Cô Độc Chiến Thần 2
Q.3 - Chương 8: Mở Màn Vượt Biển
Đám người Liễu Thanh Dương toàn thân chấn động, vị Tổng trưởng hải quân này không ngờ lại nguyện ý thoái vị đối đãi! Thành ý lại lớn đến mức này!Liễu Thanh Dương càng thần tình phức tạp nhìn Áo Khắc Đức. Hắn từ vẻ mặt Áo Khắc Đức nhìn ra, hắn là thành tâm thực lòng hết sức mong muốn mình tiếp lấy chức vị của hắn, vốn cho rằng đối phương sẽ mở một cái mức giá khá lắm là Đề đốc hoặc là phó thống soái, không nghĩ tới lại là vị trí thống soái hải quân của người trước mắt này!- Xin lỗi, thứ ta không cách nào thuần phục người ngoại quốc.Trong lòng Liễu Thanh Dương thở dài, nói như thế.Kỳ thật hắn cũng không quan tâm những thứ này, nhưng ngẫm lại trên bán đảo Phi Ba thế lực nhiều như kiến, dù suy đoán lãnh địa Lôi gia khá lắm là phạm vi một quận bên Đế quốc, có thể kéo dài về sau bao lâu?Đừng xem Lôi gia này tự mình có được chiến hạm to lớn như thế là giỏi lắm, chỉ cần có tiền, loại chiến hạm cải tạo từ thuyền buôn này là muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.Cho nên tuy rằng mình không lăn lộn nổi nữa, nhưng cũng sẽ không đi đầu nhập vào một thế lực nhỏ yếu ở cái nơi hẻo lánh như vậy.Áo Khắc Đức cũng không như trong tưởng tượng của mọi người lộ vẻ nổi giận, ngược lại tươi cười nói:- Ha ha, chủ công nhà ta cũng không phải người ngoại quốc mà, nói lại chủ công nhà ta cùng ngài còn là đồng liêu đấy.- Ngài nghe qua Thượng tá Khang Tư tỉnh Hải Tân chứ? Hắn chính là chủ công nhà ta, mà ta xuất thân vốn là thân binh của chủ công.- Hành tỉnh Hải Tân? Thượng tá Khang Tư?Liễu Thanh Dương cau mày lắc đầu:- Xin lỗi, hệ thống lục quân ta cũng không quen thuộc mấy.Áo Khắc Đức sửng sốt, rất nhanh tỉnh ngộ lại, cũng phải, binh sĩ quân Đế quốc còn không thể nói ra tên Thiếu tướng, càng không phải nói một người ngoài hệ thống nhận biết Thượng tá như chủ công mình.Hơn nữa cái chức Thượng tá của chủ công còn là Sư đoàn trưởng tỉnh Hải Tân tự thân bổ nhiệm, xem chừng cũng không có khả năng báo lên Đế đô lập hồ sơ. Nhưng mà thiếu hồ sơ cũng không sao cả, dù sao hồ sơ quân nhân ở Đế đô cũng đều bị hủy hết rồi, ai biết cái Thượng tá này đáng giá hay không.- Ngài Tổng trưởng hải quân Lôi gia, chủ công của nhà ngài, nga, cũng là Thượng tá Khang Tư kia phải không? Là sĩ quan Thượng tá tỉnh Hải Tân, vì sao lại tới bán đảo Phi Ba chỉ huy Lôi gia? Có thể sáng tạo gia nghiệp lớn như thế, chỉ sợ không phải một hai năm có thể thành lập được?Vẫn là phó quan của Liễu Thanh Dương nói, hơi chút thông minh liền biết, hắn nói bóng gió Khang Tư ở trước khi Đế quốc còn không hỗn loạn liền đi ra ngoại quốc phát triển thế lực, là một người bụng dạ khó lường.Hơn nữa ngữ khí người này còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "Thượng tá", ám chỉ Đề đốc bọn họ là Thiếu tướng, so với Khang Tư còn muốn cao cấp hơn.Áo Khắc Đức vẫn cười ha ha như trước giảng giải lại một chút quá trình Khang Tư thành lập thế lực, chỉ là nguyên nhân phải rời đi, đổi thành bởi là do Sư đoàn trưởng Khải Nhĩ Đặc tỉnh Hải Tuyền tập kích, rơi vào đường cùng mới phải đến bán đảo Phi Ba thành lập thế lực, hơn nữa cũng không có nói chuyện xảy ra khi nào.Nếu không nói thời gian, cũng không tính là gạt người.Cuối cùng Áo Khắc Đức mang theo bộ dáng tươi cười quái dị nói:- Mượn dùng lời ngài Thiếu tướng vừa nói, kẻ thắng là vua kẻ thua là giặc, ở thời đại này, chỉ cần nắm tay đủ lớn đủ cứng, vậy còn cần phải nói cái gì chứ, các người nói sao?Liễu Thanh Dương đương nhiên biết đây là uy hiếp, nhìn sang mấy đại chiến hạm xa xa, nhìn lại thần tình thủ hạ của mình, Liễu Thanh Dương thở một hơi:- Ta nguyện vì đại nhân Khang Tư phục vụ.- Ha ha, thật tốt quá, sau này chúng ta chính là hạ thần đồng điện rồi!Áo Khắc Đức vui mừng nói.Tuy rằng loại lời nói lạm phép vượt quy này ngang cấp với phản nghịch, khiến Liễu Thanh Dương cũng cảm thấy không thoải mái lắm, nhưng hắn cũng biết mỗi một sơn trại trên bán đảo Phi Ba đều xưng là điện hạ, cũng coi như không nghe thấy.- Đề đốc!Tên phó quan cùng mấy sĩ quan khác đều không nhịn được kinh hô.Bọn họ không ngờ rằng đại nhân của mình chấp nhận đầu nhập vào một Thượng tá nho nhỏ sau khi thất bại trong cuộc chiến quân phiệt, chỉ có thể trốn ở nơi hoang dã bán đảo Phi Ba này sống qua ngày!- Không cần nhiều lời, các ngươi cũng không cần miễn cưỡng bản thân, nếu muốn đi ta sẽ cầu tình cho các ngươi rời khỏi đây.Liễu Thanh Dương khoát tay nói.Các sĩ quan nghe vậy, thần sắc phẫn nộ tiêu biến, thay bằng vẻ mặt mê man. Đi? Rời khỏi hải quân mình còn có thể làm gì? Đi đầu nhập các hạm đội khác? Không cần nghĩ, tuyệt đối sẽ không được tiếp nhận.Làm một nông dân? Đế quốc một mảnh hỗn loạn, bình dân bách tính qua ngày thật khó khăn mà.Áo Khắc Đức liếc mắt đã nhìn ra những sĩ quan này tâm thần bất định, có chút lo lắng vì tiền đồ mê man của mình, không khỏi rèn sắc lúc còn nóng:- Các vị tinh anh hải quân, dù là các ngươi không muốn tiếp tục ở trên biển chịu khổ, cũng không sao cả, dù sao đều đi địa giới Lôi gia nhìn xem, đến lúc đó tin rằng cách nhìn của các vị đối với năng lực của Lôi gia sẽ có sự đổi mới. Những người này đều là sĩ quan nền tảng hải quân lão thành, Lôi gia không thiếu thủy thủ tinh nhuệ, lại thiếu những sĩ quan cơ sở này, làm sao có thể thả bọn họ đi đây?Bọn người kia khinh thường Lôi gia, xem ra là không biết bán đảo Phi Ba giàu có tới mức nào! Nếu để cho bọn họ biết, khẳng định đánh chết cũng sẽ không đi!Các sĩ quan suy nghĩ một chút, nghĩ thấy mình không có chỗ nào đi, vẫn nên theo lão thủ trưởng cho rồi. Về phần các thủy thủ khác, tuyệt đại đa số đều là người cô độc, chỉ cần có ăn uống có tiền cầm là được.Thấy đối phương đã sửa đổi địa vị, Áo Khắc Đức lập tức thay đổi xưng hô:- Liễu đại ca, không biết gia quyến của ngươi cùng các thuộc hạ ở chỗ nào?- Hiện giờ Đế quốc hỗn loạn như thế, vẫn nên đem bọn họ nhận tới bán đảo Phi Ba dàn xếp thì tương đối an toàn, chỉ cần chúng ta đã khống chế được hải vực, căn bản sẽ không có ai có thể trên đại lục uy hiếp đến Lôi gia.Liễu Thanh Dương cùng các sĩ quan nghe được câu đầu trong lòng đều run lên, người này thật là ác mà, lập tức liền đánh chủ ý tới người nhà của mình, người nhà nắm trong tay bọn họ, bản thân mình còn không muốn bán mạng cũng không được.Chờ khi nghe đến mặt sau, trong lòng mọi người cũng chuyển động, đúng vậy, hiện giờ Đế quốc một mảnh hỗn loạn, tùy thời tùy chỗ đều có chiến tranh, căn bản không có chỗ an bình, nên tìm một chỗ an trí người nhà mới phải. Chỉ là bán đảo Phi Ba này so với Đế quốc còn hỗn loạn hơn, trên đó có thể an cư sao?Liễu Thanh Dương dù đối với bản thân không thèm để ý, nhưng đối với an toàn của người nhà vẫn rất để tâm, chỉ là lo lắng đến tình trạng bán đảo Phi Ba các thế lực nhiều như kiến này, hắn vẫn quyết định nên đi trước xem thế lực Lôi gia cường đại thế nào rồi tính.- Ừm, người nhà của chúng ta đều an trí ở trong căn cứ bí mật của hạm đội, coi như không lo cơm áo, hơn nữa cũng coi như an toàn, còn chờ chúng ta bái kiến đại nhân Khang Tư rồi mới quyết định.Các sĩ quan đều gật đầu hô phải, hiển nhiên cũng có cùng ý niệm với Liễu Thanh Dương.Lời không nói trực tiếp, nhưng Áo Khắc Đức cũng nghe rõ hàm ý bên trong, Áo Khắc Đức đối với chuyện này cũng không có ý kiến gì, dù sao mặc kệ mình thổi phồng ba hoa chích chòe thế nào, không để những người này tận mắt nhìn thấy, tự thân thể nghiệm sẽ không tin tưởng, vì vậy Áo Khắc Đức chỉ còn cách lập tức khởi hành trở về thành Thanh Nguyệt.Về phần có cần thông báo cho doanh địa Hạm đội số ba hay không? Tạm thời không cần để ý tới, dù sao mỗi lần Hạm đội số ba đều sẽ ra ngoài lòng vòng khoảng hai mươi ngày, chỉ cần không phải qua hai ba tháng mới trở lại, sẽ không có chuyện gì xảy ra.Bán đảo Phi Ba địa giới Lôi gia, biên giới quận Long Chiêm, khu trú quân doanh chiến binh số năm.Áo Kha Nhĩ ngưng trọng nhìn tình báo trong tay, qua một hồi lâu sau, mới đưa tình báo sang Liệt Văn đang chờ lâu một bên.Tuy rằng Liệt Văn nhìn ra Áo Kha Nhĩ không tốt, nhưng vẫn còn nói hơi chuyển đề một chút:- Chủ công, lần này chúng ta có được tình báo chi tiết, tin rằng lúc đại điện phát binh, doanh số năm chúng ta tuyệt đối có thể chiếm công đầu lớn nhất, chúng ta...Lúc này hắn mới nhìn đến nội dung tình báo, đầu tiên là ách một tiếng, sau đó kinh hô:- Cái gì! Mấy địa phương kia toàn bộ biến thành quỷ vực?- Từ trên có thành chủ giám sát, dưới tới thôn dân làng nhỏ đều không phải con rối thì là ác ma? Tráng đinh ba thế lực này cộng lại ít nhất cũng bốn năm mươi vạn! Bọn họ bạo tay xuất ra như vậy muốn làm gì?- Hả? Xuất hiện hơn vạn cương thi thân thể hư thối? Còn có quỷ hút máu động tác nhanh nhẹn, chuyên môn hút máu người? Hơn nữa những ác ma này còn phân thành hai trận doanh chém giết lẫn nhau? Bên ít hơn cứ tìm bên đông đánh đến chết? Chủ công, cuối cùng là xảy ra chuyện gì?Trong mắt Liệt Văn tràn đầy khiếp sợ cùng nghi hoặc, hắn mò không hiểu những thế lực thần bí từng có hợp tác, sao lại đột nhiên đem tất cả dân chúng trong khu mình đều biến thành con rối và ác ma vậy chứ?Càng không rõ được, chính là sao lại có cương thi cùng quỷ hút máu xuất hiện, đồng thời chiến đấu lẫn nhau?Áo Kha Nhĩ thở dài vỗ vỗ trán:- Nhìn cũng biết được, bởi vì đối phương xâm lấn, hiện tại thế lực thần bí trong địa giới Lôi gia, bắt đầu trả thù thế lực thần bí xâm lấn địa giới Lôi gia kia.- Ngay từ đầu, ta còn tưởng rằng thế lực thần bí ở địa giới Lôi gia thiếu năng lực mới ẩn nấp không ra, không ngờ tới người ta cường hãn như vậy, một vạn ác ma là có thể áp chế đánh với hơn mười vạn ác ma của người ta, cảm giác như là chọn sai đối tượng rồi vậy. - Chủ công, đây cũng là chuyện không còn cách nào, chính hắn không biểu hiện năng lực, ai biết hắn lợi hại bao nhiêu, dù sao chúng ta cũng không giao lưu nhiều với bọn họ, cho nên không cần lo lắng thế lực thần bí địa giới Lôi gia sẽ giận chó đánh mèo chúng ta.- Hơn nữa tình báo thể hiện, song phương đều tùy ý để ác ma chém giết, cũng không tự mình chỉ huy, có thể thấy được đối phương cũng rõ ràng thế lực thần bí địa giới Lôi gia muốn trả thù, hiện giờ không bằng thoái nhượng để cho bọn họ xả giận, hẳn sẽ không khơi mào đại chiến.Liệt Văn thoải mái nói.- Ài, chọc dính vào mấy cái thứ thần tiên ma quái gì đó thật phiền phức, ban đầu ta cũng chỉ là muốn tạo ra vài chi ác ma bộ đội nghe lời, phái đi đánh hạ một khối địa bàn xa xôi, lén xây dựng thế lực mà thôi, sao lại nghĩ đến thế lực thần bí đó chịu chút thiệt thòi liền không muốn ăn nữa. - Hơn nữa căm tức nhất, chính là chúng ta đều bán cho bọn họ mặt mũi, sao mà một yêu cầu nho nhỏ xây dựng ác ma bộ đội cũng không chịu thỏa mãn, ngược lại tình nguyện làm ra hơn mười vạn con rối tới mặc cho người ta tàn sát!Áo Kha Nhĩ nói tới sau bắt đầu không nhịn được phẫn nộ.Liệt Văn âm thầm thở dài, chủ công nhà mình nằm dưới làm thủ hạ nhân vật cường thế như Khang Tư này, thật là rất khó có thể khuếch trương, thực lực yếu ớt tới đáng thương, nói chuyện làm ăn đều phải cầu khẩn người ta bố thí mới được.Liệt Văn cũng không dám nhiều lời, miễn cho chủ công nhà mình tức giận, chỉ còn cách nhắc nhở nói:- Chủ công, hiện giờ chúng ta làm sao đây? Không thể để những ác ma này chạy qua biên giới được.- Còn có thể làm sao bây giờ? Đem tin này báo lên đi, nhưng mà ta cho rằng đại ca kia đã sớm biết mấy tin tức này rồi.Áo Kha Nhĩ vô lực khoát khoát tay.Không có cách nào, vốn dựa theo kế hoạch của mình, chầm chậm kéo trọng thần xuống nước, chầm rãi ăn mòn căn cơ Lôi gia, cuối cùng có một ngày có thể để mình được đền bù nguyện vọng lâu nay.Ai có thể nghĩ tới, nhảy ra một cái ác ma căn bản không thể dự báo, cũng không cách nào khống chế được đây chứ?Tất cả kế hoạch đều bị làm ác ma tồn tại mà phải định lại một lần nữa, nhưng dù có như vậy, kế hoạch cũng không theo kịp biến hóa, luôn luôn phải làm mới một lần nữa, thật là khiến mình khổ não mà.Đối với việc chủ công nhà mình khổ não không có biện pháp, Liệt Văn chỉ có thể lĩnh mệnh đem tin tức truyền lên trên.Cảng Thanh Nguyệt.Cái Đại giáo chủ kia lúc này cái gì phong độ đều ném đi hết, đang điên tiếc giậm chân chửi má nó:- Ta ân cần thăm hỏi lịch đại Giáo hoàng bọn chúng! Con mẹ nó, bọn chúng phát thần kinh gì thế!- Không ngờ đem tất cả mọi người trong ba chỗ đều biến thành con rối cùng ác ma? Đủ hơn trăm vạn người đó!- Phấn Ác ma có nhiều như bột mì tùy ý có thể lấy được sao? Lại có thể xa xỉ đến như thế!Người trung niên kia rất chua xót nói:- Còn không phải từ địa bàn chúng ta đánh cướp được một nhóm ma thảo sao, không thì bọn họ nào có hào phóng tới như vậy.Đại giáo chủ vừa nghe càng bốc lửa hận tận trời:- Chết tiệt! Tín đồ người khác chết sạch còn cần đau lòng như vậy sao? Nhưng đó là địa giới của chúng ta, những người đó sau này đều là tín đồ là của chúng ta! Lại bị bọn hắn hủy đi như vậy! Chết tiệt! Tra cho ta, nhất định phải tra ra là thứ giáo phái hỗn đản nào làm chuyện tốt này! Ta cũng muốn hủy diệt một trăm vạn tín đồ của bọn chúng!- Rõ! Thuộc hạ sẽ sai tất cả nhân thủ điều tra rõ ràng!Người trung niên lập tức đáp, chỉ là hắn cẩn thận nhắc nhở:- Đại nhân, các ác ma này nên làm gì bây giờ? Số lượng thật sự nhiều lắm, một vạn ác ma của chúng ta có thể không đỡ được bọn họ. Có cần chúng ta ra tay hay không?Đại giáo chủ hơi dẹp lửa giận một chút lắc đầu nói:- Không phải ngươi nói bọn chúng đều chém giết phụ cận thành thị, không có rời đi sao? Cái này nói rõ mấy tên kia cũng ra lệnh cho đám ác ma đó hạn chế phạm vi hoạt động, không cần lãng phí mật dược của chúng ta, chờ những ác ma này tiến hóa ra ác ma cao cấp hơn nữa.Người trung niên có chút nghi hoặc:- Ấy, vì sao bọn họ cũng hạ mệnh lệnh hạn chế? Trực tiếp để trăm vạn ác ma kia chạy ào vào lãnh địa Lôi gia, Lôi gia tuyệt đối sẽ diệt vong.- Có chúng ta tồn tại, đám ác ma này có thể phá tới mức nào? Hơn nữa bọn họ cũng không hy vọng Lôi gia tan vỡ, để chúng ta chiếm tiện nghi, chết tiệt, làm sao mật vệ của ta còn không giết chết Khang Tư?- Thật là nào có lý này! Tên Khang Tư kia người này mạng tốt như vậy sao? Nếu như không phải đã không còn phấn Ác ma, lão tử trực tiếp dẫn một nhóm quỷ hút máu diệt ngươi!Đại giáo chủ lại bắt đầu phẫn nộ.Đối với vị đại nhân vì công tác truyền giáo không có tiến triển, mà trở nên dễ giận dễ cáu gắt này, người trung niên chỉ có thể không lên tiếng.Thành Thanh Nguyệt, lầu hai Thiên Thủ các, phòng hội nghị.Khang Tư còn không biết Áo Khắc Đức đã kéo về cho hắn một cái nhân tài và nửa cái hạm đội Đế quốc, lúc này hắn đang nghiêm túc ngồi yên trên thủ vị, các gia thần phía dưới cũng đều có bộ dáng này, mọi người đều đang lẳng lặng lắng nghe Uy Kiệt báo cáo tình báo. Uy Kiệt rất khó coi nói:- Chủ công, các vị vị đại nhân, ba nhà thế lực lần trước xuất binh xâm lấn quận Long Chiêm của chúng ta đã biến thành quỷ vực, bất kể là đương chủ thế lực, thành chủ các thành trì hay là dân chúng ở nông thôn, toàn bộ đều biến thành binh con rối hoặc là ác ma.- Mà càng quái dị hơn, chính là xuất hiện một cổ ác ma có năng lực cường hãn, nhân số rất ít, nhưng chuyên môn chém giết về phía các ác ma địa phương.- Chiến đấu giữa các ác ma cực kỳ ghê tởm và kinh khủng, các thuộc hạ thần phái đi tìm hiểu tình báo về, ngay cả mật xanh cũng nôn ra hết.- Nội chiến? Tốt, tốt nhất là bọn họ tự giết lẫn nhau, chết sạch cả!Đám gia thần đều thở phào nhẹ nhõm.Khang Tư cau mày, những kẻ có thể chế tạo ác ma này thật quá ác độc quá mức làm càn, ba thế lực kia, chỉ riêng tráng đinh đã có hơn mười vạn người, cộng thêm phụ nữ trẻ em chừng trăm vạn nhân khẩu.Nhiều nhân khẩu như vậy cứ thế bị bọn họ chơi chết cả?Để cho bọn chúng tiếp tục như thế, sợ rằng toàn bộ người trên bán đảo Phi Ba sẽ bị bọn chúng diệt sạch! Mình có cần đem chuyện Ma thảo kia thông báo toàn bán đảo Phi Ba hay không đây? Để tất cả chư hầu cùng nhau hủy diệt loại cỏ này, cắt đứt nguồn thuốc chế tạo ác ma?Chỉ là chư hầu sau khi biết công hiệu loại Ma thảo này rồi, có thể mang đi nghiên cứu, lại chế tạo loại quân đội không biết đau đi ra? Lòng người khó lường, ai cũng không dám đảm bảo những chư hầu này sẽ làm như thế nào cả.Đối với chuyện Ma thảo, Khang Tư cũng không có gióng trống khua chiêng, cho nên ngoại trừ một vài người, dù chính là Uy Kiệt cũng không rõ lắm Khang Tư ở trong địa giới Lôi gia tìm được bao nhiêu nơi sản sinh như thế.Khang Tư thấy mấy gia thần nghe được ác ma nội chiến mà hưng phấn không thôi, không khỏi dội một gáo nước lạnh:- Đừng lạc quan như thế, thế lực ba nhà kia tập hợp lại chừng hơn trăm vạn người, toàn bộ những con rối ác ma này, nếu như bọn chúng muốn tràn vào địa giới Lôi gia chúng ta...Lời này lập tức khiến mọi người không nhịn được rùng mình một cái.Uy Kiệt vội vàng nói:- Chủ công không cần quá lo lắng, không biết có chuyện gì, những ác ma này đều đứng yên trong địa giới ba thành trì, cho dù chém giết thế nào cũng không phạm giới tuyến.- Thần cho rằng, hẳn là kẻ chỉ huy sau màn hạn chế những ác ma này, sợ rằng những kẻ sau màn kia cũng không hy vọng hủy diệt toàn bán đảo Phi Ba.Uy Kiệt mơ hồ suy đoán được một chút nội tình, đối với kết luận của hắn rất có tự tin, cho nên hắn cũng không giống các gia thần khác sợ ác ma sẽ chạy loạn khắp bán đảo Phi Ba.- Tuy là nói như vậy, nhưng chúng ta không thể đặt hy vọng trên người kẻ sau màn kia, ai biết bọn họ có thể đột nhiên tâm huyết trào dâng, ra lệnh các ác ma khuếch tán bốn phía hay không chứ.Cung Tá Đôn nói.Lời này thu được mọi người đồng tình, ai sẽ đem quyền quyết định chuyện kinh khủng như vậy giao trên tay người khác đây.Mà Phí Nhĩ vẻ mặt lại đau lòng nói:- Ai, ba quận thành này xong rồi, đủ tới bảy tám vạn cây số vuông, ba bốn mươi vạn tráng đinh đó, địa bàn lớn như vậy cùng nhiều nhân khẩu như thế, có thể làm ra bao nhiêu tài phú chứ!- Hiện giờ cho ác ma làm thành như thế, chỗ đó tuyệt đối là thây hoành khắp nơi, hơn nữa thi thể không ai vùi lấp, khẳng định sẽ khiến ôn dịch hoành hành, biến thành một mảnh tử vực!- Đại ca, ấy, chủ công, chúng ta không thể tùy ý bọn họ tiếp tục như vậy nữa, đến lúc đó nơi nơi thành tử vực, tuyệt đối sẽ liên đới mấy quận thành của chúng ta cũng biến thành tử vực thôi!- Nhất định phải tiêu diệt những ác ma này! Chỉ có cam đoan hoàn cảnh an toàn của Lôi gia chúng ta, kinh tế Lôi gia chúng ta mới có thể phát triển phồn thịnh!An Tái Kháng tức giận nói.Tuy rằng An Tái Kháng chỉ để ý đến đúc tiền và kinh thương, nhưng là bởi vì như thế, hắn cực kỳ rõ ràng ác ma sẽ tạo ra bao nhiêu thương tổn.Từ khi ác ma hiện thế tới nay, lợi nhuận kinh tế vẫn cứ giảm xuống, không tới bao lâu nữa, sợ rằng sẽ phải sống bằng tiền vốn cũ rồi!Chúng gia thần vừa nghe, bắt đầu tranh nhau ầm ĩ, có biểu thị tán thành, cho rằng tiêu diệt những ác ma này là bảo hiểm tốt nhất.Có phản đối, cho rằng không có khả năng tiêu diệt nhiều ác ma như vậy, hơn nữa còn có thể trêu chọc bọn chúng, vẫn nên xây dựng hàng rào dày đặt cản chúng ở biên cảnh thì hơn.Khang Tư không tỏ thái độ, chỉ là hỏi Tương Văn:- Các khu vực khác ác ma có hoành hành hay không?Khang Tư biểu hiện như thế, khiến Uy Kiệt có chút khó chịu, nhưng mà cũng không có cách nào, bộ tình báo của mình ngoại trừ bố trí các khu xung quanh Lôi gia, còn có hai tỉnh Hải Tân, Hải Tuyền ở Đế quốc ra, các khu khác không có bố trí nhân thủ.Ngoại trừ nguyên nhân thiếu nhân thủ ra, còn có Uy Kiệt nghĩ không cần đem nhân thủ đặt ở địa phương xa như vậy, chỉ riêng ở bán đảo Phi Ba còn không bố trí đủ tai mắt, nào có rảnh đi quản chỗ khác.Về phần vì sao Tương Văn đại tỷ khống chế hệ thống mật vệ nhưng có thể bố trí xa như vậy? Bởi vì mật vệ này, mỗi chỗ đặt một người liền có thể thu được lượng lớn tin tức rồi. Ai, thật hoài niệm trước đây lúc chưởng quản hệ thống mật vệ mà.Tương Văn lắc đầu:- Tuy rằng các nơi trong thiên hạ đều có ác ma xuất hiện, nhưng ngoại trừ khu chúng ta xuất hiện ác ma lấy đơn vị quá vạn mà tính ra, các địa phương khác thì ác ma chỉ dưới con số trăm.Nghe nói như thế, đám gia thần đều sửng sốt. Không phải chứ? Mấy chỗ khác ác ma chỉ có hơn trăm trở xuống? Ngay bên cạnh mình có chừng mấy trăm vạn ác ma đang đánh nhau đó, làm sao mà lại chênh lệch lớn như thế?- Những địa phương kia làm sao tiêu diệt ác ma?Khang Tư hỏi lần nữa, lời này khiến ánh mắt đám gia thần lập tức sáng lên, lỗ tai lập tức dựng thẳng.Tương Văn nói chi tiết:- Biện pháp Đế quốc Áo Đặc Mạn sử dụng là đạn dầu hỏa, thấy ác ma xuất hiện trực tiếp một cái đạn dầu hỏa liền đem ác ma đốt sạch. Phương pháp này tuy rằng hiệu quả rõ ràng, chỉ là tổn thất cũng lớn, thường thường khi ác ma giãy dụa sẽ châm lửa kiến trúc xung quanh.- Ở Tự do liên minh Duy Nhĩ Đặc, bởi nơi xuất hiện ác ma đều là cảng khẩu phồn vinh, căn bản không có khả năng sử dụng đạn dầu hỏa, cho nên sử dụng bộ binh giáp nặng, bọn họ trang bị áo giáp rất nặng vốn không sợ ác ma công kích, dễ dàng đem ác ma chém thành thịt nát.- Chỉ là chế tạo giáp nặng không nhanh, giá cả lại đắt đỏ, chỉ có quốc gia có tiền như Duy Nhĩ Đặc, mới có thể ở mỗi cảng đều bố trí mấy ngàn cái. Mà các thế lực khác trên bán đảo Phi Ba chúng ta đa phần đều tuyển chọn đạn dầu hỏa.- Ấy, đạn dầu hỏa có thể đối phó hơn trăm vạn ác ma sao?Gia thần phái quân vụ chỉ quan tâm hiệu quả.- Hủy diệt hơn trăm vạn ác ma thì số đạn dầu hỏa cần dùng, khẳng định là một chữ số kinh người, khoản tiền này tuyệt đối lớn tới dọa người đó.Gia thần phái tài vụ lo lắng chính là cần dùng bao nhiêu tiền.- Mặc kệ thế nào, nhất định cũng phải diệt sạch trăm vạn ác ma này, không phải ngày đêm lo lắng nữa.Gia thần phái chính vụ chỉ có yêu cầu này thôi.-Xin mọi người chú ý!Tương Văn nghiêm túc nói.Lời này vừa ra, khiến mọi người lập tức yên tĩnh lại.Chỉ nghe Tương Văn nói:- Căn cứ theo tình báo mới nhất thế hiện, số lượng ác ma xuất hiện trên bán đảo Phi Ba, bắt đầu có xu thế tăng lên, trước đây một lần tối đa gần trăm tên, hiện giờ một lần thì có hơn hai trăm, tuy rằng vẫn giống như trước rất phân tán, nhưng đã không có ác ma xuất hiện đơn độc nữa, mỗi lần đều là hai ba trở lên.Mọi người đột nhiên sửng sốt, lúc còn không có phản ứng được, có người đã theo thói quen chỉ ngây ngốc đặt câu hỏi:- Các nơi khác cũng như vậy sao?Sau khi thấy Tương Văn lắc đầu, toàn trường một mảnh chấn động, lời này có ý gì? Chẳng phải nói theo thời gian trôi qua, những ác ma này cũng sẽ trở nên ngày càng nhiều sao?Trời ạ, đây rốt cuộc là làm sao vậy? Vì sao các nơi khác sẽ không như thế? Lẽ nào bán đảo Phi Ba này là hang ổ ác ma?Vừa nghĩ đến cảnh toàn bộ bán đảo Phi Ba biến thành khu vui chơi cho ác ma, lông tóc mọi người đều dựng thẳng. - Chủ công, thần có một đề nghị.Bỉ Khố Đức giống như kẻ ẩn thân đột nhiên lên tiếng, ở trong mảnh yên ắng này, đặc biệt khiến người khác chú ý.- Có đề nghị gì?Khang Tư có chút hiếu kỳ, Bỉ Khố Đức này có thể đưa ra cái biện pháp gì để giải quyết các ác ma kia.- Thần cho rằng, Lôi gia chúng ta hẳn nên mượn thực lực hải quan, nhanh chóng tiêu diệt hải quân Đế quốc, sau đó công chiếm các hành tỉnh ven biển Đế quốc.Bỉ Khố Đức vừa nói ra lời này, khiến mọi người hơi bị sửng sốt, tiếp theo tất cả đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Bỉ Khố Đức, hiện tại bán đảo Phi Ba còn chưa thống nhất được còn đi trêu chọc Đế quốc? Ngại mình sống quá thư thái tự tại sao?Cung Tá Đôn bày ra tư cách thủ tịch gia thần, là người đầu tiên mở miệng nói:- Bỉ Khố Đức đại nhân, chúng ta đi đánh Đế quốc có phải là quá mức khoa trương hay không?- Không phải tại hạ muốn hạ thấp Lôi gia chúng ta, nói thực tế một chút, hành tỉnh duyên hải Đế quốc, tùy tiện một cái cũng có thể lôi ra mười vạn đại quân.- Hơn nữa dù là chúng ta có thể đánh bại quân đội một hành tỉnh, chiếm lĩnh hành tỉnh này, cũng sẽ dẫn tới các hành tỉnh Đế quốc lân cận liên hợp xuất binh, dù sao chúng ta là thuộc về ngoại địch xâm lược.- Bọn họ dù là đang bị vây trong thời kỳ nội loạn, cũng sẽ liên hợp lại tiêu diệt chúng ta. Chúng ta rốt cuộc dựa vào cái gì đánh hành tỉnh duyên hải Đế quốc đây?- Hình như Cung Tá Đôn đại nhân đã quên chủ công chúng ta còn có quân hàm Thượng tá Đế quốc, hơn nữa hiện tại Đế quốc là thời đại quân phiệt cát cứ, dù là chủ công chúng ta chiếm vài cái hành tỉnh, chỉ cần quân đội ăn mặc quân phục Đế quốc, vậy sẽ không tính là ngoại địch xâm lấn, mà là quân khuếch trương.Bỉ Khố Đức cười nói.Lúc này mọi người mới nhớ tới tuy rằng Khang Tư bị Khải Nhĩ Đặc đẩy khỏi Đế quốc, nhưng thân phận Thượng tá của Khang Tư vẫn tồn tại như cũ, như vậy chính là một lý do tốt.Chẳng qua Lôi gia đã cường thịnh tới mức có thể đi đánh Đế quốc sao?Lúc Cung Tá Đôn đưa ra nghi vấn này, Bỉ Khố Đức cười lần nữa:- Kỳ thật đây cũng chỉ là dự phòng vạn nhất, ai biết bán đảo Phi Ba có thể trở thành sào huyệt ác ma hay không đây?- Nếu như quả thật như vậy, chúng ta chỉ còn có thể chuyển qua Đế quốc, chỉ cần hải quân phong tỏa bán đảo Phi Ba lại, là có thể biến bán đảo Phi Ba trở thành nhà tù của các ác ma này!Bỉ Khố Đức nói ra khiến trong lòng đám gia thần đại động.Thứ đồ vật ác ma này không phải dễ chọc như vậy, nếu không thể trêu vào như vậy chỉ có thể trốn đi, trước đây không có chỗ để trốn, hiện giờ lại có Đế quốc để lựa chọn rồi.Cho nên đám gia thần lập tức gật đầu tán thành, bao gồm cả Cung Tá Đôn cũng vậy.Mặc dù sau khi rời bỏ bán đảo Phi Ba có khả năng sẽ mất đi lãnh địa, nhưng chỉ cần theo sát Khang Tư, bán mạng vì hắn, lãnh địa đồng dạng có thể tái hiện trên lãnh thổ Đế quốc.Khang Tư cũng hiểu được đó là một phương pháp, ai cũng không dám đảm bảo những tên ác độc kia có thể đột phát thần kinh hay không, làm ra trăm ngàn vạn ác ma.Cho đến lúc này, trừ phi có năng lực đem toàn bộ bán đảo Phi Ba đốt sạch, không thì cũng chỉ có lựa chọn đào tẩu, số lượng ác ma một khi tăng lên quá một con số, vậy không phải nhân loại có thể chống đối được.Thấy Khang Tư động tâm, Bỉ Khố Đức cố gắng hỏi: - Chủ công, ý ngài thế nào?Bỉ Khố Đức sở dĩ đề ra kiến nghị này, một là ý thức được ác ma hoành hành, hầu như đem bán đảo Phi Ba làm sào huyệt, có thể tìm một đường lui. Hai là cảm giác được hiện tại lực lượng của Lôi gia, đã có thể đánh bại Khải Nhĩ Đặc cướp lại hành tỉnh Hải Tuyền. Ba là đối với tên Khải Nhĩ Đặc phản bội đồng minh này, hắn vẫn luôn ghi nhớ cừu hận. Chuyện tốt nhất cử tam tiện như vậy, sao lại có thể buông tha?Khang Tư suy nghĩ một chút, gật đầu nói:- Có thể thực thi, chỉ là nhiệm vụ trước mắt là phải tiêu diệt trăm vạn ác ma kia. Ra lệnh, lập tức phái thương đội mua sắm lượng lớn đạn dầu hỏa! Tổ chức nhân thủ vận chuyển dầu hỏa tồn kho, ra lệnh bộ đội không có nhiệm vụ cùng với một nửa doanh phòng bị các quận lập tức đi tới quận Long Chiêm tập kết!- Rõ! Chúng thần tuân lệnh!Đám gia thần quỳ xuống nhận lệnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương