Cô Độc Chiến Thần 2

Q.2 - Chương 7: Ma Vật Bạo Tăng



Có thương thì đâm vào cơ thể hai võ sĩ đã chết từ lâu, có thương thì không trúng vào đâu, mà phần nhiều còn lại là đâm vào thân mình ác ma, tuy rằng không thể đâm sâu vào, nhưng ít nhất sâu tới một tấc.

Nhiều trường thương đều đâm vào sâu một tấc như vậy, đủ để khiến ác ma không thể nhúc nhích.

Tuy rằng ác ma không có cảm giác đau đớn, hơn nữa cũng không có một cây trường thương nào đâm xuyên qua thân thể của mình, nhưng khắp thân mình ghim hơn mấy trăm mũi kim loại, cũng khiến ác ma cảm giác thật không thoải mái.

Trong nháy mắt ánh mắt hắn liền trở nên đỏ rực, hắn ngửa mặt lên trời há miệng gào thét điên cuồng, cố gắng nhích động thân mình, định thoát ra.

Tuy nhiên, rõ ràng ác ma xem thường lực lượng của nhân loại.

Dưới tình trạng tất cả nông binh đồng thời dùng sức nghiến răng nghiến lợi nắm chặt trường thương hết sức đẩy về phía trước, khiến cho ác ma căn bản không thể nhúc nhích mảy may.

Không biết sao lại thế này, ác ma phát hiện không thể nhúc nhích không ngờ dùng giọng điệu có hơi hoang mang nói:

- Tại sao lại như vậy? Ta rõ ràng cảm giác được lực lượng tràn đầy, vì sao lại không thể thoát ra được?!

Ác ma căn bản không ngờ đến lời nói lầm bầm lầu bầu của hắn, đã làm cho các nông binh vốn đáy lòng còn thấp thỏm không yên lập tức sĩ khí tăng cao, khí lực sử dụng cũng tăng lên rất nhiều.

Ác ma lập tức giật mình phát hiện: vốn đầu thương chỉ đâm vào thân thể hắn một tấc, sau khi hắn vừa nói xong, không ngờ lại đâm vào thêm một tấc nữa!

Phát hiện này khiến ác ma càng kinh hoảng hơn, bắt đầu cố sức giãy giụa, đồng thời rống to:

- Buông ta ra! Đám kiến các ngươi không có khả năng chế trụ được ta!

Phát hiện ác ma trước mắt đã bị khống chế, võ sĩ còn lại kia nhẹ nhàng thở ra, từ trong đám người thối lui đến bên cạnh hô:

- Đem ác ma lại đây cho ta nhìn xem! Các ngươi cho mấy người đi lấy mấy bình dầu và mồi lửa lại đây cho ta, lão tử phải thiêu sống cho hắn chết cháy!

Nói đến phần câu sau, vẻ mặt gã võ sĩ trở nên dữ tợn, bộ hạ của mình bị ác ma này hại chết, tuyệt đối không thể buông tha cho hắn!

Đám người nông binh ở bên cạnh không thể đâm vào mình ác ma lập tức chạy ra hơn mười người, đi chấp hành mệnh lệnh của gã võ sĩ.

Ở thời điểm mọi người đang giằng co, những võ sĩ nông binh trên núi cũng rất nhanh chạy lại đây, bọn họ ở trên núi liền phát hiện tình huống bên này, tuy nhiên gắng sức chạy tới thì chuyện đã xong rồi.

Võ sĩ cấp thấp đầu tiên là hướng về phía võ sĩ cấp trên thỉnh tội, tiếp đến thật hiếu kỳ quan sát ác ma, mà gã võ sĩ cấp trên cũng tò mò quan sát ma chó bọn họ tiêu diệt được.

Ma chó này trừ hình thể lớn nặng hơn, bộ lông có màu xám, còn có răng nanh dài lộ bên ngoài, còn hoàn toàn không khác gì các con chó bình thường khác.

Nhìn thấy nhiều võ sĩ cùng nông binh như vậy, hơn nữa ác ma kia cũng đã bị khống chế, nguyên vốn đám nông phu bị dọa khiếp bỏ chạy cũng bạo gan vây lại, chỉ trỏ bàn tán về ác ma vẫn đang cố sức giãy giụa giữa rừng thương.

- Đại nhân! Người này như thế nào lại biến thành ác ma vậy? Hơn nữa ma chó cũng vừa đúng lúc xuất hiện. Ở chỗ này có thể có cái gì cổ quái hay không?

Một võ sĩ hỏi.

Gã võ sĩ cấp trên cũng thấy dường như có vấn đề, hắn hỏi nông phu chung quanh, kết quả nhận được lại khiến hắn càng mơ hồ.

Người đồng hương cùng quê ai mà không quen biết nhau, cho nên võ sĩ vừa hỏi liền nắm được tình huống của ác ma này: hắn cũng giống như các nông binh khác, xuất thân gia đình bình thường, lớn lên cũng bình thường như mọi người. Nếu không phải lần này hắn được chọn làm binh cảnh bị thì hắn cũng giống như các nông phu làm nông tại nhà.

Mà cha mẹ anh em chị em của hắn, cũng thật bình thường như mọi gia đình khác.

Dù sao, trừ không biết vì sao lại đột nhiên biến thành ác ma, lai lịch thân phận của nông binh này hoàn toàn không có chỗ nào không thỏa đáng.

Đồng thời, gã võ sĩ cấp trên cũng vô tình biết được, mấy con ma chó kia vốn cũng chỉ là chó nuôi trong nhà mà thôi, cùng gã ác ma kia giống nhau bỗng nhiên biến hóa thành như vậy.

Gã võ sĩ cấp trên tuy biết rằng trong đó chắc chắn có điều ảo diệu, nhưng hắn vẫn là võ sĩ bậc thấp không có trí lực để giải thích ra được, hắn đành vứt qua một bên, chuẩn bị giao việc này cho thượng cấp tìm tòi nghiên cứu.

Dây xích sắt và dầu rất nhanh đã đưa tới, dưới chỉ huy của gã võ sĩ, ác ma bị trói thật chặt, đám nông binh cũng bắt đầu cẩn thận từ từ rút trường thương ra, nhìn thấy ác ma cho dù cố sức giãy giụa cũng không thoát dây xích buộc chặt, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên nhìn đến ác ma lăn lộn trên mặt đất, vài nông binh không cần võ sĩ phát lệnh, liền cầm trường thương xuyên qua dây xích cắm trên mặt đất. Ác ma cứ như vậy bị ghim chặt lại.

Gã võ sĩ địa vị cao nhất kia, ôm bình dầu, đi tới trước mặt ác ma, bộ mặt dữ tợn nói:

- Chết tiệt! Đồ hỗn đản! Hưởng thụ một chút mùi vị thịt nướng đi!

Nói xong, liền mở bình dầu trút xuống người ác ma.

Ác ma vẫn đang giãy giụa chửi bới, cảm giác được mùi dầu hỏa, con mắt đỏ bừng đột nhiên co rụt lại, trên gương mặt màu lam không ngờ lộ ra vẻ kích động, hơn nữa không ngờ ác ma này còn bật nói ra khiến mọi người tưởng mình nghe lầm:

- Đại nhân! Xin tha mạng! Ta là không khống chế được mình, không phải ta muốn vậy!

Gã võ sĩ thật chấn động, bình dầu liền rơi xuống đất, hắn rất kinh ngạc nói:

- Ngươi nói cái gì? Tha mạng? Ác ma không ngờ biết xin tha mạng!

- Đại nhân! Ta không phải ác ma mà! Chỉ là đột nhiên ta cảm giác thực rất hưng phấn, trong thân thể dường như chứa đầy lực lượng, rất muốn thưởng thức một chút mùi vị máu tươi, cho nên không khống chế được mình làm ra hành vi phạm tội như vậy, xin đại nhân tha mạng!

Ác ma cuống quít gật đầu nói.

Ác ma này nịnh bợ như con chó giữ nhà thực gây cho mọi người chấn động thật lớn.

Trong truyền thuyết, những ác ma này đều có năng lực phi phàm, giết người, ăn tim người sống vô số kể, hung ác tàn bạo không kể siết, dù sao chính là loại tà ác dị thường. Nhưng cho tới nay cũng chưa có người nào từng nghe nói qua ác ma lại cầu xin tha thứ, kết cục của chúng đều chỉ có thể bị anh hùng chém chết.

Hiện tại một ác ma trong truyền thuyết như vậy xuất hiện tại trước mắt, sự tàn bạo quả thật y như trong truyền thuyết, tuy nhiên năng lực dường như cũng bình thường, hơn mười người nông binh liền bắt hắn chế trụ không nhúc nhích, hơn nữa điểm khác nhau lớn nhất với những ác ma trong truyền thuyết, chính là không ngờ hắn lại cầu xin tha thứ!

Gã võ sĩ thần sắc không chừng đánh giá ác ma.

Kỳ thật nếu quan sát cẩn thận, ác ma này trừ bỏ màu da là màu lam, ánh mắt là màu đỏ, đầu lưỡi hơi dài, thân thể cường tráng một chút, mặt khác cùng người bình thường không có gì khác nhau.

Xem bộ dáng người nầy biết ăn nói, thần chí rất rõ ràng, cùng những ác ma tà ác trong truyền thuyết bất đồng, ít nhất có thể nói chuyện trao đổi.

Nếu chính mình trực tiếp tiêu diệt hắn, nhiều lắm chỉ là một phần công huân mà thôi, nhưng nếu có thể bắt hắn đầu hàng, vậy thật đủ để cho danh tiếng của mình trở thành đại mỹ sự trong truyền thuyết đây! Phải biết rằng anh hùng diệt ma trong truyền thuyết khắp nơi đều có, nhưng cho tới bây giờ vốn không có anh hùng nào bắt hàng phục được ác ma.

Nghĩ vậy, hai mắt gã võ sĩ sáng lên vừa định gật đầu đồng ý, nhưng hắn lập tức lại nghĩ đến một điểm trọng yếu, bản thân mình chỉ là một võ sĩ cấp thấp mà bắt hàng phục ác ma, đồng nghiệp của mình sẽ nghĩ như thế nào? Cấp trên mình sẽ nghĩ như thế nào? Nhất là chủ công sẽ nghĩ như thế nào?

Nghĩ đến vấn đề này, gã võ sĩ không khỏi rùng mình ớn lạnh, cái thứ đại biểu thiên mệnh này cũng không phải một võ sĩ nho nhỏ như mình có thể dính vào.

Gã võ sĩ hiểu được những đạo lý này, chằm chằm nhìn ác ma, nói gằn từng chữ:

- Ngươi có nguyện ý trung thành với điện hạ Lôi gia không?

- Điện hạ Lôi gia? Ta... ta có tư cách nguyện trung thành với điện hạ sao?

Ác ma đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo lắp bắp rất khẩn trương thêm vào vẻ khát vọng, gương mặt màu lam cũng không biết vì sao lại xuất hiện một tầng màu đỏ quỷ dị.

Gã võ sĩ nhẹ thở ra trong lòng, thì ra ác ma này vẫn còn nguyên ý thức của tên nông binh kia, trong ý thức của hắn vẫn còn mang lòng sùng kính điện hạ.

Ồ! Như vậy rất tốt! Đây chính là cơ hội tốt để biểu hiện thiên mệnh của chủ công nhà mình trước thiên hạ. Như vậy chính hắn là người khởi xướng cho dù không thể lập tức được khen thưởng, vậy cũng sẽ được chủ công ghi nhớ chứ? Thật đúng là quá mỹ diệu.

- Tốt lắm! Ngươi đã có ý niệm trong đầu như vậy, vậy thì hãy ngoan ngoãn! Nói không chừng điện hạ sẽ thu ngươi làm võ sĩ. Ngươi tự suy nghĩ một chút đi: muốn trở thành võ sĩ hưởng thụ sùng kính của dân chúng, hay là muốn bị vạn dân khinh bỉ, mọi người đuổi đánh đuổi giết? Ta tin rằng ngươi cũng ý thức được năng lực của ngươi cũng không phải vô địch, hơn mười người nông binh đã có thể tiêu diệt ngươi rồi.

Gã võ sĩ vừa cưỡng bức vừa dùng lợi dụ dỗ, chính là để tránh cho người kia trên đường vận chuyển khỏi xảy ra vấn đề, cái bánh vẽ hắn phối hợp đúng là tốt nhất.

Hiển nhiên vốn suy nghĩ của ác ma vẫn tồn tại như cũ, có lẽ hắn cũng hiểu được tình trạng của mình hiện tại đại biểu cho ý nghĩa gì, cho nên hắn lập tức gật gật đầu không ngừng. Tin rằng chỉ có kẻ ngu ngốc mới có thể lựa chọn bị người đuổi giết, mà không lựa cuộc sống hưởng thụ vinh hoa phú quý.

Mọi người tại đây vẫn lẳng lặng lắng nghe, không khỏi thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, trong lòng mỗi người đều dâng lên cảm giác hưng phấn.

Ác ma trong truyền thuyết không ngờ muốn đầu nhập vào điện hạ nhà mình? Đây chính là trong truyền thuyết cũng chưa từng xảy ra! Hắc hắc! Hôm nay thật là mở mang kiến thức, đủ để khoe với người cùng quê một phen.

Giờ phút này mọi người đối với cảm giác e sợ ác ma trong truyền thuyết giảm xuống kịch liệt. Tin rằng nếu bây giờ lại hiện ra một ác ma, không cần tới võ sĩ hạ lệnh, tất cả mọi người dám cùng ác ma đánh một trận.

Thậm chí có người thật rất hâm mộ ác ma, bởi vì nếu điện hạ nhìn trúng, thì chính là võ sĩ đấy! Nhưng lại là võ sĩ trực tiếp lệ thuộc điện hạ! Vinh quang như thế không ngờ có thể dễ dàng đạt được? Thật sự làm cho người ta ganh tị.

Gã võ sĩ cấp trên quay sang nói với thủ hạ:

- Ta dẫn người áp giải ác ma này đưa đến thành Thanh Nguyệt, các ngươi phải hết sức cảnh giác, nơi này đồng thời xuất hiện ma chó cùng ác ma, cũng không phải là không có nguyên nhân, nhất định phải cẩn thận đề phòng.

Nhìn đám thủ hạ cung kính lĩnh mệnh, gã võ sĩ còn nhắc nhở nói:

- Ta nói nếu có ác ma mới xuất hiện, nếu như đối phương có thể nói chuyện trao đổi, như vậy để cho hắn đầu hàng, nếu không thể trao đổi, thì cứ trực tiếp tiêu diệt. Nhớ kỹ, cho dù đối phương có thể trao đổi, cũng phải làm giống như hiện giờ, trước khống chế được đối phương rồi mới chiêu hàng, không để xảy ra hy sinh vô cớ.

Các võ sĩ trong lòng đều có chút mong đợi trực tiếp chiêu hàng ác ma, lập tức mồ hôi lạnh ứa ra gật đầu.

Đúng vậy, đối phương nhưng là ác ma, nhất định phải bắt được bọn chúng sau đó mới có thể tiến hành chiêu hàng, bằng không đối phương phát hiện đánh không lại bọn họ, đến lúc đó nếu chạy trốn, chẳng phải là chuyện phiền toái sao?

-----------------

- Đại nhân! Thành Khi Sơn cấp báo, địa phương xuất hiện ma chó và ác ma trong truyền thuyết.

Tương Văn sắc mặt đại biến, bẩm báo với Khang Tư tin tức do bồ câu đưa tin mang tới.

Khang Tư đang đọc sách trong thư phòng không khỏi sửng sốt:

- Ma chó và ác ma? Sao lại thế này?

Chuyện thần thoại cổ xưa này, không ngờ xuất hiện trong lãnh địa của mình?

Tương Văn lập tức thuật lại một lần mọi chuyện xảy ra, Khang Tư nhíu mày suy nghĩ một hồi rồi nói:

- Thật kỳ quái, lịch sử cổ xưa trong các quốc gia ở đại lục đã từng phát sinh chủng tộc tà ác dâm uy, như thế nào lại xuất hiện tại bán đảo Phi Ba?

Khang Tư nói lời này khiến Tương Văn rất sửng sốt:

- Ái? Thật sự có ác ma tồn tại? Không phải truyền thuyết thần thoại?

Khang Tư lắc đầu nói:

- Không phải thần thoại, là lịch sử xác định có tồn tại, ước chừng là thời đại thần ma xuất hiện một ngàn năm trước tây lịch đại lục, lúc ấy toàn bộ đại lục đều có số lượng lớn chủng tộc tà ác, giết chóc nhân loại ờ khắp nơi.

- A? Vậy bọn họ vì sao biến mất?

- Là bị các tôn giáo đủ loại tiêu diệt, những giáo sĩ tôn giáo đó không biết dùng phương pháp gì, chỉ phí thời gian mười mấy năm, liền tiêu diệt chủng tộc tà ác hoành hành ngang ngược gần trăm năm, cũng chính vì thế mới có thể thành lập mười mấy quốc gia tông giáo trên đại lục. Sau lại không biết có phải duyên cớ vì bọn họ mất đi cái gọi là thần lực, hay bởi vì các quốc gia tông giáo chinh chiến với nhau quá độ, dù sao những quốc gia tông giáo đó trước sau bị diệt vong. Sau đó lại là một thời gian dài hỗn chiến, cuối cùng mới định yên được kết cục thiên hạ hiện nay.

Khang Tư rất tùy ý nói.

- Như thế nào lịch sử chưa từng có ghi lại việc này?

Tương Văn trông thật ngơ ngác chớp chớp mắt.

- Không phải không có ghi lại, chính là các quốc gia hiện nay che đậy bớt lịch sử trước kia mà thôi, ngẫm lại thậm chí ngay cả đế quốc trước kia gồm thâu các quốc gia nào mới có được lãnh thổ quốc gia hiện tại, chúng ta cũng không biết thì có thể hiểu được, sẽ không nghĩ rằng đế quốc vừa xuất hiện chính là ba mươi hai cái hành tỉnh chứ? cũng sẽ không nghĩ rằng khắp thiên hạ chỉ có hơn một ngàn năm lịch sử chứ?

Khang Tư cười nói.

Thiên hạ như thế nào chỉ mới hơn một ngàn năm lịch sử chứ?

Tương Văn có điểm muốn cười, nhưng nghĩ đến căn bản hắn không rõ ràng lắm lịch sử của tây lịch đại lục trước kia, nên không biết nói thế nào mới tốt. Chỉ có thể hỏi nho nhỏ:

- Đại nhân! Ngài sao biết việc này?

- Rất đơn giản! Trong sách có ghi lại rõ ràng. Ngươi nếu muốn biết rõ, có thể lật xem một chút các bộ sách của ta trong tàng thư.

Khang Tư cười nói.

Nghĩ đến Khang Tư cất trong đó vô số bộ sách hàng vạn loại đa dạng, niên đại khác nhau, Tương Văn thở dài, khó trách đại nhân nhà mình hiểu biết nhiều thứ như vậy.

Đột nhiên, Tương Văn có điểm nghi hoặc hỏi:

- Đại nhân! Như thế nào ngài tuyệt không khẩn trương vậy? Đây chính là ác ma xuất hiện, có cần phải điều binh bao vây thành Khi Sơn hay không?

Khang Tư thực ung dung nở nụ cười:

- Ha ha! Vừa rồi ngươi không phải nói sao? Ma chó và ác ma này là từ chó nuôi trong nhà và nông binh bình thường chuyển biến thành. Trong sách có ghi lại, loại chuyển hóa như vậy thuộc chủng tộc tà ác cấp thấp nhất, tùy tiện vài tên binh sĩ cường tráng là có thể tiêu diệt bọn chúng. Hơn nữa, chủng tộc tà ác cấp thấp xuất hiện mấy năm sau, mới có chủng tộc tà ác trung cấp xuất hiện. Những chủng tộc tà ác này ngoại trừ có sức mạnh một chút, da hơi dày, sự khôi phục sức khỏe mạnh, ngoài ra cũng không có chỗ nào đặc biệt, hơn nữa đại bộ phận không có lý trí, chỉ biết sử dụng thân thể tác chiến. Hơn nữa bọn họ có một nhược điểm lớn, đó chính là sợ lửa, cho dù là chủng tộc tà ác cao cấp, một bình dầu hỏa cũng có thể đốt cháy bọn chúng. Phương thức tác chiến cũng giống như nhân loại, khẳng định sẽ không xuất hiện cái gì pháp thuật như trong truyền thuyết. Cho nên cứ xem bọn chúng như là loạn dân lấy mạng chúng là được.

Tương Văn chớp mắt mấy cái:

- Nhưng đại nhân! Ác ma lần này bắt được hắn đầu hàng, hiện đang áp giải về thành Thanh Nguyệt.

Khang Tư sửng sốt:

- Đầu hàng? Chủng tộc tà ác cấp thấp không ngờ lại đầu hàng? Đây là nói hắn có lý trí à?

Khang Tư nghiêm sắc mặt:

- Truyền lệnh xuống! Lệnh cho các nơi đóng quân tăng mạnh đề phòng; công bố những điểm đặc thù và nhược điểm của chủng tộc tà ác ra ngoài, để bọn họ chú ý cẩn thận, một khi phát hiện, lập tức bao vây tiêu trừ!

- Dạ!

Tương Văn lập tức lĩnh mệnh.

Mà Khang Tư thì nhíu mày đi vào nơi giá sách, bắt đầu tìm kiếm sách.

- Tiểu thư! Nghe nói gì chưa? Thành Khi Sơn nơi đó xuất hiện ma vật màu lam, không nghĩ tới ma vật trong truyền thuyết lại thật sự tồn tại.

Tiểu Cầm hướng Y Ti Na nói.

Y Ti Na đang viết gì đó nghe nói vậy thân hình run lên, thần tình giật mình hỏi ngược lại:

- Ma vật màu lam?

- Đúng vậy! Tuy nhiên những ma vật đó cũng không lợi hại, bị doanh cảnh bị dễ dàng bắt được rồi.

Tiểu Cầm gật đầu nói.

Y Ti Na thất thần “A” lên một tiếng, trên mặt xuất hiện vẻ ngập ngừng tự đấu tranh, cũng không biết nàng đang suy nghĩ điều gì. Tiểu Cầm không kìm nổi lên tiếng hỏi:

- Tiểu thư! Ngài đang suy nghĩ gì thế?

Bị làm bừng tỉnh Y Ti Na khẽ lắc đầu, thần sắc có điểm cô đơn hít một hơi, không nói gì thêm.

Tiểu Cầm nghĩ rằng tiểu thư mình là lo âu cho dân chúng rơi vào ma vật ma thủ, cũng không dám lắm lời nói cái gì, chỉ lặng lẽ đứng một bên.

Khi võ sĩ thành Khi Sơn áp giải ác ma đi vào thành Thanh Nguyệt, tình báo khẩn cấp đuổi theo phía sau tỏ vẻ hắn đã dự kiến trước.

Trừ năm con ma chó và một ác ma, thành Khi Sơn mấy ngày nay còn lục tục xuất hiện một số ma trâu, ma vịt, ma gà đủ loại động vật, ác ma cũng xuất hiện ba bốn trăm người, trai gái già trẻ đều có.

Tuy rằng nghe nói tới số lượng nhiều đến dọa người, nhưng những động vật đó ngoại trừ ma trâu, ma chó có thể mang đến chút phiền toái, còn các động vật nhỏ khác không uổng chút công phu nào đã bị giết sạch không còn.

Mà bởi vì những ác ma mới không xuất hiện cùng một lúc, hơn nữa cũng không lì lợm như tên thứ nhất, cho nên đều bị doanh cảnh bị lập trận địa sẵn sàng đón địch giết sạch.

Dường như những ác ma mới đó đều mất đi lý trí, không thể nói chuyện trao đổi, chỉ có thể tiêu diệt sạch bọn chúng.

Dưới cổng thành Thanh Nguyệt, gã võ sĩ được sủng ái quá vừa mừng lại vừa lo, chẳng những chủ công tự mình ra đón, mà ngay cả tất cả trọng thần đều đi tiếp đón.

Võ sĩ cũng biết chủ công bọn họ không phải tới nghênh đón chính mình, nhưng cũng làm cho họ kích động vạn phần, chính mình cũng chưa từng có gặp mặt chủ công gần như thế.

Sau một hồi khen ngợi gã võ sĩ, Khang Tư cùng các gia thần trong vòng vây dày đặc nội vệ bước tới gặp mặt ác ma.

Lúc trước khi mệnh lệnh của Khang Tư mới vừa truyền xuống, gia thần và dân chúng tất cả đều khiếp sợ không thôi, có thể nói là nhân tâm hoang mang. Tuy nhiên khi biết được ác ma đầu hàng, hơn nữa trừ địa phương thành Khi Sơn ở các nơi khác cũng không có phát hiện tung tích ác ma, vì thế mọi người cũng ổn định lại tâm tình, hơn nữa đều xem việc này trở thành một sự kiện nhiệt nháo phải đi coi mới được.

Nếu không có nhiều nội vệ như vậy ở một bên giám sát, chỉ sợ nơi này đã sớm bị dân chúng tò mò vây quanh chật như nêm cối rồi.

Khang Tư bị chúng gia thần vây quanh, lẳng lặng nhìn ác ma bị dây xích sắt to cỡ ngón tay trói chặt như đòn bánh tét.

Giờ phút này ác ma lộ vẻ mặt cung kính thần sắc sợ hãi, nếu không có dây xích trói chặt, chỉ sợ đã quỳ rạp trên mặt đất rồi.

- Tên của ngươi?

Khang Tư thần thái ung dung hỏi.

- Dạ! Tiểu nhân tên là Cẩu Nhi.

Ác ma cung kính nói.

- Ừ! Nguyên nhân vì sao mà ngươi biến thành như vậy?

Khang Tư lại hỏi.

- Điện hạ! Tiểu nhân cũng không biết vì sao lại biến thành như vậy.

Ác ma nhíu mày suy nghĩ một hồi sau đó thật cẩn thận hồi đáp.

Đối với điểm ấy Khang Tư cũng không có nghiên cứu tỉ mỉ, gật đầu tiếp tục nói:

- Ngươi có nguyện ý trở thành gia thần của ta không? Hãy nhớ kỹ, sau khi trở thành gia thần phải tuân thủ hành vi của võ sĩ thường ngày, chỉ cần lập được công huân sẽ nhận được phong thưởng, ta cũng không vì thân phận của ngươi mà kỳ thị.

Ác ma lập tức thần tình vui mừng, ngọ ngoạy gật đầu nói:

- Ta nguyện ý! Ta nguyện ý! Thần tham kiến chủ công, thần thề sống chết nguyện trung thành với Lôi gia!

- Ừ! Tốt lắm! Ngươi liền lĩnh cấp vị Kỳ trưởng Lôi gia, lĩnh năm mươi thạch bổng lộc hàng năm, lương tháng mười xâu tiền đồng. Tự mình báo tên lên đi.

Khang Tư thực tùy ý nói.

- Dạ! Tạ ơn chủ công.

Ác ma thần tình cung kính nói.

Khang Tư khoát tay:

- Mở trói cho hắn.

Khang Tư vừa nói ra lời này, các gia thần ở đây đều căng thẳng trong lòng, những gia thần thân cận Âu Khắc đang định mở miệng nói cái gì đó, tuy nhiên bị Khang Tư đưa mắt nhìn một cái lập tức dừng lại.

Nội vệ liền cởi bỏ dây xích, các nội vệ bên cạnh đều khẩn trương nhìn ác ma chăm chú, tuy nhiên ác ma kia sau khi khôi phục tự do cũng không có hành động gì, ngược lại trên mặt lộ thần thái cung kính quỳ xuống chờ đợi mệnh lệnh.

Nhìn thấy như vậy, tất cả mọi người thở nhẹ một hơi, không khỏi buông lơi cảnh giác.

Khang Tư đứng dậy nói:

- Được rồi! Sắp xếp cho hắn đi.

Nói xong, chuẩn bị theo bên cạnh Cẩu Nhi kia rời đi.

Một tên nội vệ lập tức tiến đến gần Cẩu Nhi nói:

- Vị đại nhân này! Mời đi theo ta!

Cẩu Nhi vừa gật đầu đáp lại, vừa khom lưng lui qua một bên, xem ra là không dám ngăn cản đường đi Khang Tư, dù sao thấy thế nào đều y hệt như một gia thần khiêm tốn cung kính.

Mọi người vốn còn có chút đề phòng cũng hoàn toàn yên tâm, một vài gia thần hiếu kỳ thậm chí chuẩn bị bái phỏng đồng nghiệp ác ma này một chút, xem thử hắn và những người mình có cái gì bất đồng.

Ngay tại thời điểm Khang Tư đến gần Cẩu Nhi, Cẩu Nhi lại cung kính lui ra phía sau mấy bước, nhưng đột nhiên Cẩu Nhi ngẩng mạnh đầu lên, thần tình dữ tợn, giơ cao móng tay màu lam sắc bén đột nhiên biến thành dài hơn ba tấc, cấp tốc chụp về phía Khang Tư!

Ác ma thè lưỡi liếm mép một hồi rồi gào lên:

- Ha ha ha! Ngươi này ngu ngốc! Không ngờ muốn lão tử nhân vật vĩ đại như thế trở thành gia thần của ngươi? Đi chết đi!

Nội vệ gia thần ở gần bên lập tức sắc mặt đại biến, bàn tay trước tiên liền chụp vào chuôi đao, tuy nhiên lưỡi đao mới rút ra một phần, đột nhiên nghe “bộp” một tiếng, đầu ác ma kia đã rời thân thể, mang theo biểu tình không thể tin được bay lên trời, thân thể mất đầu cũng thực quái dị đột nhiên bổ nhào tới ngừng lại rồi ngã xuống đất.

Mọi người ở chung quanh nhìn xem rất là kinh ngạc, bởi vì bọn họ hoàn toàn không phát hiện ra là người nào bạt đao.

Khang Tư liếc mắt nhìn thi thể không hề có máu tươi chảy ra nói:

- Chuyển thi thể này cùng với thi thể ma chó giao cho bộ phận khám nghiệm tử thi, để cho bọn họ kiểm tra một chút xem có chỗ nào kỳ quái.

Tiếp theo, Khang Tư lại quay sang Tương Văn nở nụ cười nói:

- Tương Văn! Ngươi rút đao thu đao tốc độ lại nhanh thêm một chút đấy.

Lời nói này đã cho biết ai là công thần, khiến mọi người ngây ngốc nhìn Tương Văn vẫn một bộ dáng bình tĩnh thần tình khiêm tốn.

Bọn họ biết Tương Văn lợi hại, nhưng không ngờ lại lợi hại đến trình độ này, không ngờ nhanh đến mức động tác rút đao thu đao đều nhìn không thấy!

Mà càng khiến người ta giật mình chính là: chủ công nhà mình không ngờ có thể nhìn thấy được động tác rút đao của Tương Văn? Chẳng lẽ, trong truyền thuyết chủ công nhà mình vũ lực siêu tuyệt là thật sự?

Khang Tư không hề để ý đến đám gia thần đang khiếp sợ không thôi, xoay người mang theo Tương Văn và nội vệ rời đi.

Theo thời gian trôi qua, các địa phương khác của Lôi gia cũng không có ma vật xuất hiện, toàn bộ lãnh địa Lôi gia, cũng chỉ có thành Khi Sơn có ma vật.

Hơn nữa đúng là kỳ lạ: ma vật dường như lấy thành Khi Sơn làm tổ, ma thú và ác ma của thành Khi Sơn ùn ùn xuất hiện không ngừng, doanh cảnh bị gần như mỗi ngày đều phải giết chết một số ma vật, đồng thời mỗi ngày cũng phải bổ sung nhân thủ.

Trừ tổn thất do đánh giết ma vật tạo thành, mặt khác tổn thất là bởi vì nông binh biến thành ma vật.

Mà làm cho người ta khiếp sợ là dường như ma vật này có thể lây bệnh, hôm nay nhà phía đông ngày mai nhà phía tây, cuối cùng đột nhiên phát hiện, phàm là người thú xuất thân ở thành Khi Sơn trong khu vực nào đó toàn bộ đều biến thành ma vật, thì người thú ở lại khu vực này quá một ngày cũng sẽ biến thành ma vật.

Khi Khang Tư nhận được báo cáo này, người thú xuất thân ở khu vực kia sớm đã chết cả rồi. Được các gia thần đề nghị, Khang Tư cho cách ly khu vực lại, sau đó phái người đi tới kiểm tra tỉ mỉ.

Đám người này trong lòng run sợ, ngay từ đầu căn bản không dám tiến vào, chỉ thả một số gia súc đi vào thí nghiệm, nhưng không biết là có phải năng lượng tà ác tiêu thất, hay là chuyện gì xảy ra, đại bộ phận gia súc đều không có biến dị, chỉ có gia súc ăn lúa thóc là biến dị.

Bọn họ phát hiện mục tiêu lập tức thu gặt một ít lúa thóc chưa chín tới đem về thí nghiệm, sau khi trải qua một phen thí nghiệm, xác định chính là số lúa thóc đó có vấn đề.

Nhưng những người biến dị trước đây hoàn toàn không có khả năng ăn số lúa thóc chưa chín tới này, vậy thì phải giải thích như thế nào?

Nước trong ruộng lúa hoàn toàn không có vấn đề mà.

Bọn họ không thể giải thích được mấy vấn đề này, đành phải dựa theo xét nghiệm của mình bẩm báo lên trên.

Nguồn nước nào vốn bị tà ác năng lượng ô nhiễm, chỉ cần người nào uống nước vào đều sẽ biến dị, chỉ có điều hiện tại năng lượng tà ác tan biến rồi, nhưng thóc lúa hấp thu năng lượng tà ác, vẫn như cũ còn tồn tại năng lượng làm cho sinh vật biến dị, phải tiêu hủy hết những ruộng lúa đó mới được.

Khang Tư nhận được báo cáo cũng không quan tâm lắm, ra một mệnh lệnh liền thiêu hủy hết khu vực ruộng lúa đó.

Hiện tại sự chú ý của hắn tất cả đều tập trung vào một hướng khác.
Chương trước Chương tiếp
Loading...