Cô Gái Hoa Nhài Của Anh

Chương 1



Cuối mùa thu, bầu trời xa xa có vài đám mây trắng điểm tô như hoa tuyết. Bạch quả rụng trên đường như tạo thành một dãy phân cách. Mọi âm thanh đều tịch mịch, núi xa đứng sừng sững. Chiếc xe chậm rãi hiên ngang tiến vào một tòa sơn trang.

Cánh cổng điêu khắc hoa văn đen chầm chậm khép kín lại, hai bên con đường được xây dựng kiểu pháp rụng đầy lá cây, kéo dài đến tận đỉnh núi, cây cao che cả một phía chân trời tựa như cây dù lớn.

Trằn trọc cả đoạn đường, tòa sơn trang ẩn sau lưng chừng núi dần lộ ra, cao lớn nguy nga, khí thế hùng vĩ, an tĩnh lại thần bí.

Xe trầm ổn mà ngừng lại ở cửa sơn trang, Hứa Mạt mới thu hồi ánh mắt rơi xuống nơi địa phương xa xăm.

Tài xế mở cửa sau, thân sĩ khom lưng làm động tác đưa tay mời cô bước xuống với tư thế lễ phép.

Hứa Mạt cười dịu dàng, nghiên người bước xuống xe.

Tần quản gia đã sớm chờ ở nơi đó, đến khi cô đứng ổn trọng lúc này mới bước tới nghênh đón cô.

"Hứa tiểu thư, thiếu gia đang ở bên trong chờ tiểu thư"

Nhớ năm nào mới tiếp xúc cùng Tần quản gia mái tóc hoa râm, biểu tình giản dị, ngữ khí lại vô cùng cung kính. Đối mặt với bật trưởng giả như vậy, tuy đã qua hai năm nhưng vẫn là thấy có chút không quen. Cô nhẹ nhàng mà gật đầu đáp:"Dạ"

Tần quản gia dẫn đường, Hứa Mạt đuổi theo sau. Hai bên đường đi của sảnh ngoài treo đầy những bức tranh cổ, vệt sáng của thời Trung cổ tạo nên một màu sắc hoài cổ hài hòa với tấm thảm dưới chân, thật rất ấn tượng, vách tường gạch màu đen đầy những đường vân đá, sinh ra một cỗ lạnh lẽo khó tả.

An viên sơn trang trước đây thường là nơi tiếp đãi giai tầng, các phu nhân phú quý. Vô thức những người lui tới nơi này tụ hội cũng không ngoại lệ đều là con nhà hào môn thế gia giàu có.

Hứa Mạt đối với nơi này cũng coi như có chút quen thuộc, cảnh hoa lệ cũng chỉ là biểu tượng, chân chính ngập trong vàng son, tất cả được che dấu phía sau. Trái ngược với cảnh hoa lệ tao nhã, thanh tịnh, nơi này lại là nơi không yên náo nhiệt.

Vòng qua tầng tầng lớp lớp cánh cửa, Tần quản gia đẩy cánh cửa lớn, hướng Hứa Mạt hơi khom lưng nhìn cô một cái: "Vào thôi tiểu thư"

Hứa Mạt gật gật đầu, nhẹ giọng nói câu "Cảm ơn Tần quản gia"

Tần quản gia chuẩn bị đóng cửa lại: "Không cần cảm ơn, đây là việc ta nên làm"

Trước khi đi ông làm như muốn nói gì đó lại thôi, rốt cuộc vẫn là nhắc nhở cô một chút: "Tâm tình của thiếu gia mấy ngày nay không tốt lắm, phiền toái tiểu thư rồi"

Nghe được hai chữ "phiền toái", cô hơi hơi sửng sốt một chút: "Vâng ạ"

Chờ đến khi cánh cửa nặng nề kia đóng lại, cô mới định thần xoay người đi vào bên trong.

Bất đồng cùng với vẻ bề ngoài thanh tịnh âm u của sơn trang chính là nơi này phóng khoáng rộng rãi, bốn phía đều trong suốt với cửa sổ sát đất, trang hoàng rất hiện đại. Nửa bên là khung cảnh sân gôn xanh mướt.

Tới gần sân bóng, cô thấy có vài người đang đứng cùng nhau, còn có thể nghe thấy tiếng đùa giỡn vui cười ầm ĩ. Người nào cũng mang theo bạn gái bên mình. Mà trong đó có một người cô đơn đứng một bên, thân ảnh nho nhã thanh cao đĩnh bạt. Áo sơ mi đen dán vào thân ảnh dẻo dai cốt cách năng động, hắn không cài hai cút áo lộ ra xương quai xanh cứng rắn, ngón tay như ngọc cầm gậy đánh bóng mà gõ, cả người có vẻ bất cần lại tiêu sái.

Đường cong hoàn hảo bên sườn mặt, mũi thẳng tắp góc cạnh rõ ràng. Màu da trắng ngần ẩn sau lớp áo sơ mi đen, làm nổi bật thêm nét mặt ma mị của hắn. Đây chỉ mới là lướt sơ qua một góc độ mà cũng đã thập phần lóa mắt. Chàng trai khí thế bất phàm, tuấn mỹ hơn người.

Làm như cảm nhận được ánh mắt của ai đó, hắn quay sang hướng cô bên này. Môi hơi mím lại vốn định ra hiệu cho cô bằng khẩu hình miệng, giờ phút này lại càng làm cho vẻ mặt thêm phần linh hoạt biểu cảm. Sau đó đem gậy đánh bóng đưa cho người nhặt bóng, hắn lười nhát mà xoa xoa tay khẽ mở môi mỏng: "Đến rồi?"

Thẩm Thận nhấc chân, bước nhẹ đến nơi nghỉ ngơi, ngồi xuống, hai chân thẳng tấp tùy ý. Ngẩn đầu hướng về phí Hứa Mạt vẫy tay: "Lại đây"

Một bên hồ bằng cẩu hữu nghe hắn nói những lời này trong lòng ai nấy đều hiểu rõ nhìn nhau không nói lời nào, ái muội trêu ghẹo hắn vài câu.

Lương Kính Tùng cười tiến lên phía trước: "Cậu, vị thiếu gia này vừa mới về nước mà mới đó đã muốn bỏ đi rồi sao? Ném mặt mũi tất cả xú tiểu tử ở đây, không để ý tới ai hả?"

Thẩm Thận mí mắt cũng chưa nâng lên, trực tiếp đạp cho hắn một phát, Lương Kính Tùng nhe răng trợn mắt, tự giác ngậm miệng lại.

Hứa Mạt đón nhận cái nắm tay của hắn kéo xuống ngồi kế bên, cũng không mở miệng, thoạt nhìn an tĩnh lại ngoan ngoãn.

Hắn vuốt ve tay cô trong chốc lát, sắc mặt âm trầm: "Gần đây làm gì?"

Hai người đã thật lâu không gặp mặt, Thẩm Thận bởi vì công ty hợp tác với đối tác nước ngoài mà xuất ngoại hai tuần. Trong lúc này hắn không liên lạc với cô. Cô cũng tự mình hiểu lấy mà không hề quấy rầy hắn, an tâm mà học hành.

Tuy đã biết được từ trong miệng người khác biết được tâm tình hắn không tốt, nhưng cô biết hắn không muốn cùng cô chia sẻ chuyện đó. Lúc này, chính hắn đã muốn tránh né thì cô tùy ý hắn vậy.

Giờ phút này giọng nói trầm ấm của hắn vang lên cô liền tỉnh táo: "Vẫn luôn ở trường chuyên tâm huấn luyện, còn có khóa biểu diễn sắp bắt đầu"

Thẩm Thận không có trả lời, dựa vào sofa tay khoát ngang vai cô, một tay vén mái tóc đen tuyền mềm mại lên làm rối tung lộ ra chiếc gáy thon gọn khẽ đùa giỡn mà thưởng thức.

Hứa Mạt trầm mặt, hắn bèn tiến đến gần tai cô, hơi thở mát lạnh ập đến, như mang theo hơi nước của biển cả. Hắn cứ như vậy không chút để ý mà nhìn thẳng cô. Từ góc độ này có thể nhìn ra vẻ đẹp duyên dáng tựa thiên nga, mềm mại như nước, khuôn mặt mỹ miều đến cực điểm, mũi cao, lông mi đen và cong nguyên nhân là vì hắn nhìn nàng mà khẽ rung động.

Thẩm Thận ngồi dậy, nắm nhẹ cằm cô, ở vành môi nhẹ nhàng khẽ cắn một ngụm, không đau không ngứa.

"Đêm nay chúng ta ở lại đây nhé"

Hứa Mạt ngẩn đầu kinh ngạc nhìn hắn một cái. Thẩm Thận lười nhát mà nhìn cô: "Làm sao vậy?"

"Không trở về nhà anh sao?" Hứa Mạt nghi hoặc cũng là có nguyên nhân. Thẩm Thận không thích qua đêm bên ngoài, trừ khi bất đắc dĩ, hai người ở chung đại đa số đều ở nhà hắn.

Hắn cười rộ lên, tiến đến bên sườn tai cô, ý tứ thâm sâu lên tiếng. "Nóng nảy như vậy sao? Không muốn ở chỗ này?"

Hứa Mạt sửng sốt, nhẹ nhàng cắn môi, không nghĩ tiếp tục chủ đề này nữa.

Thẩm Thận ngồi dịch ra xa, thanh âm rất thấp, "Nơi này gần trường của em, sáng mai anh đưa em về trường"

Hứa Mạt lên tiếng, nhưng vẫn nhớ kỹ lời Tần quản gia nói, cô thực sự không biết cách nào làm hắn vui vẻ. Thẩm Thận có rất nhiều chuyện trong lòng, hắn không nói, cô cũng liền không muốn hiểu.

"Được, để em gọi điện báo lại với bạn cùng phòng một tiếng"

Thẩm Thận có điểm kinh ngạc về hành động lần này của cô, tính cách của Hứa Mạt ổn trọng trầm tĩnh, không có nhiều lần thấy cô chủ động. Hắn tùy ý hỏi: "Như thế nào, có nhớ anh không?

Hứa Mạt nhanh đáp, ấp úng trả lời nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhưng hắn vẫn nghe thấy rồi.

Thực nhỏ, nhưng mềm mại, hắn vốn dĩ không có cảm giác gì quá lớn, giờ phút này trong lòng lại nổi lên một cổ cảm xúc không biết gọi tên, thật ngứa.

Hắn nhìn sang đám bạn bên cạnh muốn hóng chuyện bát quái, ôm cô đứng dậy: "Anh dạy em chơi bóng nhé".

Lương Kính Tùng tay ôm cô em nóng bỏng đang ăn dưa cũng mém bị sặc chết khi nghe những lời này.

Đây là mặt trời mọc từ hướng Tây sao?

"Cmn" cái này không giống như lời mà Thẩm Thận sẽ nói ra
Chương tiếp
Loading...