Cô Giáo Ở Nhà Tôi

Chương 29: Đã Quen Với Cô Đơn



"Ngày em biết mình đã thương anh thật rồi..."

Dung đã biết mình thương Hương từ cái ngày mưa ầm ĩ hôm trước, nàng không phải là con gái mới vào đời, nàng từng biết yêu, đã từng yêu, nàng biết cảm giác tim đập nhanh trong lồng ngực là vì gì, nàng biết nỗi nhớ nhung khi xa cách, nàng biết sự ghen tị khi bên em ấy không phải mình.

Yêu, nhưng nàng không dám nói, nàng sợ rằng hai người chỉ là mối quan hệ chị dâu em chồng thuần túy, em ấy đối với nàng cũng không lộ ra chút tình yêu nào. Nếu em ấy yêu nàng, nàng nguyện lật đổ hết tất cả mọi thứ, buông bỏ cả xã hội này để sánh bước bên cạnh em ấy, nâng khăn sửa túi, chăm lo cho em ấy suốt cả cuộc đời mình. Nhưng nàng có cảm giác Hương không thương mình, lại thấy em ấy qua lại với bà chủ của mình, trong lòng yêu bao nhiêu lại kiềm nén bấy nhiêu.

"Chị suy nghĩ gì vậy? Ăn bắp bình thường hay bắp phô mai nè?"

Dung cắn môi dưới của mình suy nghĩ: "Bắp... phô mai đi."

"Cho em một combo này, lấy bắp phô mai nha anh."

Hương lấy trong ví của mình ra tiền để trả tiền bắp, không cho Dung có quyền trả tiền. Sau khi mua vé mua bắp xong hai người ngồi ở bàn đợi đến suất chiếu, Dung thấy các cặp đôi nói chuyện với nhau, có cặp cả hai cùng nhau bấm điện thoại, có cặp thì nắm tay nhau trên bàn, có cặp thì chỉ đơn giản là nói chuyện.

"Hương có người yêu chưa?"

Chưa bao giờ Dung hỏi câu hỏi này, bây giờ nàng muốn biết thử giữa em ấy và bà chủ đã phát sinh điều gì chưa. Mặc dù nàng mong mỏi là chưa nhưng tinh thần đã sớm chuẩn bị cho việc em ấy nói rồi.

"Em chưa."

Chẳng hiểu sao Dung lại cười dịu dàng, Hương nhìn mà muốn lóa mắt. Chị ấy trong trẻo thuần khiết như một đóa lan trắng, khi cười lên cũng không có cảm giác suồng sã, Hương chẳng biết gia đình phải giáo dưỡng cỡ nào mới có thể dạy ra một người con như thế này, chị ấy có một tuổi thơ không hề hoạt bát như những bạn khác, thành ra chị ấy rất khác, khác với thế nhân vội vã này.

Hỏi câu Hương có người yêu chưa đã dùng hết sự tự tin của mình nên Dung không dám hỏi thêm nữa, nàng chỉ đăm đăm nhìn Hương, trả lời những câu vu vơ mà em ấy hỏi mình.

Đồng hồ điểm một giờ hai mươi, Hương ôm hai ly nước đứng lên cùng Dung đi vào rạp xem phim.

Vì là phim lãng mạn nên người đi xem hầu như là các cặp đôi, có cặp đôi dựa vào người nhau, còn có cặp đôi hôn nhau trong rạp. Xem phim không làm cho Dung ngại, các cặp đôi hôn nhau làm nàng ngại không thôi.

Nhìn nhìn Hương thì chỉ thấy Hương nghiêm túc xem phim, mắt còn không nhìn ngang ngó dọc, vậy nên nàng cũng nhìn thẳng vào màn hình mà xem phim, bỏ mặc thế giới xung quanh.

Vừa ra khỏi rạp phim Hương xin lỗi Dung để đi ra chỗ khác nghe điện thoại, trong điện thoại Hương là mười mấy cuộc gọi nhỡ của Vân, chỉ cần vắng cô một chút chị ấy sẽ gọi điên cuồng như thế. Cô gọi lại, chờ đợi những lời chất vấn vô nghĩa của chị.

"Em đi đâu nãy giờ?"

Nhìn dòng người đi qua đi lại trong trung tâm thương mại một cách ngớ ngẩn, Dung gặp chị Ngọc dẫn con đi chơi, thấy nàng, chị Ngọc vui vẻ bảo: "Cũng đi chơi với chồng đồ hen."

"Em đi xem phim"

"Chị cũng vậy."

"My đâu chị?"

Ngọc nhéo nhéo má Triết, bảo rằng: "My hả? My ị mãi không ra, giờ vẫn còn ở nhà ị đó em."

Mặt Dung xám xịt lại, vợ chồng hai người này sao lại có thể nói năng tùy tiện như vậy...

Nghe xong điện thoại mặt của Hương cũng không còn vui vẻ gì nữa, cô đi lại chỗ chị Dung, rất áy náy bảo rằng: "Em không hiểu bà chủ bị cái gì nữa, giờ lại bắt em qua, trong khi đây đang là ngày nghỉ của em."

"Không sao, chị hiểu mà."

"Em ấy cũng được đó..." Ngọc đánh giá tổng quan phi công một lượt, trông rất ưu tú, mắt sáng, gương mặt đầy học thức chứ không u mê sắc dục như My sói con nhà cô.

"Không phải... không phải kiểu đó đâu chị.."

"Thôi chị dẫn Triết đi xem phim nha, hai đứa về cẩn thận."

Hương gật đầu chào Ngọc, trong lòng buồn bực không thôi, người ở nhà thì đòi sống đòi chết một cách vô lý bắt cô phải ngoan ngoãn nghe theo. Ban nãy chị ấy bảo rằng nếu cô không tới chị ấy sẽ tự tử chết, Hương quá quen với việc chị ấy uy hiếp mình như vậy, cô đến, chị lại nghĩ bản thân mình dùng đi dùng lại cách này mãi vẫn được.

Ngồi đằng sau xe nhưng Dung không nói gì, chỉ yên lặng gặm nhấm tư vị ghen tuông trong lòng mình. Làm sao nàng không biết ghen, nàng ghen quá đi chứ, nhưng làm sao có thể nói được một lời nào nặng với Hương? Nàng và Hương không phải mối quan hệ yêu đương, cũng không có quyền trách móc em ấy một lời nào. Nàng không thể nào đối xử với Hương một cách vô lý, vì nàng thương Hương, thương thật nhiều.

Em ấy bỏ nàng lại nhà một mình như bao lần hai người đi chơi khác, bà chủ của em ấy lúc nào cũng kiếm em ấy và rồi lại như một tuồng cũ lặp đi lặp lại, em ấy sẽ xin lỗi nàng rồi chạy ngay sang nhà người ta.

Em nói em chưa có người yêu, nhưng Dung thấy hai người chỉ thiếu một lời tỏ tình nữa thôi, em ấy và người ta kề cận nhau thế mà...

Khi Hương tới nhà Vân, đi xộc vào bên trong phòng khách thì thấy chị ấy đang nằm nghiêng ngả trên ghế salon to oạch của mình. Thấy cô, chị ấy cười tà: "Đi chơi với chị dâu vui ha?"

"Chị lại uống bia hả? Có chuyện gì sao?" Hương nhặt nhạnh vỏ lon bỏ vào trong túi rác, một lon, hai lon, ba lon, bốn lon, những năm lon.

Vân hừ một tiếng: "Đợi em chán lắm, chị uống bia gϊếŧ thời gian."

"Uống bia gϊếŧ thời gian mà uống đến tận năm lon sao? Uống như vậy hoài bệnh chết."

Vân đưa hai tay mình ra, nũng nịu bảo Hương bế mình về phòng. Hương cũng không biết làm sao với cảnh này, cô đành phải ẵm chị ấy về phòng của mình. Lòng tốt của Hương quá cao chăng? Hương cũng không biết, cô cảm thấy tính tình mình khá dễ chịu, ba mẹ sinh ra đã đặt sẵn cái bàn thờ trên đầu, ai muốn leo lên cứ tùy ý.

Mà Hương không biết là Vân đổ xuống bồn cầu hết bốn lon rưỡi, chỉ uống nửa lon cho có vị.

Khi Hương đặt Vân xuống giường, Vân ghì chặt tay kéo Hương ngã lên người mình, tình tứ nói: "Hương có thương chị không?"

Một sự im lặng đến tận cùng, đến mức một chiếc lá rớt ngoài sân bên trong phòng vẫn nghe được.

"Chị say rồi..." Hương vội vã đứng lên khỏi người Vân, tránh khỏi xúc cảm mềm mại mà mình vừa nằm lên ban nãy.

Vân cười.

Vốn cô là một cô gái hiếu thắng và kì dị, cô thích gieo cho người khác đau khổ, muốn người ta rất muốn lại không có được. Đương nhiên cô biết rằng Dung yêu Hương, và cô cũng biết rằng ít nhất Hương cũng có một chút tình cảm với Dung. Nhìn hai người dằn co giữa yêu và không yêu khiến bản năng phá hoại của cô trỗi dậy, cô không muốn cho họ hạnh phúc, nhất là lúc Hương đang đối xử dịu dàng với cô như bây giờ.

Cô nhất định chia rẽ hai người bọn họ, từ lúc mối tình này manh nha hình thành.
Chương trước Chương tiếp
Loading...