Có Một Thứ Cảm Xúc Không Lý Giải Đượ

Chương 7: Cảm Giác



Công ty có một dự án mới, Kiệt phải bay gấp sang Singapore, tất nhiên thư ký của anh cũng phải đi theo.

“Mày thay tao chăm sóc Lâm nhé, cô ấy hậu đậu lắm.” Tứ giơ tay xoa đầu Lâm một cái.

“Em không cần anh ta chăm sóc, anh ta không gây chuyện với em là tốt lắm rồi.” Lâm lườm mắt sang hướng Kiệt.

Kiệt không trả lời, anh nhìn đồng hồ: “Tới giờ rồi, tao đi đây, chào mày.” Nói xong anh quay người bỏ đi, Lâm ôm tạm biệt Tứ rồi theo sau.

Tại một khách sạn ở Singapore, Lâm Lâm vừa tắm rửa xong thì chuông cửa reo lên. Cô đi ra nhìn qua lổ nhỏ trên cửa thì thấy Kiệt, cô mở cửa ra, gương mặt vẫn lạnh lùng của anh chợt thay đổi khi thấy Lâm khoác chiếc khăn tắm cộng với mái tóc thả dài vừa gội xong, khiến cô trông thật quyến rũ, Kiệt nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình thường.

“Tối nay có hẹn với bên đối tác, gặp gỡ trước với họ, mai sẽ đến công ty họ ký hợp đồng, cô cũng phải đi theo, 15 phút nữa cô xuống nhà hàng dưới sảnh.”

“Anh nhấn chuông cửa phòng tôi chỉ để nói vấn đề này thôi hả, anh có thể gọi điện thoại mà.” Lâm chau mày nhìn Kiệt.

“Tôi có gọi vào điện thoại di động và điện thoại phòng nhưng chủ nhân của nó không nghe máy…Tối nay gặp ở nhà hàng dưới sảnh.” Không đợi Lâm phản ứng, Kiệt đã quay về phòng, phòng anh nằm bên cạnh phòng cô.

Lâm quay trở lại vào trong, vừa cầm máy sấy cho tóc khô vừa kiểm tra điện thoại, đúng thật là có cuộc gọi nhỡ của Kiệt, có thể lúc nãy cô đang tắm nên không nghe tiếng chuông reng, ngoài ra cũng có cuộc gọi của Tứ. Lâm gọi lại cho anh nói vài câu thì cô thay đồ để chuẩn bị đi xuống nhà hàng.

……………..

Tại nhà hàng dưới sảnh, Lâm mặt một chiếc váy ngắn tay, trông rất trẻ trung, tay cầm tài liệu vừa bước vào đã nhìn thấy Kiệt đang ngồi với hai người đàn ông trung niên, cô đi tới, Kiệt đứng dậy kéo giới thiệu cô với hai người đối diện.

“Đây là cô Dương, thư ký của tôi, đây là ông Trương giám đốc công ty Hoa Nam và anh Trần trợ lý.”

Lâm Lâm giơ tay ra bắt tay với hai người họ. “Rất vui được gặp hai ông.”

“Cô Dương đây đúng là vừa giỏi vừa xinh đẹp mà.” Ông họ Trương bắt tay cô khá lâu chưa chịu buông, ánh mắt anh lại cứ nhìn chằm chằm vào ngực cô khiến cô có cảm giác vô cùng khó chịu.

Lâm Lâm miệng cười gượng, cố giựt tay lại, Kiệt kéo ghế cho cô ngồi xuống bên cạnh mình, suốt bữa ăn tên họ Trương đó vẫn luôn nhìn Lâm với ánh mắt kì lạ kiến cô cảm thấy không thoải mái. Sau khi ăn tối xong thì tên trợ lý của hắn ta lên tiếng: “Sẵn dịp hai người sang đây, sao chúng ta không đi chơi đâu đó nhỉ, hay chúng ta đi tìm chỗ nào đó uống rượu đi.”

……………………..

Một lúc sau, bốn người họ đã ngồi trong một quán bar ở trung tâm thành phố. Cả Kiệt và Lâm đều không thích đến những nơi ồn ào như vậy, nhưng cũng đành chìu theo tên đối tác.

“Cô Lâm ngồi đây nè.” Tên Giám đốc kéo tay cô ngồi xuống bên cạnh mình, ông trợ lý gọi một chai rượu và rót ra ly của mọi người.

“Nào chúng ta cạn ly vì lần hợp tác sắp tới.”

Lâm chỉ uống một ngụm thì đặt ly xuống bàn. Tên giám đốc có vẻ để ý Lâm, từ lúc gặp cô đến giờ ông ta đều nhìn cô với ánh mắt như muốn nuốt chửng cô.

“Cô Dương, không nể mặt tôi tí nào sao.” Tay ông ta đặt lên vai cô

“Tôi không uống được rượu.” Lâm Lâm từ chối, người cô hơi nhích về phía Kiệt để tránh cánh tay của ông ta.

“Chẵng lẽ sếp tôi mời mà cô lại không nể mặt chứ.” Tên trợ lý có vẻ rất hiểu ý sếp mình. “Dù sao ngày mai chúng ta cũng trở thành đối tác.”

Nghe vậy Lâm Lâm cũng không muốn lần hợp tác này xảy ra vấn đề gì, trong kinh doanh đôi lúc cũng phải chiều lòng đối tác với cả việc uống một ly rượu cũng không gì là quá đáng nên cô đành cầm ly lên và uống cạn.

“Như vậy mới phải chứ, rót thêm nào.” Ông trợ lý tiếp tục rót rượu vào ly của cô.

Kiệt nãy giờ ngồi bên cạnh đã uống cạn hết ly của mình, nhìn thấy Lâm vậy anh cũng thấy khó chịu. Đến khi Lâm bị ông ta ép uống ly thứ 2, Kiệt mới giơ tay ra cản, cầm lấy ly của cô.

Kiệt nãy giờ ngồi bên cạnh đã uống cạn hết ly của mình, nhìn thấy Lâm vậy anh cũng thấy khó chịu. Đến khi Lâm bị ông ta ép uống ly thứ 2, Kiệt mới giơ tay ra cản, cầm lấy ly của cô.

“Để tôi uống thay cô ấy.” Kiệt định uống thì ông ta cản lại.

“Quả là một giám đốc tốt nhỉ, rất lo cho nhân viên của mình…Nhưng mà, tôi cảm thấy không vui mấy, lần này chúng ta hợp tác, đáng lý phải cạn ly ăn mừng cùng nhau chứ, cô Dương như vậy có vẻ như không tôn trọng tôi lắm.” Ông ta cười đễu.

Lâm đành cầm lại ly rượu, Kiệt nhìn cô, cô cười mỉm một cái tỏ ý không sao đâu và mời ông ta. “Vì sự hợp tác của chúng ta, tôi mời ông Trương một ly.”

Càng uống ông ta càng ngồi sát vào Lâm, cô cũng nhích càng lúc càng sát về phía Kiệt. Kiệt thấy vẻ mặt khó chịu của cô, anh biết là đã tới lúc ra tay rồi. Anh giả vờ làm đổ rượu vào người cô để cô có cớ đứng dậy.

“Sorry, cô mau vào nhà vệ sinh lau sạch đi.”

Nếu là bình thường, gặp tình huống này Lâm chắc sẽ mắng cho Kiệt một trận nhưng lần này cô thầm cảm ơn anh vì đã giúp cô thoát khỏi tay háo sắc này. Cô vào nhà vệ sinh lau khô xong thì bước ra hành lang, tên giám đốc ngã nghiêng ngã ngửa bước ra từ phòng vệ sinh nam, có vẻ hơi say, thấy Lâm Lâm, mắt ông ta sáng quắc lên.

“A, cô Dương Lâm Lâm.” Hắn giơ tay chạm vào váy của Lâm. “Vết rượu đã lau sạch chưa, để tôi xem nào.” Lâm tránh nhanh ra sau, ông ta lại nhào tới ép cô vào tường. “Chỉ cần cô làm tôi thấy vui, thì hợp đồng ngày mai sẽ không có vấn đề gì.”

Tuy rất muốn ký hợp đồng cho công ty nhưng mà Lâm không phải chuyện gì cũng nhượng bộ được, cô nhắm mắt, hai tay nắm chặt lại dùng sức đẩy ông ta ra, ông ta cũng cố sức chống lại cô.

“Tránh ra, đồ háo sắc.” Lâm xô xác với ông ta đến ngã trật cả chân. “Á…”

“Cô đừng tưởng mình thanh cao, mấy cô thư ký không ngủ với khách thì cũng ngủ với giám đốc…Cô…đừng nói với tôi là cô chưa bao giờ ngủ với tên giám đốc giả bộ quân tử kia của cô…” Hắn vừa nói hết câu thì đã bị một bàn tay kéo bật ngã nhào xuống đất.

Hắn hơi choáng tí, lắc đầu mấy cái rồi nhìn thấy Kiệt đang đứng chắn phía trước Lâm.

“Mày…mày không muốn hợp tác nữa phải không?”. Hắn quát lớn.

“Hợp tác với loại người như ông, chúng tôi cũng không muốn.” Nói xong Kiệt lấy áo vest ngoài của mình khoác lên người Lâm rồi đỡ cô dậy, nắm tay cô đi ra khỏi quán bar.

Đoạn đường này khó đón taxi, nên cả hai đành đi bộ một đoạn. Kiệt cho hai tay vào túi, vẻ mặt vẫn lạnh lùng bước đi phía trước, Lâm vai khoác áo đi theo phía sau anh. Do lúc nãy giằng co với tên đó mà chân cô bị trật nên đi lại có chút khó khăn, cô bước chậm chậm và càng lúc càng xa Kiệt. Kiệt đi một lúc mới chợt phát hiện ra và quay nhìn cô, Lâm đang ngồi ở bồn hoa, vẻ mặt nhăn nhó nhìn xuống chân mình.

“Chân cô bị gì à?”

“Anh nhìn mà không thấy à?”

“Là do lúc nãy bị ngã à.” Lâm bĩu môi nhìn Kiệt. Kiệt đi tới gần, cúi xuống nhìn vào chân của cô. “Chỉ sưng một chút thôi, chắc do cô đi giày cao gót nên mới đi không được, chờ tôi một lát.” Anh chạy đi, một lúc sau thì quay lại với típ kem trị bong gân.

“Tháo giày ra đi.”

“Anh làm gì vậy?” Lâm ngơ ngác.

“Cô định đi cà nhắc như vậy đến chỗ đón xe sao, đi như cô đến khuya cũng chưa tới, tôi không muốn cùng cô qua đêm bên ngoài. Với lại trật chân mà không xử lý liền sẽ vô cùng nguy hiểm. Kem này tốt lắm, mấy lần tôi chơi thể thao bị thương, thoa cái này rất công hiệu.”

Anh chợt ngồi xuống tháo giày ra khỏi chân cô, cô khá bất ngờ trước hành động này của anh, đặt chân Lâm lên đùi mình, Kiệt thoa ít kem lên chỗ sưng, xoa bóp một lát. Chính giây phút anh chạm vào mình, trong người Lâm bỗng xuất hiện một luồng điện chạy dọc từ chân lên tim cô. Cô cố kìm nén cảm xúc lại để Kiệt tiếp tục xoa bóp ình: “Thế nào thấy đỡ hơn chưa.”

“Có vẻ hiệu quả đấy…”

“Đứng lên đi thử coi.” Kiệt đỡ cô đứng dậy nhưng Lâm đi cũng không vững lắm.

Kiệt xoay người về phía Lâm: “Lên đi, tôi cõng cô đến chỗ đón xe, đi giày cao gót nữa thì không khỏi được.”

Lâm có chút chừng chừ, Kiệt nhìn cô: “Cô đừng hiểu lầm, tôi đã hứa với thằng Tứ sẽ chăm sóc cô, nếu nó biết cô bị như vậy mà tôi bỏ mặt thì nó sẽ không tha cho tôi đâu. Cho nên cô không cần ngại.”

Lâm có chút chừng chừ, Kiệt nhìn cô: “Cô đừng hiểu lầm, tôi đã hứa với thằng Tứ sẽ chăm sóc cô, nếu nó biết cô bị như vậy mà tôi bỏ mặt thì nó sẽ không tha cho tôi đâu. Cho nên cô không cần ngại.”

Lâm đành một tay cầm giày một tay choàng ôm cổ của Kiệt, để cho anh cõng mình.

Đi được một lúc, Lâm lên tiếng: “Không ký được hợp đồng anh sẽ không bị sao chứ…Ý tôi là, cấp trên có làm gì anh không, công ty có thiệt hại gì không?” Giọng cô có chút áy náy.

Kiệt chợt dừng lại nhưng không quay nhìn cô, lạnh lùng đáp: “Chuyện đó không cần cô bận tâm, tôi tự lo được…”

“Cám ơn anh nhé.” Lâm nhẹ nhàng nói.

“Bất cứ ai thấy tên háo sắc như vậy cũng ra tay giúp đỡ, cô không cần để tâm.”

“Tôi cũng cám ơn anh vì đã giúp tôi giải vây lúc uống rượu, tôi không uống được nhiều, dễ bị say, mà mỗi lần tỉnh dậy thì lại không nhớ chuyện gì hết.”

“Tôi biết.” Kiệt nhớ đến tình cảnh ngày hôm đó.

“Anh biết…Sao anh biết?”

“Nhìn mặt cô ngốc vậy thì chuyện đó không có gì bất ngờ.”

“Này, Lý Tuấn Kiệt, anh đừng được nước lấn tới nha. Không thèm nói chuyện với anh nữa…Xì.”

Kiệt tiếp tục đi, cả hai cứ thế mà im lặng. Hơi ấm từ lưng anh truyền đến cô, cô chợt cảm thấy, cảm giác, cảnh tượng này sao mà quen thuộc, dường như trước đây cô đã từng trải qua, vô thức tay cô đang ôm cổ anh bỗn xiếc chặt, đầu cô dựa hẳn vào lưng anh. Hành động này của Lâm khiến Kiệt cảm thấy bất ngờ nhưng cũng cảm thấy có chút hạnh phúc đang dâng lên trong lòng.

Sau khi đón được xe taxi, do uống rượu nên cô mệt và thiếp đi lúc nào không hay, đầu gục lên vai của Kiệt, xe dừng lại ở trước khách sạn, anh gọi cô nhưng cô vẫn mơ màng không tỉnh. Kiệt đành cõng cô lên phòng, đặt lên giường, lấy áo khoác ra, kéo chăn giúp cô.

Nhìn người con gái mà mình yêu thầm đang ngủ với vẻ mặt đáng yêu như vậy, Kiệt bất giác không kiềm chế được, tay anh nhẹ nhàng vuốt lọn tóc đang che trên trán của cô sang một bên rồi di chuyển dần xuống, chạm nhẹ vào má cô. Nhưng rồi anh giật mình tỉnh lại ngay, rút tay mình lại thầm nghĩ: “Em đã thuộc về Thiên Tứ, anh không bao giờ có được em.” Anh đứng dậy và trở về phòng mình.

...............................

Hôm sau, Lâm thức dậy khá muộn, gần trưa, cô cảm thấy chân hình như đã bớt rất nhiều. “Kem trị đó quả thật rất hiệu quả.” Cô bước xuống giường đi đi lại lại, thấy khá ổn, cô gọi điện thoại cho Kiệt định hỏi anh việc ký hợp đồng đó bây giờ phải tính làm sao, nhưng điện thoại anh không liên lạc được. Cô thay đồ sang gõ cửa phòng Kiệt, nhấn chuông mãi, không thấy anh ra.

“Anh ta đi đâu rồi không biết…Giờ mình làm gì đây, hay đi Spa…Dù sao cũng không liên lạc được anh ta, mình làm vậy đâu gọi là trốn việc nhỉ.” Lâm cười thầm.

Lâm đi Spa xong cũng quá 12 giờ rồi vẫn không thấy Kiệt gọi, cô bắt đầu có chút lo lắng, gọi điện cho anh ta lần nữa, lần này có tiếng đỗ chuông.

“Alô, anh đang ở đâu vậy?” Giọng cô có chút bực bội.

“Câu này tôi hỏi cô mới đúng, cô đang ở chỗ nào?”

“Sáng tìm anh mãi không được nên tôi đi spa, định hỏi chuyện ký hợp đồng ra sao rồi…có cách nào không?

“Cô mau đến phòng tôi đi...”

Lên lầu, cô nhấn chuông phòng Kiệt, anh ra mở cửa, trên tay cầm xấp tài liệu, mắt không nhìn Lâm.

“Vào đi, 2 tiếng nữa là phải đến công ty Hoa Nam báo cáo kế hoạch hợp tác, lần này phải ký hợp đồng cho được.”

“Công ty Hoa Nam, sao vậy, chẵng phải hôm qua tên Giám đốc đó nói là không bàn bạc nữa à.” Lâm đi vào phòng.

“Không có thời gian giải thích với cô, mau chuẩn bị đi.”

“Không có thời gian giải thích với cô, mau chuẩn bị đi.”

……………….

Buổi thuyết trình diễn ra nhưng trong số những người ngồi nghe lại không có hai tên hôm qua, Lâm lấy làm lạ nhưng vẫn cố gắng phối hợp với Kiệt. Kết thúc, hợp đồng cũng đã được ký, bắt tay chào đối tác, Kiệt và Lâm đi ra khỏi cổng công ty. Sắc mặt Lâm khá kém, bởi vì từ sáng tới giờ cô chưa có gì vào bụng.

“Hình như anh nên nói cho tôi biết chuyện này là sao?” Đứng chờ xe taxi, Lâm lên tiếng hỏi.

“Tên giám đốc hôm qua mình gặp là con trai của Tổng giám đốc, hắn là một thiếu gia phá tiền, hợp tác lần này là hắn chủ động xin ba mình cho hắn cơ hội, nhưng ông Tổng luôn không hài lòng với cách làm việc của con mình, nên sáng hôm nay, tôi đã đến gặp ông Tổng để trực tiếp bàn về hợp đồng, ông ấy nghe xong có hứng thú, nên quyết định cho chúng ta cơ hội.”

“Thì ra anh nghĩ được nhiều vậy sao không nói, làm tôi cứ thấy áy náy, tôi là thư ký của anh mà, ít ra anh phải báo tôi một tiếng chứ.” Lâm có chút hờn dỗi.

“Tôi thấy cô không có vẻ gì là áy náy, cô còn đi Spa nữa cơ mà. Mà cho dù có nói cho cô biết thì làm được gì, tôi cũng không chắc ba hắn ta có chịu cho cơ hội không…” Kiệt đang nói thì bỗng Lâm ngã vô người anh.

Anh giơ tay đỡ: “Cô sao vậy?” Đến giờ anh mới để ý sắc mặt của Lâm, hơi xanh xao và trên trán đầy mồ hôi.

“Tôi…đói…bụng…” Bụng cô kêu ọc ọc, vẻ mặt ngượng ngùng nhìn Kiệt.

Dẫn Lâm tới quán ăn, cô ăn liên tục, Kiệt thì chỉ ngồi khoanh tay nhìn cô không rời mắt: “Cô đói dữ vậy sao?”

Lâm ngẩng đầu lên lườm Kiệt một cái rồi tiếp tục ăn: “Hôm qua uống rượu, sáng ngủ dậy muộn, trưa thì không phải tại anh gọi tôi gấp thì tôi đâu ra nông nỗi này.”

Kiệt không nói gì, chỉ giơ tay lấy tờ khăn giấy đưa về phía Lâm: “Cô ăn từ từ thôi, con gái gì mà ăn dính tùm lum trên mặt, lau đi đừng để người xung quanh thấy, mất mặt tôi.”

Lâm giựt tờ khăn giấy, lè lưỡi với Kiệt rồi lau sạch miệng: “Anh không ăn à?”

Kiệt lắc đầu: “Ăn mau đi, còn về khách sạn thu dọn đồ.”

Tuy lời của Kiệt nghe trông có vẻ rất thô lỗ nhưng sao trong lòng Lâm lại cảm thấy có chút ấm áp lạ thường.

Kế bên nhà hàng hai người dùng bữa có một tiệm trang sức, trong lúc chờ taxi, Lâm dán mắt của mình vào chiếc vòng đang trưng bày sau tấm kính.

“Đẹp thật.” Cô nhìn xuống tấm bảng giá. “Cả tháng lương của mình. Đúng là có những thứ chỉ có thể ngắm nhưng không thể sở hữu.”

…………………………………..

Về tới sân bay, Thiên Tứ đã đứng ở cổng ra chờ, thấy Lâm và Kiệt đi ra, anh đi tới ôm cô: “Anh nhớ em quá.”

Kiệt nhìn sang chỗ khác vì không muốn thấy cảnh thân mật của cả hai. Buông Lâm ra, Tứ cầm lấy vali của cô, rồi nhìn Kiệt: “Mày về nhà luôn hả, tao đưa về.”

“Không cần đâu, tao muốn đến công ty, tao đón taxi được rồi, mày đưa cô ấy về đi.”

“Anh vừa xuống máy bay lại đến công ty liền sao.” Lâm hỏi.

Kiệt không trả lời, kéo va li của mình đi tới trước, Lâm cảm thấy Kiệt có chút gì đó không ổn. “Em mặc kệ nó đi, từ đó đến giờ nó mê làm việc còn hơn mê phụ nữ, chúng ta đi thôi.” Một tay kéo vali, một tay nắm lấy tay Lâm đi ra cổng. Lâm vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn theo phía sau lưng Kiệt.

Không biết tự bao giờ, cô bắt đầu chú ý đến mọi hành động, lời nói và cảm xúc của anh, thấy anh cứ lặng lẽ như thế, lòng cô có chút không yên. Thật ra Kiệt không đến công ty mà anh đi về nhà mình, anh chỉ muốn tránh nhìn thấy cảnh tượng đau lòng thôi.

Tối hôm đó, Lâm Lâm ngồi trên giường cứ nhìn vào bàn chân mình, cô nhớ đến cảnh tượng Kiệt đã chạm vào chân cô, nhớ gương mặt anh đang chăm chú xoa bóp giúp mình, chợt cô nhuếch miệng cười. “Gì chứ, mày bị điên rồi à Dương Lâm Lâm, đừng vì một chút hành động đó của anh ta mà nghĩ lung tung.” Cô tự nói với bản thân.
Chương trước Chương tiếp
Loading...