Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 116: Tỉnh lại…



Phi thuyền của Arthur dừng lại hai lần, nhưng cả hai lần đó La Tiểu Lâu đều ở lại trên thuyền, thậm chí Arthur còn chẳng báo cho cậu biết, còn những người chạy nạn khác thì cứ từng nhóm một lần lượt đi hết.

La Tiểu Lâu phát hiện bất thường, bèn đi tìm Arthur đấu võ mồm.

“Tôi nhớ là lúc trước anh chỉ mong tôi lập tức biến đi, để khỏi lãng phí thức ăn quý giá của các anh cơ mà.”

Arthur đang uể oải nằm trên giường, phi thuyền đã chẳng còn cô nào chịu phục vụ gã nữa —— hiển nhiên không tính nữ chiến binh và trợ thủ của cô ta, bởi vậy gã đang xem mấy ngày tiếp theo nên làm gì để giết thời gian.

Thấy La Tiểu Lâu càm nhàm, gã không khỏi kinh ngạc nhìn cậu, “Chẳng lẽ cậu không cảm ơn tôi? Rằng tôi đã không vứt cậu lại ở những nơi đó.”

“… Xin thứ lỗi là tôi chẳng thấy có cái quái gì khác nhau cả, tôi chỉ biết mình càng ngày càng rời xa tinh cầu An Tắc.” La Tiểu Lâu nhìn chòng chọc Arthur, cậu nóng lòng muốn thu xếp ổn thỏa để chữa trị cho 125 hoặc tìm đường trở về, dù hiện tại Arthur coi như là nguồn cơm áo của cậu, nhưng ngữ khí của La Tiểu Lâu cũng chẳng thân thiện cho lắm.

“Được rồi, hai ngày nữa cậu có thể rời thuyền, tôi đảm bảo.” Arthur xùy xòa cho qua chuyện, do dự vài giây, không quá bằng lòng mà nói: “Nếu ngủ dưới sàn khó chịu thì cậu có thể lên giường nằm, dù sao cũng chẳng làm phiền đến tôi.”

“Hai ngày nữa tôi có thể rời thuyền? Đó là nơi như thế nào?” La Tiểu Lâu không để ý đến câu cuối cùng của Arthur, cậu muốn biết rõ hơn một chút về nơi sắp đến.

Arthur cũng chẳng giải thích thắc mắc cho cậu. Chạng vạng hai ngày sau, La Tiểu Lâu cùng gã xuống phi thuyền.

Toàn bộ người trên phi thuyền cũng xuống, không ít người từ bến cảng tuôn ra, niềm nở chào hỏi với họ, có người bắt đầu lên giúp dỡ đồ xuống.

La Tiểu Lâu quay đầu nhìn về phía Arthur, vẻ mặt đen sì, hỏi: “Đây là cứ điểm của anh?”

Arthur cười như điên, xách cổ áo La Tiểu Lâu đi về phía trước, “Đúng, cậu đoán trúng rồi đấy, tôi thấy cậu thuận mắt nên bắt cóc cậu tới đây. Cậu dám nuôi ý định chạy trốn trong đầu thì cẩn thận tôi chặt đứt chân cậu đấy.” Nói xong còn ác ý mà nhìn chòng chọc vào cơ thể nhỏ bé của La Tiểu Lâu.

La Tiểu Lâu biến sắc, đang định mở mồm thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói ngạc nhiên quen thuộc, “Trời ơi, mới có mấy ngày không gặp mà cậu đã thông đồng với người khác sau lưng Nguyên Tích rồi! Ngài ấy sẽ phát điên cho mà coi!”

Trong nháy mắt đó, La Tiểu Lâu thậm chí cho rằng mình xuất hiện ảo giác, cậu đưa tay chạm lên ngực, cách lớp áo, viên đá lập tức vui mừng lăn lăn.

“Mày tỉnh lại rồi? Lúc trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?” La Tiểu Lâu trong ý thức vội vàng hỏi.

“Đương nhiên là để bảo vệ cậu rồi, tuy Nguyên Tích đã gắng hết sức ném cậu ra xa nhưng gần đó có bom, cái ***g bảo vệ Nguyên Tích tặng cậu cuối cùng vỡ vụn —— Cái ***g bảo vệ đáng thương, tôi chỉ có thể tách năng lượng ra bảo vệ cậu thôi. Nhưng nhất thời tiêu hao quá độ, nên chỉ có thể chờ thời cơ nghỉ ngơi và hồi phục. Trời ơi, cậu đã tới cái tinh cầu thổ dân gì đây?” 125 nói xong thì bắt đầu xoi mói, “Nhìn trang bị của bọn họ kìa, trong vũ trụ mà còn loại vũ khí cũ rích như thế hả! Còn tinh thần lực của bọn họ nữa, đúng là ít đến thảm thương —— Hưm, nhưng thể lực lại rất phát triển.”

La Tiểu Lâu nghe 125 lải nhải, lần đầu tiên cảm thấy giọng nói của 125 cực kỳ thân thiết, cảm giác này, giống như khi bọn họ còn ở bên Nguyên Tích.

Người chung quanh rất tôn kính Arthur, không ít thanh niên tuồn ra chào hỏi Arthur, dựng kế hoạch buổi tối chuẩn bị hoạt động chúc mừng bọn họ trở về.

Arthur mỉm cười, quay đầu nhìn về phía La Tiểu Lâu vừa định bùng nổ. Vậy mà vừa ngoảnh sang thì gã bỗng ngây ngẩn cả người.

La Tiểu Lâu đang cúi đầu mỉm cười, đôi mắt cong lên, ngốc nghếch, nhưng nhìn —— rất hạnh phúc.

Không biết tại sao La Tiểu Lâu lại biểu lộ ra vẻ mặt này, thực sự là không có một chút khoái cảm của tù nhân bị ngược đãi trước đây. Arthur nhún vai, đi về cánh cửa phía trước, thuận tay đẩy cửa ra.

Người ở bên trong lập tức vui mừng reo hò: “Anh Arthur, anh đã về!” Một bóng người liền xông tới La Tiểu Lâu, nói chính xác hơn là tới Arthur và La Tiểu Lâu.

La Tiểu Lâu phục hồi tinh thần thì phát hiện đó là một thằng nhóc 11 tuổi, có mái tóc quăn màu nâu, khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt màu xanh biếc mang theo sùng bái và vui mừng nhìn Arthur.

Arthur xoa đầu thằng nhóc, tay trái lấy ra một thanh đoản kiếm kết tụ năng lượng, vừa cười vừa nói: “Ngải Phàm ngoan, đây là quà cho em.”

Nhìn mặt thằng bé vui mừng đến đỏ mặt, Arthur nói thêm: “Anh phải tham gia hội họp, em giúp anh trông chừng người này nhé.”

Thằng nhóc được gọi là Ngải Phàm lập tức ưỡn thẳng ngực, lớn tiếng nói: “Anh Arthur yên tâm, em cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”

“Anh thật là xấu xí.” Đó là câu nói đầu tiên của Ngải Phàm với La Tiểu Lâu, nó vừa nói vừa dùng ánh mắt thương hại nhìn chằm chằm cậu, sau đó xoay người rót nước.

La Tiểu Lâu ngồi lên chiếc ghế Ngải Phàm chỉ định, quan sát ngôi nhà. Căn nhà rất rộng, nhưng vì đặt không ít đồ đạc nên trông không có vẻ rộng rãi lắm, TV đồ sộ gắn trên tường đang phát tin tức liên hành tinh, đưa tin nơi nào đó phát hiện ra loại thú ngoại tinh làm bị thương con người, hoặc đế đô đang nghênh tiếp vương tử của bọn họ —— Nói chung, toàn là những chuyện có bắn đại bác cũng chẳng dính dáng tới cậu.

Còn một cái tủ khá to, chính giữa nhà kê một chiếc bàn tròn dài rộng. Vài chiếc ghế cao thoải mái đặt xung quanh, một con mèo sọc xám tro đang nằm ườn trên mặt bàn ngủ khò khò.

Ngôi nhà rất bình thường nhưng ấm áp, La Tiểu Lâu nhìn cửa phòng, lúc này, ngoại trừ thằng nhóc trong phòng còn đâu không còn ai khác.

“Tôi khuyên anh không nên nghĩ linh tinh, tôi trông thế mà học võ với anh Arthur từ rất sớm đấy, tôi tin anh không có khả năng chạy trốn đâu.” Ngải Phàm cảnh cáo, sau đó bưng một chén trà nóng tới trước mặt La Tiểu Lâu, “Cho anh này, đồ xấu xí.”

“Thể lực của thằng nhóc quả thực tốt hơn cậu, trong tất cả các chủ nhân của tôi, cậu là người yếu nhất.” 125 bắt đầu thông cảm người nhận nuôi của mình, “Nhưng cậu yên tâm, nếu muốn bỏ trốn thì tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu.”

“Cảm ơn.” La Tiểu Lâu mỉm cười với Ngải Phàm đang đứng trước mặt nhìn chằm chằm vào mình, đồng thời bưng chén trà nóng lên.

Tai Ngải Phàm đỏ lên, lườm La Tiểu Lâu, xoay người lấy một đĩa bánh bích quy ra, “Anh tên là gì, dù sao tôi cũng không thể gọi anh là đồ xấu xí được.”

“La Tiểu Lâu.”

“Được rồi, tôi là Ngải Phàm, hẳn là anh vừa nghe anh Arthur nói.” Ngải Phàm nhìn chằm chằm La Tiểu Lâu một hồi lâu rồi mới khênh ghế ra cách chỗ La Tiểu Lâu không xa, bắt đầu thưởng thức món vũ khí mới của mình.

Nhìn thằng nhóc cầm thanh đoản kiếm kết tụ năng lượng ngắm nghía không rời, La Tiểu Lâu yên lặng hỏi 125: “Hiện tại nói chuyện một tẹo, chúng ta nên ra đi như thế nào? Máy thông tin không có, tiền không có, cũng chẳng có bất cứ thứ gì cả.”

125 kinh hãi gào lên một tiếng, mắng nhiếc Arthur một trận, sau đó im lặng chốc lát rồi nói: “Chỗ tôi đều là nguyên liệu, cũng có vài đồ đạc linh tinh tôi thu thập —— Cậu phải hiểu là những thứ này hoàn toàn không thể đổi ra tiền, còn đủ loại bản vẽ thiết kế, thông tin công nghệ cao, bản đồ vũ trụ hoàn chỉnh nhất… Tổng cộng hộp năng lượng cậu chế tác là 516 hộp.”

“Tao chẳng cần lo nghĩ đến khả năng mày bị thiếu năng lượng đâu nhỉ.” La Tiểu Lâu vô lực nói, nếu không phải vô cùng bất hợp lí, 125 đã gần như là xin gì được nấy với cậu, bao gồm cả số lượng hộp năng lượng. Vả lại La Tiểu Lâu cũng không biết rõ mức tiêu hao của 125, hiện tại xem ra cái kho bạc nhỏ của 125 còn đầy ụ hơn cả của cậu và Nguyên Tích.

“Cho tôi ba ngày kiểm tra cường hóa, sau đó cậu chuẩn bị đầy đủ thức ăn nước uống, tôi có thể dẫn cậu đi.” 125 dào dạt đắc ý nói, ra vẻ ‘Rời khỏi tôi cậu sống ra sao chứ.’

“Ừ, thế thì tốt quá.” Từ tận đáy lòng La Tiểu Lâu nói, lo âu vài ngày, vậy mà có thể dễ dàng giải quyết như vậy.

“Sao thể lực anh lại kém tắm thế, có thể dùng đoản kiếm không?” Ngải Phàm không nhịn được bèn mở miệng nói chuyện với La Tiểu Lâu.

“… Thực ra ở chỗ chúng tôi thì thể lực của tôi cũng khá, tất nhiên là dùng được đoản kiếm rồi, đoản kiếm của cậu rất tốt.” La Tiểu Lâu nhìn Ngải Phàm, đó là một thằng nhóc nhiệt tình và cũng rất có chính kiến.

“Đương nhiên rồi, đây chính là đồ anh Arthur tặng cho tôi mà lị. Hừm, thể lực của anh ở chỗ chúng tôi mà nói, ngay cả công nhân làm thuê cơ bản nhất cũng chả làm được, thật không biết tại sao anh Arthur lại mang anh về, anh căn bản là không tự nuôi sống được bản thân.” Ngải Phàm bắt bẻ đánh giá La Tiểu Lâu.

“Chẳng nhẽ chỗ các cậu không có công việc khác sao?” La Tiểu Lâu hỏi, bởi vì trong lòng đã có suy tính nên cậu muốn biết rõ công việc thịnh hành ở đây, cộng thêm, cậu còn phải chuẩn bị thức ăn nữa.

“Anh đừng hy vọng có thể đi theo anh Arthur, anh ấy sẽ không giữ một người có thể lực như anh đâu. Thể lực của người yếu nhất ở đây cũng phải từ cấp năm trở lên, anh tối đa là cấp hai đúng không, hầu hết các công việc ở đây đều phải cần thể lực.” Ngải Phàm nói.

Lúc này bản tin thời sự kết thúc, TV vang lên tiếng nhạc, Ngải Phàm khẽ kêu lên một tiếng, “Đúng lúc thế, tôi đi nấu cơm. Anh vào đỡ tôi.”

Vì vậy La Tiểu Lâu đi theo thằng nhóc con tự cho mình là chủ nhân vào phòng bếp, dụng cụ bên trong có chút lạc hậu hơn tinh cầu An Tắc, trên bàn bày một ít rau dưa và mấy con cá.

“Anh xử lý được không?” Ngải Phàm vừa chuẩn bị rửa rau vừa hỏi.

La Tiểu Lâu khẽ cười, “Tôi có thể giúp cậu nấu cơm tối.”

Dưới ánh mắt không quá tin tưởng của Ngải Phàm, La Tiểu Lâu làm bốn món một canh, Ngải Phàm hấp tấp bưng cơm nước lên bàn. Ăn được mấy miếng, nó mới nhớ tới La Tiểu Lâu đối diện, mặt đỏ ửng, nói: “Anh cũng mau ăn một chút đi.”

Hai người một mèo ăn vô cùng thỏa thuê, thái độ của Ngải Phàm đã có phần thay đổi, ăn nói dễ gần hơn với La Tiểu Lâu không ít.

Sau khi ăn xong, La Tiểu Lâu đi rửa mặt, thay quần áo Ngải Phàm đưa cho, sau đó cậu được dẫn tới một căn phòng phía trước, Ngải Phàm nói: “Sau này anh ở đây.”

La Tiểu Lâu để ý đây là một phòng nhỏ dành cho khách, bên trong dường như không có cổng internet, sau đó cậu hỏi: “Còn Arthur?”

“Anh ấy ở sát vách phòng anh, bởi vậy anh nghìn vạn lần đừng có ý định chạy trốn, nếu không anh ấy sẽ không tha cho anh đâu.” Ngải Phàm vừa ngáp vừa căn dặn, sau đó xoay người về phòng của mình.

Trước khi nhắm mắt, trong đầu La Tiểu Lâu hiện lên khuôn mặt của Nguyên Tích, cậu yên lặng thầm nghĩ, còn vài ngày nữa là cậu có thể trở về.

Hôm sau, La Tiểu Lâu bị Ngải Phàm đánh thức, cậu trừng mắt, phát hiện Arthur và Ngải Phàm đang đứng ở cửa nhìn mình.

La Tiểu Lâu ngồi dậy khỏi ổ chăn vô cùng ấm áp, con mèo xám tro lười biếng duỗi người, chậm rãi bước ra thong thả từ trong chăn cậu.

125 căm giận: “Béo muốn chết, còn rụng hết lông lên người tôi.”

Khóe miệng La Tiểu Lâu run rẩy, nhưng Ngải Phàm lại kêu lên: “Sao Béo Ú lại ở chỗ này, không phải nó chỉ thích mỹ nhân thôi sao?”

Arthur cười to, nhìn từ trên xuống dưới La Tiểu Lâu.

La Tiểu Lâu không thèm để ý tới Arthur, rời giường, rồi ra ăn sáng cùng hai người. Đang ăn thì cửa bị đẩy ra từ bên ngoài.

La Tiểu Lâu ngẩng đầu nhìn, là Lộ Ân vẫn hay theo sau Arthur và cậu thanh niên cao gầy tên là A Ly kia.

Lộ Ân vẫn chẳng nói lời nào, A Ly thì nhìn La Tiểu Lâu: “Nếu đại ca dẫn hắn về thì sao có thể để hắn ăn không ngồi rồi chứ, chi bằng cho hắn theo Bạch Hằng làm trợ thủ.”

Arthur và Lộ Ân liếc nhìn nhau, vừa cười vừa nói: “Được đó.”

Ngải Phàm thì nhìn La Tiểu Lâu, nói: “Anh Arthur, thể lực của anh ta có thể làm gì, anh ta tuyệt nhiên chẳng thể giúp được bao nhiêu ở chỗ anh Bạch Hằng đâu.”

Arthur nhìn bóng lưng La Tiểu Lâu bị A Ly dẫn đi, thuận miệng nói: “Em đừng coi thường cậu ta.”

A Ly là một trong những người không thích La Tiểu Lâu, La Tiểu Lâu chẳng rõ nguyên nhân, không phải vì khuôn mặt xấu xí của cậu đấy chứ.

Sau đó La Tiểu Lâu được dẫn tới một phòng làm việc rộng lớn, bên trong có một người trẻ tuổi tươi cười ra đón, nhìn A Ly lấy lòng.

A Ly giới thiệu vài câu đơn giản cho hai người, đây là Bạch Hằng mà La Tiểu Lâu sẽ đi theo.

Sau đó La Tiểu Lâu bị đẩy sang căn phòng bên cạnh.

A Ly bèn quay sang nói với Bạch Hằng: “Lão đại Arthur không biết làm gì, không nên mang hắn về chứ, hình như trên mặt đang ngụy trang, tôi cũng chẳng muốn lão đại bị kẻ ngoài mê hoặc đâu. Anh nghĩ cách gây áp lực cho hắn đi, tốt nhất là khiến hắn phải bỏ đi. Nếu không được thì hãy cố gắng buổi tối đừng cho hắn trở về.”

Bạch Hằng ngẩn người, rồi nói: “Cứ để tôi lo.”

Tuy không phải La Tiểu Lâu cố ý nghe trộm, nhưng do ý thức nguyên lực của mình mà cậu nghe rõ mồn một cuộc đối thoại của hai người đó, không khỏi khinh bỉ.

Cùng ngày, Bạch Hằng sắp xếp nhiệm vụ cho La Tiểu Lâu, sắp xếp nguyên liệu trong một nhà kho, chưa làm xong thì chưa được về.

Khi không còn ai, 125 bèn nhảy ra đi dạo một vòng, chảy nước miếng với đống nguyên liệu đó, “Nhiều nguyên liệu quá, bọn họ thật tốt với cậu…”

“…”

Có điều, nếu La Tiểu Lâu sử dụng ý thức nguyên lực thì việc sắp xếp đống nguyên liệu này bé như mắt muỗi.

Bởi vậy La Tiểu Lâu chẳng bực tức, cậu nhắm mắt bắt đầu sắp xếp, ý thức nguyên lực từ từ bao vậy đống nguyên liệu đó.

Không bao lâu sau thì sửa được một phần ba, 125 đứng ở cửa canh chừng, đồng thời thu nhặt những mẩu thừa còn lại sau khi La Tiểu Lâu sửa xong vào thương khố của mình.

Khi ý thức nguyên lực đang càng dùng càng thuận lợi thì ngực La Tiểu Lâu bỗng nhiên tê rần, sau đó trước mắt tối sầm, cậu ngã xuống. 125 gấp gáp vắt đuôi vọt tới, kiểm tra cho cậu, nhưng phát hiện tất cả đều bình thường, cậu chỉ bị ngất một chút thôi.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, 125 ngẫm nghĩ, rồi trốn vào chiếc vòng cổ.

Nguyên Tích mở mắt ra, nói với người đối diện: “Cha, mẹ, con đã biết vị trí sơ lược của cậu ấy rồi, ngày mai con sẽ lên đường tìm cậu ấy.”

Người trước mặt giận dữ nhìn Nguyên Tích, nói: “Chuyện quan trọng như vậy mà con không cho chúng ta biết một tiếng, thế mà đã tự quyết định ư? Con xác định cậu ta là người thích hợp chung sống cả đời với con? Chứ không phải vì nhìn trúng thân phận của con nên mới ở bên con?”

Ban đầu Nguyên Tích tỏ ra không thông suốt, qua hai giây hắn mới rầu rĩ nói, “Tuy cậu ấy thầm thích con nhưng vẫn chưa bằng lòng ở lại bên cạnh con, thừa dịp cậu ấy ngủ, con đã lập khế ước cao cấp nhất rồi.”

Người đứng bên cạnh người đàn ông đang đen mặt kia bèn nở nụ cười: “Điểm này của con lại giống hệt cha con, nhưng nếu con đã quyết định thì đừng nên hối hận, cũng đừng dễ dàng vứt bỏ.” Nói xong thì xoay người vào phòng trong.

Khí thế của người đàn ông mặt đen kia lập tức giảm đi không ít, ông trừng mắt với Nguyên Tích, rồi nối gót theo người vừa đi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...