Cố Gắng Lấy Lòng Anh

Chương 49:



Đội ngũ bốn người trông như thế này, Lê Khiêm đi ở phía trước, phía sau là Bùi Châu và Diêu Băng, đi cuối đội ngũ là Ngô Thiệu Trạch. Bên trong nhà ma nhiệt độ rất thấp, xung quanh tối đen như mực, đưa tay ra không tài nào thấy năm ngón tay, còn có âm nhạc ghê rợn loáng thoáng truyền đến.

Bùi Châu lập tức luống cuống, nhỏ giọng gọi ba lần: “Khiêm Khiêm Khiêm.”

Bàn tay to lớn của thiếu niên nắm lấy tay cô, không nói lời nào cả.

Bùi Châu ngay lập tức dán sát, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người bên cạnh, trái tim đang thình thịch nhảy loạn của cô bình tĩnh hơn rất nhiều.

Căn phòng đầu tiên là kho máu. Nương theo ánh đèn mờ ảo, có thể nhìn thấy trong căn phòng khắp nơi đều là những thiết bị y tế bị vứt bỏ, những túi máu chỉ còn một nửa, còn có —

Ngô Thiệu Trạch đi cuối hàng bỗng nhiên cảm thấy có một bàn tay lành lạnh phủ lên vai cậu ta.

“A!!!!” Cậu ta lớn tiếng thét lên, bổ nhào vào trong lòng của Diêu Băng mà run bần bật, “Có ma!!! Cứu mạng!!!”

Diêu Băng:…..

Bùi Châu nghe thấy tiếng hét của cậu ta càng thêm hoảng sợ, lập tức nắm lấy cánh tay của thiếu niên, trốn vào trong lòng của cậu run sợ nói: “Hu hu hu em sợ.”

Thiếu niêm mím môi mỉm cười trong bóng tối, vốn đang cảm thấy loại trò chơi chạy trốn khỏi mật thất này có hơi nhàm chán, bây giờ ngược lại cảm thấy có chút ý tứ.

Cậu vuốt mái tóc mềm mại của thiếu nữ: “Đừng sợ, có anh ở đây.”

Sau đó một đám NPC đi ra cố gắng làm hết phận sự của mình, Ngô Thiệu Trạch kéo tay Diêu Băng chạy tán loạn trong phòng, nhóm bốn người cứ như vậy mà giải tán.

Lê Khiêm cùng Bùi Châu đi trong bóng tối, đi vào ‘nhà xác.’

Thiếu nữ nhìn khắp bốn phía có hơn mười thi thể đang đắp vải trắng, không biết cái nào trong số đó sẽ đột nhiên nhảy lên, trong lòng sợ hãi, đứng yên ngay tại chỗ cứng ngắc nói: “Hay là chúng ta quay về đi?”

“Đây là lối ra duy nhất.” Thiếu niên rất bình tĩnh, “Em có chắc muốn quay lại con đường cũ hay không?”

Chỉ sợ vừa đi sẽ gặp phải những NPC như ‘y tá mất chân bò trên mặt đất’, ‘bác sĩ bị bệnh viện làm cho phát điên cầm dao phẫu thuật’, ‘bệnh nhân lục phủ ngũ tạng lòi ra ngoài’ đang chờ bọn họ…..

Thiếu nữ suy nghĩ, bàn tay nhỏ nhắn lạnh buốt, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Hu hu hu em muốn về nhà.”

Rốt cuộc tại sao cô lại đồng ý đi chơi ngôi nhà ma thế này!

Đây không phải là cô đang tự làm khổ mình à!

Thiếu nữ đang đứng trước bờ vực sụp đổ bỗng nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu hơi nặng, chiếc áo khoác mang theo mùi hương cùng nhiệt độ cơ thể của thiếu niên rơi trên đầu cô, quấn chặt thân thể nhỏ bé.

Thiếu niên cách lớp áo khoác ôm lấy cô, cậu nói nhỏ vào tai cô, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng lại đầy cưng chiều: “Châu Châu đừng sợ, anh dẫn em về nhà.”

Trái tim của Bùi Châu dường như được sự dịu dàng ấy nhẹ nhàng bao bọc.

Sự bất an ở xung quanh, những nỗi sợ hãi không rõ đều bị ngăn cách ở bên ngoài. Những đạo cụ dọa người cùng cảnh tượng máu me đó cuối cùng không còn cách nào làm cô sợ hãi được nữa, ngay cả âm nhạc ghê rợn xung quanh phòng cũng nhẹ đi rất nhiều.

Cô mở mắt ra, mặc dù trước mắt là một mảnh tối đen, không thể nhìn thấy cái gì. Nhưng trong bóng tối, thiếu nữ đã tìm được chỗ để dựa vào.

Trên vai cô truyền đến lực độ vừa phải lại biết khống chế của thiếu niên, mạnh mẽ lại dịu dàng.

Giống như một người đang bơi trên đại dương rộng lớn đầy sóng gió, đã tìm thấy một cánh buồm, một mực bắt lấy, để mặc cho cậu đưa mình đi đến bất cứ nơi nào.

Thiếu niên ôm Bùi Châu tiến lên phía trước vài bước, cái ‘xác chết’ nằm trên băng ca cấp cứu bỗng nhiên bật dậy, lớn tiếng thét lên.

Người trong lồng ngực run rẩy, nắm chặt góc áo của cậu.

Thiếu niên cách lớp áo khoác, nhẹ nhàng che lỗ tai của Bùi Châu lại, lạnh lùng liếc nhìn cái xác chết kia: “Sắp kết thúc rồi —”

“Bạn gái của tôi đang sợ.”

NPC trong bóng tối nhìn thấy thiếu niên ném ánh mắt qua đây, sáng ngời lạnh lùng lại sắc bén, dường như chỉ cần anh ta hét thêm một tiếng nữa sẽ bị bóp chết ngay tại chỗ.

Tiếng thét chói tai của anh ta đột nhiên im bặt.

Lê Khiêm lạnh lùng nói: “Đường nào đi đến lối ra gần nhất?”

Người đứng trước mặt nói chuyện mang theo một vầng hào quang, NPC yếu ớt duỗi một ngón tay chỉ chỉ, nhỏ giọng nói: “Lối đó –”

“Cảm ơn.” Một phút trước khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên tựa như sương, một giây sau đã cúi đầu dịu dàng nói với cô gái nhỏ đang run rẩy trong lồng ngực: “Châu Châu, sắp ra ngoài rồi, em đếm đến mười là tới nơi.”

Trước sau tương phản quá lớn, quả thực không phải là cùng một người mà!

NPC ngơ ngác há to miệng, tựa như bị nhét một quả chanh lớn vào.

Trong lòng anh ta cảm khái công việc của mình thực sự không dễ dàng mà.

Dễ bị ngộ thương còn không nói, còn phải xem các đôi yêu nhau thể hiện tình cảm!

Thiếu nữ được ôm chặt, đi theo Lê Khiên từng bước tiến lên phía trước. Cô rất nghe lời, trong lòng yên lặng đếm ngược 10, 9, 8…..

3,2,1.

Chiếc áo khoác trên đầu được lấy ra, ánh sáng mạnh mẽ tràn vào. Bùi Châu hơi híp mắt lại, lọt vào trong tầm mắt của cô chính là đôi mắt màu hổ phách trong veo mang theo ý cười của thiếu niên.

Người trước mắt môi mỏng hé mở: “Chúng ta thoát ra rồi, Châu Châu.”

Hu hu hu thiếu nữ nhào đến ôm lấy vòng eo rắn chắc thon gầy của Lê Khiêm, đầu cọ xát vào lồng ngực của cậu nói:

“Chúng ta làm hòa rồi!”

“Em không có một chút tình cảm nào đối với Cố Tinh Hải!”

“Cả thế giới này em chỉ thích một mình anh mà thôi!”

Thiếu nữ bày tỏ thẳng thắn lại ấm áp khiến cho trái tim của Lê Khiêm tan chảy thành một vũng nước.

Thực ra tối hôm qua cậu đã giải đề cả đêm, còn suy nghĩ rõ ràng toàn bộ sự việc.

Nếu như có một ngày, Châu Châu thích người khác, vậy nhất định là cậu chưa đủ tốt, không xứng với cô mà thôi. Cậu làm sao có thể vì ham muốn chiếm hữu buồn cười của mình mà trách cứ cô?

Thay vì cậu ghen tuông cùng rầu rĩ không vui, không bằng cậu phải trở nên tốt hơn, biết chăm sóc hơn, có đủ tư cách hơn để được cô kiên định lựa chọn.

Thiếu niên nâng mặt Bùi Châu lên, nhẹ nhàng lưu lại một nụ hôn trên đôi mắt cô, mang những lời trong lòng nói cho thiếu nữ nghe:

“Anh cũng vậy.”

Cả thế giới này anh chỉ yêu mình em.

…….

Người ta nói các cặp đôi sau khi cãi nhau càng thân mật hơn, hai người nắm tay nhau ngồi trên cái ghế ở lối ra của ngôi nhà ma, uống trà sữa đợi Ngô Thiệu Trạch và Diêu Băng đi ra.

Vừa rồi ở trong ngôi nhà ma bàn tay của Bùi Châu luôn lạnh buốt bây giờ đã dần ấm lên, thậm chí còn hơi đổ mồ hôi, nhưng cô vẫn không muốn buông tay Lê Khiên ra, tiếp tục nắm chặt.

“Khiêm.” Thiếu nữ đung đưa chân, mang nghi vấn vẫn luôn ở trong lòng mình hỏi ra: “Tối hôm qua anh và Ngô Thiệu Trạch đến KTV hát à?”

Hàng lông mi dài lại dày rậm của Lê Khiêm run lên, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay trắng nõn mịn màng của thiếu nữ: “Không ca hát.”

“Đến KTV không ca hát, thì bọn anh làm cái gì?”

“…..Làm bài tập.”

“?” Bùi Châu nghi ngờ lỗ tai của mình xuất hiện ảo giác.

Vừa khéo lúc này Ngô Thiệu Trạch và Diêu Băng bước ra từ lối ra, nhưng hình ảnh kia có hơi đẹp mắt.

Ngô Thiệu Trạch trốn trong lòng Diêu Băng, còn Diêu Băng với vẻ mặt bất đắc dĩ lại rất có dáng vẻ ‘bạn trai mạnh mẽ’ ôm lấy cậu ta mà an ủi: “Không sao không sao, chúng ta ra ngoài rồi.”

Bùi Châu nhịn không được phụt cười một tiếng, kéo kéo bàn tay của Lê Khiêm: “Anh nhìn xem bọn họ rất xứng đôi nha. Ngô Thiệu Trạch còn thẹn thùng nữa kìa ha ha ha.”

Thiếu niên quay mặt qua, khóe mắt hơi cong cong: “Vừa rồi em cũng như vậy.”

“….” Thiếu nữ siết chặt nắm tay nhỏ.

Bốn người bước ra khỏi ngôi nhà ma có hơi đói bụng, bọn họ đi đến một quán thịt nướng nổi tiếng ở thành phố H ăn bữa trưa, không ngờ đến ở đó lại gặp phải Trần Đức Phong và Triệu Cẩn.

Cánh tay phải của anh ta vẫn còn bó bột, vẻ mặt mất kiên nhẫn ngồi ở ghế lô.

Còn Triệu Cẩn hoàn toàn khác với trước kia, mái tóc gợn sóng, lối trang điểm già dặn, nhìn qua hoàn toàn không giống như một học sinh cấp 3.

Trần Đức Phong không thể tự mình ăn, chỉ có thể chờ Triệu Cẩn đút mình ăn.

Triệu Cẩn mỉm cười, gắp một miếng thịt vừa mới nướng chín bỏ vào trong miệng của anh ta, Trần Đức Phong phì một tiếng phun ra, oán giận nói: “Cô muốn làm ông đây phỏng chết à? Nướng cái quái gì vậy? Khó ăn muốn chết.”

Sắc mặt nữ sinh có chút khó coi, cười lấy lòng nói: “Lần sau em sẽ chú ý hơn.”

Bốn người của Bùi Châu ngồi ở một cái bàn cách đó khá xa, mắt lạnh nhìn hai người bọn họ.

Hai người này chính là một người nguyện đánh, một người nguyện chịu đựng.

Bùi Châu không muốn so đo với Triệu Cẩn về chuyện trước kia nữa, chỉ là cảm thấy cô ta quá ngu ngốc, vì để trả thù Bùi Ngọc mà lựa chọn loại đàn ông cặn bã giống như Trần Đức Phong.

Về sau cô ta sẽ lãnh đủ.

*

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Chỉ chớp mắt một nửa học kỳ của lớp 11 đã trôi qua.

Trong khoảng thời gian này đã xảy ra một vài chuyện lớn, thứ nhất chính là công ty của Bùi Hồng Đạt phá sản.

Sau khi chuyện ở sảnh tiệc tối qua đi, ông ta biến thành trò cười trong mắt mọi người, hơn nữa đường dây nóng tuôn ra mục đích ông ta nhận nuôi Lê Khiêm là vì để lấy lòng một vị cao tầng của công ty giải trí lại tạo cho mình một hình tượng nhà hảo tâm, còn có đủ các chuyện xấu mà ông ta đã làm với thiếu niên trong những năm qua.

Nhà không còn, hình tượng cũng sụp đổ, những việc ác của Bùi Hồng Đạt khiến cho mọi người rất phản cảm, vì vậy công việc làm ăn của ông ta càng ngày càng sa sút, thậm chí còn phải bán căn biệt thự của nhà họ Bùi để trả nợ.

Vốn dĩ mọi người ở thành phố H đều biết chuyện này, còn có một số người hóng hớt tìm ảnh của Lê Khiêm, bọn họ đã tìm thấy tấm ảnh của thiếu niên trong kỳ thi tháng lần trước được đăng.

Trong tấm ảnh thiếu niên ngũ quan thâm thúy, khí chất lạnh lùng cao ngạo, nhưng không biết cậu đang nhìn ai bên ngoài camera, đuôi mắt đuôi mày mang theo ý cười nhàn nhạt.

Bởi vì quá đẹp trai nên tấm hình này lọt vào top tìm kiếm nhiều nhất, tiếp theo các bình luận đều là:

[Cin chào chồng ~]

[Cậu ấy nhất định đang nhìn tôi đấy, không phải cậu ta thích tôi sao.]

[Em trai, chị gái có tiền này, chị có thể!]

[Nghe nói là bạn cùng trường cấp 3 với Cố Tinh Hải đúng không? Đây là cái trường cấp 3 thần tiên gì vậy tôi phải lập tức chuyển trường ngay!]

[….]

Bùi Châu ngồi ở bàn ăn, lướt qua hơn mấy ngàn bình luận đầu tiên, phát hiện thiếu niên thoáng một phát đã có vô số ‘bạn gái.’ Cô cái người bạn gái hàng thật giá thật này càng nghĩ càng tức giận, lập tức đăng ký một nick clone đáp trả bình luận:

[Mọi người chú ý, anh ấy có bạn gái rồi!!]

[Bạn gái học cùng lớp, người đẹp thiện tâm, thành tích cũng không tệ!!]

[Các người không có cơ hội đâu!!]

Tuy nhiên những bình luận của cô đã bị nhấn chìm trong biển bình luận mênh mông, thiếu nữ tức giận đến giậm chân, nhắn tin cho người bạn [Leach7] trên mạng:

“Bạn xem kìa, bây giờ mọi người làm sao thế nhỉ! Nhìn thấy đẹp trai đã vội gọi chồng rồi!”

“Gọi chồng thì cũng thôi đi, rõ ràng còn xưng là vợ nữa!”

“Không chỉ có phái nữ gọi, mà còn có rất nhiều phái nam! Tức chết mà!”

Một lúc sau, [Leach 7] gửi đến dấu ba chấm, cộng thêm một câu: “Vậy bạn cảm thấy cậu ta lớn lên đẹp trai không?”

Bùi Châu đánh chữ như bay: “Còn phải nói nữa à!”

Bại trai của cô chính là vô cùng đẹp trai!

Thiếu niên ngồi ở bàn ăn phía đối diện nhìn thấy sắc mặt của Bùi Châu thay đổi liên tục, cậu cầm điện thoại khóe môi không khỏi cong lên.

Châu Châu vì cậu mà ghen.

Đây có phải có nghĩa là —

Ở trong lòng của cô cậu chiếm một vị trí vô cùng quan trọng có đúng không?

Quan trọng giống như cậu đối với thiếu nữ vậy, đi trên đường sợ bị người khác dòm ngó, nâng trên tay sợ bị nhiệt độ trong lòng bàn tay làm tan chảy mất, buổi tối khi đi ngủ phải ôm vào lòng vì sợ bị người khác cướp mất?

Nụ cười trên khóe môi của thiếu niên còn chưa tắt hẳn, đã nhìn thấy Bùi Châu không biết đặt điện thoại xuống từ lúc nào mà đang nhìn chằm chằm vào cậu.

Cậu hoảng loạn một giây: “Sao thế?”

Thiếu nữ vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Anh đang nói chuyện với ai thế?”

Xem điện thoại cười đến vui vẻ như vậy.

Lê Khiêm tắt màn hình, cố giả vờ bình tĩnh: “….Không nói chuyện với ai hết.”

“Cho em xem!” Bùi Châu không ngã bài như bình thường, bỗng nhiên nhào người về phía trước muốn giật lấy điện thoại của cậu.

Thiếu niên lanh tay lẹ mắt, thoáng một phát từ trên ghế đứng dậy, đưa điện thoại lên cao: “Không cho.”

Bùi Châu nhón chân giơ tay lên, vừa tức vừa giận nói: “Có phải anh đã thích người khác rồi đúng không! Tại sao không cho em xem?!”

Thiếu niên cúi người, hôn nhẹ lên trán cô, khuôn mặt đẹp trai phóng đại, hạ giọng dịu dàng nói:

“Không có thích người khác, chỉ thích em.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...