Cô Nàng Lạnh Lùng, Tôi Sẽ Làm Mọi Cách Khiến Em Yêu Tôi!!! (Nữ Hoàng Của Thế Giới Ngầm)
Chương 30: Chương 30
Làm hai thằng bạn rùng mình, nảy mình về phía sau, 2 tay ôm chặt nhau– Này này! Ken! Sao vậy?_Jun mở miệng hỏi trướcTới lượt Bin lên tiếng– Đ…Đừng làm tụi này sợ nha…Nghe hai thằng bạn chí cốt của mình nói vậy, hắn nhẹ nhàng xoay người, đứng đối diện với mặt của Bin và Jun, cười đểu 1 cái, hắn từ từ bước đến. Nhẹ nhàng, nhẹ nhàng…Thấy hắn cứ từng bước từng bước đi đến chỗ mình. Bin và Jun lập tức la lên 1 tiếng rồi buông tay nhau ra, mạnh ai nấy chạy. Chạy đến bên của Bin lật đật mở ra rồi phóng mất, Jun cũng chạy sau BinThấy hai thằng bạn chạy bán sống bán chết như vậy, hắn bật mình cười khẽ rồi cũng phóng mình đuổi theo 2 thằng bạn, quên luôn chuyện vừa rồi của nó____ Phòng nó ____“When that day I hear your voiceI have some special…”– Ừ_Nó không nói gì nhiều, chỉ “ừ” 1 tiếng thay cho câu chào hỏi thông thường, tuy lạnh nhạt nhưng uy nghiêm– Thưa Đại bang chủ! Bọn em vừa nhận được tin tên cầm đầu của bang Death Sanctuary vừa sai thuộc hạ của mình điều tra về bang chủ đấy ạ_Vừa nghe đại tỷ bắt máy, tên đàn em lập tức nói vào ngay trọng điểm, không dám chần chừ làm mất thời gian quý báo của đại tỷ, làm cho đại tỷ khó chịu– Ừm…_Nó “ừm” một tiếng rồi ngửa đầu nhìn lên trần nhà suy nghĩ vài giây rồi nhẹ nhàng lên tiếng, không hề che giấu sự cợt nhả, khinh bỉ trong giọng nói_………Nếu bọn họ có lòng muốn tra thì cứ để cho bọn họ tra. Nhưng, có phải sự thật hay không thì ta đây không chắc chắn cho lắm!Nghe đại tỷ mình nói rõ ràng như vậy, cậu mà không hiểu ra cái ý tứ của đại tỷ trong đấy thì cậu quả thật chính là đồ ngốc rồi. Ý tứ rõ ràng như vậy… cậu biết mình nên làm thế nào rồi.– Đại tỷ. Em đã hiểu! Chắc chắn sẽ không phụ lòng đại tỷ ủy thác đâu ạ_Tên đàn em hùng hổ nói. Cậu chính là muốn cho đại tỷ an tâm, thực lực của cậu đối với việc cỏn con như vậy chẳng lẽ không xử lý nổi sao? Nếu đại tỷ không tin thì cậu bất cứ lúc nào cũng có thể chứng minh cho đại tỷ của mình xem, thực lực của mìnhNhưng chắc cậu đã nghĩ thừa rồi, nó dùng người không bao giờ dùng người không có thực lực, đối với cậu-1 người hết mực trung thành với mình, sao nó có thể nghi ngờ khả năng của cậu được chứ. Chỉ là… thấy cậu tuyên bố chắc chắn, hùng hồn như vậy, trong lòng âm thầm dâng lên 1 cảm giác hài lòng, trong lòng còn thầm nghĩ, cậu thật đáng yêu– Tốt lắm. Làm đi_Nói rồi, nó thẳng tay cúp máy. Lưng dựa vào đầu giường, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, cười khinh bỉ 1 cái. Trong lòng nghĩ ” Điều tra ta sao? Thật không may! Ta đây đâu có dễ để cho ngươi điều tra ra như vậy. Hừ! Xem ra… ngươi bắt đầu hành động rồi…”______ 7.30 p.m ______– Này này! Người đẹp của anh! Đi học sớm vậy sao? Mới thấy à nha…_Rin mới vào trường, đi ngang canteen đã thấy nó đang ngồi ngay ngắn ở 1 bàn trong góc chậm rãi thưởng thức đồ ăn sáng.Tò mò, Rin đến cạnh chiếc bàn có 1 con người chậm rãi ăn, chậm rãi phát ra hàn khí làm cho người ta phải xách tay nhau chạy xa chiếc bàn có con người ấy ra, tránh vài phút nữa sẽ đóng băng mấtSuy nghĩ của mọi người trong canteen lúc này “Phù… May quá! Xém chút nữa là được trẻ ra vài trăm năm tuổi rồi… Cũng may mình không sống trong thời đại phim kiếm hiệp”Ngước mặt lên, vừa hay bắt gặp được ánh mắt tò mò của anh. Nhẹ mỉm cười, kéo anh ngồi xuống chiếc ghế cạnh mình– Rin! Anh đến rồi sao? Hôm nay em hơi không vui đấy! Cho em ôm 1 chút!_Không chờ Rin nói có đồng ý hay không, nó đã nhanh tay choàng tay mình qua eo Rin rồi vui vẻ cuộn tròn vào người RinCảm nhận được hơi ấm của anh truyền qua, nó hài lòng, nhẹ mỉm cười rồi từ từ thả lỏng cơ thể, nhắm mắt lại, ngủ thêm 1 lát nữa, dù gì vẫn còn sớm mà. Cứ như thế, Rin ôm lấy thân thể mềm mại của nó vào lòng mà không hề có chút do dự, không hề để tâm đến ánh mắt soi mói của mọi người xung quanhCác cô gái cứ thế mà đau lòng, nước mắt rơi lã chã trên mặt, cắn răng nghiến lợi nhìn nó và Rin đang ôm ấp trước mặt, hận không thể chạy đến trước mặt Rin mà kéo nó quăng ra ngoài cho bỏ tức. Hừ!____ Thư viện ____– Ê Ken! Tớ nói cho cậu nghe chuyện này nè. Mau dậy mau dậy!_Jun chạy đến trước mặt bàn Ken, vỗ vỗ lên vai hắn kêu. Trong lòng thầm khinh bỉ hắn 1 câu “Xì! Nghĩ sao đi ngủ mà vô thư viện, làm như hết chỗ ngủ rồi chắc. Đúng là thành phần dạy dỗ hư các tâm hồn trẻ thơ mà”– Chuyện gì?_Hắn nhướng mày lên hỏi, gương mặt nhăn nhó hết sức_Đang ngủ ngon mà cái thằng chết tiệt!– Hì hì. Tớ mới thấy chuyện lạ đó nha_Jun cười nhăn nhở nói– Đã nói là chuyện gì???_Hắn cáu– Hì hì. Cũng không có gì lớn. Chỉ là… tớ thấy Anna đang ôm anh họ của thằng Bin á! Ghê nha…– Ừm… HẢ??? CÁI GÌ??? ÔM???…um…um…– Cha nội. Có kích động đi chăng nữa thì cũng đừng có la lớn như vậy chứ. Mất mặt chết đi được_Jun vội nhảy đến bịch miệng hắn lại, không cho hắn tùy tiện la ó om sòm nữa, đúng là mất mặt mà, người gì đâu mà không có ý tứ gì hết à. Mỹ nam lạnh băng mà như vậy á hả? Loạn rồi loạn rồi. Haizz…Nghe Jun nói như vậy hắn liền đảo mắt 1 vòng, phát hiện mọi người hiện đang có mặt trong thư viện ai cũng nhìn hắn chằm chằm(Còn tiếp)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương