cho 2 bức ảnh kia: Bảo Trân chính là Hoàng Hạ Quyên. Đã biết được thân phận thật và 70% quá khứ của người con gái kia, nhưng sao Nguyên ko cảm thấy vui. Trong lòng cậu chợt nặng nề ko tả được, có cái gì đó đang lấn chiếm. -Mày sao vậy Nguyên? Biết được quá khứ của cô ấy rồi thì phải vui chứ, giúp cô ấy về với gia đình cho người ta đoàn tụ, mày cũng sẽ trở về cuộc sống như xưa, lặng yên và……. Lúc này Nguyên bỗng mở bừng mắt ra. Cuộc sống trước kia của cậu…..? Trước khi có Trân, nó lặng yên như dòng sông và tẻ nhạt vô cùng. Quanh quẩn trong ngày chỉ có ăn, ngủ, trộm. Lâu lâu người bạn thân nhất cũng đến chơi, nhưng chưa bao giờ cậu cười nhiều như lúc có Bảo Trân ở bên cạnh. Sáng sớm là nghe tiếng phàn nàn than đói của cô, đòi xem phim hoạt hình, giở chiêu “mỹ nhân kế” ra đòi cậu mua kem…v…v… Những việc đó giờ đã thành thói quen. Nếu đưa Bảo Trân trở về…….thì nơi này sẽ ra sao đây? Cào cào cho mái tóc đỏ rối xù của mình vào lại nếp, Nguyên thở dài ngồi dậy, dựng cái gối đệm lên. Mở cánh cửa sổ ra, làn gió biển xông vào một cách vô tư như vừa thoát khỏi một hàng rào vô hình. Đi lại tủ đồ lấy một cái áo thun trắng và một cái quần lửng màu xanh lá sẫm, Nguyên đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Dòng nước mát lạnh cũng ko thể xóa tan đi sự khó chịu kia trong người cậu. Sau khi chuẩn bị bữa sáng bao gồm 2 bát cơm và dĩa trứng ốp la, Nguyên nhẹ nhàng mở cửa phòng của Trân định đánh thức cô dậy. Một người con gái xinh đẹp đang say ngủ trên chiếc giường màu xanh êm ái. Tấm rèm cửa sổ được gió tiếp sức tung bay phấp phới. Căn phòng màu nâu ko hề ngột ngạt mà rất thoáng mát so với màu sắc của nó. Nguyên tiến lại gần nhìn Trân. Cậu ko bỏ sót chi tiết nào trên khuôn mặt kiều diễm ấy. Hàng mi dài khép nhẹ bình yên, đôi môi nhỏ xinh màu đỏ hồng như son, làn da trắng nõn nà hơn cả tuyết……. Thật sự Nguyên ko muốn xa người con gái này, cô đã như một phần tử trong cuộc sống của cậu rồi. Nguyên đưa tay vén nhẹ mái tóc của Trân, cúi người xuống và hôn nhẹ lên trán cô. Thời gian như dừng lại, gió cũng giảm đi….. -Tôi ko muốn em rời xa tôi! Một câu nói ngắn gọn, nhưng lại xuất phát từ đáy lòng. Nguyên ngồi ngắm Trân ngủ thêm ít lâu thì cô cũng dậy. Thấy có người đang ngồi cạnh mình trên giường, Trân dụi dụi mắt, giọng ngái ngủ: -Nguyên hả? -Ừm! -Sáng sớm……anh vào phòng tôi làm gì? – Trân vẫn mơ màng, nhưng rồi cô giật bắn người, đưa tay lên che ngực, lắp bắp – Anh….anh đã…làm gì…gì…tôi? -Hả? – Nguyên đơ mặt ngơ ngác. -Anh đã làm gì tôi!? Sáng sớm mặt trời chưa mọc mà dám vào phòng con gái, trời ơi, huhu, còn gì là đời gái trong trắng của tôi! – Trân mếu máo rồi gục mặt xuống cái chăn. -Cô hâm àk? -Chứ sao? Anh nhá, thấy tôi hiền nên làm tới đúng ko? Hôm qua anh nhìn tôi mãi là cũng thấy nghi nghi rồi……..huhu…..trả lại cho tôi…..trả đời gái cho tôi! -Èo….cô nghĩ tôi là hạng người thế hả? Nói cô biết nhá, có cho tôi cũng ứ thèm cái tivi LCD màn hình phẳng của cô đâu. Cô nghĩ cô có cửa sao? Vừa lùn lại vừa xấu, hơhơ. Tiêu chuẩn anh đây cao lắm, em mơ đi cưng nhá! Trân liếc xéo Nguyên, ánh mắt vẫn còn nghi ngờ nhưng rồi cũng thôi. Nếu cậu có ý đồ gì thì ngay từ đầu đã…… Trân ko muốn nghĩ nữa, liền nhẹ giọng: -Thế vào đây làm gì? -Cô ko ăn sáng àk? Vậy tôi ăn hết nhé! – Nguyên nhếch môi cười đểu. -Ơ….ko ko! Ăn chứ! Đợi tí. Trân nhảy phóc xuống giường chạy đi vào phòng vệ sinh cá nhân ngay. Nguyên ngồi nhìn theo bóng cô mà cười nhẹ. -Oa, no quá! Trân ngả người ra ghế, xoa xoa cái bụng đã căng tròn. Nguyên phì cười trước cái liếm mép vẻ thỏa mãn của cô. Dĩa ốp la 3 trứng được chén sạch một cách nhanh chóng. Dọn dẹp xong, cả 2 đi ra phòng khách xem tivi. Trân bật ngay kênh Star Movies vì hôm qua nó có giới thiệu sẽ chiếu bộ phim kinh dị “Day Of The Dead”. Nguyên thì nghe xong nhất quyết ko chịu coi, giật cái remote chuyển sang kênh Disney xem phim hoạt hình “Phineas And Ferb”. Giằng co mãi Nguyên cũng phải nhượng bộ vì mắt Trân có dấu hiệu chuẩn bị…..nhè. Những thây ma của bộ phim xuất hiện ngày càng nhiều làm Nguyên cứ thấp thỏm ko yên. Trân thấy thế thì nở một cười gian như chưa từng gian. Bộ phim đang đến đoạn cô đội trưởng quân đội hé mở tấm rèm cửa sổ ra thì Trân khẽ luồn cánh tay mình ra đằng sau vai Nguyên. Trên tivi, lúc con thây ma nhảy xổ ra ngoài cửa sổ là Trân di chuyển móng tay, cảm giác rờn rợn làm Nguyên nổi da gà. Cậu hét toáng lên bỏ chạy vào phòng, Trân nằm cười lăn cười bò với cảnh tượng vừa rồi. Thật dễ thương nhỉ? Khoảng 8g30 thì bộ phim cũng hết. Lúc này Nguyên mới chịu ló mặt ra, ngó đông ngó tây vẻ thám thính rồi “đường hoàng” bước ra. Trân trêu chọc Nguyên làm cậu giận đỏ mặt tía tai, thế là 2 người lại cãi nhau ỏm tỏi. Giận một hồi cũng thôi, Nguyên đưa cho Trân một lọ kem chống nắng: -Này, chuẩn bị đồ lát tắm biển! Thoa cái này như mọi lần đi, ko thì da sẽ bị đen, xấu lắm! Lâu rồi ko cho cô tắm biển chắc cũng muốn lắm chử nhỉ? -Thật hả? – Trân sáng mắt lên, vẻ mừng rỡ. -Ừm, nhanh đi, tôi chờ! -Hihi, 5 phút, xong ngay thôi! Nói xong là Trân chạy vèo vào phòng chuẩn bị. Nguyên quay sang nhìn chiếc xe đạp màu trắng mới mua. Một bóng đèn loé sáng lên trong đầu cậu: “Sao ko đi ra biển bằng xe đạp nhỉ? Đỡ mắc công đi bộ.” Nguyên dắt chiếc xe ra ngoài cửa, kiểm tra khái quát về bàn đạp, dây sên, tay thắng…… Trân đi ra với chiếc túi xách màu cam đựng vài vật dụng cần thiết, tròn mắt nhìn Nguyên: -Ơ, anh dắt xe ra làm gì vậy? Chẳng phải mới nói sẽ cho tôi đi tắm biển sao? -Thì nè, tôi đưa cô đi bằng cái này, ko phải đi bộ nữa! -Thật sao? Hi, vậy ta đi nào! Trân cười thật tươi rồi nhảy lên xe, nhưng cô lại nhận ngay một cái cốc đầu từ Nguyên: -Đi con khỉ! Ko khóa cửa cho trộm nó vào hả? -Ờ ha, xin lỗi, đợi tí! Trân ngây thơ nói rồi bước xuống xe, đi vào khóa cửa lại. Mọi thứ đã xong xuôi, Nguyên giật cái túi của Trân cho vào giỏ xe, giục cô leo lên nhanh để chạy. Con dốc trước cửa là lợi thế cho Nguyên. Cậu phóng xuống nhanh như gió, cười thành tiếng mặc cho Trân đang hoảng hồn túm lấy vạt áo mình. -ÁÁÁ, chạy chậm thôi, té bây giờ!!!!!!! – Cô sợ quá hét toáng lên. -Ngồi yên đi, cô cứ yên tâm, tôi chạy xe còn đẳng cấp hơn cả thằng Dương đấy!!! -Huhu, anh Dương chạy xe hơi, khác anh mà!!!!!!!!!! -Haiz, sợ thì cứ làm như thế này đi. Vừa dứt câu là Nguyên kéo tay Trân lên ôm lấy eo mình. Điều này làm Trân vô cùng bất ngờ, mặt cô ửng hồng lên dưới bức màn nắng dịu nhẹ. Chợt đôi môi cô nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ, nụ cười đáng yêu mà Nguyên ko thể thấy được. Một lúc sau thì cả 2 cũng đến được vùng biển sau, vì ko có đá ngầm nên ở đây có thể tắm được. Nguyên dựng xe vào một tảng đá lớn gần đó rồi trải một tấm bạt ra, đặt những đồ dùng cần thiết lên. Trân vô tư bỏ dép lên một góc tấm bạt rồi chạy đi đùa nghịch với biển. Trời trong xanh, mây trắng bồng bềnh làm cho cô gái kia càng xinh đẹp hơn. Trân quay phắt lại nhìn Nguyên một hồi lâu làm cậu ngơ ngác chả hiểu mặt mình có dính gì ko mà cô lại nhìn. Một nụ cười tươi nở ra trên môi Trân, cô chạy lại kéo tay Nguyên lôi ra biển, tạt nước lên người cậu. -NÀY! TÔI KO CÓ MANG ĐỒ ĐÂU ĐẤY! ƯỚT HẾT RỒI!!!! -Thì sao nào? Hehe, chết này, chết này! Trân cười khanh khách vẻ khoái chí lắm, cô hất nước vào Nguyên ko ngừng. Đùa giỡn một hồi đến chán, Trân lại bắt Nguyên cõng đi ra xa. Vòng tay ôm chặt lấy cổ Nguyên, Trân thấy bồi hồi lạ. Nguyên cũng vậy, cậu mỉm cười nhẹ vì hành động của Trân. Nước biển xanh biếc trong veo thấy được cả những vỏ sò nho nhỏ. -Nguyên, tới đây được rồi, ra xa nữa cá mập đớp đấy! -Có đớp thì đớp cô thôi! Ở đây toàn cá mập cái, tôi đẹp trai thế này thì lo gì. – Nguyên cười. -Hứ, đồ khó ưa! – Trân bĩu môi. -Tôi thả cô xuống bây giờ! – Nguyên giở giọng đe dọa. -Á! Đừng! Trân ôm chặt Nguyên hét lên, cậu phì cười trước thái độ trẻ con ấy. Trân liếc Nguyên, nhéo vào eo cậu một cái rõ đau, nhưng cô lại hối hận vì chỉ suýt chút nữa là ngã nhào xuống nước. “Roẹt” Hải Thanh kéo khóa cửa lều lên một cách chậm và nhẹ nhàng nhất, đơn giản vì mọi người vẫn còn ngủ, dù bây giờ đã 9 giờ hơn rồi! Anh vươn vai hít thở làn gió trong lành pha lẫn với hương vị của biển. Tập vài động tác thể dục đơn giản, Hải Thanh chợt nhớ lại cuộc nói chuyện hôm qua với Nhật Anh, nó làm anh suy nghĩ khá nhiều. Hình ảnh kia lại hiện về làm cho Hải Thanh đứng thừ người giữa nền cát vàng mịn. Cho đến khi có một người từ từ tiến đến đằng sau lưng: -Hey! Là Liễu Phi. -Làm giật cả mình! – Hải Thanh giả vờ giật mình rồi quay qua mỉm cười. -Ai làm gì đâu mà giật mình? Hay nhở? Sao dậy sớm thế? -Sớm gì, 9g23 rồi! -Hì, thôi đi rửa mặt đi ông, còn phải chuẩn bị bữa ăn sáng nữa. Mà này, lát đi bắt sò với tôi ko? -Cậu bao nhiêu tuổi rồi? – Hải Thanh nhíu mày, cười giễu. -Tát xéo mắt bây giờ, dẹp ánh mắt đó đi nhé! – Liễu Phi lườm anh. -Haha, tuân lệnh khối trưởng ạk! – Hải Thanh cười đứng nghiêm, giơ tay lên đầu như kiểu quân đội. -Hứ! Liễu Phi ngúng nguẩy bỏ đi về lều của mình, Hải Thanh cũng mang đồ dùng của mình đi ra một góc dừa khuất để rửa mặt. Ko lâu sau thì nhiều sinh viên khác cũng thức dậy. Liễu Phi cho người sắp xếp bàn ghế để tất cả chuẩn bị ăn sáng. Những dĩa bánh mì nóng giòn được đem ra với một ít bơ, patê, trứng và thịt. Giải khát thì có nước trái cây và nước ngọt. Sau khi chén no nê hai cái bánh mì bơ và thịt, Hải Thanh đứng dậy định sẽ đi bộ vài vòng cho dễ tiêu. Liễu Phi trong bộ đồ tắm 2 mảnh màu xanh lá xếp tầng (giống váy) kéo tay anh lại bảo đi bắt sò. Nhưng Hải Thanh viện lý do mới ăn xong ko nên xuống biển nên cô đành nhịn nỗi ham muốn của mình lại. Hải Thanh rủ Liễu Phi cùng đi dạo với mình, cô đồng ý ngay, vì nếu thức ăn trong bụng tiêu hóa nhanh thì sẽ mau được tắm biển hơn. Nguyên đi vào bờ, vừa đi vừa giũ cái áo, sau đó thì vắt nước. Trân vẫn đang vui đùa ngoài biển xanh với quả bóng nhỏ bảy màu và những con sóng nghịch ngợm. Cô quay lại nhìn Nguyên, miệng cười tươi vẫy tay với cậu: -Nguyên ơi!!!!!!!! -Tắm ít thôi đấy, ko là da sẽ bị đen! -Tôi biết rồi mà! Anh cứ như thế thì sẽ thành ông già sớm thôi! Hahaha. – Trân trêu Nguyên. -Đồ lùn đáng ghét! – Nguyên nhìn Trân tung quả bóng lên cao mà phì cười. Cô vẫn như thế, hồn nhiên vô tư ko phải lo âu điều gì. Nguyên ko cười nữa, cậu ngả lưng xuống và ngắm nhìn mây. Ánh mắt sâu thẳm ngày xưa ngỡ ko còn giờ lại hiện hữu thêm lần nữa. Trân ở ngoài biển cứ vui chơi ko màng gì đến người con trai kia. Thấy Nguyên nằm, cô lại có ý muốn phá phách. Cô tung quả bóng lên cao, đưa tay đánh thật mạnh. Nhưng bỗng có một ngọn gió mạnh từ đâu thổi đến làm lệch đường bóng. Quả bóng ko bay đến chỗ Nguyên nữa mà bay sang hướng khác, nhắm đến một đôi trai gái đang đi dạo gần đó. Nó chuẩn bị bay thẳng vào người chàng trai. Trân hét lên: -Á, COI CHỪNG!!!!!! Người con trai kia giật mình, theo phản xạ đưa tay ra bắt lấy quả bóng. May mà ko sao, Trân thở phào rồi nhanh chóng chạy lên bờ. Nguyên nghe thấy tiếng hét của cô nên cũng bật dậy. Trân đi lại gần đôi trai gái đó với vẻ thăm dò xem có ai bị gì ko, như hoảng loạn tinh thần chẳng hạn. -Xin lỗi, tôi vô ý quá, hai người ko sao chứ? – Trân ngập ngừng. -À.....ko sao. Bóng của cô đây!...... Ơ....... Hạ Quyên! – Cô gái ngẩng mặt lên, đang cười thì..... ........................... -Hạ Quyên! – Liễu Phi ko giấu nỗi sự kinh ngạc. Trân khó hiểu nhìn cô, tay đón lấy quả bóng. Người con trai đứng cạnh cũng vậy, anh ko còn gì để nghi ngờ nữa, cô gái hôm qua đụng phải anh ko ai khác mà chính là người anh tìm kiếm bấy lâu nay. Hải Thanh ôm chầm lấy Bảo Trân, vui mừng khôn xiết: -Hạ Quyên! Anh tìm được em rồi! Trân vô cùng bất ngờ, tự nhiên bị một người con trai lạ hoắc ôm lấy, lại còn ngay trước mặt........... Nguyên lúc ấy đứng dậy, chạy đến nơi có sự việc chướng mắt kia kéo Trân ra, mắt nhìn Hải Thanh với vẻ giận dữ: -Này anh kia, làm cái trò gì thế hả? Hải Thanh cũng ko vừa, kéo Trân về phía mình: -Anh là ai? Nhưng có một điều anh ko ngờ, chính là Bảo Trân giằng tay mình ra: -Anh làm trò gì vậy? Định sàm sỡ tôi hả? -Hạ Quyên, em.....em sao thế? Anh đây.....Hải Thanh đây mà...... – Hải Thanh căng mắt nhìn Trân, như ko thể tin vào câu nói vừa phát ra từ người con gái mình yêu. -Hạ Quyên, em ko nhớ chị sao? Chị Liễu Phi đây mà! – Đến lượt Liễu Phi lên tiếng, cô cũng thấy sự việc này rất lạ lùng. -Xin lỗi, chắc anh chị nhầm tôi với ai đó rồi. Tôi tên là Bảo Trân, ko phải Hạ Quyên gì gì đó đâu! Trân quay lưng định bỏ đi thì Hải Thanh nắm tay cô lại: -Hạ Quyên! Em ko thể nào quên anh được. Anh là chồng chưa cưới của em mà, Nguyễn Hải Thanh! Tim Nguyên đập lỗi một nhịp: “Thì ra hắn là.......nhưng sao mình.....khó chịu!?” -Tôi chỉ nhớ anh là cái người hôm qua tôi đụng phải thôi, giờ xin anh bỏ tay tôi ra. Nguyên! – Trân nhìn Nguyên cầu cứu. -Anh có thể bỏ tay cô ấy ra được rồi đấy! – Nguyên gạt phắt tay Hải Thanh ra, kéo Trân chạy đi về phía chiếc xe đạp, thu dọn đồ trong giây lát rồi lên xe phóng đi ngay. Hải Thanh chạy theo mặc cho tiếng gọi của Liễu Phi vang lên ko ngớt ở sau lưng. -HẠ QUYÊN!!!!!!!!!!!!!! Liễu Phi nhìn theo bóng chiếc xe đạp khuất xa, lòng cô cũng đang rất là rối. Rõ ràng là gương mặt ấy, nụ cười ấy, giọng nói ấy, nhưng sao tên lại ko phải. Chỉ có một việc có thể xảy ra trong khi Hạ Quyên mất tích nhất thôi: bị mất trí nhớ. -Mình phải báo cho nhà họ Hoàng biết ngay thôi! Nói là làm, Liễu Phi quay lưng nhanh chân chạy về khu cắm trại của mình. -Nguyên àk, người lúc nãy tội nghiệp quá ha, đẹp trai thế mà lại bị điên! – Trân dựa đầu vào lưng Nguyên chép miệng. -Ừm! -Anh sao vậy? – Trân thấy thái độ của Nguyên rất lạ bèn ngẩng đầu lên hỏi. -Ko sao cả! Hì, quên chuyện này đi, lúc nãy tắm biển vui chứ? -Vui! Hihi, lần sau anh chở tôi đi nữa nhé! – Trân cười toe toét như con nít. -Nếu cô muốn! -Cám ơn anh nhiều lắm!!!! Trân mừng rỡ ôm chầm lấy Nguyên, ko ngại ngùng gì nữa. Nguyên cũng vậy, cậu mỉm cười rồi đưa một tay nắm lấy tay cô, cảm giác yên bình! Lát sau có thể do mệt quá, Trân ngủ thiếp đi. Còn Nguyên trở lại với dáng vẻ đăm chiêu........ Biển nổi sóng, ko mạnh cũng ko nhẹ, nhưng bầu trời ko còn nắng nữa. Gió cũng ngừng. Mọi thứ trở nên thật lặng lẽ, tĩnh mịch, phải chăng để diễn tả tâm trạng của cậu bây giờ? “Hải Thanh, tuy chúng ta ko quen biết nhau nhưng tôi thành thật xin lỗi, tôi ko thể để cô ấy rời xa tôi được. Xin lỗi.......” *Bờ biển: Hải Thanh trở về trại như một cái xác ko hồn. Đôi mắt nâu của anh sâu thăm thẳm như ko đáy. Sự việc vừa rồi quá shock đối với anh, bị người yêu của mình cự tuyệt, còn bảo là ko quen biết, cả người con trai bên cạnh nữa, là ai chứ? Định đi vào lều nghỉ một chút thì anh bị Liễu Phi nắm tay chạy ra đường lộ, đẩy vào một chiếc xe đen tuyền. -Liễu Phi? – Hải Thanh ngạc nhiên nhìn cô bạn thân. -Chúng ta trở về thôi, tôi giao lại hết mọi việc cho Nhã Nhi (khối phó) rồi! Tôi đã báo tin cho tập đoàn Hoàng Quân và nhà cậu biết, họ muốn cậu về ngay! – Phi nói gấp gáp. -À....ờ...vậy àk? cảm ơn cậu! -Để sau đi! Bác ơi, chúng ta đi! – Liễu Phi nói với bác tài xế già của nhà mình. -Vâng thưa cô chủ! Chiếc xe lăn bánh, Hải Thanh nhìn ra ngoài, khung cảnh nhạt nhòa đi trong tâm trí anh, chỉ còn lại bóng hình của một người con gái........... “Anh ích kỷ, vì anh ko thể để em biến mất khỏi cuộc đời vô vị này được!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương