Cô Độc Chiến Thần 2

Q.3 - Chương 6: Bảo Vật Giấu Nơi Hoang Dã



Tuy nhiên Uy Kiệt rất nhanh vẻ mặt ủ dột đăm chiêu thở dài:

- Ài! Lần này phiền toái lớn, không có dân cư quận Long Chiêm, hơn nữa khiến cho chủ công nghi ngờ bộ tình báo chúng ta, các gia thần cùng quân đội có nội gián. Ngươi nói chủ công có thể sẽ nghi ngờ đến chúng ta không?

Nhìn thấy bộ dạng run sợ không biết làm sao của Uy Kiệt, Áo Kha Nhĩ trong lòng cười thầm, tuy nhiên cũng là vẻ mặt ngạc nhiên:

- Hoài nghi chúng ta? Hoài nghi cái gì? Nội gián? Chúng ta làm ra chuyện phản bội chủ công sao?

- Đương nhiên không có! Chúng ta làm sao lại phản bội chủ công!

Uy Kiệt lập tức vẻ mặt nghiêm túc lắc đầu.

- Đúng vậy, chủ công chẳng những là người ân cũng là chủ công của ngươi, là chủ công của ta, hơn nữa lại là đại ca kết nghĩa của ta.

- Quan hệ của chúng ta cùng chủ công chặt chẽ vô cùng, có thể nói như môi với răng, hoàn toàn là một khối.

- Nếu nói phản bội chủ công khác gì phản bội chính mình, chúng ta sẽ phản bội chính mình sao? Hoàn toàn không có khả năng!

Áo Kha Nhĩ nói liến thoắng như ba hoa chích chòe.

Uy Kiệt rất đồng ý gật đầu, nhưng hắn còn có chút lo lắng nói:

- Nhưng nếu như bị chủ công biết chúng ta cấu kết người ngoài, khẳng định sẽ...

Áo Kha Nhĩ không chờ hắn nói xong lập tức ngắt lời:

- Khẳng định sẽ làm sao? Chủ công làm sao biết tình huống của chúng ta? Tình báo bộ? Ngươi là tổng trưởng, ngươi không báo lên, chủ công làm sao biết được?

- Nhưng mật vệ ở trong tay Tương Văn đại tỷ a!

Uy Kiệt lo lắng nói.

- Ừ! Không biết quan hệ của ngươi cùng Tương Văn tiểu thư như thế nào?

Áo Kha Nhĩ cười cười hỏi.

- Đương nhiên là rất tốt, Tương Văn đại tỷ đặc biệt chiếu cố ta.

Uy Kiệt có chút đắc ý nói.

- Vậy không phải là tốt sao? Tương Văn tiểu thư nếu biết, cùng lắm ra quở mắng ngươi vài câu, cho dù báo tình hình cho chủ công thì dựa theo cái cách bao che khuyết điểm của chủ công cùng lắm là mang chúng ta lên chửi mắng một trận. Dù sao chúng ta không có phản bội chủ công, hắn làm sao lại phạt nặng những thân tín, huynh đệ như chúng ta?

Áo Kha Nhĩ mở hai tay nói.

- Ừ! Ngươi nói đúng, chỉ là chúng ta cho tới giờ...

Uy Kiệt vẫn có chút băn khoăn.

- Ha ha! Kẻ bề trên chỉ để ý người dưới có trung thành và tận tâm với hắn hay không, có ý phản bội hay không, chuyện khác cũng không thèm để ý. Chúng ta dùng quyền lực của chủ công mang đến cho mình lợi ích, lại bị cho là cái gì?

- Chỉ có ngươi trong lòng run sợ, ngươi nhìn Lôi Đặc, Lôi Khải hai người. Người ta đưa bọn họ cái gì họ thu cái đó, nhưng lại tùy tiện nói cho chủ công, chủ công cũng không phải là cười cười cho bọn họ nhận hay sao? Cái gì trách cứ đều không có.

- Chỉ cần chúng ta trung thành và tận tâm với chủ công, không có ý phản bội, chúng ta sợ cái gì? Ngươi không nên nói cho ta là ngươi có ý phản bội a? Ta chính là vì việc lớn không quản thân tình.

Áo Kha Nhĩ trêu ghẹo nói.

Uy Kiệt cũng không thèm để ý câu dọa của Áo Kha Nhĩ ở đàng sau. Hắn tự nhận trừ bỏ Tương Văn đại tỷ, mình chính là người trung tâm nhất của chủ công trong Lôi gia, cho dù chết cũng sẽ không phản bội chủ công. Hắn dám cam đoan, ý niệm phản bội của mình cho dù là trong lúc ngủ mơ cũng sẽ không xuất hiện.

Nghĩ lại cũng đúng, mình chỉ là lợi dụng quyền lực của bộ tình báo kiếm chút ích lợi mà thôi, cũng không phải là ăn một mình, thuộc hạ dưới tay cũng được không ít. Nhưng dân cư quận Long Chiêm không còn, hơn nữa mười hai tiểu đoàn chiến đấu toàn bộ bị diệt, điều này cũng rất khó ăn nói? Uy Kiệt vẫn không muốn đơn giản bỏ qua cho bọn người kia, bọn họ làm việc thật quá đáng.

- Hắc! Một đám dân đen mà thôi, chết sống của bọn họ chúng ta để ý làm gì. Tiểu đoàn chiến đấu này cũng không phải thân tín của chủ công, lại không phải là tinh nhuệ, chết rồi thì thôi, còn sợ không tuyển được người sao?

Áo Kha Nhĩ nói đến đây, nhìn vẻ mặt Uy Kiệt biến đổi, lập tức sửa lời:

- Đương nhiên, ta cũng biết là bọn họ làm quá đáng, bọn họ cũng tỏ vẻ xin lỗi về chuyện này.

- Trừ bỏ những gì trong giao hẹn, còn thêm một nhóm lễ vật xin lỗi đã đưa đến phủ của chúng ta rồi, đợi đến lúc nghỉ ngơi quay về xem, bọn họ nói đảm bảo chúng ta vừa lòng. Hắc hắc! Trong đó còn có mặt hàng nam nhân chúng ta thích nhất.

Uy Kiệt trong mắt hiện lên một tia sáng tham lam, liếm liếm môi:

- Hắc! Hy vọng có mặt hàng tốt như lần trước.

Nói đến đây, Uy Kiệt làm bộ chuyện cũ bỏ qua, giọng điệu bình thản nói:

- À! Nếu bọn họ có lòng thành như vậy, vậy tha thứ cho bọn họ cũng không phải không được, tuy nhiên không có lần sau.

- Đương nhiên, về sau một khoảng thời gian cũng sẽ không có khả năng làm ra chuyện lớn như này nữa.

Áo Kha Nhĩ gật đầu nói.

Nói vài câu chyện phiếm, Uy Kiệt đứng dậy chuẩn bị rời đi, tuy nhiên hắn đột nhiên dừng bước quay đầu hỏi:

- Bọn họ chở đi là cái gì?

Áo Kha Nhĩ nhíu mày suy nghĩ một chút sau đó lắc đầu nói:

- Không rõ lắm, bọn họ làm thật bí mật. Sao vậy? Ngươi tò mò?

- Đương nhiên, ai không biết bọn họ nguyện ý mang ra gần mười vạn binh lính con rối đến đổi cái gì a! Đáng tiếc người ta phái ra theo dõi bị biến mất.

Nói đến đây, Uy Kiệt vẻ mặt ngạo nghễ nói:

- Hừ! Người của ta khẳng định bị bọn họ diệt! Nói cho bọn họ ta rất không thích điểm ấy, nói bọn họ làm sao thì làm.

- Đương nhiên, ta sẽ gửi lời cho bọn họ.

Áo Kha Nhĩ cười cười tiễn Uy Kiệt đi.

Sau khi Uy Kiệt rời khỏi, Áo Kha Nhĩ cùng Liệt Văn nhìn nhau cười, Liệt Văn lắc đầu nói:

- Người này quá đắc ý vênh váo rồi.

- Ha ha, chẳng những thế, nhưng lại là trò giỏi hơn thầy! Ai có thể nghĩ đến từ đầu hắn một ngàn kim tệ trong tay còn giật mình lo sợ, trong khoảng thời gian ngắn liền trở nên tham lam đến dọa người?

- Ha ha! Đây cũng là công lao chủ công dẫn phát lòng tham của hắn a.

Liệt Văn nịnh bợ nói.

- Hừ, phàm là người sẽ có ham muốn, càng đừng nói hắn tuổi còn trẻ tay cầm quyền to, hơi chút dụ dỗ tuyệt đối sẽ bị dính vào. Tuy nhiên lòng trung thành của hắn đối với đại ca trước sau không thay đổi, thật sự là bội phục cách đối đãi người dưới của đại ca.

Áo Kha Nhĩ than thở nói.

Không thể không than thở, nếu kẻ dưới tay của mình bị mua chuộc như vậy đã sớm mang phần một tổ tiên cả gia tộc đều đào đi bán.

- Hắc hắc! Ngài không cần quá mức để ý điều ấy, chỉ cần hắn càng lún sâu, như vậy có một ngày nào đó hắn không thể không phản bội.

Liệt Văn cười cười nói đến đây, đột nhiên có chút tò mò hỏi:

- Chủ công, những tên này chở đi cái gì?

- Úc! Ngươi cũng tò mò?

Áo Kha Nhĩ nói xong lắc đầu thở dài:

- Ài! Đáng tiếc ta cũng không biết, nơi dừng chân của ta cũng không phải ở đây. Ta chỉ là một người giật dây, căn bản không biết bọn họ vận chuyển cái gì, tuy nhiên có thể xác định là có liên quan đến sống chết của bọn họ.

Liệt Văn cung kính cúi đầu, tuy nhiên ánh mắt hắn lại toát ra vẻ nghi ngờ, ai kêu chủ công của hắn có dấu nhiều bí mật, không thể tin được hắn có thật sự biết hay không?

Chương 137: Bảo vật giấu trong núi.

- Chủ công, tổ mười ba phía nam phát hiện chỗ quái lạ!

Một nội vệ bẩm báo với Khang Tư.

Khang Tư cũng không hỏi làm sao, trực tiếp để người dẫn đường đi xem địa phương quái dị này, thật sự không phải Khang Tư lo lắng ánh mắt thủ hạ, mà là Khang Tư muốn đích thân thể nghiệm một chút. Chính mình tự thể nghiệm cảm giác so với người khác nói lại tường tận hơn rất nhiều.

Khang Tư dưới sự đồng hành đám người Tương Văn đi tới trong một thung lũng.

Nhìn thung lũng trụi lủi trước mặt này, Tương Văn nghi hoặc hỏi:

- Nơi này có cái gì đặc biệt? Không chỉ là một nơi không mọc cỏ sao?

- Đại nhân, ngài nhìn kỹ xem, nơi này không phải trời sinh hoang vắng mà là bị người lấy đi thảm thực vật mới biến thành như vậy. Hơn nữa ngoài sơn cốc có dấu vết của một số lớn xe ngựa rời đi, tuy nhiên dấu vết này đi ra ngoài mười dặm là biến mất.

Gia thần dẫn đường cẩn thận giải thích.

- Bị người lấy đi thảm thực vật?

Tương Văn nhìn kỹ, quả đúng như vậy hơn nữa dấu vết mặt đất cho thấy đối phương thật là phi thường cẩn thận, ngay cả gốc cũng đào đi.

Nhìn đến đây, Tương Văn không kìm nổi một trận kinh ngạc. Thung lũng này có khoảng mười héc ta diện tích, thảm thực vật rộng như vậy không ngờ bị người đào hết? Nhưng lại là loại phương pháp thật cẩn thận không làm thương tổn đến thực vật? Không có mấy nghìn người tốn vài ngày làm việc tuyệt đối không thể làm được đến mức này, như thế xem nơi này quả thật là quái dị.

Khang Tư liếc mắt nhìn cỏ dại cùng cây cối có cả rễ mang bùn bị tùy ý ném ở một bên. Xem hố trên mặt đất có thể xác định cây cùng cỏ này nguyên lai sinh trưởng trên khối đất hoang này, tuy nhiên những người đó không cần chúng nó nên mới ném một bên như vậy, hắn nghĩ thế không khỏi nhíu mày, hỏi:

- Những thực vật bị đào đi là cái gì?

Hắn hiện tại có thể xác định, những người độc ác phái ra nhiều binh lính con rối kiềm chế chính mình là vì thảm thực vật bên trong thung lũng này.

Có thể kết luận như vậy rất đơn giản: một là cây cối cùng cỏ dại bị vứt bỏ ở trong này, toàn bộ sơn cốc đều biến thành bùn đất trụi lủi. Hai là nơi này trực thuộc phạm vi thành Long Chiêm, cách thành Long Chiêm khoảng ba mươi km đường đi. Ba là từ độ ướt át của bùn đất rễ cây mà xem cũng chính là khoảng thời gian năm ngày.

Nói cách khác, quân địch xâm lấn quận Long Chiêm đồng thời với lúc thảm thực vật này bắt đầu bị đào móc.

Hiện tại Khang Tư rất ngạc nhiên thảm thực vật bị lấy đi là cái gì, đối phương không ngờ bỏ được tiền vốn như vậy khẳng định sẽ là vật trọng yếu phi thường.

- Chủ công, thuộc hạ không rõ ràng lắm, tuy nhiên vào lúc bọn thuộc hạ ở chỗ này giám sát phát hiện khoảng trăm tên tá điền trốn ở trong núi. Trong đó có hơn mười người là ở thôn gần đây, bọn họ hẳn là biết đây là thực vật gì.

Võ sĩ kia lại nói.

- Tốt lắm, lập tức dẫn bọn họ đến.

Khang Tư gật đầu nói.

Lần này đại quy mô toàn quận điều tra, tương đương với tìm tòi khắp quận Long Chiêm một lần. Từ trên núi cùng với các địa phương bí mật tổng cộng tìm được ba bốn vạn nông phu trốn thoát được tai nạn này.

Tuy nhiên những người này đại đa số là già yếu bệnh tật, hơn nữa phần lớn là phụ nữ và trẻ em, thanh niên trai tráng có thể nói là không có.

Rất nhanh hơn mười lão nhân toàn thân run rẩy bị dẫn tới. Bọn họ đều không ngẩng đầu nhìn Khang Tư, trực tiếp quỳ trên mặt đất dập đầu hô:

- Tiểu dân tham kiến điện hạ!

- Không cần đa lễ như vậy, đều đứng lên mà nói.

Khang Tư bất đắc dĩ khoát tay, tuy nhiên mệnh lệnh của hắn không được hoàn toàn chấp hành, thậm chí muốn làm cho bọn họ ngồi xuống đều không có khả năng.

Bởi vì những gia thần cùng lão nhân này đều phản đối mệnh lệnh của hắn, bọn họ kiên trì quỳ trên mặt đất chờ Khang Tư hỏi. Không có biện pháp, chế độ cấp bậc trên bán đảo Phi Ba rất nghiêm, tá điền nhìn một võ sĩ hoang dã đều phải nhường đường, càng không nói đến Khang Tư người đứng đầu thế lực thống trị.

- Các ngươi là người ở thôn gần đây, vậy có biết thực vật ở trong thung lũng này là những gì không?

Khang Tư hỏi.

- Điện hạ, người trong thôn tiểu nhân bất kể chặt cây cắt cỏ đều hoạt động gần đây cho nên biết bên trong thung lũng có thực vật gì.

Một lão nhân đứng ở đầu hàng cẩn thận ngẩng đầu cung kính trả lời, mà hơn mười người khác đều cúi đầu sát đất không lên tiếng.

- Ừ! Như vậy các ngươi tiến vào xem thực vật bị lấy đi là cái gì.

Khang Tư tuy rằng không quen lão nhân cung kính như thế với mình, nhưng đây là tập tục. Không phải năng lực của hắn có thể thay đổi, cho nên hắn cũng không nói thêm cái gì trực tiếp khoát tay để võ sĩ mang lão nhân này đi vào thung lũng nhận biết.

Câu trả lời rất nhanh liền có, giống như lão nhân kia nói cuộc sống trong thôn bọn họ chính là vây quanh thung lũng này, bên trong một cây cỏ một cây gỗ bọn họ đều phi thường quen thuộc, cho nên đi vào nhìn cái đầu tiên lập tức thất thanh hô:

- Cỏ Ma đều không thấy.

- Cỏ ma? Hình dáng thế nào? Có tác dụng gì?

Khang Tư lập tức hỏi, các gia thần khác cũng đều dựng lỗ tai, bọn họ vạn phần kỳ quái loại cây cỏ này đáng giá những người ác độc mất nhiều công sức để thu hoạch sao?

- Điện hạ, mảnh đất này vốn mọc đầy rẫy cỏ Ma, loại cỏ này lớn bằng ngón tay dài nhất không quá hai ba tấc, bên cạnh có răng cưa toàn bộ đều là một gốc mà lớn lên. Hương vị đắng lại dẻo dai, ăn giống như là tước vỏ cây cho nên động vật không ăn.

- Tuy nhiên tác dụng của cây cỏ này là có thể làm tê thân thể. Cho dù là chân bị đứt, ăn một cây cỏ Ma chẳng những hoàn toàn không thể cảm nhận được đau đớn, thậm chí còn có thể dùng chân gãy để đi.

- Nhưng cỏ Ma này cũng không thể chữa khỏi miệng vết thương, chỉ có thể tiêu trừ cảm giác đau đớn hơn nữa lại rất là đắng toàn bộ miệng đều bị tê dại trong vòng ba bốn mươi ngày ăn cái gì cũng không có hương vị, kể cả uống nước đều không cảm giác được vị của nước.

- Cho nên mọi người thôn tiểu dân chỉ thu thập một hai lá mang trên người dự phòng lúc thương nặng. Bình thường vết thương nhẹ đều không muốn dùng đến loại cỏ này.

Lão nhân nói rất dễ hiểu, bọn Khang Tư nghe cũng hiểu rõ. Khang Tư là người cùng với những con rối này chém giết qua, vừa nghe tình huống sau khi ăn cỏ Ma lập tức hiểu được vì sao có người tốn nhiều công sức đến nơi này lấy cỏ Ma.

- Đáng chết! Cỏ Ma không ngờ lại là tài liệu quan trọng để chế tạo con rối ác ma!

Tương Văn mấy người lập tức xanh hết cả mặt.

Xem dấu bánh xe ngoài sơn cốc chỉ biết bọn họ chứa hơn mười xe ngựa to cỏ Ma! Một cây cỏ Ma không có gia công đã có công hiệu thật lớn như vậy, nếu để bọn họ gia công ai biết một cây cỏ có thể chế tạo bao nhiêu con rối?

Hơn nữa làm cho người ta khiếp sợ nhất đó là những cỏ Ma này ngay cả gốc cũng lấy đi, ai biết cỏ Ma ở địa phương khác có thể gieo trồng hay không? Nếu có thể gieo trồng vậy chẳng phải là có nguồn tài liệu cuồn cuộn không ngừng?

Vào thời điểm những người khác trong đầu còn khiếp sợ những con rối binh lúc nhúc, Khang Tư đã mở miệng hỏi:

- Trên người các ngươi có mang loại cỏ Ma này không?

- Có, có. Trên người trong thôn chúng tôi đều có.

Hơn mười lão nhân lập tức mỗi người lấy ra mấy cái cỏ Ma đều đã héo thành màu vàng, lớn bằng ngón tay, mỏng hơn da trâu một chút hai bên đều là hình răng cưa, hai tay dâng lên.

Nội vệ đều là người cơ trí, lập tức lấy ra một gói to thu thập hết những cỏ Ma này, sau đó đưa tới cho Khang Tư.

Khang Tư một mặt cầm bao cỏ, một mặt hỏi:

- Vùng quanh đây còn có cỏ Ma như vậy không?

Đại đa số lão nhân đều lắc đầu, tuy nhiên một lão nhân suy nghĩ một chút sau đó có chút khiếp đảm lên tiếng:

- Điện hạ, tiểu dân hơn mười năm trước tham gia quân ngũ từng nghe đồng bạn nói thôn của hắn bên kia cũng có cỏ Ma như vậy. Thôn của hắn ở gần thành Tiểu Sơn.

Những người khác vẻ mặt chấn động, thứ lợi hại như vậy không ngờ vẫn còn!

Khang Tư lập tức hỏi:

- Thành Tiểu Sơn ở đâu?

- Tiểu dân không có đi qua cho nên không rõ lắm, tuy nhiên thành Tiểu Sơn hẳn là nằm trong địa giới Long Chiêm chúng ta, bởi vì tiểu dân cùng người bạn kia khi đó đều là binh lính phòng vệ Long Chiêm trước kia.

Lão nhân vội nói.

Ngay khi Khang Tư muốn hỏi thủ hạ của mình, Tương Văn đột nhiên lạnh giọng hỏi:

- Ồ? Chuyện hơn mười năm trước ngươi còn nhớ rõ?

Nghe nói như thế, mọi người không khỏi nhìn chằm chằm lão nhân kia, các võ sĩ tay đều đặt lên chuôi đao.

Không trách bọn họ hoài nghi, chính là hơn mười năm trước đồng bạn làm lính phòng vệ nói qua, hơn nữa cũng chưa đi qua nơi đó, hơn mười năm sau không ngờ còn có thể nhớ rõ như vậy? Đáng nghi!

Lão nhân này đương nhiên nhìn ra mọi người hoài nghi hắn, lập tức quỳ rạp trên mặt đất gào khóc nói:

- A! Tiểu dân là bởi vì người bạn kia quê nhà cũng có cây cỏ Ma đặc biệt như vậy cho nên ở cùng hắn thật tốt, cũng bởi vậy tiểu dân mới có thể nhớ rõ ràng như vậy.

Nghe nói thế, mọi người sửng sốt rất nhiều, không khỏi cảm thấy được chính mình hình như quá nhạy cảm. Nếu gặp được một chiến hữu quê nhà có loại đặc sản giống nhau chỉ sợ cũng sẽ cùng bọn họ sống tốt, quen thuộc tới hơn mười năm sau không quên cũng là bình thường.

- Được rồi, không nói nghi ngờ ngươi, các ngươi nói xem, cỏ Ma này sử dụng thế nào?

Khang Tư lời này khiến cho những người hiểu biết đều cảm thấy tim nhảy mạnh. Người có thể theo bên cạnh Khang Tư không có ai là ngốc, tất cả đều cẩn thận nghe.

Vài lão nhân có vẻ có uy tín lập tức hoa tay múa chân nói:

- Đặt ở trên miệng trực tiếp nhai là được, nếu không dùng nước ngâm ra uống cũng được. Tuy nhiên ngâm nước hiệu quả không rõ ràng, gãy chân đứt tay thương nặng vẫn có cảm giác được đau nhức.

- Lượng dùng bao nhiêu mới thích hợp? Hiệu quả bao lâu thời gian?

Khang Tư tiếp tục hỏi.

- Một cây, không, nửa cây hoặc hơn nửa cây một chút đều rất hiệu quả, bất kể nửa cây hay một cây đều cần một tháng mới khôi phục bình thường.

- Dùng nhiều quá sẽ thế nào?

- Ăn ngoài hai cái sẽ cả người cứng ngắc, hơn nữa nửa năm không thể khôi phục.

- Cỏ tươi cùng khô héo có khác nhau gì không?

- Cũng không có gì khác nhau, chỉ là cỏ tươi đắng hơn.

- Sau khi dùng trừ bỏ tê miệng ngoài ra có vấn đề gì khác không?

- Nếu như không dùng quá liều lượng thì không có vấn đề gì. Tuy nhiên bởi vì thân thể không có cảm giác nếu không chú ý tới miệng vết thương chỉ sợ chảy hết máu cũng không biết.

- Nói cách khác, sau khi ăn cỏ Ma trừ bỏ không có vị cùng cảm giác bị mất là không có vấn đề gì khác? Có thể mất đi ý thức? Hay là hôn mê?

- Sẽ không, trừ khi là ăn quá liều lượng thân thể cứng ngắc tới mức không thể động đậy thì không có vấn đề gì.

- Sau khi ăn cỏ Ma phản ứng thế nào? Hành động có nhanh nhẹn như lúc bình thường không?

- Đương nhiên sẽ không giống bình thường, sau khi ăn cỏ Ma cả người thật sự chậm chạp hơn nữa đầu óc sẽ không linh hoạt. Nếu không phải là có vấn đề lớn như vậy, mọi người thôn chúng tôi đều ăn cỏ Ma đi đánh thú dữ rồi.

- Tổ tiên chúng tôi từng thử qua xem sau khi không có cảm giác đau đớn có thể liều mạng cùng mãnh thú hay không, tuy nhiên kết quả lại là bị mãnh thú dễ dàng ăn tươi.

Lão nhân ngẩng đầu nhếch môi cười nói, ý tứ cười nhạo ý nghĩ của Khang Tư kỳ lạ. Tuy nhiên bọn họ rất nhanh tỉnh ngộ mình đang nói chuyện với ai, sợ tới mức lập tức cúi đầu xuống.

Khang Tư cảm thấy được mình không còn gì để hỏi, khoát tay:

- Được rồi, mỗi người thưởng một ngân tệ, các ngươi có thể trở về.

Nội vệ lập tức lấy tiền đưa tới, tiền bạc lòe lòe lập tức khiến lão nhân từ này đến giờ ngay cả thở mạnh cũng không dám phun ra một hơi, sửng sốt vài giây sau mới cuống quít quỳ xuống cảm tạ Khang Tư ban cho.

Nhìn bóng dáng những lão nhân này, Tương Văn nắm chuôi đao nhỏ giọng hỏi:

- Đại nhân, có muốn... bọn họ hay không...

Võ sĩ bên cạnh cũng một bộ dáng hung ác nhìn chằm chằm những lão nhân này, bọnhọ rõ ràng ý tứ mà Tương Văn không nói ra. Dựa theo bọn họ suy nghĩ, diệt khẩu vẫn tốt hơn, thứ tốt như vậy không thể truyền ra ngoài.

Cỏ Ma kia mặc dù có nhiều vấn đề, nhưng hạng tác dụng tiêu trừ đau khổ này lại có thể khiến cho binh lính trên chiến trường có được chỗ tốt thật nhiều. Bởi vì rất nhiều người bởi vì đau quá hôn mê sau đó mất máu nhiều mà chết.

Thử nghĩ xem, cánh tay bị đứt hoặc bụng bị đâm thủ, người bình thường khẳng định đau mà hôn mê như vậy tương đương với không được cứu. Nhưng có cỏ Ma này hoàn toàn có thể tự băng bó sau đó tiếp tục xung phong liều chết thậm chí có thể bởi vậy mà sống sót.

Khang Tư lắc đầu:

- Không cần, dựa theo phỏng đoán của ta, cỏ Ma như vậy ở trên bán đảo Phi Ba có rất nhiều chỗ có, ngẫm lại quận Long Chiêm hiện tại đã biết có hai nơi. Trong đó thành Tiểu Sơn kia ngay cả người thần bí này đều không biết rõ còn khó tránh được địa phương khác có. Từ đây có thể đoán ra loại cỏ Ma này tuyệt đối không phải thưa thớt.

- Nhưng là bọn họ sẽ không nói ra ngoài sao?

Tương Văn vẫn là muốn một lần xong chuyện.

- Người biết đã sớm biết, người không biết vẫn không biết, không cần hạn chế bằng không ngược lại sẽ hấp dẫn ánh mắt người đời.

- Đồng thời ta cũng tin tưởng trong dân gian loại cỏ Ma này cũng không phải bí mật gì. Ở trong dân gian thiếu thuốc, cỏ Ma này chỉ sợ đã là vật cứu mạng rẻ tiền truyền khắp bốn phương. Cũng chỉ có chúng ta ăn trên ngồi chốc không thiếu thuốc mới không rõ lắm mà thôi.

- Có thể nói trước kia, ánh mắt của chúng ta đều chỉ biết nhìn vào những thành trì ở gần, ở nơi hoang dã rốt cuộc còn bao nhiêu bảo vật chúng ta tuyệt đối không rõ ràng lắm.

Khang Tư cảm thán nói.

Tương Văn bọn người không nói gì, đúng vậy, những người giai cấp thống trị trừ bỏ chú ý dân cư phía dưới cùng thạch cao ra, ai để ý đến những thực vật sinh trưởng nơi hoang dã có tác dụng gì?

Kỳ thật đây cũng cùng hoàn cảnh, chế độ trên bán đảo Phi Ba có liên quan.

Về môi trường thì trừ bỏ thành trì cùng những mảnh đất phóng xạ ra những địa phương khác gần như cùng rừng nguyên thủy cũng chưa khai phá chút nào. Thú dữ độc vật khắp nơi, người sống ở ngoài thành không tụ tập lại không thể sống sót.

Bởi vì mọi người chỉ có ở cùng một chỗ mới có thể sống sót cho nên liền có một ít thành trì sơn trại, mà quyền thế cùng của cải đều tập trung ở những nơi này.

Ánh mắt người đời không thể tránh khỏi tập trung ở những thành trì này, các quý tộc quyền thế tranh đoạt cũng là những thành trì này, chỉ xuất hiện công thành quan trọng nhất, những vùng bên canh tự động rơi vào trong tay.

Dưới tình huống như vậy, ai lại để ý đến vùng hoang vu hẻo lánh này đây? Cho nên trong núi rừng có dấu bảo vật, trừ bỏ những tiểu dân dựa vào chúng sống sót ở bên ngoài, người ở giai cấp trên tuyệt đối không biết.

- Thành Tiểu Sơn ở nơi nào?

Khang Tư đột nhiên hỏi.

- Chủ công, thành Tiểu Sơn nguyên lai là một tòa thành nhỏ, ở trong quận Long Chiêm cũng không lớn, hiện tại đã nhập vào huyện thành Nham Thôn thuộc loại hương trấn cấp một. Khoảng cách nơi này hơn một trăm km.

Nhìn Tương Văn không nói chuyện, một nội về vội lên tiếng. Khang Tư cảm thấy không ngờ, mình chỉ là tùy ý nói không ngờ bên cạnh mình lại có người biết đến.

Hiện tại trải qua chế độ quận phủ huyền ba cấp, số lượng thành trì trong ranh giới Lôi gia giảm xuống rất nhiều. Nếu là trước kia không nói những lãnh địa mới xuất hiện, chỉ cần những thành nhỏ trong địa giới thành Thanh Nguyệt đều có trăm cái, không có mấy người có thể nhớ kỹ tên nhiều thành nhỏ như vậy.

Tương Văn nhìn tên nội vệ này một cái, nội vệ bên cạnh đương nhiên biết là ý gì, lập tức ghé vào nhỏ giọng giới thiệu.

Tương Văn nghe được lại tiến sát bên tai Khang Tư nhỏ giọng nói:

- Hắn tên Sâm Điền, là nội vệ chọn lựa giai đoạn sau, tuy nhiên là người thông minh xuất sắc, cho nên đề bạt lên làm nội vệ bên người.

Nội vệ đều là người thân phận trong sạch, điểm ấy không cần giới thiệu.

Xem ra mình không cần trở về tra tìm tư liệu, Khang Tư nở nụ cười hỏi:

- Ngươi đi qua?

- Thần không có, tuy nhiên thần xem qua tư liệu, đại khái phương hướng có thể xác định.

Sâm Điền cung kính nói, giờ phút này trái tim hắn đập thình thình. Xem ra làm nhiều chuẩn bị thật là tốt, không phải sao, lập tức trước mặt chủ công rạng rỡ mặt mày, các huynh đệ muốn đố kỵ cũng không được, ai khiến cho ta thường hay bỏ thời gian để quen thuộc tư liệu Lôi gia a.

- Ừ! Tốt lắm, Tương Văn ngươi cùng Sâm Điền mang một ngàn người tiến đến thành Tiểu Sơn tìm kiếm cỏ Ma.

Khang Tư vừa nói vừa đưa cho Tương Văn một cây cỏ Ma khô héo.

Khang Tư lời này nói tùy ý nhưng người ở dưới lại sốc, tên Sâm Điền cắn răng áp chế hưng phấn của mình.” Trời ạ, Chủ công không ngờ xếp tên của ta ngay sau tên của tổng trưởng Tương Văn, đây là loại vinh quan thế nào a! Cơ hội thăng quan tiến chức của mình như diều gặp gió tới rồi!”

Nếu không phải băn khoăn không được lên tiếng trước Tương Văn, hắn đã sớm hô to tuân mệnh rồi.

Tương Văn chần chờ một chút, nàng tuy rằng không muốn rời Khang Tư nhưng nàng cũng rõ ràng cỏ Ma trọng yếu tới múc nào. Hiện tại bên cạnh đại nhân không có thân tín nào, tại tình hình có nội gián phái những người khác thật là không đáng tin. Nghĩ như vậy, Tương Văn cầm cỏ Ma hỏi:

- Đại nhân, sau khi tìm được cỏ Ma xử lý thế nào?

Khang Tư mở to mồm, sửng sốt, hắn cũng không biết xử lý thế nào mới tốt. Toàn bộ lấy hết? Không thể cam đoan địa phương khác có thể trồng trọt.

Trông coi? Tuyệt đối sẽ làm người chú ý, thậm chí sẽ đưa tới binh lính con rối tấn công.

Bỏ mặc không quản? Vật quan trọng như vậy làm sao có thể yên tâm để ở đó?

Khang Tư suy nghĩ một chút sau chỉ có thể nói:

- Đào một nửa đưa về đây, sau đó trông coi chỗ còn lại, nhân số có thể từ địa phương đó điều ra. Nếu có binh lính con rối tấn công, đốt hết không lấy!

Không có biện pháp, chỉ có làm vậy mới thỏa đáng nhất.

Tương Văn gật gật đầu nhận lệnh, sau đó nhanh chóng chọn đủ người, kêu Sâm Điền đang hưng phấn dẫn đường, ầm ầm rời khỏi đại quân.

Sau khi Tương Văn rời đi, Khang Tư một mực yên lặng giục ngựa đi về phía trước, thẳng đến lúc trở lại nơi dừng chân phái ra người cảnh giới. Lúc bên cạnh không có ai, hắn mới lấy từ trong túi ra mười cái cỏ Ma sau đó đột nhiên hô:

- Mật vệ thường trực.

Một mật vệ che mặt lập tức quỳ trước mặt Khang Tư:

- Có thuộc hạ.

Khang Tư đưa mười cái cỏ Ma kia cho hắn:

- Phái người ra tất cả các cửa ải, lưu ý thật kỹ loại cỏ Ma này có ai đưa qua biên giới hay không. Phái ra những mật vệ không có việc đi tới những thôn xóm địa giới Lôi gia tìm hiểu nơi sinh ra cỏ Ma. Hơn nữa hỏi qua có gặp các loại thực vật tác dụng kỳ dị hay không?

Nhiệm vụ trước thật sự đơn giản, chỉ phải chú ý kiểm tra hàng hóa ra vào trạm kiểm soát là được. Nhưng nhiệm vụ sau lại phi thường rườm rà cùng phiền toái. Nghĩ lại địa giới Lôi gia có bao nhiêu thôn xóm thì biết.

Mật vệ này căn bản không chần chờ, lập tức nhận lệnh cầm lấy cỏ Ma rồi biến mất.

“Ờ, cỏ Ma này chắc là tài liệu chủ yếu để chế tạo con rối cùng ác ma, tuy nhiên chắc là còn thiếu rất nhiều tài liệu, hẳn là còn có dược vật bị lạc thần trí, cầm máu, rất nhanh khởi động cơ thể, bằng không tên mật vệ thích khách kia có khả năng gãy chân sống lại.”

“Ài! Loại cỏ thuốc này đúng là thần kỳ, không ngờ ngay cả tác dụng như vậy đều có. Mà những kẻ ác độc này cũng rất có trí tuệ không ngờ có thể dùng cỏ thuốc như vậy chế tạo ra dược vật quỷ dịc, người bình thường chỉ cần trúng chiêu sẽ biến thành ác ma. Nếu bọn họ dùng năng lực này vào y học thì thật tốt biết bao.” Khang Tư yên lặng suy nghĩ.

Uy Kiệt mang theo mệnh lệnh đang ở khắp lãnh địa Lôi gia tìm kiếm tung tích con rối binh lính sau khi biết được Khang Tư phát hiện nơi kỳ dị, trong lòng hắn chấn động lập tức chạy tới thung lũng trụi lủi kia.

Tình báo bộ trong tay Uy Kiệt cũng còn được việc, rất nhanh liền biết được tình báo chi tiết. Dù sao Khang Tư không có hạ lệnh cấm khẩu, tùy tiện hỏi là có thể biết.

- Cỏ Ma? Ăn là có thể làm cho người ta mất đi cảm giác? Mẹ nó, nguyên lai là vật như vậy. Đáng chết, như thế nào không cho ta biết sớm một chút, nếu ta biết trước tiên vậy có thể mang tới bán được giá thật cao rồi.

Uy Kiệt rất buồn phiền vỗ vỗ đầu.

- Đại nhân, có cần chúng ta phái người đi tìm tòi không? Nói không chừng nơi khác còn có loại cỏ Ma này.

Một võ sĩ nhắc nhở Uy Kiệt.

- Quên đi, thứ này cũng chỉ có thể bán cho người chuyên môn mới có tác dụng. Hiện tại nếu người ta mang cả bùn đi phỏng chừng sẽ không cần nữa, không cần lãng phí sức người sức của.

Uy Kiệt lắc đầu.

- Đúng rồi, Ni Nhĩ trị an đưa phần thuế hoa hồng tới chưa?

Uy Kiệt đột nhiên hỏi.

- Dạ! Đã đưa tới, thuộc hạ cũng dựa theo tỉ lệ phân phối rồi.

Võ sĩ kia cung kính nói.

- Ừ! Số lượng có thêm không?

Uy Kiệt lại hỏi.

- Bởi vì đế quốc cùng liệt văn đều mở cửa thị trường, cho nên chúng ta buôn lậu mất đi lợi nhuận. Trong khoảng thời gian này đều không có thương thuyền vào cảng. Hơn nữa cùng với các thế lực gần đây đều là một ít buôn bán nhỏ, lợi nhuận ít, cho nên lần này phần hoa hòng ít hơn một nửa so với ngày trước.

Võ sĩ kia vội ôm nghèo kể khổ.

- Mẹ nó, thiếu hơn một nửa! Chúng ta đây ăn cái gì? Uống gió Tây bắc à! Các ngươi nghĩ biện pháp cho ta, xem làm cách nào tăng lợi nhuận!

Uy Kiệt quát

Võ sĩ bên cạnh hắn lập tức trầm tư suy nghĩ, đây chính là chuyện liên quan đến lợi ích toàn bộ tình báo. Như thế nào cũng phải tìm được biện pháp, tuy rằng hiện tại trừ bỏ lương ra được thu nhập thêm cũng là rất nhiều, đáng tiếc tiêu cũng nhiều, thu thập lại ít đi, rất khó qua ngày. Uy Kiệt nhíu mày nhìn mấy tên thủ hạ, trong lòng không kìm nổi trầm tư, chính mình khi nào bắt đầu trở nên thích hưởng thụ? Hình như bắt đầu từ lần Nhị đệ của chủ công lôi kéo làm quen, chiêu đãi mình trên quán rượu?

Lúc trước hắn nói hắn có một người thân thích di cư đến bán đảo Phi Ba chiếm đất bị quan trị an địa phương bắt, hắn không có tiện ra mặt cần chính mình ra mặt hỗ trợ một chút.

Lúc ấy cảm thấy được hắn là nhị đệ của chủ công, hơn nữa tá điền này đều là 碟之人, dù sao đất của bọn họ đều là thuộc về chủ công, cho ai cũng giống nhau cho nên cũng không cảm thấy có chuyện gì liền đáp ứng.

Không biết là xem thân phận mình là thân tín của chủ công hay là mình là Tổng trưởng tình báo, chỉ nói một câu quan trị an lập tức thả người, nhưng lại gán tội một nhà tá điền kia phạm tội xúc phạm võ sĩ giam lại.

Tuy rằng sau đó biết được thân thích kia của Áo Kha Nhĩ cũng chỉ là người cùng quê. Hơn nữa căn bản không có thân phận võ sĩ, lại cũng chỉ là người thuê đất của chủ công thân phận giống như tá điền kia. Việc này tương đương với ỷ thế hiếp người, tuy nhiên mình cũng không cảm thấy có gì đặc biệt liền không để ý.

Không nghĩ tới chỉ một chuyện nhỏ như vậy Áo Kha Nhĩ liền đưa cho mình một nghìn kim tệ cảm ơn.

Từ trước đến chưa từng nhận được khoản tiền lớn như vậy mình thật hoảng sợ, đất phong của mình một năm cũng chỉ nhiều như vậy.

Mình vốn muốn chối từ tuy nhiên Áo Kha Nhĩ lơ đễnh tỏ vẻ này không là gì cả, một trận chiến đấu là được, chỉ riêng chiến lợi phẩm cũng gấp trăm lần khoản tiền này, hắn thật sự rất có tiền đây.

Mình nghĩ nghĩ lại cũng đúng, Áo Kha Nhĩ thân là quan cầm quân, hơn nữa trước kia là người có quyền không nhỏ, bản thân cũng nhiều tiền, căn bản không cần khách khí với hắn.

Sau đó Áo Kha Nhĩ thường mở tiệc chiêu đãi mình, thường xuyên qua lại liền quen thuộc.

Trải qua đi lại mình phát hiện Áo Kha Nhĩ cũng là người rất tốt, lúc trước tại sao mình lại đề phòng hắn?

Ừ! Chắc là lúc ấy chủ công căn cơ không ổn định, sợ hắn có không ít binh riêng, hơn nữa cùng cấp với chủ công, sợ hắn đổi khách thành chủ, cho nên mới có ý kiến với hắn.

Mà hiện tại chủ công căn cơ ổn định, hắn không những là nhị đệ chủ công đồng thời cũng là hạ thần, căn bản không thể chuyển khách thành chủ cho nên mình cũng yên lòng. Tâm lý rộng rãi không cần phải chằm chằm nhìn hắn mới phát hiện hắn cũng rất được.

Dưới sự chiêu đãi của Áo Kha Nhĩ mình cũng hiểu biết được rất nhiều hưởng thụ mình căn bản không tưởng tượng được. Ăn, mặc, ở, chơi... hoàn toàn không giống trước kia mình tưởng tượng, sự tưởng tượng của mình cùng với chân thật hưởng thụ thật sự là một người nông thôn, một thành thị hoa lệ căn bản không thể so sánh.

Trừ bỏ những điều này, Áo Kha Nhĩ vẫn thật sự là một người bạn chí cốt.

Người khác tuyệt đối sẽ không nói, hắn lại nhắc nhở mình, chính mình là tâm phúc của chủ công có thể khinh thường các gia thần khác là bởi vì mình nắm trong tay bộ tình báo. Nếu mất đi bộ tình báo mình bình thường cũng chỉ là một gia thần nhỏ mà thôi. Vũ lực không lợi hại, cũng không biết cầm binh chiến đấu, lại càng không biết thống trị, buôn bán lại càng không cần phải nói.

Nghe đến mấy điều này, mình cũng bắt đầu ý thức được tăng cường khống chế của bộ tình báo, hơn nữa bắt đầu cho thủ hạ của mình một chút ơn huệ nhỏ. Hắc! Thật sự là tốt, những thủ đoạn nhỏ này vừa dùng cảm giác tình báo bộ thật sự là thuận buồm xuôi gió.

Tuy nhiên bị Áo Kha Nhĩ chiêu đãi nhiều mình cũng hiểu được có chút ngượng ngùng, đáng tiếc mình không có tiền để chiêu đãi hắn. Dưới sự nhắc nhở của Áo Kha Nhĩ mình mới phát hiện nắm trong tay một chậu châu báu mà không biết sử dụng.

Những gia thần có được lãnh địa không thiếu người ngầm chiếm đất xung quanh, thậm chí ngầm khai thác quặng cũng không ít. Mà những gia thần có quyền lực càng không cần nói, không có một người không lén lút chiếm lợi lộc.

Cầm nắm chứng cứ, tìm tới cửa, những gia thần lớn khống chế các loại quyền lực mặt đều biến, được mình giấu diếm mới tỉnh lại tất cả đều cười phân chia một phần lợi chiếm được cho mình.

Hắc hắc! Kỳ thật những bọn này đều là tự dọa, mình trước kia cũng không phải không có báo những tin này cho chủ công, tuy nhiên chủ công lại không thèm để ý. Bọn họ nếu biết rõ những điều ấy khẳng định sẽ không có gì cho mình, chỉ là ai khiến bọn họ không nắm được tính cách chủ công.

Hắc! Có tiền cảm giác giọng nói của mình đều lớn, tranh trả tiền cũng thật thích, tiêu tiền lớn càng có cảm giác tự nhiên. Chính là tiêu nhiều về sau sẽ quen, càng nhiều tiền càng thấy ít, giống như trước một ngàn kim tệ đủ chi tiêu một năm, nhưng hiện tại một vạn kim tệ đều cảm thấy được không đủ dùng.

Xem ra không nghĩ cách là không được.

Nghĩ tới đây, Uy Kiệt tỉnh táo lại, nhíu mày nói:

- Được rồi, nghĩ ra biện pháp nào chưa? Nhiều huynh đệ còn đang nghèo rót kìa.

- Đại nhân, thuộc hạ có đề nghị, Lôi gia chúng ta trang bị không phải tốt hơn so với bên ngoài sao? Chúng ta có thể buôn lậu vũ khí. Đó là những thứ giá gấp mười mới có được.

Một võ sĩ đề nghị.

Những võ sĩ ở đây lập tức hai mắt sáng lên gật đầu không thôi. Bọn họ phi thường rõ ràng giá cả vũ khí Lôi gia bên ngoài là thế nào. Không có biện pháp, ai kêu thợ rèn Lôi gia tay nghe tốt đây.

Uy Kiệt theo bản năng lắc đầu:

- Không được, đây không phải là cấu kết quân địch sao? Không được!

- Đại nhân, chúng ta bán cho thế lực ở xa, đây cũng không phải là cấu kết quân địch. Xa thân gần đánh, chủ công cũng làm như vậy, chúng ta chiếm ít lộc không có quan hệ.

Võ sĩ kia vội nói.

Uy Kiệt suy nghĩ một chút sau gật đầu nói:

- Ừ! Nghĩ nghĩ xem, chỉ là chúng ta làm thế nào có vũ khí, hơn nữa làm cách nào đưa đi?

- Hắc hắc! Đại nhân, quản lý sản xuất vũ khí không phải là con cháu của ngài sao? Ưu đãi một chút cho hắn, báo láo một ít sản lượng, đó là muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Về phần vận chuyển? Chúng ta khống chế thương đội tùy tiện chọn một đội là được. Bọn họ ước gì có quan hệ chặt chẽ với chúng ta.

Võ sĩ kia cười gian nói.

- Ha ha! Đúng vậy, chủ ý này của ngươi rất tốt không hổ là người Áo Kha Nhĩ giới thiệu tới. Chúng ta liền làm như vậy, chờ chuyện lần này qua đi lập tức tiến hành.

Uy Kiệt hưng phấn nói.

- Dạ! Đại nhân anh minh!

Võ sĩ ở đây đều hưng phấn nói, tin tưởng không bao lâu tiền lãi của mình đều có thể tăng thêm rất nhiều.
Chương trước Chương tiếp
Loading...