Có Em Chung Đường

Chương 27: Du Lịch (2)



“Dao Dao, nằm vào trong, tối nay anh ngủ cùng em.”

Hai căn phòng chỉ cách nhau một tấm ván gỗ. Ở phòng bên này có thể nghe thấy tiếng giường kêu cót két, tiếng nam nữ thở dốc ngày một lớn. Kỷ Tiểu Dao lập tức tỉnh táo lại, ngạc nhiên hỏi: “Hai chúng ta? Ngủ cùng giường?”

Trai gái dù sao cũng có khác biệt. Hai người từ sau khi học cấp hai chưa bao giờ ngủ chung một giường. Hơn nữa, bên cạnh còn có âm thanh khiến người khác xấu hổ kia, nếu giờ mà ngủ chung, cảm giác hơi kỳ lạ!

Kỷ Minh Diệu nhẹ nhàng gật đầu, ngồi xuống giường, cúi người cởi giày, sau đó xoay người lại lại thấy Kỷ Tiểu Dao đã cầm chăn ngồi dậy. Trong bóng tối không thấy rõ vẻ mặt cô, nhưng thái độ này rõ ràng là không bằng lòng.

“Chẳng lẽ em muốn anh ngủ dưới đất?”

Trong phòng chỉ có một chiếc giường, nếu có sô pha hoặc ghế dựa thì thật tốt! Kỷ Tiểu Dao cúi mặt xuống, mặt đất về đêm ẩm ướt, nếu thật sự ngủ trên mặt đất thì sẽ bị bệnh mất. Cô sao có thể làm thế được. Không còn cách nào khác cô đành dịch dịch người vào trong một chút. Cảm thấy ván giường lún xuống, bên cạnh đã có người nằm vào.

Kỷ Minh Diệu kéo cô nằm xuống, nhỏ giọng nói: “Còn ngồi ngẩn ra đấy làm gì. Nhanh ngủ đi! Ngày mai không muốn đi chơi hả?”

Kỷ Tiểu Dao vẫn cúi đầu không nói gì. Phía sau lưng cô là vách ngăn, âm thanh từ phòng bên cạnh truyền sang lại càng rõ ràng. Trong hoàn cảnh như thế này, cô thật sự không thể nào ngủ được.

Một mình trong bóng tối lẩm nhẩm đọc kinh Phật, mãi cho đến khi âm thanh bên cạnh dừng lại, Kỷ Tiểu Dao thở phào nhẹ nhõm. Cô quay sang nhìn Kỷ Minh Diệu nằm bên cạnh, hô hấp vững vàng, chắc là đã ngủ rồi.

Kỷ Tiểu Dao tự cười nhạo mình: cộng cả hai đời lại mình cũng gần bốn mươi, vậy mà mỗi chuyện quan hệ này cũng không thể chịu được, phải cố gắng nghĩ xấu xa một chút. Trong lòng thoải mái một chút, Kỷ Tiểu Dao nằm xuống giường, cố gắng không để chạm vào anh nằm bên cạnh. Ban ngày thật sự rất mệt mỏi, cô cuối cùng ngủ lúc nào không biết.

Có thể ngủ tiếp nhưng ngủ cũng không được ngon giấc, mà còn nằm mơ.

Trong giấc mơ, cô cảm thấy mặt mình rất nóng giống như xung quanh người mình đều là lửa, có một đôi tay đang di chuyển trên người mình. Hơn nữa, càng kỳ lạ hơn là, cô còn cảm giác có người dùng miệng hết mút lại liếm, thỉnh thoảng còn cắn nhẹ vào mặt mình. Nhiệt độ cùng hơi thở phả vào mặt cô, cảm giác rất chân thực!

Cô cảm thấy thật sự khó chịu, bởi vì nửa người mình bị người khác đè lên rất nặng. Đôi bàn tay kia di chuyển xuống phía dưới ngày càng thấp, thậm chí còn cho cả vào trong quần cô. Kỷ Tiểu Dao trong lòng hoảng sợ, mặt ngay lập tức trở nên trắng bệch.

Không! Đây tuyệt đối không phải là mơ! Trong mơ, hơi thở hổn hển của người đàn ông sẽ không rõ ràng đến thế! Mà người đàn ông này là ai cô không cần suy nghĩ cũng biết.

Trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng. Hàng ngàn suy nghĩ hiện lên nhưng bây giờ cái gì cô cũng không thể nghĩ được. Cô chỉ có thể cố gắng không thở mạnh, đến cả mắt cũng không dám mở ra.

Có lẽ lúc tối anh uống hơi nhiều rượu nên coi cô là chị Mỹ Vân hoặc là một người phụ nữ khác! Cô cố gắng an ủi bản thân nghĩ theo chiều hướng tốt hơn. Cô tự nói với mình: Đừng sợ, đừng sợ! Có lẽ anh đang bị mộng du, một lát nữa sẽ không sao đâu!

Tay đang hướng vào trong quần đột nhiên dừng lại. Trái tim Kỷ Tiểu Dao đập mạnh, cả người cô đều là mồ hôi, đại não cô dùng vận tốc ánh sáng 30000 km/giây để suy nghĩ: Nếu anh không nhận ra cô, cô nên làm gì bây giờ? Trước tiên tỉnh lại sau đó tát anh một cái, mắng: “Đồ không bằng cầm thú! Đến cả em gái mình cũng dám làm nhục, hay là tiếp tục nằm im, coi như đây chỉ là giấc mơ, cái gì cô cũng không biết?”

Nhưng, hai cách này cô còn chưa biết làm cách nào thì bàn tay kia đã đặt lên thắt lưng cô, nắm chặt lấy rồi nghiêng người hoàn toàn đè lên người cô. Miệng anh ngay lập tức đặt xuống, không nhẹ nhàng gặm cắn như lần trước mà thừa dịp Kỷ Tiểu Dao chưa kịp phản ứng lại, anh đã đưa lười mình vào khuấy đảo khắp trong miệng cô.

Người Kỷ Tiểu Dao ngày càng nhiều mồ hôi, tim cũng đập ngày càng nhanh. Cô hơi cảm giác ra đây hoàn toàn không phải là tình cờ. Mắt cô nhắm chặt lại, mọi giác quan trên người đều tập trung vào những nụ hôn bá đạo của anh. Cả người mình như đang bị tra tấn, trong đầu chỉ cầu mong trời mau sáng.

Ôm người đẹp trong ngực, Lâm Kiệt đêm qua ngủ vô cùng ngon giấc, hoàn toàn không biết gì hết. Mãi cho đến tận khi người bạn gái bên cạnh lay mạnh, Lâm Kiệt mới chép chép miệng, tưởng bạn gái không vui vì mình không để ý đến cô ấy liền đưa tay ôm bạn gái vào lòng, trêu đùa.

Cô bạn gái xấu hổ đánh hắn hai cái, nói: “Đi chết đi! Làm cái gì vậy, có người gõ cửa kìa!”

Lâm Tuấn coi như không biết. Bên tai nghe thấy âm thanh ngọt ngào, dưới tay cảm nhận thấy thân thể mềm mại của người đẹp, thân dưới của hắn bắt đầu rục rịch. Anh ta xoay người đè lên người bạn gái.

Đột nhiên ngoài cửa vang lên âm thanh lạnh lùng: “Nếu không mở cửa, hậu quả tự mình chịu!”

Lâm Tuấn giật mình. Anh ta như sắp khóc đến nơi, đành phải đứng dậy mặc quần áo, rồi ra mở cửa: “Anh trai! Anh đúng là anh em tốt của tôi. Bản thân tính tình lạnh nhạt thì cũng đừng ngăn cản người em của tôi chứ. Bây giờ là buổi sáng đấy!”

“Lâm Tuấn!” Kỷ Minh Diệu lạnh lùng cắt ngang mấy lời kêu than của anh ta: “Thu dọn đồ đạc đi, chúng ta quay về ngay bây giờ.”

“Không phải chứ! Chỉ mới một ngày thôi mà.” Lâm Tuấn mở to mắt ngạc nhiên, lại nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của Kỷ Minh Diệu, hoảng sợ hỏi: “Chẳng lẽ công ty nhà cậu xảy ra chuyện gì hả?”

“Không phải, cậu đừng hỏi nửa.” Kỷ Minh Diệu dừng lại một lát, rồi lại nói: “Nếu muốn ở lại chơi vài ngày, vậy lúc đó cậu tự bắt xe về.”

Ở cái nơi hoang vu này tìm đâu ra xe để về. Cho dù có gọi người đến đón cũng chưa chắc đã tìm được chỗ này. Lâm Tuấn vội vàng phản đối: “Làm gì còn chỗ nào chơi nữa chứ. Bọn tớ trở về cùng cậu.”

Kỷ Minh Diệu không kiên nhẫn nói: “Vậy còn không nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi.”

Trưởng thôn và vài người khác trong thôn tiễn bọn họ đến bên bờ sông đợi thuyền. Mấy người trong thôn ngẩng đầu nhìn bầu trời, mặt trời vừa mới lên cao, là thời điểm đi chơi đẹp nhất trong ngày. Hôm qua cũng chưa đưa bọn họ đi chơi ở đâu, sao hôm nay lại đột nhiên thay đổi ý định? Trưởng thôn cô gắng khuyên bọn họ ở lại: “Các cháu thực sự không muốn ra đồng chơi sao? Có thể cùng mọi người lên rừng hái rau, còn có thể đi bắt thỏ rừng nữa.”

“Không được ạ, bọn cháu có việc phải quay về, cảm ơn mọi người đã tiếp đón.” Kỷ Minh Diệu nói xong ra hiệu cho Lâm Tuấn đưa cho trưởng thôn một cái phong bì: “Lần sau nếu có cơ hội bọn cháu lại tới.”

Trưởng thôn đưa tay nhận lấy, trong giọng nói mang theo cả tiếc nuối: “Các cháu khách sáo quá. Lần này các cháu còn chưa đi chơi được đâu cả mà.”

Lâm Tuấn quay sang nhìn Kỷ Minh Diệu, thấy sắc mặt anh vẫn u ám như trước, vội vàng cười nói với trưởng thôn: “Ông quá khách sáo rồi ạ. Nơi này là một vùng đất trù phú giàu tiềm năng, cháu đến đây hai lần mà vẫn chưa đi chơi hết mọi nơi. Có lẽ bọn cháu có thể tìm được một nhà đầu tư, biến nơi này thành một địa điểm du lịch.”

Trưởng thôn vô cùng vui mừng tiến lên cầm lấy tay hắn: “Thật ư? Nơi này có thể trở thành một địa điểm du lịch sao?”

Lâm Tuấn gật gật đầu, chỉ vào Kỷ Minh Diệu: “Ông nhìn cậu ấy xem, cậu ấy có khả năng làm mọi việc đấy. Ha ha.” Ai bảo cậu buổi sáng ầm ĩ ảnh hưởng đến tính phúc của mình, xem cậu làm thế nào bây giờ.

Trưởng thôn quay sang nhìn Kỷ Minh Diệu, ánh mắt hy vọng. Kỷ Minh Diệu gật nhẹ đầu: “Cháu sẽ nghĩ cách. Bây giờ phải tạm biệt mọi người rồi.”

“Vậy các cháu đi đường cẩn thận, lần sau lại tới thăm nơi này.” Trưởng thôn đưa ra một cái túi lớn màu xanh: “Cũng không có gì đáng tiền, các cháu cầm về nếm thử.”

Kỷ Minh Diệu cầm lấy, gật gật đầu rồi lên thuyền.

Hồ nước vẫn luôn có một màu xanh, từ động tác của mái chèo tạo nên vô số những gợn sóng, lan rộng ra xa rồi từ từ biến mất.

Lâm Tuấn ôm bạn gái đứng ở đầu thuyền ngắm cạnh đẹp, đột nhiên anh ta nhạy bén phát hiện có chút khang khác, hình như là thiếu cái gì đó. Nâng cằm suy nghĩ, anh ta cuối cùng cũng nhận ra: cô nhóc kia từ sáng đến giờ không nói câu nào. Có vấn đề!

Anh ta quay đầu nhìn lại, thấy Kỷ Tiểu Dao ngồi im lặng ở giữa thuyền, không hề sôi nổi như lúc đi. Lại nhìn đến Kỷ Minh Diệu ngồi ở cuối thuyền, ánh mắt nặng nề nhìn bóng lưng của Kỷ Tiểu Dao, không biết đang nghĩ cái gì.

Nhất định là có vấn đề!

Tò mò muốn biết sự thật, Lâm Tuấn buông bạn gái ra, đi đến ngồi đối diện với Kỷ Tiểu Dao, muốn nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt cô. Chỉ thấy lông mi chớp chớp liên hồi, vẻ mặt lo lắng, biết anh ta đang nhìn cũng không muốn ngẩng đầu lên. Trong lòng càng nghi ngờ, anh ta liền đưa mặt đến gần hơn một chút, lại phát hiện ra môi cô sưng đỏ. Anh ta có nhiều năm kinh nghiệm như vậy tất nhiên có thể hiểu được vì nguyên nhân gì mà có.

Vì sao lại có? Anh ta cúi đầu xuống suy nghĩ. Đột nhiên, một ý nghĩ khó tin hiện lên, anh ta ngẩng phắt đầu lên nhìn Kỷ Minh Diệu, lại thấy anh đang bình tình nhìn anh ta, giống như là biết trước mình sẽ ngẩng đầu lên. Không hề sợ hãi khi bị phát hiện cũng không né tránh, mà chỉ có đôi mắt bình tĩnh không để lộ chút cảm xúc nào.

Trong lòng vô cùng hoảng sợ: Tên này thật sự quá dũng cảm, không sợ mọi người khinh thường sao?

Thời gian về chỉ bằng một phần ba thời gian đi.

Về đến nội thành thành phố X, bốn người chia tay. Lâm Tuấn khó xử, dọc đường đi trong xe cực kỳ áp lực. Anh ta quay đầu nhìn cô bé vẫn cúi đầu không nói gì, lại nhìn Kỷ Minh Diệu ngồi ở ghế lại xe vẻ mặt nghiêm trọng, muốn nói…

Nhưng nhìn thấy Kỷ Minh Diệu lái xe một đêm mệt mỏi, lại có Kỷ Tiểu Dao ở đây. Cuối cùng anh ta không nói gì, vỗ vai Kỷ Minh Diệu rồi đưa bạn gái rời đi.

Xe chuẩn bị chạy tiếp thì nghe thấy tiếng Kỷ Tiểu Dao vội vàng vang lên: “Em không muốn về nhà, em muốn đến chỗ mẹ.”

Kỷ Minh Diệu nhăn mày, quay đầu lại nhìn cô gái, ánh mắt lo lắng: “Cho anh một lý do.”

Kỷ Tiểu Dao thật sự muốn bắt chước điệu cười nhạt mà bình thường anh hay dùng. Còn dám hỏi lý do? Buồn cười! Người gây ra chuyện này là anh, vậy là làm như cô là đang cố tình gây chuyên vậy!

Nhích nhích khóe miệng vì quá lâu chưa nói chuyện mà có chút cứng đơ, nói với vẻ mặt sắp khóc: “Anh đừng có ép em. Từ nay về sau, chúng ta tốt nhất đừng gặp nhau nữa.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...