Cô Gái, Gặp Lại Em Rồi

Chương 10



???? CÔ GÁI, GẶP LẠI EM RỒI????

#Chap10

- Mẹ đi làm cẩn thận a_ hai thằng con đứng trong bếp dọn dẹp nói vọng ra

- Biết rồi, tạm biệt bảo bối

RẦM

Thiên lắc đầu:

- Đã 25 tuổi đầu rồi mà cứ như con nít.

Minh nghe vậy liền cười:

- Em lại thích Tiểu Di như vậy hơn. Chăm sóc mẹ, cảm thấy mình có thành tựu.

---

Hôm nay cô bận áo sơmi trắng, quần baggy đen kết hợp với đôi giày cao gót mũi nhọn cao 5 phân nhìn cô tao nhã hơn so với gương mặt của cô.

Tự tin bước đi, lướt qua ai cô cũng gật đầu cười theo phép lịch sự, mọi người càng thêm hảo cảm.

- Thư kí Trần, Tuyết Mai, Tuấn Tú sáng tốt!

Ba người nghe cô gọi liền ngước mặc lên cười:

- Mộc Di, sớm!

Cô đến bàn làm việc, ngồi xuống ổn định chỗ ngồi liền hỏi:

- Bình thường mọi người cũng đi làm sớm vậy à?

- Là thói quen thôi, mà cô ăn sáng chưa? Chúng ta cùng xuống cantin tìm gì lót bụng đi. Chắc vừa kịp vào giờ làm đấy_ Hoàng Tuyết Mai nhìn đồng hồ trên tay

- Cảm ơn, nhưng tôi ăn ở nhà rồi hay cô rủa hai người kia đi chung đi, tôi ở lại đây sắp xếp tài liệu cho.

- Haiz, được rồi_ Tuyết Mai xoay ghế qua bên Tuấn Tú gõ lên bàn

- Tuấn Tú, ăn sáng không?

Cậu nhìn đồng hồ, rồi vương vai:

- Aizz, được rồi, đi thôi, tôi đói lắm rồi.

Cô quay lại hỏi thư kí Trần:

- Còn thư kí Trần anh đi không?

- Đi chứ_ Anh sắp xếp lại đống giấy tờ vương vãi trên bàn rồi đứng dậy.

- Vậy Mộc Di chúng tôi đi trước nha.

- Ừ, tạm biệt.

Bọn họ vừa đi được 1 lúc thì có một người đàn ông trung niên nhìn đúng kiểu dê xồm bước vào, đứng đối diện bàn làm việc của cô, dùng bàn tay mập mạp gõ vào bàn. Nghe tiếng động, cô ngước mặt lên, trước mặt cô là một lão đầu hói, bụng phệ, Mộc Di nhanh mắt liếc qua chiếc thẻ nhân viên treo trước bụng lão, đứng lên cười tươi nói:

- Giám đốc Ngô, cho hỏi ông cần gì?

- Chủ tịch có ở đây không?_ đúng như lời đồn, phòng thư kí của chủ tịch mới có một đại mĩ nhân, nhìn gương mặt non nớt kia hẳn là vừa tốt nghiệp đi làm đi? Nghĩ thế lão liền cười cười tươi, mồi ngon như vậy sao bỏ được?

Thấy lão nhe hàm trăng ố vàng ra, Mộc Di phát tởm lạnh nhạt trả lời:

- Không có.

Lão nhường như vui mừng khi nghe cô nói vậy, cất giọng ám muội:

- Tiểu mĩ nhân, em xem làm thư kí hàng tháng có bao nhiêu, hay làm tình nhân của anh, đảm bảo sung sướng suốt đời.

Cô im lặng nhìn lão. Lão tưởng cô bị mê hoặc, liền được nước lấn tới, cầm lấy tay cô vuốt ve:

- Thế nào? Đồng ý đúng không?_Cảm giác đầu tiên khi lão chạm vào tay cô là hảo mềm. Bỗng đằng sau lão phát ra giọng nói thập phần đáng sợ:

- Giám đốc Ngô, hình như ông ngại mình giữ chức giám đốc marketing lâu quá rồi thì phải?

Lão giật mình rút tay lại, quay đầu về phía sau nơi phát ra tiếng nói, mặy tái mét, cuốn quít cúi đầu:

- Hoắc tổng là tôi sai, tôi không nên làm vậy ở công ty, thành thật xin lỗi.

Hoắc Lạc Thần vẫn lạnh lùng:

- Biết đây là đâu còn dám làm xằn bậy? Ngô Văn, ông muốn về hưu sớm?

Lão rối rít cuối đầu:

- Hoắc tổng là tôi sai, tôi xin lỗi, xin ngài cho tôi một cơ hội, tuyệt đối không có lần sau.

- Còn gì nữa?

Lão giật mình, cắn răng quay lại phía cô, cúi đầu giọng run run:

- Thư kí Mộc tôi xin lỗi đã thất lễ với cô.

Hắn đứng một bên quan sát cảnh này, cực kì hài lòng. Cũng không hiểu sao lại nổi điên khi thấy Ngôn Văn nắm tay buông lời dụ dỗ cô. Nữ nhân này là muốn quyến rũ đàn ông? Càng nghĩ càng tức. Hắn hừ lạnh:

- Được rồi, ra ngoài đi.

Lão cúi đầu và nhanh chống di chuyển thân hình mập mạp của mình đi.

Hoắc Lạc Thần nhìn lại cô, thấy cô vẫn ung dung, ngồi xuống làm việc liền nổi khùng lên:

- Mộc Di, cô có biết vừa nãy hắn định làm gì không? Vẻ mặt đó là sao?

Cô nhàn nhạ trả lời:

- Khi tôi làm ở Mĩ, gặp cảnh này nhiều rồi. Từ mĩ nam đẹp trai cho đến lão già hám gái như hắn tôi đều phải tiếp xúc qua.

Càng nghe hắn càng tức giận:

- Cô vẫn để im như vậy sao? Nếu như không có tôi, cô tính làm gì đây?

- Không phải boss cũng tới rồi sao? Dù gì cũng đa tạ boss_ cô ngước mặt lên nhìn hắn như híp mắt.

- Cô...chẳ lẽ cô không có tự trọng à

Mộc Di đanh mặt lại, lạnh giọng nói

- Tự trọng có thể nuôi sống tôi sao? Tôi chấp nhận đến đây làm cũng chỉ vì tiền. Boss nghĩ tôi thích ngồi ở đây nghe anh giảng đạo lắm à? Chỉ cần vực qua giới hạn của tôi, đừng nói là hắn ngay cả boss tôi cũng giết được đấy.

Hoắc Lạc Thần ngớ người, chả lẽ cô túng thiếu tới cỡ đó? Nhà cô nghèo lắm sao? Tim hắn tự dưng nhói lên.

Thấy hắn như người mất hồn, cô liền tốt bụng đứng lên dí sát mặt mình vào mặt hắn, đập tay trước mặt kiểu như gọi hồn

Bốp

- Này boss bị làm sao vậy? Lúc nãy tôi chỉ nói đùa thôi mà, đừng nói boss lại sợ lời hăm dọa của cô gái dễ thương mỏng manh yếu đuối như tôi chứ?_ cô cười cười nói

Hắn giật mình, thấy gương mặt phóng đại của cô trước mắt mình tim liền lệch một nhịp. Mi cong, môi đỏ, da trắng sao cô lại đáng yêu quá vậy? Hắn muốn hung hăng ôm cô, hôn cô cho thỏa mãn. Hoắc Lạc Thần giật mình với suy nghĩ điên rồ đó, lập tức đẩy cô ra bước vào phòng.

Cô bị đẩy, may mà ngã thẳng xuống ghế, không thì giờ chắc cô lếch luôn dưới sàn rồi.

- U da, này boss, tôi chỉ đùa chút thôi mà, anh làm gì lại mạnh tay vậy? Anh nghĩ mình là gái mới lớn đấy à, đụng chút liền nổi rặng mây hồng?_ cô ngồi trên ghế, xoa xoa cái mông đáng thương của mình.

---còn----

P/s tối mai ta thêm 1 chap nữa nhé? Coi như bù cho mấy hôm nay không viết đi
Chương trước Chương tiếp
Loading...