Cô Độc Chiến Thần 2

Q.6 - Chương 7: Phiên Vân Phúc Vũ



Một Lữ đoàn kị binh, trong coi một vạn nô lệ tay không tấc sắt, nói thực ra, đây là công việc phi thường thoải mái. Rất đơn giản, nhốt bọn họ ở trong doanh, kị binh cảnh giới bên ngoài doanh, bất kể những nô lệ đó muốn tạo phản, hay là chạy trốn, đều là chuyện không có khả năng, về phần nô lệ nội chiến thì đó là chuyện những kị binh này không quan tâm.

Giám sát phiến thảo nguyên này? Phía sau là thung lũng mình đi tới, đội hậu cần đang vận chuyển vật tư tới tới lui lui không dứt, phía trước là vùng núi đã bị bốn Lữ đoàn kị binh khống chế, nếu bên đó xảy ra vấn đề, vậy cũng biết một Lữ đoàn cũng không thể làm gì.

Cho nên, mảnh đất thảo nguyên ở giữa này, sau khi tuần tra một lần, Lữ đoàn năm liền lui về doanh nghỉ ngơi, chỉ bố trí trên đường vận chuyển vài điểm cảnh giới mà thôi.

Bởi vì không có việc gì, khi ăn xong bữa cơm chiều, những sĩ quan cao cấp Lữ đoàn năm của Khải Nhĩ Đặc đều tập trung một chỗ nói chuyện phiếm, bọn họ không thể uống rượu, đành phải vừa uống nước trà vừa phun nước miếng.

- Ài! Thật là thống khổ nha! Ai có thể nghĩ được trên khối thảo nguyên này không ngờ không có nguồn nước? Cả ngày hôm nay phải kéo xe chở nước của đội hậu cần từ thung lũng đi tới nơi này để buôn nước! Khiến cho ta căm tức chính là, bởi vì có những nô lệ kia tồn tại, mà khiến cho lượng công việc hơn gấp đôi!

Một sĩ quan Thượng tá phát tiết bực tức, một sĩ quan khác vẻ mặt đồng tình, bởi vì bất cứ lúc nào cũng sẽ đến phiên bọn họ đi đưa nước, chỉ có Lữ đoàn trưởng hậu cần cùng thuộc hạ của hắn được vui vẻ.

Vốn đây là công việc của đội hậu cần, nhưng phần lớn hậu cần binh không phải đi tới hỗ trợ căn cứ thì trở về tỉnh Hải Tuyền kéo vật tư, đành phải ủy khuất những kỵ sĩ cao ngạo này xuất mã.

Không muốn làm sao? Được! Mọi người cùng chết khát một chỗ là tốt rồi.

- Để ta nói điều này, chúng ta cũng đừng coi những tù binh này là người, học theo phương thức của quân Khang Tư, trực tiếp sử dụng bọn họ làm nô lệ là được, như vậy chẳng những có thể giải phóng kị binh chúng ta, còn có thể khiến cho đám nô lệ đó không suốt ngày đánh nhau sinh sự nữa.

- Hắc, việc này đừng có nghĩ tới, ta nghe nói đại soái chuẩn bị mời chào những tù binh đó để thành lập một Lữ đoàn bộ binh đó, sau này bọn họ trở thành đồng nghiệp của chúng ta, căn bản không có khả năng sử dụng bọn họ làm nô lệ được!

- Hắc, thì ra là thế...

Thượng tá kia vừa càu nhàu đột nhiên hưng phấn đề nghị:

- Chúng ta có thể dùng lý do để gia tăng cảm tình hay không, để cho bọn họ hỗ trợ vận chuyển nước? Đây chính là việc thể hiện sự tín nhiệm của chúng ta đối với bọn họ đó.

Trưởng quan hậu cần cười cười:

- Ta còn lo những tù binh đó không được các ngươi sử dụng đấy chứ, ngươi cho là phụ trách cung ứng vật tư cho một Lữ đoàn, công việc không nặng nhọc sao?

Mà Lữ đoàn trưởng cũng gật đầu nói:

- Chỉ cần có thể đảm bảo quản trụ những tù binh đó, không để cho bọn họ chạy trốn và phản loạn, vậy cũng có thể để bọn họ hỗ trợ làm việc.

Mấy sĩ quan Thượng tá sắp đến phiên chấp hành nhiệm vụ đưa nước lập tức vỗ ngựa cam đoan:

- Ha ha! Yên tâm! Cả một đám lang thang đó, một Liên đội của ta cũng có thể tiêu diệt toàn bộ bọn họ! Có chúng ta trông coi, bọn họ tuyệt đối không dám làm bậy!

Giải quyết được chuyện phiền toái nhất, các sĩ quan hứng thú nói chuyện hơn, sau một hồi đẩy kéo, một sĩ quan Thượng tá thở dài nói:

- Thật sự nhàm chán quá! Các huynh đệ ở Lữ đoàn khác đều ra tiền tuyến kiến công lập nghiệp, Lữ đoàn năm chúng ta lại trở thành chiến sĩ trông coi sử dụng tù binh.

Lữ đoàn trưởng! Nếu không ngài nói với đại soái, để chúng ta điều động vài Liên đội lên trên hỗ trợ được không? Dù sao quản lý số tù binh này chỉ cần một Liên đội có thể đảm nhiệm, như vậy cũng có thể giảm bớt gánh nặng đưa nước cho đội hậu cần.

Lời này vừa ra, vài Liên đội trưởng lập tức hùa theo nói:

- Đúng vậy đúng vậy! Nơi trung gian này là mảnh đất thảo nguyên bao la, bên cạnh là dãy núi, vừa văn tạo thành một vòng, đám tù binh chỉ cậy vào hai cái chân, chạy chưa quá xa đã bị kị binh chúng ta bắn chết. Căn bản không cần cả một Lữ đoàn lưu thủ, việc này quả thực chính là lãng phí tuổi thanh xuân của các huynh đệ nha!

Càng về sau, tất cả các sĩ quan đều phụ họa theo, bọn họ đúng là nhàn quá toàn thân phát ngán, thừa dịp những sĩ quan đều đến tụ tập đông đủ, vội vàng giựt dây Lữ đoàn trưởng đi tranh thủ cơ hội kiến công lập nghiệp.

Lữ đoàn trưởng vốn lúc trước bị chỉ định đảm nhiệm nhiệm vụ lưu thủ mà đầy bụng bực tức, hiện tại bị đám bộ hạ giật dây như vậy, lập tức cũng đồng ý. Lữ đoàn trưởng vừa đồng ý, đám Liên đội trưởng phía dưới lập tức cãi vã nhau, không có biện pháp, trong năm Liên đội chỉ có thể đi bốn Liên đội, ai cũng không muốn là người phải lưu lại kia.

Ngay lúc các sĩ quan đang cãi vã, ngoại trừ kị binh không may phải cảnh giới tuần tra ra, các kị binh khác đều đã sớm ngủ yên.

Mấy ngày qua luôn luôn dắt ngựa trên đường hành quân, binh lính căn bản không được ngủ an giấc, nếu không phải được huấn luyện cơ bản, nếu không phải quân quy đè nặng, bọn họ ban ngày cũng có thể tiến vào lều để ngủ, hiện tại tới thời gian nghỉ ngơi, đương nhiên là ngủ sớm được bao nhiêu thì ngủ nhiều bấy nhiêu.

Bởi vậy, toàn bộ doanh địa tiếng ngáy không ngừng, liên miên không dứt, tựa như bài hát ru con vậy, truyền vào trong tai đội tuần tra. Mà đám không may phải tuần tra, chỉ có thể mạnh mẽ chống đỡ mí mắt mà cưỡi ngựa tuần tra qua lại, đôi mắt trông mong huynh đệ đổi ca nhanh nhanh đến, để cho mình cũng sớm được đi nghỉ ngơi.

Mỗi một đại doanh đều bố trí có một chuồng ngựa, bên trong sắp xếp toàn bộ chiến mã của đại đội, những chiến mã này sau khi ăn xong cỏ khô, cũng chậm rãi tiến vào mộng đẹp. Những chiến mã này so với kị binh còn muốn mệt hơn, đi hơn mấy con đường núi không nói, thật vất vả tới được mảnh đất thảo nguyên, lại bị người cưỡi chạy tới chạy lui, nếu không mệt thì không phải chiến mã nữa mà đã là thần mã rồi!

Ngay lúc đội tuần tra vừa kiểm tra xong chuồng ngựa rời đi, một bóng đen đột nhiên ở giữa chuồng ngựa hiện lên đi ra, cũng không biết hắn làm như thế nào, đối với một người lạ xuất hiện rõ ràng như vậy, mà chiến mã ngay cả tiếng phì phì trong mũi cũng chưa hề phát ra một tiếng, tựa như người này căn bản không tồn tại vậy, vẫn tiếp tục ngủ yên lành.

Bóng đen vừa đi ra, trực tiếp từ trong lồng ngực lấy ra một cái bình nhỏ, sau đó đổ chất lỏng trong bình khuấy đều vào trong máng nước cho ngựa, sau đó liền giống như lúc xuất hiện đột nhiên biến mất.

Không chỉ có như thế, giờ khắc này, toàn bộ chuồng ngựa của các Đại đội lưu thủ, bao gồm cả chuồng ngựa thồ do đội hậu cần bố trí, đều đồng thời xuất hiện một nam tử toàn thân hắc y vải đen che mặt, giống nhau đều hòa một loại chất lỏng vào trong máng nước.

Về phần những hắc y nhân đó nếu đã có bản lĩnh ẩn núp vào trong doanh địa hạ độc chiến mã, vì cái gì không trực tiếp hạ độc đám kị binh luôn?

Bởi vì, ai cũng không dám cam đoan toàn thể đám kị binh sẽ trúng độc, chỉ cần một đám kị binh không có trúng độc lên được chiến mã, một tiếng gào thét, toàn bộ chiến mã trong doanh đều sẽ tập trung lại. Phải biết rằng, chiến mã trong cùng một quân chế đều dùng cùng một phương pháp huấn luyện, một tiếng thét là có thể tập hợp toàn bộ chiến mã trong quân chế, đây là chuyện rất bình thường.

Ngẫm lại, tình cảnh trên vạn con ngựa chạy như điên về cùng một hướng, đến lúc đó có thể thoát chết khỏi dưới vó ngựa hay không cũng là một vấn đề, còn dám nghĩ tới bắt toàn bộ chiến mã của Lữ đoàn chẳng phải là mơ mộng hão huyền sao?

Mà hạ độc chiến mã, đám kị binh mất đi ngựa cưỡi, sức chiến đấu sẽ giảm đi ít nhất bảy thành, lúc đó quân đội bình thường một chút cũng có thể cùng với những kị binh không ngựa đó đánh một trận, hai kết cục hoàn toàn tương phản này, người có chút lý trí cũng biết phải chọn lựa làm sao.

Lúc này, một đội vừa mới tỉnh dậy chuẩn bị đi đổi phiên tuần tra, càu nhàu đi vào chuồng ngựa, túm lấy chiến mã của mình, sau khi cho ăn chút cỏ khô và uống nước xong, liền lên ngựa đi thay phiên. Những chiến mã này uống phải nước bị những hắc y nhân cho thêm thuốc vào, nhưng không có lập tức xuất hiện tình trạng trúng độc, ngược lại trở nên nhanh nhẹn hơn.

Trong khi các sĩ quan rốt cục tuyển ra người ở lại xong, các sĩ quan ngáp dài, chậm dãi trở lại đơn vị của mình nghỉ ngơi.

Sau khi đội tuần tra thay phiên được vài lần, trời tờ mờ sáng, chiến mã nghỉ ngơi một đêm lập tức tỉnh lại, bắt đầu liều mạng ăn uống.

Mặc dù khi kị binh tới thấy có vài chiến mã trong chuồng vẫn còn ngủ say như trước, cũng không có để ý, bởi vì những chiến mã này đều là của đội tuần tra tối hôm qua, chủ của nó còn đang ngủ, ngựa đương nhiên càng cần nghỉ ngơi hơn, căn bản không quá kỳ quái.

Trong tiếng kèn quân lệnh vang lên, doanh trại đang yên tĩnh lập tức người ngựa ầm ĩ hẳn lên, rất nhanh, từng đợt tiếng kêu sợ hãi từ các đại doanh vang lên, đến khi tiếng kêu sợ hãi liên tục truyền vào trong tai mọi người, khiến cho tất cả mọi người đều kinh hãi hơn.

Các sĩ quan cấp bậc Lữ đoàn, bao gồm cả trưởng quan hậu cần trong đó, đều bị ám sát chết!

Các sĩ quan cao cấp của một Lữ đoàn toàn bộ bị chết, toàn bộ Lữ đoàn lập tức mất đi sự khống chế. Tuy nhiên dưới sự rống giận của các Đại đội trưởng, tình hình tạm thời được xoa dịu, chỉ là trải qua một lúc sau, một đám Đại đội trưởng lập tức mày chau mặt ủ.

Nếu hiện tại quân địch tấn công, một Lữ đoàn bọn hắn cũng chỉ có thể chia làm từng Đại đội mới có thể chỉ huy hữu hiệu, vừa tự động tác chiến, vừa chờ đợi quân địch tiêu diệt từng bộ phận.

Các Đại đội trưởng không phải ngu ngốc, vừa yêu cầu bộ hạ tập trung một chỗ không được tùy ý rời khỏi doanh trại, vừa bắt đầu tiến hành liên lạc với các Đại đội trưởng xung quanh. Hiện tại nhiệm vụ trước mắt là làm thế nào trấn an binh lính xuống, một khi doanh trại bùng nổ, chính mình không chết trong loạn binh, cũng sẽ bị đại soái xử tử.

Mà ngay thời điểm tình hình sắp được áp chế, một trận tiếng chém giết vang lên, đồng thời một tin tức kinh người truyền đến: Mỗi một Đại đội trưởng, không ngờ vì tranh quyền, dường như phát rồ đi xuống tay với đồng nghiệp!

Trải qua không bao lâu, tin tức truyền tới đã biến thành sự thật, năm sáu Đại đội trưởng đều vì tranh quyền đoạt lợi bắt đầu chém giết!

Tiếp theo, vốn trong doanh còn vô số binh sĩ, nhìn thấy rất nhiều binh sĩ bối rối tán loạn khắp đại doanh, giết người phóng hỏa khắp nơi, sự việc khủng bố như vậy, rốt cục đám binh sĩ không kìm hãm nổi lý trí, không kìm nổi cũng chạy loạn lên.

"Ầm" một tiếng, tất cả các Đại đội trưởng sắc mặt đều xanh xám trắng bệch.

Nổ doanh rồi!

Một vài Đại đội trưởng ngu dốt lập tức tay đấm chân đá binh sĩ áp chế xung quanh, tuy nhiên lại bị mũi tên không biết từ nơi nào sau lưng bay tới bắn chết, vậy là đại đội lập tức giống như đàn dê, mà những binh lính chạy tán loạn lại kéo theo những đại đội xung quanh vào trong cơn lốc xoáy.

- Đi tìm đại soái!

Một vài Đại đội trưởng thông minh, thì trực tiếp lao tới chuồng ngựa, nhưng khi bọn hắn lao lên ngựa lập tức phát giác có điều không đúng, bởi vì chiến mã căn bản là hữu khí vô lực, vẫn bộ dạng chưa tỉnh ngủ, cho dù lấy đao chích lấy máu ngựa, cũng không có hiệu quả gì.

Nhưng, chiến mã cho dù quá mệt, cũng không có khả năng xuất hiện tình huống này được chứ.

- Trúng mưu rồi!

Những Đại đội trưởng thông minh hơn một chút vừa mới toát ý niệm này trong đầu, yết hầu đau xót, cổ bị tên xuyên qua, ngã xuống đất mà chết.

Trong khi Lữ đoàn năm đang rối loạn, trong doanh tù binh cũng xuất hiện tình huống.

Buổi sáng vừa tới, đám tù binh ở mảnh đất trống tốp năm tốp ba chờ bữa sáng, trợn mắt há mồm nhìn thấy phía sau đám kị binh đang tuần tra bên ngoài hàng rào, một đám hắc y nhân giống như quỷ mị chợt xuất hiện, sau đó những hắc y nhân này thoải mái cắt chặt đứt cổ các thủ vệ.

Trong nháy mắt, gần ngàn tên trông coi doanh tù binh liền cứ như vậy xong đời, mà khiến đám người Cát Cát há hốc mồm chính là, trong số mười mấy hắc y nhân khi cởi khăn che mặt xuống, không ngờ chính là các Đại đội trưởng lâm trận bỏ chạy kia! Đặc biệt chính là Đại đội trưởng của mình tên gọi Cung Tá Văn Phong, không ngờ rất có khí thế khoát tay chặn lại, những hắc y nhân chưa có cởi khăn che mặt liền tiêu thất.

Cung Tá Văn Phong mở cửa doanh ra, sau đó la lớn:

- Mọi người nghe rõ đây! Đốc quân đại nhân ân điển, chỉ cần các ngươi nguyện ý phục tùng mệnh lệnh, mức thưởng lần trước vẫn hữu hiệu, hơn nữa sau khi chiến đấu chấm dứt cấp bậc mỗi người sẽ tăng lên một bậc! Một khi bất hạnh tử trận, mức thưởng sẽ chuyển cho trực hệ của các ngươi!

Vốn, nguyên nhân những nô lệ này tức giận các Đại đội trưởng lâm trận bỏ chạy, cũng không phải bởi vì mình bị vứt bỏ, mà là mức thưởng lần trước bọn họ vất vả đào đất mới có được giờ không còn, bọn họ không bao giờ tin mình trở thành tù binh rồi, mức thưởng còn có thể tồn tại nữa.

Hiện tại, nhìn thấy Đại đội trưởng của mình chẳng những không phải lâm trận bỏ chạy, mà là bởi vì chấp hành nhiệm vụ nên tạm thời rời đi mà thôi, hiện tại còn đến giải cứu chúng mình, hơn nữa mức thưởng vẫn như trước, oán hận gì cũng đều tiêu tan.

Ma đến lúc nghe thấy cấp bậc tăng lên một bậc, tim mọi người đều đập thình thịch, đặc biệt những Đội trưởng kia, dựa theo mức thưởng cũ thì đại bộ phận đều đã là cấp bậc bình dân rồi, bây giờ tăng thêm một bậc nữa, vậy lập tức trở thành thượng dân rồi!

Giống như mức thưởng của Cát Cát thì chính là thượng dân, cảm thấy hưng phấn đến nỗi toàn thân phát run, cấp bậc tăng lên một bậc, vậy sau trận chiến này chẳng phải mình chính là võ sĩ sao?

Dưới sự quyến rũ cùng màn quỷ dị của những hắc y nhân khiến cho kinh sợ, không có một nô lệ nào đưa ra ý kiến khác, toàn bộ nhu thuận lại một lần nữa đầu nhập dưới trướng quân Khang Tư, một lần nữa chờ đợi Đại đội trưởng ra lệnh.

Đang cảm thấy rất vui sướng, Cát Cát lại không kìm nổi một trận mất mát.

Vốn hắn còn chuẩn bị trong lúc quân Khang Tư đánh trở lại, kích động tù binh bạo động, tạo cơ hội cho quân Khang Tư, như vậy rất có khả năng mình kiến lập được công huân rất lớn rồi, không nghĩ tới, tất cả tính toán của hắn hết thảy đều bị đám Đại đội trưởng mạnh mẽ một kích tiêu tan, có thủ đoạn quỷ mị của các Đại đội trưởng như vậy, những người như hắn căn bản chỉ dùng để làm dụng cụ phối cảnh mà thôi.

Những tù binh sau khi lập tổ lại, lập tức lợi dụng binh khí của những thủ vệ thành lập một đại đội nhân mã, có vũ khí thì xếp hàng đầu, không có vũ khí thì tìm một cây gậy rồi xếp hàng hai. Sau đó sĩ quan ra lệnh một tiếng, kêu gào hướng về phía đại doanh quân địch.

Vốn mọi người còn có chút do dự, dù sao chỉ bằng một ngàn người có vũ trang cùng chín ngàn người tay không đi tấn công doanh trại một Lữ đoàn kị binh, hành động này so với đi chết chẳng có gì khác nhau, chỉ là Đại đội trưởng ra nghiêm lệnh, bọn họ chỉ có thể kiên tri xông lên.

Giết chết Đại đội trưởng? Nhìn thủ đoạn xuất quỷ nhập thần của Đại đội trưởng, trong nhiều nô lệ như vậy nhưng không ai dám có ý niệm này trong đầu, còn chạy trốn lại buông bỏ công huân mình vất vả kiếm được.

Một khi đã như vậy, đành phó mặc cho vận khí đi!

Nô lệ đang lo được lo mất đã xông tới doanh trại quân địch, bất ngờ phát hiện doanh trại quân địch không ngờ loạn thành một đoàn.

Nổ doanh sao?

Các nô lệ vốn đang bất an không yên lập tức sĩ khí tăng mạnh, tất cả đều chen lấn lao về phía doanh trại quân địch.

Cơ hội lớn đây rồi! Sau này là người bề trên hay vẫn là hạ nhân, vậy phải xem chính mình nhặt được nhiều ít bao nhiêu con gà chết đây!

Mà trong đại doanh Lữ đoàn năm, sau khi các Đại đội trưởng lần lượt bị bắn chết sau lưng, các lều trại san sát bị châm lửa, đại doanh Lữ đoàn năm hoàn toàn lâm vào rồi loạn.

Mặc dù có người sáng suốt có thể nhìn ra đây là âm mưu của địch, nhưng đại đa số binh lính đều là ngu muội, bọn họ chỉ biết thủ trưởng không hiểu vì sao chết sạch, chiến mã điên loạn ngủ say, những tình huống quái dị đó, khiến những binh sĩ chỉ suy nghĩ được làm sao thoát khỏi địa phương quái dị này.

Về nguyên nhân những người sáng suốt không thể ngăn cản những binh lính đó, là bởi vì hơn vạn tù binh từ doanh tù binh đang chạy đến, nhưng lại bắt đầu công kích doanh trại.

Bên trong rối loạn, bên ngoài có quân địch, binh lính Khải Nhĩ Đặc mất đi người tin cậy, từ bỏ chiến mã của mình, từ bỏ trang bị của mình, quên đi trách nhiệm của mình, nhưng bọn hắn vẫn nhớ rõ còn có Đại soái Khải Nhĩ Đặc tồn tại, cho nên lập tức vội vàng bỏ chạy về hướng nơi có Khải Nhĩ Đặc đang ở.

Dưới sự tấn công của gần vạn binh lính mù quáng, cho dù người nào cũng không có năng lực ngăn lại, có thể làm chỉ là như thủy triều trào ra khỏi doanh trại.

Trong cơn hông thủy công kích, doanh trại đội hậu cần là doanh đầu tiên gặp tai ương, trong nháy mắt đã bị binh lính phá hủy, những tráng đinh trong đội hậu cần càng thêm ngu muội lại càng không có chủ kiến, bị kéo đi lao động khổ sai, trước tiên bị cuốn vào dòng nước lũ, rồi khuếch trương lực lượng dòng nước này.

Những nô lệ như Cát Cát truy đuổi thực thích thú a! Sau khi phá tan doanh trại, tất cả nô lệ đều từ trong doanh trại nhặt được vũ khí, sau khi có binh khí các nô lệ dũng khí tăng cao, mà quân địch lại bỏ chạy hỗn loạn, càng khiến cho sĩ khí các nô lệ đạt tới trạng thái đỉnh.

Tuy nhiên sau khi doanh trại hậu cần bị loạn binh phá tan, những nô lệ này lập tức bị chính thủ trưởng của mình dội cho một chậu nước lạnh.

- Đình chỉ truy kích! Bắt đầu kiểm kê vật tư thu được, xây dựng cơ sở tạm thời!

Mệnh lệnh của các Đại đội trưởng khiến cho các nô lệ nghẹn một cỗ tức khí không cách nào phát tác.

Phản kháng? Ai dám chứ? Đành phải giải phóng cỗ sát khí nồng đạm này trong việc cướp đoạt vật tư doanh trại.

Sau khi cướp đoạt, các nô lệ kinh ngạc phát hiện, không ngờ thu được hơn vạn thớt chiến mã khỏe mạnh, hơn năm nghìn con la thồ, chỉ là toàn bộ những sinh vật này đều vẫn đang ngủ say, cho dù tiếng vang thật lớn hay bất cứ thương tổn gì đều không thể khiến chúng nó tỉnh lại.

Ngoại trừ những vật tư chiến lược trọng yếu ra, còn thu được lượng lớn khôi giáp cùng binh khí, mà ở trong doanh trại hậu cần cũng thu được lượng lớn lương thực.

Trong khi mọi người còn đang kỳ quái đám chiến mã ngủ say, Đại đội trưởng thần thần bí bí lấy ra vài cái túi nước, sau đó sai người đem đi cho đám chiến mã uống một hơi.

Cũng không biết trong túi nước chứa cái gì, thoáng một cái, toàn bộ chiến mã lập tức tỉnh lại, ngoại trừ có chút ngây ngốc ra, sau khi tỉnh lại vẫn giống như những chiến mã bình thường. Đương nhiên, tình trạng không tiếp nhận mệnh lệnh một chút thì không thể tránh được, sau khi quất vài cái, chiến mã liền ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh.

Trong số binh lính nô lệ người nào hiểu biết kỵ thuật thì lập tức trở mình lên ngựa, giục ngựa đứng dậy lên đường, mà người không hiểu kỵ thuật đành phải nắm cương dắt ngựa đi về hướng doanh tù binh, cho dù lôi kéo, cũng phải vận chuyển vật tư về doanh tù binh.

Sau đó, các nô lệ lại trở thành phu khuân vác, bắt đầu gia cố đại doanh, nếu không phải xe nước đã sớm đầy nước, phỏng chừng có hơn phân nửa số nô lệ sẽ chết khát.

Cũng trong đêm đó, quân doanh Khải Nhĩ Đặc đang lẳng lặng chờ tù binh được áp giải đến để xông vào chiến hào, như cũ xuất hiện vô số hắc y nhân xuất quỷ nhập thần, đồng dạng hòa chất lỏng cổ quái kia vào máng nước trong chuồng ngựa. Sau khi nhanh chóng hoàn thành, những hắc y nhân đó không dám kinh động gì đến quân Khải Nhĩ Đặc mà lập tức rời đi.

Buổi chiều ngày hôm sau, quân Khải Nhĩ Đặc đang bắt đầu chuẩn bị ăn bữa chiều bất ngờ bị kinh động, chỉ thấy Đại soái cùng các sĩ quan từ Liên đội trưởng trở lên, tất cả đều đi tới trước cửa doanh trại, sắc mặt ngưng trọng nhìn con đường núi kia.

Đám binh lính không biết tại sao, nhưng vẫn bị dọa đến mức không dám ăn cơm, đánh phải trốn ở một bên nhỏ giọng bàn tán.

Chỉ chốc lát sau, vài tên kị binh theo đường núi chạy tới, tiến vào doanh nói với đại soái vài câu rồi lui xuống. Ngay sau đó, toàn bộ tiến vào trạng thái truyền đạt mệnh lệnh, nhưng cũng không để mọi người cưỡi ngựa, chỉ cần cầm binh khí, đứng ở trước cửa doanh lập thành một trận hình chữ liệt là được.

Đám binh lính bụng trống rỗng, lập tức tâm tình trở nên trầm trọng hơn.

Đây chính là cửa doanh hướng về sào huyệt, không ngờ bày ra trận hình như thế? Chẳng lẽ sào huyệt đã mất, quân Khang Tư có thể từ sau lưng đánh tới đây?

Không có khả năng! Bọn họ làm sao có thể qua đây? Hay là, quân doanh Lữ đoàn năm ở lại thủ vệ đã phản loạn rồi?

Đám binh lính vừa miên man suy nghĩ, vừa xếp hàng trước cửa doanh, đúng lúc này, đội ngũ đột nhiên trở nên rối loạn, dưới sự khiển trách của các sĩ quan mới được áp chế xuống.

Nguyên nhân không phải bởi họ, mà từ con đường núi kia, liên tiếp trào ra một lượng lớn binh lính quân phục quân Khải Nhĩ Đặc!

Nhìn thấy những đồng nghiệp thần tình mệt mỏi, tay không tấc sắt, hữu khí vô lực di chuyển, đám binh lính trong lòng run lên.

Lữ đoàn năm bị tập kích? Nhưng, vì cái gì không ai cưỡi ngựa? Cho dù bị người ta thừa dịp đêm đến bí mật đánh lén doanh trại, cũng không có khả năng ngay cả một con ngựa cũng cưỡi không được chứ?

Nhìn thấy những binh lính Lữ đoàn năm giống như kẻ xa quê về nhà vậy, khóc nức nở nước mắt chảy xuống, khóe mát Khải Nhĩ Đặc run rẩy giật mình.

Sư đoàn kỵ binh của mình được thành lập từ từng kỵ binh từng con ngựa một, hiện tại thoáng cái mất hơn vạn thớt chiến mã, thật là đau xé lòng nha! Hơn nữa, những thủ hạ chạy thoát sau khi nổ doanh các sĩ quan từ Đại đội trưởng trở lên toàn bộ tử vong, căn bản không thể tổ chức lại được nữa.

Kỳ thật, cho dù toàn bộ sĩ quan không hề tổn thương cũng không thể xây dựng lại, bởi vì chạy tới tiền doanh, căn bản không có nhiều binh khí dự trữ như vậy!

Khải Nhĩ Đặc trán nổi gân xanh, nói với tiểu tướng:

- Truyền lệnh cho Lữ đoàn một, Lữ đoàn hai lập tức quay lại tấn công doanh trại, lệnh cho Lữ đoàn ba, Lữ đoàn bốn...

Nói đến đây, Khải Nhĩ Đặc đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn lướt qua những bộ hạ khiến hắn cảm thấy mất mặt này, sau đó cắn răng nói:

- Đợi bọn họ ăn xong bữa cơm chiều, lập tức tổ chức lại, ngày mai cho bọn họ đi trải cầu! Lữ đoàn ba Lữ đoàn bốn giám sát phía sau!

Nghe nói như thế các sĩ quan trong lòng phát lạnh, đây chính là xử phạt Lữ đoàn năm làm mất thể diện sao? Lấp chiến hào, đó chính là phải phục vụ quên mình đây!

Lữ đoàn trưởng Lữ đoàn một Lữ đoàn hai lĩnh mệnh lập tức triệu tập nhân mã tiến về phía chuồng ngựa, nhưng không lâu sau, tiếng kinh hô nổi lên bốn phía, Khải Nhĩ Đặc vốn đang vô cùng bực bội lập tức quát lớn:

- Chết tiệt! Lại xảy ra chuyện gì?

Tiểu tướng còn chưa kịp chạy đi hỏi, sĩ quan Lữ đoàn một Lữ đoàn hai đã kích động chạy tới:

- Đại soái! Toàn bộ chiến mã của hai lữ đoàn chúng ta đều đang ngủ say, bất kể dùng biện pháp gì cũng không thể khiến chúng nó tỉnh lại!

Nghe nói như thế sắc mặt mọi người đều biến đổi, trưởng quan Lữ đoàn ba Lữ đoàn bốn lập tức phái người đi điều tra, kết quả, tất cả súc vật toàn đại doanh đều lâm vào ngủ say, hơn nữa bất kể là dùng quyền đấm cước đá hay đao chém thương đâm cũng không thể khiến chúng tỉnh lại.

- Đây là có chuyện gì?

Khải Nhĩ Đặc nghiến răng nghiến lợi, đáng tiếc không ai trả lời vấn đề hắn hỏi, bởi vì mọi người đều không thể giải thích chuyện quái dị như vậy.

Tiểu tướng giờ phút này nắm được tin tình báo do dự một chút, tiến lên trước rồi nói:

- Lữ đoàn năm cũng gặp tình huống như vậy, cho nên ngay cả một con ngựa cũng không có ai mang ra được.

Khải Nhĩ Đặc biến sắc, hắn theo bản năng quay đầu nhìn về phía chiến hào, vừa nhìn, khiến hắn ngây ngẩn cả người.

Quân Khang Tư bên kia chiến hào, đột nhiên nâng ra mấy nghìn bè trúc đơn giản rộng hai đến ba mét, dài khoảng năm sáu mét, cứ như vậy trải ở trên chiến hào, sau đó chi chít quân Khang Tư thông qua những bè trúc đó, vượt qua chiến hào lao tới bên này.

Khải Nhĩ Đặc miệng phun máu, các sĩ quan sợ tới mức lập tức bắt đầu vỗ vỗ ngực.

Tránh không để hai thủ hạ nâng đỡ, Khải Nhĩ Đặc chỉ vào nơi chiến hào, dữ tợn quát:

- Khang Tư! Ngươi điên rồi!

Thì ra ngươi tạo ra nhiều trò gian trá như vậy, là chuẩn bị một mẻ lưới bắt hết sư đoàn kỵ binh của ta! Nhưng ngươi cũng đừng cho rằng dễ dàng được như vậy! Kỵ binh của lão tử cho dù biến thành bộ binh, cũng là quân đội cường hãn thiên hạ!

Nói đến đây, Khải Nhĩ Đặc nhìn thấy đám thủ hạ không ngờ còn đang ngây ngốc, không khỏi giận dữ hét lên:

- Chết tiệt! Địch nhân sắp đánh đến cửa, còn thất thần cái gì? Phản kích cho ta, đánh qua chiến hào!

Các sĩ quan bừng tỉnh lập tức hô to:

- Rõ!

Sống kiếp quân lữ nhiều năm, tạo cho bọn họ một loại tâm huyết, nếu lão thủ trưởng đã quyết đánh với địch nhân, vậy thì đánh thôi, cho dù mình hiện tại là kỵ binh không ngựa, nhưng vẫn là quân nhân, mà quân nhân thì có thể giết địch.

Dưới sự cổ vũ của các sĩ quan, dùng đủ mọi thủ đoạn hấp dẫn cùng uy hiếp, đám binh lính vốn có thói quen mù quáng lập tức nhiệt huyết sôi trào, một vài tên xúc động hơn còn cầm lấy binh khí liền lao ra khỏi doanh trại.

Đối với loại hành vi muốn chết này, các sĩ quan mặc kệ, bọn họ còn ước gì nhiều một chút những tên xúc động như vậy tranh thủ cho mình chút thời gian bố trí chỉnh quân.

Theo binh lính hai bên càng ngày càng gần, trận chiến quyết định vận mệnh Khải Nhĩ Đặc sắp sửa bùng phát...
Chương trước Chương tiếp
Loading...