Cô Gái Mang Trái Tim Đá

Chương 50



Tiếp theo, tôi tìm được một người vẽ tranh minh họa mà sự tinh tế trong tâm hồn rất hợp với tôi. Thương lượng với cậu khá là dễ dàng vì cậu còn trẻ và đang gặp vận rủi. Hằng tháng tôi sẽ gửi cho cậu vài trang sách để vẽ những bức tiểu họa. Cậu cũng làm người kẻ khung và sắp chữ cho tôi, nghĩa là tôi sẽ đỡ phải quản lý thêm một người nữa. Sự sắp xếp này làm cả hai chúng tôi hài lòng; vì lần đầu tiên trong đời cậu có thể kiếm sống nhờ tài vẽ của mình. Cậu tử tế đến mức vẫn giữ một mức giá phải chăng cho tôi ngay cả khi cậu đã có tiếng và rất nhiều người làm sách khác cũng mời mọc cậu làm cho họ.

Cũng có cả những người làm công khác nữa, chủ yếu là người viết thuê tự do, nhưng tôi sẽ không làm anh mất thì giờ với tiểu tiết đâu. Điều tuyệt vời nhất trong chuyện kinh doanh này nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi: đột nhiên tôi lại được làm việc với sách. Khi tôi được thuê làm các bản sao Eneid của Virgil và Giấc mơ của Scipio của Cicero, nhà bảo trợ đã cho mượn các sách gốc để giúp tôi dễ làm việc. Sau đó, tôi làm các tác phẩm anh hùng lãng mạn - Hiệp sĩ Parzival của Wolfram, Hiệp sĩ Iwein của Hartman và Hiệp sĩ Tristan của Gottfreid. Vào buổi tối, tôi sẽ mang chúng đến bên giường và đọc cho anh nghe. Đây là một trong những giờ khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời chúng ta, vì chẳng có gì làm tôi yêu quý hơn là được ngồi với một cuốn sách đặt lên đùi và có anh tựa vào vai tôi. Tôi cố dạy anh học đọc nhưng anh chẳng bao giờ chịu kiên nhẫn. Hơn nữa, anh bảo thích được tôi đọc cho nghe hơn.

Thời gian cứ thế trôi và tôi thấy mình dành nhiều thì giờ hướng dẫn những người chép sách khác hơn là tự mình chép, cho tới khi tôi nhận ra rằng mình đã có đủ năng lượng để các buổi tối tập trung vào bản dịch Dante. Tôi đã buộc phải từ bỏ việc này khi chúng ta mới đến Mainz vì không có giấy viết, rồi khi có những tờ giấy viết đầu tiên thì tôi lại không có thời gian. Giờ tôi có cả hai, và cuối cùng cũng hiểu những gì Gertrud nghĩ về cuốn Kinh Thánh của bà. Tôi sẽ tỉ mẩn soi từng chữ một để đảm bảo bản dịch của tôi phải là một kiệt tác, và sao tôi lại phải vội nhỉ? Anh và tôi còn có cả cuộc đời phía trước cơ mà.

Cuối cùng đợt học việc của anh cũng kết thúc và anh đã có giấy tờ tùy thân. Thông thường theo sau đó sẽ là hành trình Wanderjahre, anh sẽ phải đi hết thành phố này đến thành phố khác để học những người thầy khác nhau, nhưng anh chẳng có ý định đi đâu cả. Anh sẽ tìm việc ở Mainz, nơi hầu hết những người thợ đá đều đã biết anh và hiểu rõ tại sao anh quyết định không đi học đâu nữa. Chẳng ai chê bai người đàn ông đã trở thành thợ học việc lớn tuổi nhất trong thành phố cả.

Chúng ta đã gặp quá nhiều may mắn trong đời đến nỗi hầu như không ai nói gì về một chuyện hiện không được tốt đẹp cho lắm. Có lẽ chúng ta nghĩ mình không có quyền phàn nàn, hoặc có lẽ chúng ta cũng không muốn ám quẻ nhau, nhưng chúng ta đã rất cố gắng trong chuyện ấy rồi mà tôi vẫn chưa thụ thai. Trong sâu thẳm tâm trí, tôi luôn lo lắng rồi anh sẽ nghĩ tôi không phải một người bạn đời thích hợp, vì thế anh không thể hiểu được tôi đã nhẹ nhõm đến mức nào khi vừa cầm giấy tờ trong tay, anh tuyên bố sẽ kết hôn với tôi.

Chúng ta quyết định sẽ chỉ làm một lễ cưới nho nhỏ thôi nhưng ngay khi tin đồn rò rỉ ra ngoài, tất cả những người chúng ta biết đều muốn tham dự. Tôi cho rằng đó là vì chúng ta được yêu mến, nhưng có vẻ mọi người mong đợi một bữa tiệc hoành tráng thì đúng hơn. Tôi chuẩn bị thức ăn, món quà tặng hoành tráng nhất, và nhanh chóng có cả một đội quân giúp sức xuất hiện trong bếp. Khi ngôi nhà của chúng ta trở nên quá nhỏ, việc chuẩn bị đã tràn cả sang những ngôi nhà lân cận. Bà chủ nhà của chúng ta đã điều hành mọi thứ, và thậm chí cả mấy người Beguine cũng đến giúp sức dù họ là những đầu bếp cực kỳ kinh khủng.

Nuối tiếc duy nhất của tôi là tôi không thể mời mẹ Christina, cha Sunder và huynh trưởng Heinrich. Tôi đã nghĩ đến việc gửi lời mời tới Engelthal, nhưng tôi biết họ sẽ buộc phải từ chối thôi, và tôi không muốn đặt họ vào tình cảnh đó. Tôi tự an ủi bản thân với suy nghĩ là nếu có thể thì họ chắc chắn sẽ đến. Còn việc duy nhất khiến anh hối tiếc là chuyện anh đã không thể mời Brandeis.

Anh còn thậm chí không biết bạn mình còn sống hay không. Tệ hơn, anh không thể đi tìm anh ấy mà không để lộ ra rằng mình đã thoát nạn và trốn khỏi đội quân condotta, đội quân mà luật lệ duy nhất là không để ai trốn thoát. Anh không thể tha thứ cho bản thân chuyện Brandeis đã để anh trốn thoát, trong khi anh ấy phải quay lại với họ. Vẫn có những lúc anh giật mình tỉnh khỏi cơn ác mộng về những trận chiến xưa cũ.

Lễ cưới của chúng ta diễn ra rất suôn sẻ và trời thì không thể nào đẹp hơn. Những người thợ đá đứng cùng những người thợ làm sách, người Do Thái với Thiên Chúa giáo, và tất cả mọi người, thậm chí cả những người Beguine nữa, đều ăn cho tới khi bụng no căng. Hầu hết khách khứa đều khật khưỡng về nhà, và rồi chỉ còn lại anh và tôi, dành cho nhau đêm đầu tiên với tư cách là vợ chồng.

Khi chúng ta tỉnh dậy vào sáng hôm sau, anh đã tặng tôi một bức tượng thiên thần nhỏ bằng đá anh mới tạc. Đây là Morgengabe của tôi - món quà buổi sáng anh tặng cho tôi, thể hiện chúng ta đã trở thành vợ chồng hợp pháp của nhau. Chính thức là của nhau. Tôi luôn nghĩ rằng điều đó chẳng quan trọng, chẳng cần phải có nghi lễ gì để chứng tỏ một tình yêu tôi đã biết chắc là tình yêu đích thực, nhưng tôi vẫn không kìm được những giọt nước mắt hạnh phúc.

Anh nhanh chóng tìm được một việc làm ổn định và sức khỏe cũng khá lên. Anh hồng hào khỏe mạnh và luôn thích được làm việc với đá. Tôi làm sách, quản lý nhân viên, và tiếp tục dịch cuốn Địa ngục. Chúng ta vẫn tiếp tục nói chuyện về việc sẽ chuyển đến một ngôi nhà lớn hơn nhưng không hiểu sao chúng ta chẳng còn thực sự hào hứng với việc đó nữa. Chúng ta yêu nơi mình đang ở, chúng ta yêu quý bạn bè mình, và có lẽ việc ở khu người Do Thái rất hợp với chúng ta vì chúng ta cũng chỉ là người ngoài, như họ thôi. Có lẽ một ngôi nhà lớn hơn chỉ là một giấc mơ chúng ta tạo ra khi cần gì đó bấu víu để có thể tiếp tục đi tiếp. Chỉ còn một thứ có thể làm chúng ta trở nên hạnh phúc hơn - và rồi, chúng ta cũng có được nó.

Sau bao nhiêu năm không thành công, cuối cùng tôi cũng có thai. Giây phút hạnh phúc nhất tôi từng có trong đời là khi tôi nói với anh và nhìn thấy nét mặt anh lúc đó. Chẳng có chút sợ sệt hay ngờ vực gì, chỉ có sự háo hức khôn tả. Anh chạy ào ra ngoài để kể với tất cả đồng nghiệp của mình và khi trở lại anh đã ôm tôi thật chặt, nói huyên thuyên về những lợi ích của con gái so với con trai, rồi của con trai so với con gái.

Không lâu sau khi chúng ta cùng ra chợ mua rau quả thì thấy một nhóm thanh niên tranh cãi với một người bán hàng rong về việc mua rẻ bán đắt. Chúng mặc những bộ quần áo rách rưới và cư xử ngông cuồng theo cái cách mà chỉ thanh niên mới làm. Đứng ở một bên, một người đàn ông đứng tuổi đang nhìn cảnh đó với ánh mắt của người đã phải chứng kiến cảnh tượng tương tự hàng trăm lần, nhưng biết chẳng thể làm được gì, đành mặc ra sao thì ra.

Tôi nghĩ mình đã nhìn thấy anh ấy trước đó, nhưng không thể nhớ nổi tên. Tôi nắm lấy tay anh và chỉ về phía người đàn ông, hỏi xem anh có nhận ra anh ấy không. Anh đánh rơi túi rau quả, và mặt anh cắt không còn một giọt máu. Khi cuối cùng cũng có thể nói lại được, anh gần như không thể thốt được tên người đó.
Chương trước Chương tiếp
Loading...