Cô Gái Băng Giá Và Chàng Trai Lạnh Lùng
Chương 59:...60...
59.. Nó về nhà trong tâm trạng bất thường, bên ngoài thì bĩnh tĩnh lạnh lùng nhưng bên trong rất rối, có quá nhiều việc cho nó. Cái cảm nhận của nó đúng thật, đáng lẽ ra việc về nước lần này là bắt Jame nhưng hôm nay khi đối mặt với chính Jame thì lại bị lật ngược tình thế. Bị hắn xoay vòng vòng.Thật là làm nó có phần tức giận, đợi ba mẹ cùng Sany được an toàn thì chuyện này chính tay nó sẽ kết thục. Mọi người chưa kịp hỏi nữa thì đã nghe tiếng cửa đóng mạnh, họ cũng hiểu rằng ngoài mặt nó lạnh vậy thôi chứ thật tâm nó cũng giống mọi người thôi đều lo cho ba mẹ và Sany. Bên trong phòng nó màu đen bao trùm hết tất cả, lấy hết tài liệu trong túi ra, nó xem nhanh và tìm được thứ nó cần. Giờ nó hoàn toàn lấy lại được bình tĩnh. Nó vào phòng tắm, nước lạnh từ vòi sen chảy xuống làm nó thoải mái mà nó cần được cảm nhận. Chọn cho mình chiếc váy xoè thân ren đen không tay, mặt mộc tuyệt đối vì nó ghét make up, mái tóc buộc hờ ra phía sau nhưng vẫn còn sót vài sợi ở phần mái tóc, điều này làm nó trong thật quyến rũ, thay vì mang giày cao gót nhưng nó lại chọn cho mình giày Vans trắng để tiện cho việc đi lại. Nhìn đồng hồ trên tay nó cầm túi xách ra khỏi phòng. Quên mất việc latop mình vẫn còn mở và có mail từ người giấu mặt hôm trước gửi sang nó. Trước khi ra khỏi nhà nó nhìn lại mọi người đang ở phòng khách đôi mắt họ nhắm chặt. Nó chợt dừng lại trước Kon và Zeny, điều chú ý ở đây là bức ảnh trên tay Kon. Đôi tay khẽ chạm vào nó. Sany, hãy tin chị vội mở mắt ra và lái xe ra khỏi nhà ngay lập tức. Những hình ảnh Sany bị Puy hành hạ cứ mãi trong đầu nó. Nhưng nó lại không cảm nhận được Sany đang ở đâu, với lại cả ba mẹ nó, nó không thấy họ trong suy nghĩ ấy. Vội đến địa điểm như đã thoả thuận với Jame, trong lúc này ở nhà nó mọi người cũng bừng tĩnh vậy. Zeny không chịu được nữa nên đành bàn bạc với tất cả trong nhà báo cảnh sát. Trong khi đó, nó đến nơi thì đã thấy Jame có mặt ở đó. Hôm nay, Jame vẫn giống mọi ngày bộ vest xanh đen trông lịch thiệp vô cùng đang cầm ly rượu trên tay như đang chờ nó. Nó ngồi đối diện với Jame và đưa bản hợp đồng hai bên, cả hai thoả thuận rồi đồng ý. - Địa chỉ. - Nó nói trước cho thấy nó khá gấp rút. - Anh không bắt người, nhưng anh không muốn thất hứa. Anh chỉ biết người do Trầm Mặc bắt hiện giờ chắc còn ở bìa rừng phía Đông Nam. - Nó nghe Jame nói xong liền chạy nhanh ra ngoài mà quên mất điện thoại đang còn ở chỗ đó. Quay lại lấy thì nó thấy có điều gì đó lạ nhưng không quan trọng bằng việc cứu ba mẹ nó lúc này. Chẳng nói lời nào, mang điện thoại ra ngoài trong cái nhếch môi của Jame mà nó không hề hay biết. - Anh à, Trầm Mặc đang ở bìa rừng phía Đông Nam, anh đến ngay đi. Em đang qua đó đây.- Nó cố nói nhanh rồi đua với tử thần vì nó sợ nó sợ ba mẹ nó cũng giống như cậu nó bỏ nó mà đi. Nó ghét cái cảm giác như thế này.60.Sau khi nhận cuộc điện thoại từ nó, mọi người quyết định hợp tác với cảnh sát đến nơi mà nó nói. Đồng thời họ còn mang theo một chiếc vali cặp số không rõ bên trong là gì. Cả bọn gấp rút lên xe đến bìa rừng.Sau khi nhận cuộc điện thoại từ nó, mọi người quyết định hợp tác với cảnh sát đến nơi mà nó nói. Đồng thời họ còn mang theo một chiếc vali cặp số không rõ bên trong là gì. Cả bọn gấp rút lên xe đến bìa rừng. .............................. - Cô......Cô là người hại chị dâu tôi phải không? - Sany cố cầm cự hỏi Puy trong tình trạng không mấy khả quan. Sany giờ đây đầu tóc rối bù, trên người mang rất nhiều thương tích do roi và dao gây ra. Sắc mặt Sany giờ đã tái đi, trắng không còn một giọt máu nhưng trước khi cô ra đi cô phải biết hung thủ hại chị dâu mình là ai. - Phải thì sao? Cô lo cho thân cô trước đi. Dù gì cô cũng sắp chết tôi cũng nói cho cô biết. Zeny chỉ là người chịu thay cho con Fasmin thôi. Mục tiêu của tôi là nó chứ không phải cô ta. Hahahahah. - Puy nói xong là một tràn cười hả hê. Sany ở một góc, ba mẹ nó cũng ở một góc khác, nhưng với góc độ này họ thấy rõ được khuôn mặt xinh đẹp nhưng lộ ra vẽ độc ác và họ biết thêm về việc hung thủ muốn hại con của họ. - Cô đúng là độc ác mà. - Mẹ nó tức giận nói. Dù hại nó hay Zeny nhưng hai đứa nó vẫn là con của bà mà. - Còn ông nữa, ông âm mưu 11 năm chưa đủ sao? 11 năm trước ông bắt cóc con tôi, bắn chết anh vợ tôi, 11 năm sau ông lại cho con ông hại chết con tôi một lần nữa. Ông...Cả loài cầm thú ông cũng không bằng. - Ba nó tiếp lời mẹ nó, kể lại mọi chuyện. Hình ảnh từ 11 năm trước cũng tại một căn nhà hoang giờ nó lại hiện lên trong đầu ông. Puy sau khi nghe ba nó nói thì có phần bất ngờ, không ngờ người ba mà cô yêu quý lại độc ác đến vậy. Mang cả tội bắt cóc và giết người từ 11 năm qua mà cô không hề hay biết. - Nói nhảm. Chờ thêm chút nữa, mọi chuyện sẽ kết thúc thôi. Ông bà Trịnh. - Trầm Mặc đưa lưng về ba mẹ nó mà nói chứ không nói chính diện. Hình ảnh 11 năm trước cứ ám ảnh ông mãi, nhưng vì danh lợi, quyền thế đã làm mất đi sự ân hận có lỗi của ông. Thay vào đó ông còn âm mưu hiểm độc nhiều hơn. Chờ chút nữa ông sẽ có tiền có cuộc sống sung sướng cùng con ông nghĩ tới đây ông cười như điên dại nhưng nhanh chóng ra lệnh cho bọn áo đen đứa ba mẹ nó và cả Sany vào trong. ........................................ ........................................ Chưa được bao lâu thì nó đã đến nơi, đứng trước căn nhà nó thầm quan sát nơi này, đúng thật rất hoang vắng. Nó nghe được tiếng của Puy bên trong, như đang trút giận lên ai đó. Điều này thôi thúc nó phải vào cứu người nhanh. RẦM Nó vừa đạp cửa xong quan sát nhanh thấy chỉ có mình Puy cùng mấy tên áo ten, dưới sàn nhà dơ bẩn còn có thân hình nhỏ nhắn của Sany nhưng nhìn kĩ thì Sany gần như không chịu được nữa. Đáng chết dám đánh em gái dễ thương của nó chỉ còn nửa cái mạng, nó nhất định sẽ không tha cho Puy. Vụ Zeny nó chưa xử lí giờ còn thêm Sany nữa, Puy dám đụng đến chị em tốt của nó. Khuôn mặt nó lạnh tanh đánh lừa tất cả, nhìn nó cao ngạo lạnh lùng đứng đó nhưng trong lòng đang nghĩ rằng ba mẹ nó ở đâu và cả ông ta nữa. Chưa có gì hết thì nó đã nghe tiếng bước chân. Phải rất nhiều tiếng bước chân. Ông ra đây cho tôi Nó lạnh lùng nói, Sany nằm dưới sàn nghe thấy tiếng nó liền ngước lên thử xem phải là nó không, khẳng định là nó nhỏ dường như an tâm hơn nhắm đôi mắt kia lại, nhỏ rất mệt, giờ nhỏ chỉ muốn ngủ còn hai bác cư để nó lo bởi nhỏ tin tưởng nó, tin vào bản lĩnh của nó. - Đúng là không hổ danh là Zanker, tốc độ làm việc của cô nhanh thật, tôi chỉ gọi cho anh của cô mà giờ không thấy họ ngược lại cô thì lại ở đây. - Trầm Mặc nhếch mép cười sau đó ra hiệu cho đàn em đứa ba mẹ nó ra. Nó thầm an tâm vì ba mẹ nó không sao chỉ có điều ba mẹ nó hơi tiều tuỵ chắc là do mệt mỏi. - Đừng nhiều lời, ông muốn gì. - Nó vào thẳng vấn đề. Ba mẹ nó luôn quan sát nó, họ đang lo cho nó sẽ gặp nguy hiểm nhưng nhìn thái độ nó như vậy họ lại thở dài, có lẽ họ đã lo quá nhiêu cho nó rồi. - Thứ tôi yêu cầu đâu?/// Yêu cầu gì? - Trầm Mặc vừa nói xong, nó hỏi ngược lại ông ta làm ông ta phát hoảng, còn nó thầm nghĩ ông ta đang nói đến thứ gì. - Thứ ông cần đang ở đây. Mau thả họ ra. - Justy cầm vali bước vào còn có cả bọn theo sau, Justy đứng trước nó chuẩn bị giao dịch với ông ta. - Mau đưa cho ta, ta sẽ thả họ. Còn chần chừ gì nữa, xem ra bọn họ bỏ mặc cô gái đó rồi Puy à. - Trầm Mặc đánh vào tâm lí anh nó, bằng việc vừa nói vừa thương tiếc chuyển ánh nhìn sang Sany đang bất tỉnh ở dưới đất điều này làm Kon và Zeny mất bình tĩnh. - Mau đưa cho ta, ta sẽ thả họ. Còn chần chừ gì nữa, xem ra bọn họ bỏ mặc cô gái đó rồi Puy à. - Trầm Mặc đánh vào tâm lí anh nó, bằng việc vừa nói vừa thương tiếc chuyển ánh nhìn sang Sany đang bất tỉnh ở dưới đất điều này làm Kon và Zeny mất bình tĩnh. - Justy mau đưa cho ông ta đi. Phải đó. -Kon và Zeny cùng nói. Những người còn lại cũng đang trong tư thế tư thế sẵn sàng chiến đấu. Jusy cũng lo lắng nhìn Sany, liền gật đầu không chút do dự đem chiếc vali cho ông ta. Justy thực hiện quá nhanh làm nó chỉ đứng im không kịp ngăn cản. - Tạm biệt bọn người ngu ngốc. - Trầm Mặc cười gian một cái rồi chuẩn bị rời đi. Trong khi người của ông đang khống chế ba mẹ nó và cả Sany nữa. Chưa được nửa bước cảnh sát ập tới làm ông hốt hoảng nhưng tức giận máu điên ông nổi lên rút thẳng súng chỉa và ba nó, Puy cũng chẳng vừa, cô cũng vào đường cùng cầm con dao trên tay đến chỗ mẹ nó đang có bọn người kia giữ rạch mạnh một đường dài trên tay bà làm bà la lên đau đớn. - Đó là cái giá cho các người phải trả khi không nghe lời ba tôi mà dám báo cảnh sát. - Ông chạy không thoát đâu. - Rin nói - Tôi chết thì họ cũng đừng hòng sống. Mau bỏ súng xuống hết, lùi lại, nhanh, không thôi bọn họ phải chết. - Trầm Mặc uy hiếp. Cảnh sát vì bảo đảm an toàn cho con tin nên buộc phải bỏ súng xuống đất. Zeny cũng dần dần buông súng xuống, các anh chị của nó cùng cảnh sát lùi ra xa, nhưng nó cứ đứng đó. Vội xoay người giật lấy khẩu súng của Zeny, nó bước đến đối diện với Trầm Mặc làm những người phía sau hoảng hồn, không biết nó định làm gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương