Có Em Chung Đường

Chương 47: Tạm Biệt



Mí mắt Kỷ Tiểu Dao chớp liên hồi, theo bản năng nhìn Kỷ Minh Diệu ngoài phòng khách, lần này giống như có thần giao cách cảm. Khi đang nói chuyện với dượng, anh đột nhiên liếc mắt nhìn cô, Kỷ Tiểu Dao rõ ràng nhìn thấy giữa hai lông mày của anh nhăn lại thành một đường.

Trong lòng cảm thấy bất an, cô ấp úng trả lời: “Con thật sự không biết, có thể có cũng có thể không có, mẹ tự hỏi anh ấy đi.” Cô không muốn tiếp tục chủ đề này, ngay lập tức chuyển sang chủ đề khác: “Mẹ dạy con nấu ăn đi!”

Mọi người trong nhà hiếm khi có cơ hội ngồi ăn cơm cùng nhau. Trong bữa ăn, có một người nói nhiều như Kỷ Nghiên Lệ cộng với một tên nhóc quỷ sứ ba tuổi, cho nên không khí rất vui vẻ, nếu không nói đến việc Kỷ Nghiên Lệ liên tục nói đến đề tài mẫn cảm kia.

Tên tiểu quỷ kia giống như có “tình đơn phương” với Kỷ Minh Diệu, rất thích anh, luôn kéo anh đi chơi đồ chơi cùng nó. Đến cả ba mới Trần Phong cũng thích chiếm lấy anh, nói từ chuyện đời sống đến chuyện quốc gia, lại từ chuyện quốc gia chuyển sang chuyện tình hình thế giới, giống như gặp được bạn tri kỷ, càng nói càng hưng phấn. Trong lúc nhất thời lại trở thành bố cục ba người đàn ông tạo thành một sàn diễn. Mãi đến lúc 11 giờ đêm, nữ chủ nhân không nhìn được nữa, thúc giục, lúc ấy một lớn một nhỏ trong nhà mới chịu đi ngủ.

“Aiz, hai người thật là, mình không ngủ thì cũng phải để Minh Diệu đi nghỉ ngơi chứ! Sáng sớm mai nó còn phải đi công tác nữa đấy.”

Trần Phong bấy giờ mới nhớ ra, đưa tay vỗ vỗ gáy mình, cười xin lỗi Kỷ Minh Diệu: “Xem tôi này, chuyện này cũng suýt chút nữa quên mất. Cháu mau về nhà nghỉ ngơi đi! Là lái xe đến đúng không?”

Kỷ Minh Diệu gật đầu, nghiêng đầu nhìn Kỷ Tiểu Dao đang ngồi xem ti vi trên sô pha bên cạnh, đang cố giữ cho mình tỉnh táo. Biết cô ngồi chờ mình, trong lòng anh cảm thấy ấm áp, sờ sờ đầu cô, yêu chiều nói: “Dao Dao, anh phải đi rồi.”

Kỷ Tiểu Dao bừng tỉnh, xoa xoa mắt: “Anh phải đi rồi à?”

“Ừm, phải ngoan, đừng gây thêm phiền phức cho cô, biết không?”

Nghe anh nói xong những lời này, đột nhiên có cảm giác sắp phải ly biệt, trong lòng Kỷ Tiểu Dao cảm thấy buồn, giọng cũng như có cái gì đó nghẹn lại: “Anh…em, em đưa anh ra ngoài.”

Kỷ Minh Diệu e ngại có người lớn ở đây nên cũng không làm động tác thân mật gì, lắc đầu, dịu dàng nói: “Không cần tiễn anh, bên ngoài tối rồi. Lúc nào anh về sẽ có quà cho em.” Nói xong liền đứng dậy.

Nói thì chậm nhưng làm thì nhanh, tên nhóc kia đứng bên cạnh thấy Kỷ Minh Diệu phải đi, vội vàng lao đến ôm chân anh: “Anh, không được đi! Đêm nay ngủ với em!”

Kỷ Minh Diệu thử rút rút chân, phát hiện sức lực của tên nhóc này cũng không nhỏ, sợ làm nó bị ngã nên không dám dùng sức, đành phải đứng im một chỗ.

Kỷ Nghiên Lệ thấy vậy, vội vàng kéo nó lại: “Quân Quân, đừng ầm ĩ, anh phải về nhà.”

Tên nhóc kia nhất quyết không nghe, dùng hết sức từ khi sinh ra đến giờ giữ chặt lấy anh: “Con không buông! Con muốn anh ở lại với con, anh ở lại với con cơ!”

Kỷ Nghiên Lệ kéo lấy thằng nhóc vài lần, thấy mặt nó đỏ lên, nước mắt đong đầy, rất có quyết tâm nếu không đồng ý với nó, nó nhất quyết không bỏ ra. Kỷ Nghiên Lệ cảm thấy đau đầu, nếu cứ tiếp tục như vậy thì thằng nhóc này nhất định sẽ khóc toáng lên; bây giờ đã là nửa đêm, sẽ ảnh hưởng đến mọi người xung quanh.

Đang có gắng nghĩ cách giải quyết thì thấy Kỷ Minh Diệu bế thằng nhóc lên, nói với Kỷ Nghiên Lệ: “Thôi ạ, con ở lại đây đêm nay, sáng mai trở về sớm một chút là được ạ.”

“Như vậy có được không?”

“Không sao đâu, sáng mai sau 9h mới xuất phát, vẫn kịp ạ.”

Nhìn thấy tên nhóc kia cứ ôm chặt cổ Kỷ Minh Diệu, Kỷ Nghiên Lệ thở dài, cũng chỉ có thể làm vậy: “Vậy sáng mai cô dậy sớm làm thức ăn sáng cho con.”

Kỷ Tiểu Dao lúc ngồi xem ti vi ngủ gà ngủ gật nhưng đến lúc nằm trên giường thì không thể nào ngủ được, cô cảm thấy mình hình như quên mất không nói với Kỷ Minh Diệu cái gì đó.

“Aiz.” Đang lúc cô lẩm bẩm than thở, cửa đột nhiên mở ra, trong bóng tối, có ai đó lặng lẽ tiến lại gần.

Kỷ Tiểu Dao bật người dậy, không phải cô sợ hãi mà là hưng phấn, tuy cô không nhìn thấy người nhưng cô biết người vào là Kỷ Minh Diệu. Cô bật người nhào vào lòng người nào đó, kích động nói: “Anh!”

“Là anh, Dao Dao!” Kỷ Minh Diệu đè cô xuống giường, vội vàng hôn lên môi cô. Có trời mới biết vừa nãy lúc nằm ở trên giường trong phòng bên cạnh anh nhớ Kỷ Tiểu Dao đến mức nào, anh thực sự rất nhớ cô. Rốt cuộc đợi đến khi tên nhóc kia đùa mệt rồi ngủ, anh mới lén lút sang đây.

[…]

“Ừm, em nói đi.” Kỷ Minh Diệu cười cười, cằm cọ cọ trên đầu cô, ôm cô chặt hơn một chút.

“Anh đến bây giờ cũng chưa từng nói cho em biết anh đi đâu.”

“Anh đã đồng ý với tổng giám đốc Tần là không nói nhưng em là ngoại lệ. Em muốn biết cái gì chỉ cần hỏi anh, anh nhất định sẽ nói cho em biết.”

Nghe anh nói vậy, Kỷ Tiểu Dao lại không muốn hỏi nữa, chuyển chủ đề nói: “Vừa nãy lúc buổi tối mẹ hỏi em anh có bạn gái chưa?”

“Ừm, em trả lời thế nào?”

“Anh bảo em phải trả lời thế nào, tất nhiên là nói không biết.”

“À, vậy sau đó thì sao? Có nói cái gì nữa không?”

“Mẹ bảo em giục anh kết hôn, hai bác rất sốt ruột, hy vọng anh có thể lấy được một người vợ có thể san sẻ với anh.”

“À!”

“À gì chứ!” Kỷ Tiểu Dao ngẩng đầu lên nhìn anh, tiếc là trong bóng tối không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh, cô lại cúi đầu xuống: “Anh không muốn nói gì về việc này ư?”

“Không có gì để nói! Anh yêu em!”

Cái gì vậy? Nói cũng như không nói. Nghĩ thì nghĩ vậy, song trong lòng Kỷ Tiểu Dao vẫn vô cùng ngọt ngào, hôn lên ngực an: “Em sẽ cố gắng!”

“Không cần! Em chỉ cần chăm sóc bản thân mình thật tốt là được!”

“A, vậy thì không được. Chẳng may có một ngày anh không cần em nữa, chẳng phải em sẽ phải lưu lạc đầu đường ư?”

“Nói vớ vẩn gì đó hả?”

“Anh à, em nghĩ đến bà ngoại. Anh nói xem, nếu bà biết chuyện của chúng ta thì liệu có tức quá mà ngất xỉu không?”

“Sẽ không đâu!”

“Không biết dạo này bà có khỏe hơn không? Đợi khi nào anh đi công tác về, chúng ta về thăm bà nhé!”

“Được!”

“Anh!”

“Ừ!”

“Ở bên ngoài, anh không được thân thiết với cô gái khác, em sẽ đau lòng!”

“Tuyệt đối không!”

“Anh đi làm phải chú ý nghỉ ngơi, đừng quá ham việc!”

“Được.”

“Em sẽ rất nhớ anh!”

“Ngoan!”

“Vâng!”

Cô gái nói xong mấy từ này liền không nói thêm gì nữa, chàng trai cúi đầu nhìn, hóa ra cô đã ngủ mất rồi. Anh cho tay cô vào trong chăn, hôn xuống trán cô một cái, sau đó ôm cô chìm vào giấc ngủ.

Cả đêm ngủ ngon, đang lúc mơ mơ màng màng, Kỷ Tiểu Dao cảm thấy có cái gì đó đè nặng lên người mình. Một bàn tay vuốt ve mặt cô, cảm thấy rất phiền, cô gạt bàn tay kia ra: “Anh, đừng nghịch nữa.”

“Chị, em là em.”

Một giọng nói tức giận kêu to, Kỷ Tiểu Dao lập tức tỉnh táo, hoảng sợ mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy tên nhóc nào đó đem cô làm ngựa mà cưỡi, chảy nước dãi, ngốc ngốc nhìn cô, lặp lại lần nữa: “Chị, em nhỏ hơn chị, là em của chị.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...