Cô Độc Chiến Thần 2

Q.7 - Chương 172: Tự Nhảy Vào Lòng



Khang Tư đang uống trà trong đình viện, chỉ là một tin tức cắt đứt thời gian nhàn nhã của hắn.

Sắc mặt Tương Văn khó coi bẩm báo:

- Chủ thượng, hai ngày trước Thiên Thủ các thành Thanh Nguyệt gặp phải ác ma tập kích, vệ binh lưu thủ chết trận hơn phân nửa. Cái mật vệ ác ma kia nhân cơ hội đào thoát rồi.

Khang Tư cau mày:

- Trốn thoát rồi? Lẽ nào nhân viên lưu thủ không dựa theo lệnh đem mật vệ ác ma kia chia ra trông giữ sao?

- Chủ thượng, lần tập kích này là lúc mật vệ lưu thủ mang mật vệ ác ma tiến hành huấn luyện thì phát sinh, một chút vô ý, lúc này mới để cho mật vệ ác ma đào tẩu.

Tương Văn cắn răng nói.

- Ài, nói vậy bọn tà ác trên bán đảo Phi Ba lại bắt đầu rục rịch rồi, xem ra phải tăng tốc độ di chuyển dân chúng Lôi gia tới nơi này sinh sống.

Khang Tư cảm thán nói.

Đối với đám người chế tạo ác ma này, hiện giờ Khang Tư không có bất cứ biện pháp gì, bởi vì căn bản không biết căn nguyên chi tiết đối phương, hơn nữa phương pháp tác chiến của đối phương quá kinh khủng, tùy thời có thể biến dân chúng thành ác ma, đánh thắng cũng không đủ bù đắp cái mất, càng đừng nói có khả năng sẽ thất bại nữa.

Nếu không thể trêu vào, vậy cứ tránh đi.

- Vâng, nhưng mà chủ thượng, do vì mật vệ làm ác ma chạy trốn, không rõ liệu mật vệ ác ma này có thể trở lại tiếp tục ám sát ngài hay không, cho nên cần tăng mạnh lực lượng phòng vệ bên người ngài, thần chuẩn bị gọi tất cả các mật vệ hạng nhất trở lại.

Tuy rằng Tương Văn là Tổng trưởng mật vệ, nhưng bởi mật vệ hạng nhất đều sẽ phụ trách công tác một phương, cho nên loại hành vi điều động này phải cần Khang Tư cho phép mới được.

Khang Tư lắc đầu:

- Công tác của mật vệ hạng nhất cũng rất trọng yều, không cần điều động bọn họ, chỉ cần tùy tiện tăng một ít lực lượng là được rồi.

- Rõ, như vậy cứ giao cho hạ thần.

Tuy rằng Tương Văn biết năng lực Khang Tư, nhưng dù cho ai cũng sẽ có thời khắc sơ ý, cho nên hắn vẫn chuẩn bị điều mấy mật vệ hạng nhất công tác cũng không trọng yếu lắm tiến hành việc hộ vệ.

- Ừm, chiến báo mới nhất bên hải chiến có tới chưa?

Khang Tư hỏi.

- Còn không có, nhưng mà tin rằng, ấy...

Tương Văn nói đến đây, bỗng nhiên ngây ngốc nhìn bầu trời.

Khang Tư ngẩng đầu nhìn lại, trong nháy mắt sắc mặt âm trầm xuống.

Toàn bộ bầu trời ánh mắt Khang Tư có thể thấy được đều bị mây đen nồng đậm bao phủ. Đang lúc trời sáng sủa nháy mắt đã biến thành đêm tối, cảnh sắc xung quanh hoàn toàn lâm vào hắc ám. Nên biết hiện giờ mới qua buổi trưa không bao lâu mà thôi!

Thấy cảnh sắc này, Khang Tư không khỏi nhíu mày, xem sắc trời, ít nhất cũng là tình cảnh lập tức xảy ra mưa to, trên đất liền đã kinh khủng như thế, vậy ở trên biển càng thế nào nữa, Hạm đội số ba gặp nguy rồi.

Cùng lúc đó, ở ngoài khơi, mấy trăm chiếc chiến thuyền rải rác trong những cơn sóng biển sôi trào dữ dội.

Những con thuyền này đang cùng trời cao tranh đoạt số mệnh của mình, đáng tiếc so sánh với lực lượng của thiên nhiên, nỗ lực của chúng nó có vẻ không có nhiều tác dụng lắm.

Sóng biển dâng lên rất là thoải mái nhấc chúng nó lên cao cao, sau đó lại hung hăng vất xuống, cuồng phong bão táp bí mật mang theo mưa đá to bằng nắm tay, giống như mưa dập bụi chuối, đánh cánh buồm chiến thuyền cả ngàn lỗ hổng, khiến cho các con thuyền mất đi khả năng di động ngày càng nhiều.

Các con thuyền mất khả năng di động dưới con mưa xối xả gào thét vài tiếng, chỉ có thể bất đắc dĩ theo một cơn sóng lớn như một chiếc khăn khổng lồ phủ lên biến mất.

Các con thuyền còn có thể di động, căn bản không thể để ý tới các huynh đệ đã định trước tử vong kia, chỉ có thể cắn răng cố sức kéo cánh buồm, để con thuyền di động chạy về phía lục địa.

Ở thời tiết này, dù là ngu ngốc cũng có biết rõ, chỉ có thể vào bờ thì cái mạng nhỏ của mình mới có thể bảo trụ lại, không thì sẽ chìm xuống đáy biển làm bạn với các huynh đệ không may kia.

Ở thời khắc đối mặt với uy lực thiên nhiên tàn phá bừa bãi, cái trạng thái đối địch gì cũng đều ném sang một bên, không ai có hứng thú để ý tới thuyền địch đang chạy sát bên cạnh mình, trong đầu mọi người chỉ có mỗi một ý nghĩ - dùng tốc độ nhanh nhất cập bờ!

Thuyền Hạm đội số ba biết rõ cách đó không xa là cảng của mình, cho nên tràn đầy tin tưởng lèo lái con thuyền.

Mà Hạm đội liên hợp đối với vùng biển này hoàn toàn mờ mịt, không ngừng nơm nớp lo sợ, càng theo sát thuyền Hạm đội số ba đi tới trước.

Đối phương chính là địa đầu xà, theo bọn họ cũng tốt hơn là đi dạo trên biển.

Về phần chạy theo về tổ đối phương có phải là dê nhập miệng cọp hay không? Hiện giờ căn bản không rảnh rỗi đi lo nghĩ cái này.

Bởi vậy, chỉ thấy mấy trăm chiếc thuyền ở trong sóng biển cuồn cuộn đi tới trước, tuy rằng thường thường có một chiếc thuyền chìm nghỉm biến mất, thế nhưng các con thuyền may mắn còn lại vẫn cứng cỏi đi về một hướng phía trước như cũ.

Người quan sát dùng dây trói chết mình trên đài cao, đầu đội mũ sắt, mặc giáp dày, coi như là chịu đủ mưa to gió lớn bí mật mang theo mưa đá công kích dày đặc, cũng phải cố nén đau đớn cùng lạnh giá, gắng gượng tinh thần híp mắt nhìn bốn phía xa xa.

Bởi vì hắn biết, chính tầm nhìn của mình sẽ quyết định hy vọng của huynh đệ trên cả con thuyền, cho nên dù có khó khăn lớn hơn cũng phải kiên trì cố trụ vững.

Ngay khi người quan sát nhìn quét ngoài khơi, chính lúc đang cho rằng ngoại trừ một mảnh âm u mưa đá nước mưa ra, cái gì cũng không thấy, đột nhiên phát hiện xa xa trong thế giới âm u, xuất hiện một điểm sáng màu vàng chớp tắt.

Người quan sát không thể tin được dụi dụi mắt, quan sát tỉ mỉ, phát hiện điểm sáng màu vàng không phải ảo giác, mà thật sự tồn tại, không khỏi liều mạng phất cờ hiệu, đồng thời quay đầu xuống dưới quát:

- Thấy hải đăng rồi!

Binh sĩ ở trên boong tàu mạo hiểm sinh mạng, vẫn dựng thẳng tai nhìn chằm chằm trên đài cao, lập tức mừng rỡ nhắm hướng khoang thuyền kêu gào:

- Thấy được cảng khẩu rồi!

Thủy thủ trong khoang tựa vào cửa nghe được, lại vội vã đưa lời này truyền vào trong khoang thuyền.

Vốn khoang thuyền không còn một chút sức sống lập tức bắt đầu sôi trào.

Tuy rằng thời gian gặp phải bão lốc không bao lâu, nhưng cái loại cảm giác căn bản không thấy được hy vọng này, dường như đã vượt qua mấy năm cơ cực, hiện giờ nghe được sắp trở lại cảng, trong lòng như có cảm giác giữa bóng tối chìm ngập xuất hiện ánh sáng, mọi người lập tức rung tinh thần, cùng nhau kêu lớn hoan hô.

Theo khoảng cách ngày càng gần, thủy thủ trên đài quan sát đã có thể thấy được thân tháp hải đăng, bóng dáng các con thuyền được kéo căng dây, đang trôi nổi phập phềnh trong cảng, cũng có thể trông thấy được mơ hồ.

Hắn không khỏi vui mừng nhảy dựng lên, lúc này hắn nào còn sợ rớt xuống biển, khoảng cách gần như thế, sóng gió có lớn thế nào hắn cũng tự tin sẽ bơi trở lại được.

Các đoàn người ở bến cảng đội mưa to gió lớn bận rộn làm việc cũng thấy được các con thuyền này, lập tức phái ra một nhóm nhân thủ, chuẩn bị nghênh tiếp các con thuyền nhập cảng.

Tiến vào phạm vi cảng, thoáng cái sóng gió nhỏ xuống, đám thủy thủ bị sóng gió lắc lư choáng đầu hoa mắt lảo đảo ra khỏi khoang tàu, nhưng mà đến khi nhìn thấy đất liền, lập tức tinh thần sáng láng loay hoay kéo buồm chèo thuyền, ra sức để các chiếc thuyền còn sót lại có thể trong thời gian ngắn nhất bỏ neo thật tốt.

Đến khi dây neo thuyền được bến cảng tiếp lấy, bọn họ cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, chính mình cuối cùng cũng sống sót rồi.

Theo các con thuyền cập cảng tăng lên, nhân số bận rộn cũng càng nhiều, vốn các thủy thủ Hạm đội số ba muốn nghỉ ngơi một chút, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đứng dậy đi làm việc tiếp.

Dù sao cũng là người một nhà, cực khổ một chút cũng không sao cả.

Theo các con thuyền tăng lên, nhân số thủy binh cũng càng ngày càng nhiều, tới sau, toàn bến cảng đầy thủy binh Hạm đội số ba bận bịu làm việc.

Đến khi một con thuyền treo cờ hiệu Hạm đội số một chạy vào cảng khẩu, thủy thủ Hạm đội số ba ngây ra một lúc, tiếp đó lập tức rút binh khí, dữ tợn xông lên vây quanh -

Cái này đúng là thời cơ tốt đánh rắn dập đầu mà.

Chỉ là, sau khi thấy trên thuyền treo lên lá cờ trắng đầu hàng, thủy thủ Hạm đội số ba liền phiền muộn.

Hải quân bất đồng với lục quân, chiến tranh thắng lợi, người thắng sẽ giải cứu kẻ thua rơi xuống nước, hơn nữa địch nhân đầu hàng rồi, tuyệt đối sẽ tiếp nhận đầu hàng, sẽ không tiến hành tàn sát, mà người đầu hàng cũng sẽ không tiến hành tạo phản.

Đây là quy củ đặc biệt của hải quân, tuy rằng không có văn bản rõ ràng quy định, nhưng mọi người đều biết rõ.

Cho nên đám thuỷ binh Hạm đội số ba vốn có ý muốn thông qua chém giết thả lỏng thần khinh một chút, chỉ có thể bất đắc dĩ thu hồi binh khí, ngược lại thu nạp tù binh.

Hạm trưởng thuỷ binh trên thuyền Hạm đội số một này, căn bản không thèm để ý mình bị các thuỷ binh Hạm đội số ba trói chặt lại, toàn bộ thần sắc là một loại trốn thoát kiếp nạn.

Bọn họ bị mưa to sóng bão dọa kinh hoàng, đã sớm không có kiêu ngạo hải quân Đế quốc nữa, cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết, để cho bọn họ khắc sâu cảm nhận được - thắng bại so ra căn bản kém hơn sinh mạng của mình.

Ngoài khơi cách cảng không xa, trên kỳ hạm Hạm đội liên hợp, bốn vị Hạm đội trưởng Tá Phu, Ái Đức Đặc, Phí Lạp, Sâm Đặc, sắc mặt âm trầm nhìn chiếc thuyền treo lá cờ đầu hàng kia, bọn họ biết, chính mình hiện đang ở thế khó xử, cưỡi cọp khó xuống rồi.

Không vào cảng, tuyệt đối sẽ bị mưa sa bão táp này nhấn chìm vào biển rộng, còn nếu nhập cảng, tuyệt đối sẽ trở thành tù binh Hạm đội số ba.

- Quyết định đi, là đầu hàng hay là bị gió bão đánh chìm?

Ái Đức Đặc mặt mũi dữ tợn nói:

- Chúng ta còn có thể lên bờ ở nơi khác!

Phí Lạp khinh thường nói:

- Đừng có nằm mơ, đất đai ven bờ đều là địa bàn của người ta, chúng ta một khi rời thuyền lên đất bằng quả thật là đưa tới tận miệng, hơn nữa, dưới loại hình này bị bắt tù binh, căn bản không có đãi ngộ nào tốt được.

Sâm Đặc vẻ mặt khóc tang nói:

- Dù là chúng ta không muốn đầu hàng, thủ hạ chúng ta thì sao đây? Dưới cái loại tai họa này, bọn họ nào sẽ còn lưu ý mệnh lệnh Hạm đội trưởng chúng ta hay không đây chứ, có thể xác định, lần tai họa này đủ để cho tứ đại hạm đội chúng ta hoàn toàn trở thành lịch sử rồi.

Nghe nói như thế, trong lòng mọi người đều trầm xuống, có thể phỏng đoán, hiện giờ những chiến hạm có thể chạy tới nơi này có bảy tám trăm chiếc, những chiến hạm này nếu như không đầu hàng, muốn lên đất liền là tuyệt đối không có khả năng.

Bởi vì nguyên nhân tai họa, khiến cho các chiến hạm này chỉ có thể từng chiếc từng chiếc dựa vào nhau, hoàn toàn là một tư thế bày biện sẵn, muốn dựa vào binh lực một chiếc thuyền chống lại trọng binh đồn trú và hạm đội trong cảng, hoàn toàn là nằm mơ nói mộng, cho nên cuối cùng những chiến hạm này cũng sẽ trở thành tù binh của Hạm đội số ba.

Nếu như chỉ là các chiến hạm bị bắt giữ thì cũng không tính là gì, dù sao tại hang ổ tứ đại hạm đội con lưu hơn phân nửa binh lực, đáng tiếc, bản thân trưởng quan tứ đại hạm đội cũng ở chỗ này, đồng thời đối mặt với tuyển chọn không hàng chỉ có chết, không còn mình nữa, dù cho tứ đại hạm đội còn lại phân nửa binh lực vẫn có thể tồn tại như cũ, nhưng cái này còn là hạm đội của mình sao?

Nghĩ đến đó, bốn người thở dài, đồng thời nói:

- Đầu hàng đi.

Lời vừa nói ra, bọn họ đã biết hạm đội Đế quốc xong đời rồi.

Đến khi chiếc kỳ hạm Liên hợp treo lên cờ đầu hàng, đã có mấy chiếc chiến hạm giành trước treo lên cờ trắng.

Mà vốn mấy chiếc chiến hạm không muốn cứ thế chìm đắm, lại không dám dễ dàng đầu hàng, thấy kỳ hạm cũng đầu hàng rồi, lập tức yên tâm thoải mái treo cờ hàng lên, tranh nhau lên trước đi vào cảng.

Bốn gã Hạm đội trưởng Tá Phu này cũng đầu hàng rồi, tin tức này khiến mọi người vui mừng quá sức, bởi vì cái này biểu thị, chỉ cần thiên tai qua đi, toàn bộ hải vực Đế quốc đã là hậu viện của bên phía mình rồi!

Toàn Đế quốc đã không còn hải quân có thể chống cự với mình nữa!

Tin tức đăng báo từng tầng, tuy nhiên khi đối mặt với trưởng quan Hạm đội số ba Liễu Thanh Dương - Tổng trưởng hải quân Khang Tư, bốn người Tá Phu chân đạp trên đất bằng, lại đều lộ thần sắc khinh thường, đồng thời cự tuyệt đầu hàng Liễu Thanh Dương.

Sở dĩ như vậy là bởi, hiện giờ đã an toàn rồi, cho nên lòng tự trọng sẽ lại chiếm cứ thượng phong.

Bọn họ cho rằng mình tuy rằng đã đầu hàng rồi, nhưng chỉ là bởi vì tránh né thiên tai mới đầu hàng, cũng không phải bởi vì chiến bại mà đầu hàng, cho nên bọn họ tuyệt đối không giống như hải quân đầu hàng quân địch.

Đối với hành vi cổ hủ không biết thức thời của mấy người Tá Phu, Liễu Thanh Dương cảm thấy không có gì kỳ quái, đổi lại là mình dưới tính huống như vậy, cũng sẽ chỉ nguyện ý đầu hàng thủ lĩnh đối phương mà thôi, mà không phải như đầu hàng đối thủ như mình, vì đối thủ cũng không có đánh bại chính mình, căn bản không đáng được mình tôn kính.

Biết rõ cách nghĩ bốn người Tá Phu, Liễu Thanh Dương áp chế thủ hạ bên dưới bất mãn, lập tức đem tin này trình báo Đại Đô đốc Khang Tư.

Tuy rằng trời phạt đã bắt đầu hình thành, nhưng hiện giờ cũng chỉ tàn phá lung tung ngoài khơi, trên đất liền cũng chỉ có chút mưa mà thôi, để Đại Đô đốc đến đây tiếp nhận đầu hàng cũng không có vấn đề gì.

Lúc này tuy rằng chưa tới giờ trời tối, nhưng phủ Đại Đô đốc đã đèn đuốc sáng trưng, các phụ tá cầm trong tay tư liệu ra ra vào vào, mà hơn mười đội kỵ binh khoác áo mưa đội mưa gió xông vào bóng tối.

Qua một đoạn thời gian, một đội kỵ binh hộ tống một chiếc xe ngựa gấp gáp trở về.

Xe ngựa vừa dừng lại, một lão đầu râu tóc bạc trắng từ bên trong xe ngựa bước ra, người hầu cầm đèn trước cửa lập tức bung dù tiến lên che mưa dìu đón.

Không đợi lão nhân này đi vào cửa phủ Đại Đô đốc, một đội kỵ binh khác cũng hộ tống một chiếc xe ngựa trở về, đồng dạng cũng là một lão nhân xuống xe ngựa.

Hai lão đầu này gặp mặt chỉ là gật đầu một chút, liền sắc mặt ngưng trọng đi theo người hầu dẫn đường tiến vào phủ Đại Đô đốc.

Theo thời gian trôi qua, kỵ binh ra ngoài cũng trở về toàn bộ, mỗi một đội đều hộ tống một chiếc xe ngựa, trên mỗi xe đều là một hoặc hai lão đầu.

Những người quen mặt biết các lão đầu này, đều sẽ rõ ràng, những lão đầu này đều là các đại hiền giả tri thức uyên bác nhất, danh vọng cao nhất nằm trong phạm vi thế lực Khang Tư.

- Bái kiến Đại Đô đốc.

Mấy lão đầu rất tùy ý hành lễ với Khang Tư.

Tuy nhiên đừng nhìn bọn họ không câu nệ tiểu tiết, kỳ thật những lão giả này đối với Khang Tư hết sức thỏa mãn.

Bởi vì Khang Tư đối với hiền giả hết sức tôn kính lễ độ, thậm chí còn chuyên môn ra lệnh, mang hình thức đãi ngộ đối với hiền giả cố định trong luật pháp bản thổ, dù là thời đại Đế quốc thống nhất cũng không có đãi ngộ ưu việt như vậy, cho nên hiền giả trong phạm vi thế lực Khang Tư, đối với việc Khang Tư thống trị đều rất vừa lòng.

Cũng không khách sáo nhiều, Khang Tư để cho bọn họ ngồi xuống xong trực tiếp mở miệng hỏi:

- Lần này mời các vị hiền giả tới, là muốn nhờ tri thức uyên bác của các vị, lý giải một chút tình huống trời phạt.

Sau khi sắc trời biến đổi, Khang Tư còn chỉ coi như là tai hoạ mưa bão phổ thông, chỉ là phái người ra dò xét các nơi, cũng ra lệnh tổ chức nhân thủ các nơi vượt qua tai nạn.

Nhưng mệnh lệnh mới hạ không bao lâu, liền có mấy vị hiền giả chạy tới cảnh cáo, đây là điềm báo hình thành tai họa khủng khiếp "Trời Phạt".

Khang Tư đối với trời phạt hoàn toàn không biết gì cả, nghe hiền giả nói kinh khủng như thế, không khỏi triệu tập các đại hiền giả này tới tìm tòi đến cùng là gì.

Mấy người lão giả nhìn nhau một chút, liền cử ra một hiền giả cao tuổi nhất nói:

- Đại Đô đốc, tai họa khủng khiếp trời phạt như vậy xuất hiện sớm nhất ở mùa đông hơn 1500 trước, lần thứ hai là xuất hiện ở mùa hè hơn 800 năm trước, nếu như lần xuất hiện vào mùa xuân này đúng là trời phạt, vậy có thể xác định ngày xuất hiện trời phạt là không cách nào tính toán được.

Lão đầu cũng biết mấy câu phía trước chẳng khác nào nói thừa, vội vàng nói tiếp:

- Bắt nguồn trời phạt là ở tận cùng thế giới, đầu tiên là mây đen che trời phủ đất, từ bên kia bờ biển cuồn cuộn mà đến bao phủ toàn bộ thế giới, tiếp theo đó là mưa to gió lớn mưa đá rải khắp mọi nơi, đồng thời khắp thiên hạ bất cứ nơi nào cũng sẽ tùy thời xuất hiện vòi rồng.

- Tùy thời xuất hiện vòi rồng?

Khang Tư có điểm sững sờ, tuy rằng không biết hình thành thế nào, nhưng cũng không có khả năng một cơn mưa liền xuất hiện nhiều lần như vậy chứ?

- Đúng vậy, căn bản không hề có dấu hiệu, không có quy luật tùy thời tùy chỗ sẽ xuất hiện, dù là khe núi cũng có vòi rồng, đương nhiên, đây là tình huống xuất hiện ở hai lần trời phạt trước đây, không dám cam đoan lần này cũng sẽ như vậy.

Lão giả gật đầu nói.

- Ừm, nghe ý của ngài, lúc trời phạt này xuất hiện, khắp thiên hạ sẽ phải chịu đựng tai họa giống nhau?

Khang Tư không khỏi hỏi tiếp.

- Đúng vậy, thời gian đầu sẽ chịu tai họa như nhau, đều là mưa to gió lớn cùng vòi rồng, chỉ là khu vực quá lạnh, mưa lớn sẽ biến thành bão tuyết.

- Trời phạt này sẽ duy trì liên tục bao lâu? Sẽ mang tới hậu quả gì?

Mấy người hiền giả nghe vậy sắc mặt đều biến đổi, lão hiền giả kia thở dài nói:

- Mưa to gió lớn cùng vòi rồng sẽ duy trì liên tục duy trì liên tục trong thời gian bảy ngày.

Khang Tư không khỏi thở phào, bảy ngày tai họa hẳn có thế thừa nhận được.

Nhưng câu hiền giả nói tiếp lại khiến mọi người nghe được đều biến sắc.

- Sau đó là liên tục ba tháng mưa dầm liên tiếp, lũ quét cùng lũ lụt các nơi nối tiếp không ngừng, cái này cũng không tính là gì cả, chỉ cần ngẫm lại ba tháng đều là ngày mưa, thế nhân căn bản không cách nào dùng củi sưởi ấm, khi đó bệnh tật sinh sôi, hơn nữa...

Lão đầu mới nói đến đây, Tương Văn hầu hạ bên cạnh đã kinh hô:

- Khí trời liên tục ba tháng mưa dầm, vậy chẳng phải nói nông nghiệp năm nay tuyệt sản sao!

Hiền giả gật đầu than thở:

- Đúng vậy, khí trời như vậy duy trì liên tục ba tháng sẽ khiến lương thực năm nay tuyệt sản, hơn nữa cũng không phải một nơi như vậy, mà là khắp thiên hạ đều như vậy.

- Đồng thời bởi vì thiếu lương thực cùng với bệnh tật hoành hành, bạo loạn sẽ bạo phát khắp các nơi không thể áp chế, theo ghi chép, hai lần trước bởi vì trời phạt bạo phát, sự sống khắp thiên hạ đều sẽ giảm đi một phần ba, cũng bởi vì như thế, tai họa khủng khiếp lan khắp cả thế gian mới có thể được xưng là "Trời Phạt".

Khang Tư chỉ cảm thấy một cổ khí lạnh tràn khắp sống lưng, sự sống khắp thiên hạ chết hết một phần ba? Nói cách khác ba người chết một người!

Dù là một hồi tử chiến mấy trăm vạn người hoặc là chiến tranh diệt quốc, người chết cũng không nhiều như vậy được!

Chỉ là Khang Tư cũng không hoài nghi hiền giả nói quá đáng.

Đạo lý rất đơn giản, khí trời ba tháng mưa dầm, đặc biệt đang vụ cày mùa xuân, có thể nói năm nay sẽ không cần nghĩ chuyện trồng trọt nữa.

Tiếp đó là những ngày mưa dầm liên tục, cho dù là có lương thực tồn trữ, nhưng thời gian dài như thế, cũng không đủ củi đốt có thể sử dụng nấu nướng sưởi ấm được.

Hơn nữa mưa dầm kéo dài, tật bệnh bùng phát tăng vọt, độ khó trị liệu đồng dạng cũng tăng lên.

Dưới đả kích khốn khổ này, có người sẽ nhận mệnh chờ chết, nhưng tuyệt đại đa số mọi người sẽ không vứt bỏ giãy dụa, vì vậy tuyệt đối sẽ phát sinh bạo động.

Dưới cái loại tình huống bất kể thế nào cũng là chết này, bạo động như vậy sẽ rất khó áp chế.

Đặc biệt khi khắp thiên hạ đều là tai họa như vậy, mà không chỉ có một hai chỗ như thế, tới lúc đó, chết một phần ba sự sống có thể còn thiếu nữa.

Nghĩ đến đó, Khang Tư đột nhiên đứng dậy ra lệnh:

- Hạ lệnh Sư đoàn số một vượt mưa phát động công kích, phải trong thời gian ngắn nhất công phá tỉnh Hải Bình, thu lại toàn bộ lương thực các quân phiệt trong tỉnh cùng kẻ ủng hộ bọn họ.

Hiền giả đương nhiên rõ ràng vì sao Khang Tư lại hạ xuống mệnh lệnh này, tỉnh Hải Bình là tỉnh lớn về lương thực, kho hàng quân phiệt cùng gia tộc quyền thế địa phương cất giữ nhiều nhất chính là lương thực, đoạt được số lương thực kia, dân chúng địa giới Khang Tư cũng đủ để vượt qua lần tai họa này.

Tuy rằng chuyện này sẽ tạo ra nhiều thảm án, nhưng mà cũng không phải không cướp lương thực dân chúng sao? Không may mắn chính là đám gia tộc quyền thế mà thôi, bởi vậy các hiền giả đều biểu thị tán thành.

Khó trách các hiền giả hiện thực như vậy, tuy rằng bọn họ nhìn trời cứu người, nhưng bọn hắn cũng là đại hiền giả địa giới Khang Tư, muốn cứu người cũng phải cứu dân chúng bản địa trước, sau mới là người các nơi khác.

- Các vị hiền giả, ta đi triệu tập các quan viên chủ quản các bộ tới, để chúng ta thảo luận xem làm sao vượt qua tai nạn này.

Sau khi giải thích với các hiền giả, Khang Tư liền phái người triệu tập quan viên chủ quản đến đây thương thảo, các hiền giả lại rất thỏa mãn gật đầu không thôi, Khang Tư thật là quá cho bọn họ mặt mũi, trong lòng đối với Khang Tư càng thêm thỏa mãn.

Nhận được tin tức ngoài cảng truyền đến, tuy rằng Tương Văn vui vẻ, có thể dễ dàng giải quyết hai tỉnh Hải Quảng Hải Vũ như vậy, nhưng đối với chuyện bốn người Hạm đội trưởng không biết thức thời, cách nhìn của Tương Văn tất nhiên không thể tốt được.

Không thấy chủ thượng nhà ta đang bận rộn vì khí trời liên tục ba tháng duy trì mưa dầm sao? Lại dám ở thời khắc quan trọng này còn dám yêu cầu chủ thượng nhà mình đi tiếp nhận đầu hàng! Thật là không biết địa vị mà!

Dựa theo cách nghĩ của Tương Văn, mình hẳn nên đem bọn họ trực tiếp nhốt lại giáo huấn một phen cho tốt mới phải, chỉ là lo nghĩ đến tiếp thu hạm đội Đế quốc còn cần bốn người này đứng ra, cũng truyền lệnh chiêu đãi bọn hắn ăn ngon ngủ tốt, chờ chủ thượng nhà mình có rảnh thì tới chiêu hàng bọn họ.

Bốn người Tá Phu ở cảng khẩu đang chỉnh trang phục của mình, ấn theo bọn họ nghĩ, yêu cầu mình đưa ra hẳn sẽ rất dễ được thỏa mãn.

Tên Khang Tư này nếu như nghe được bốn người mình chấp nhận đầu hàng hắn, vậy còn không vội vã chạy như điên tới sao?

Nhưng vạn lần không ngờ tới, lại nhận được tin Đại Đô đốc đang xử lý vấn đề cứu tế phòng thiên tai, không rảnh đi qua, để bọn họ nghe theo Hạm đội số ba an bài.

Có chuyện này, bốn người Tá Phu đầu tiên đỏ bừng mặt, tiếp đó thở dài biểu thị đồng ý dàn xếp xuống.

Không có cách nào, ai bảo người là dao thớt ta là thịt cá, hơn nữa, tai họa khủng khiếp đã tới, không nghĩ cách cứu tế phòng thiên tai, còn chạy đi tiếp nhận đầu hàng trước tiên sao?

Nếu như mình còn có thể khống chế bộ đội, đương nhiên còn phải an trí mình trước, nhưng hiện tại là một cái tư lệnh tay không, một cái tiểu binh là có thể giải quyết được mình, nào cần phải lưu ý chứ?

Ài, chỉ hy vọng Khang Tư nhìn vào phần mình còn là Tướng quân Đế quốc, có thể cho thêm vài phần mặt mũi.

Sắc trời u ám hầu như không nhìn ra ban ngày hay đêm đen, nhưng mà tuy rằng ánh mặt trời bị mây đen che phủ, vẫn còn có thể để người ta cảm giác được một cổ ánh sáng mờ nhạt.

Đám quan viên bận rộn cả một đêm, đội mưa đội gió, theo tầm nhìn u ám này phóng về các phía, đi chấp hành công tác cứu tế phòng tai thương thảo cả một đêm, mà Khang Tư cuối cùng cũng có thể được hưởng thụ bữa sáng.

Lúc dùng bữa sáng Khang Tư biết được trưởng quan tứ đại hạm đội đầu hàng, lập tức có hứng thú, liền bảo người chuẩn bị xe, để mình đi tiếp thu đầu hàng.

Tương Văn trợ giúp chuẩn bị rất bất mãn nói:

- Chủ thượng, bọn họ đều là tù binh bị chúng ta bắt giữ, muốn gặp bọn họ lúc nào không được? Ngài đã một đêm không ngủ rồi.

- Một đêm không ngủ cũng không sao cả, bọn họ lại rất quan trọng, có bọn họ, chúng ta có thể rất nhẹ nhàng bắt lấy hai tỉnh Hải Quảng Hải Vũ, có hai tỉnh giàu có làm căn cơ, vượt qua lần thiên tai này càng thêm dễ dàng.

Vẻ mặt Khang Tư nhẹ nhõm cười nói.

Tương Văn suy nghĩ một chút, nghĩ cũng phải, hai tỉnh Hải Quảng Hải Vũ lại rất là có tiền, vật tư cũng rất phong phú, có hai hành tỉnh vàng bạc, hơn nữa lại thêm tỉnh Hải Bình thừa thải lương thực, trợ giúp cho địa giới hai tỉnh Khang Tư hiện tại, thật đúng là một chuyện dễ dàng mà.

Mà có được địa bàn năm hành tỉnh, có thể an ổn vượt qua tai nạn, sau khi tai nạn qua đi, toàn Đế quốc chẳng phải là không ai có thể chống lại quân Khang Tư nữa sao?

Đến lúc đó chủ thượng nhà mình chẳng phải là có thể quét ngang thiên hạ? Hì hì, thật sự là quá mỹ diệu mà.

Khang Tư không biết Tương Văn đang cười trộm cái gì, tiện tay lấy một thanh bội đao liền đi ra cửa.

Ngoài cửa kỵ binh đã sớm chờ lâu, lập tức vây quanh Khang Tư lên xe ngựa, đoàn người ầm ầm thẳng hướng bến cảng.

Trên bến cảng, chiến thuyền chen chúc hầu như chiếm hết tất cả các nơi cập cảng, mà các thuyền buôn cũng nhiều không kém chỉ có thể ủy khuất chen lấn một chỗ.

Vô số thủy thủ đội mưa gió buộc chặt các con thuyền này, thuỷ binh hải quân đang phụ trách chiến hạm cũng hỗ trợ các thuyền buôn làm việc. Tuy rằng đám thuỷ binh hầu như một đêm không ngủ rất uể oải, nhưng tinh thần bọn hắn lại rất phấn khởi, bởi vì, những chiến hạm này toàn bộ đều là của bọn họ rồi...

Nên biết rằng trước đây có mấy trăm chiến hạm đã là giỏi lắm, hiện giờ cứ như cá chết trôi sông mò ra mấy trăm chiến hạm quân địch, để cho hạm đội mình khi không mở rộng hơn gấp đôi, nhưng lại còn vốn không cần mạo cái gì nguy hiểm cả, không phấn khởi mới là lạ.

Ngay lúc các thuỷ binh này theo các sĩ quan gầm rú hạ lệnh bận rộn, không ai chú ý tới, một cái hắc y nhân đeo khăn đen che mặt, lặng yên không một tiếng động từ trong nước nhảy ra, căn bản không quan tâm tới sóng biển cuồn cuộn cùng mưa dập xối xả, cứ bước đi như bình thường, từ trong nước từng bước một đi lên bờ.

Cái hắc y nhân này chỉ lộ ra một đôi mắt đỏ bừng, một tay đặt lên bội đao bên hông, vừa quay đầu đánh giá bờ biển hẻo lánh này, âm thanh ầm ĩ của đám thủy thủ cách đó không xa mặc dù có thể truyền tới đây, nhưng khí trời u ám khiến không ai phát hiện chỗ này có một người xa lạ.

Thân thể hắc y nhân vừa cong lại, đang chuẩn bị bỏ trốn, bên phía đám thủy thủ kia lại đột nhiên hò hét:

- Đại Đô đốc tới nhìn chúng ta kìa!

Lập tức tiếng hoan hô vang lên, nghe thanh âm như thế, thân thể hắc y nhân ngừng lại, trong mắt chợt lóe sáng, sau đó cả người cứ thể đột nhiên biến mất.

Bọn người Tá Phu vừa nằm xuống lại bị vệ binh đánh thức, Ái Đức Đặc rất bất mãn thấp giọng chửi bới, ba người khác biết thức thời cũng không nhiều chuyện, nhanh chóng chỉnh lý lại phục sức, đương nhiên sắc mặt cũng không tốt hơn được, dù sao bọn họ cũng cả đêm không ngủ, vừa mới nằm xuống lại bị gọi tỉnh, đổi lại là ai cũng không dễ coi được.

Phó Tổng trưởng hải quân Khang Tư, Khải Hải còn coi như không thấy được sắc mặt mấy tên hàng tướng này, chỉ có Liễu Thanh Dương Tổng trưởng hải quân xuất thân từ Đế quốc mới có thể áy náy giải thích:

- Hết sức xin lỗi quấy rầy các vị Tướng quân nghỉ ngơi, chỉ là Đại Đô đốc vừa xử lý xong chính vụ, cũng không nghỉ ngơi liền chạy tới, cho nên xin các vị tướng quân thứ lỗi.

Vốn đám người Tá Phu đầy một bụng tức giận, nghe nói như thế, lập tức tiêu mất.

Nghe lời này cũng biết, Khang Tư người ta cũng là cả đêm không ngủ, làm xong việc lập tức liền chạy tới tiếp thu đầu hàng, đã là quá cho ngươi mặt mũi rồi.

Cho nên bọn người Tá Phu cũng liền khách sáo vài câu, xoay người lại bắt đầu kiểm tra bộ dáng sĩ quan thủ hạ của mình.

Đoàn sĩ quan theo từng chiếc chiến hạm đầu hàng, dưới quyền từng người bốn vị Hạm đội trưởng bọn Tá Phu, cũng chậm rãi tụ hợp bên người bọn họ, đương nhiên nhân số cũng không còn đầy đủ, sĩ quan mất đi, nếu không phải vong trận trong hải chiến, thì là ngộ hại trong tai nạn trên biển.

Tuy rằng tinh thần không tốt cỡ nào, nhưng các sĩ quan cũng phải cố đánh tinh thần cho mình tỉnh lại, bọn họ cũng biết Đại Đô đốc Khang Tư này tới là muốn tiếp nhận đầu hàng, đương nhiên phải cho đối phương lưu lại một ấn tượng tốt. Bởi vì đối tượng sau này để mình hiệu lực, chính là cái Đại Đô đốc này.

Tới giờ này, dù là ngu ngốc cũng biết, có thể nói lần trời phạt này, là đẩy hạm đội Đế quốc tặng vào vòng tay Khang Tư, trời phạt qua đi, còn muốn ăn cơm hải quân, cũng chỉ có thể dựa vào Khang Tư thôi.

Bên Khang Tư cũng không quá phận để đoàn người này đội mưa tới nghênh tiếp mình đến, mà là chuyên môn dựng một tấm mái che lớn, chặn nước mưa lại, nhưng bởi gió lùa bốn phía, để cho đám người đứng dưới mái che bị gió biển thổi lạnh run run.

May là chờ đợi không tới bao lâu, chỉ sau chốc lát, một trận tiếng vó ngựa ầm ầm truyền tới.

Không biết là có phải đến buổi trưa hay không, tuy rằng trời còn có chút u ám, nhưng đã có thể nhìn rõ cảnh sắc xung quanh, cho nên mọi người rất nhanh nhìn thấy xa xa có mấy trăm kỵ binh toàn thân võ trang phủ áo mưa, hộ tống một chiếc xe ngựa chạy tới.

Đại Đô đốc Khang Tư sắp tới, mọi người bao gồm cả Liễu Thanh Dương ở bên trong đều nhanh chóng chỉnh lý lại bộ dáng mình, sau đó thẳng lưng nghiêm nghị đứng đợi.

Kỵ binh nhanh chóng chiếm lấy vị trí cảnh giới xung quanh, xe ngựa dừng lại, đầu tiên một mỹ nhân dáng vẻ mềm mại, dung mạo tú lệ bước xuống xe nâng dù lên, sau đó một nam tử trẻ tuổi mặc trang phục võ sĩ, thắt lưng đeo khảm đao, chân đạp giày da bước xuống theo.

Trong lúc bọn người Tá Phu đang kinh ngạc cái nam tử trẻ tuổi này, cũng đánh giá đối phương lại mặc trang phục bình thường tới, là không coi trọng mình cố ý ngạo mạn, hay là coi trọng mình gấp gáp không kịp đổi quân phục?

Không có cách nào, sĩ quan đầu hàng thường hay nghĩ nhiều như vậy.

Trong lúc bọn họ miên man suy nghĩ miên man suy nghĩ, bọn người Liễu Thanh Dương đã nghiêm chỉnh hành lễ:

- Đại Đô đốc!

Đợi cho bọn người Liễu Thanh Dương hành lễ xong rồi, mới để bọn người Tá Phu cũng hành lễ theo.

Cái lễ tiết này bọn Tá Phu lại rất cam tâm tình nguyện, không có chỗ nào không cam lòng.

Dù sao hiện tại Khang Tư cũng là Trung tướng, chức quan mọi người như nhau, kính lễ hay không cũng được, nhưng mà người ta có chức vụ Đại Đô đốc, cái này so sánh với chức Tổng trưởng hải quân cao hơn rất nhiều.

Bởi vì Đại Đô đốc là quân phiệt hợp pháp, Tổng trưởng hải quân không thể so được, dù là ở thời bình thường cũng phải cúi chào, càng đừng nói các sĩ quan đầu hàng nữa.
Chương trước Chương tiếp
Loading...