Cô Nàng Tốt Bụng

Chương 18



“Đã một tuần rồi, sao anh ấy chưa tỉnh” nó nước mắt tèm nhem nhìn bác sĩ

“Xin lỗi, chúng tôi không thể giúp gì cho cô được”

Nó đã ngất xỉu, hôn mê mất hai ngày khi tỉnh dậy thì nó đang nằm trong bệnh viện, và Nguyện thì bị gãy ba xương sườn, gãy cỗ, đầu va đập mạnh rơi vào hôn me, gãy một chân một tay. Suốt một tuần này nó khóc như mưa, tim nó thật sự tan nát, nếu như Nguyện không tỉnh lại nó biết làm sao mà sống tiếp đây.

“Xin anh, hãy tỉnh lại đi” nó khóc lóc ôm lấy hắn.

“Anh không tỉnh lại em biết làm sao? Anh hứa là sẽ chăm sóc em mà” nó nấc lên

“Đừng khóc nữa, nó sẽ tỉnh lại thôi” Dũng an ủi nó “ em mà khóc thế này thì sức đâu mà chăm sóc hắn chứ?”

Nó càng khóc to hơn, nó rất sợ, tim nó như bị ai bóp nghẹt lại , rất khó thở.

“Cháu về nhà nghỉ đi, tối nay bác sẽ trông non nó” Mẹ Nguyện lên tiếng vỗ vai nó

“Cháu không thể, cháu sợ lắm, cháu muốn ở đây với anh ấy” Nó cần tay bà năn nỉ.

Nhìn nó như thế, tàn tạ, gầy gò, mặt đầy nước mắt chẳng ai nỡ lòng nào mà chia cắt nó cả, nên nó được phép ở lại chăm sóc hắn.

Một tháng, nó bị ngất ba lần nữa, người nó giờ chỉ còn 40 kg, xanh xao nhưng không ai có thể lôi nó ra khỏi bệnh viện cả. Mấy ngày này Dũng đi Pháp cho nên nó đành phải tự đi mua đồ ăn bên ngoài, tiện thể ghé nhà chùa cầu an cho hắn.

Bố mẹ hắn ngày nào cũng tới, nhưng mẹ hắn cứ nhìn hắn lại khóc nên ba Nguyện lại đưa bà về nhà, chỉ còn nó ngày ngày ngồi kể chuyện cho hắn nghe. Nó kể cho hắn nghe hết về cuộc đời nó, cả chuyện của hai người nữa.

“Ông xã à? Ông xã ngủ mất ba mươi hai ngày rồi đó, ông xã không nhớ em à? Em rất muốn ông xã ôm em vào lòng, muốn ôn xã hôn em, em rất nhớ giọng nói của ông xã”

“Hôm nay có hai người bạn thời cấp ba của ông xã vào thăm đó, ông xã không thèm nói chuyện với người ta, chẳng lịch sư gì cả nha”

“Mẹ anh dạo này gầy lắm, lo cho anh lắm đó, sao anh không thương mọi người tí nào cả”

“Vợ anh Dũng siêu âm là con gái nha, thật thích ông xã nhỉ, nhưng dạo này anh Dũng gặp vấn đề khó khăn nên đang đi Pháp thương lượng gì đó, anh không nhanh tỉnh lại mà giúp anh ấy nữa”

“ Mẹ em mới gọi điên cho em nói là gia đình bà sẽ đi Nha Trang du lịch, nhưng họ cũng không có ý cho em đi ông xã ạ, ông xã phải an ủi em nữa chứ”

“À mà em gái em, con bé Hoa ý, đứa mà giống em như đúc ý ông xã, lại chuẩn bị ly hôn rồi, nó mới cưới có hai năm mà đã ly hôn rồi đó”

Nó nói chán thì lại khóc, khóc chán thì lại nói, ngày nào cũng giống ngày nào cho tới một hôm mắt hắn động đậy, bác sĩ nói với nó là hắn có khả năng sẽ tỉnh lại nhanh chóng.

“Con về nhà đi, tắm giặt thay quần áo đi, mẹ ở đây trông cho, nhỡ nó tỉnh mà thấy con thế này nó lại buồn”

Mẹ Nguyện nói cũng có lý thế là nó về nhà tắm nhưng buồn ngủ quá, nó lại đánh một giấc, giấc ngủ này kéo dài tới tận hai ngày. Khi nó tỉnh dậy thì vôi vôi vàng vàng chạy tới bệnh viện.

“Anh đã tỉnh?” nó lao vào phòng bệnh, ôm chầm lấy hắn, nước mắt không ngừng rơi

“Ai đây?” hắn khó khăn nói

“Ông xã à? Ông xã đừng đùa như thế chứ?” nó nhéo má hắn

“Cô bị điên à?, tự nhiên lao vào đây rồi gọi ông xã, ai là ông xã của cô” hắn hắt tay nó ra

“Cô bị điên à?, tự nhiên lao vào đây rồi gọi ông xã, ai là ông xã của cô” hắn hắt tay nó ra

“Bác à…” nó quay ra nhìn bố mẹ chồng nó, thì mới phát hiện trong phòng bệnh còn có một người con gái nữa.

“Mẹ, con điên này ở đâu ra thế?” hắn nhìn nó, ánh mắt lạnh tanh

“Đi theo tôi” mẹ Nguyện kéo tay nó ra ngoài.

Nó đi theo như người mất hồn, hắn sao lại thế? Ánh mắt đó không phải là Nguyện của nó, hắn không phải. Tự nhiên nó có một linh cảm rất xấu, đến khi nó ngồi vào ghế ngoài hành lang thì nó mới tỉnh lại

“Bác à? Anh ấy làm sao thế ạ?”

“Cô cứ về nhà trước đi, giờ cô không nên gặp nó, bác sĩ nói nó cần nghĩ ngơi, sẽ không ai được làm phiền nó ngoài tôi” Mẹ Nguyện lạnh nhạt

“Con muốn chăm sóc anh ấy, van cầu bác đừng bắt con về” nó níu tay bà

“Xin lỗi, cô về đi mai tôi sẽ nói chuyện với cô” Bà đứng dậy bỏ lại nó một mình với đủ thứ trong đầu.

Nó alo đi tìm bác sĩ, thì bác sĩ đã về rồi, nó thất muốn quay lại phòng anh nhưng không dám, đành đi đến dãy hành lang khao khác ngồi xuống, nó đang suy nghĩ xem chuyện gì xảy ra, nhưng đầu nó thật kh6ong nghĩ nổi.

Hôm sau nó tỉnh lại rất sớm, nó ghé phòng anh nhưng anh đang ngủ, nó khẽ vuốt má anh.

“Cô làm gì thế?” hắn mở mắt nhìn nó lạnh tanh

“Anh tỉnh rồi? còn mệt không? có đau đầu không?”

“Cô là ai?” hắn nhìn nó không cảm xúc

“Em là vợ anh mà” mắt nó đỏ hoe khi hắn hỏi thế

“Cô điên à? Tôi ở đâu lôi ra một bà vợ thế?” hắn khinh bỉ nhìn nó “Đúng là điên”

“Nguyện, anh đừng đùa nữa được không? em sợ lắm” nó van nài hắn

“Cút ngay, phiền quá” hắn hét lên

Đúng lúc cha mẹ hắn tới

“Hai bác…”

“Mẹ lôi cái người điên này đi dùm con đi, đau đầu muốn chết” hai người cùng lên tiếng một lúc

“Cô theo tôi” mẹ Nguyện lôi nó ra một quán cà phê đối diện bệnh viện

“Bác à? Xin bác nói cho cháu nghe anh ấy bị làm sao thế ạ?”

“Nó không làm sao cả. Chỉ là không muốn gặp cô thôi”

“Cháu không tin, anh ấy yêu cháu như vậy mà” nó không kiềm được hai mắt đỏ hoe

“Cháu không tin, anh ấy yêu cháu như vậy mà” nó không kiềm được hai mắt đỏ hoe

“Tôi sẽ cho cô một số tiền, cô nói đi cô muốn bao nhiêu?” Nó không tin vào tai mình, sao mẹ Nguyện lại thế.

“Bác à? Sao lại cho cháu tiền à?”

“ Tôi muốn cô buông tha cho nó, nó không cần cô thì cô bám theo nó cũng vô ích, cô nên đi đi”

“Sao có thể không cần chứ? Anh ấy cần cháu mà” nó khóc rống lên

“Thực ra cô có biết nó là ai không?”

Nó lắc đầu

“Nó là người kế thừa duy nhất của tập đoàn Kiêu Hoa, tập đoàn lớn nhất nước ta đấy, cô nghĩ cô xứng với nó sao?” mẹ Nguyện liếc mắt nhìn nó

“Cháu biết anh ấy giàu nhưng cháu không biết chuyện này ạ, cháu xin bác đừng chia cắt chúng cháu” nó nắm lấy tay bà

“Cô thấy cô gái hôm trước không, đó mới là người nó yêu thật lòng nhưng vì một lý do mà chúng không đến được với nhau, giờ nó quay lại rồi, cô cũng nên buông tha cho nó đi”

“Lý do?”

“Tôi nói thật, thực ra Nguyện nó bị bất lực một thời gian dài nên chúng nó mới thế, nhưng do uống một loại thuốc mới, nó hồi phục sau bảy năm trời, đúng lúc cô xuất hiện nên cô trở thành người thử hiệu quả thôi”

Mỗi lời bà nói như nhát dao đâm thẳng vào tim nó, nó khóc không ra nước mắt, tay nó run lên mặt tái nhợt

“Giờ cô hiểu rồi chứ? Lần trước tôi không ngăn cản hai người vì cô bé kia chưa về, giờ thì khác rồi”

“Cháu không tin” nó lao ra khỏi quán, chạy thẳng vào viện

Vừa vào tới nơi, nó chứng kiến ngay cảnh hắn đang cười cười với cô nàng xinh đẹp kia.

“Các người buông tay” nó lao lên hất tay hai người ra

“Cô ta….” Hắn tức giận nhìn nó

“Anh nói đi, anh sao lại thế ?” nó lay tay hắn, nước mắt không ngừng rơi

“Em, con điên này ở đâu ra thế?” hắn chỉ thằng nó, hỏi cô bạn kia

“Em không biết” cô ta nhìn nó như người trên trời rơi xuống

“Ông xã, em van anh đừng đối xử với em như thế sao?” nó bất lực quỳ xuống chân hắn

“Ông xã? Cô nói ai là ông xã của cô?” hắn gắt lên

“Anh xem, nhẫn này là do anh tặng em mà, đáng nhẽ đám cưới đã diễn ra cách đây gần một tháng rồi” nó thuyết phục hắn

“Cô … ôi đầu tôi” hắn ôm lấy đầu

“Cô … ôi đầu tôi” hắn ôm lấy đầu

Đúng lúc mẹ Nguyện về tới nơi, thế là no bị tống ra ngoài.

Nó đi tìm bác sĩ của hắn thì bác sĩ nói hắn đang bình phục rất tốt, không bị di chứng gì. Nó tuyệt vọng nhìn ông bước đi.

Nó quyết định gọi cho Dũng nhưng không liên lạc được.

Nó quyết định quay về nhà lấy hình chụp của hai người mang đi gặp Dũng nhưng khi nó quay về thì bảo vệ tòa nhà không cho nó lên với lý do chủ nhà ra lệnh, họ đưa cho nó một túi đựng tất cả đồ của nó,ngoại trừ hình, không có một tấm nào cả.

Nó lại đến bệnh viện, nhưng bảo vệ không cho nó vào, nó vừa đi vừa khóc, nó không biết mình nên làm gì, sống như thế nào nếu không được gặp hắn nữa. Nó cứ đi mãi cho tới khi chân nó chảy máu thì nó dừng tại một nhà nghỉ nhỏ. Nó sẽ nghỉ ngơi, ngày mai nó sẽ đến bệnh viện lần nữa, nó không tin hắn không yêu nó.

Sáng hôm sau nó đội nón mũi trai, trà trộn vào bệnh viện từ rất sớm.

Hắn đang ngủ, khuôn mặt hắn rất gầy, da lại xanh nữa, nó đau lòng nhìn hắn

Nó đặt túi măng cụt lên bàn, đây là thứ hắn thích nhất.

“Cô…” hắn tỉnh lại nhìn thấy nó là hắn lại hét lên

“ Ông xã, anh còn đau không?”

“Cút ngay”

“Xin anh, đừng đuổi em mà, không có anh em biết làm sao đây?” nó lại khóc

“Cô nói tôi là ông xã cô, bằng chứng đâu?” hắn tức giận hỏi

“Em …” nó bối rối không biết nói sao

“Cô nhìn lại mình đi vừa già vừa xấu, tôi có điên cũng không yêu cô nói gì đến chuyện lấy cô làm vợ” hắn vô tình

“….” Nó không thể nói gì vì đó là thực tế phũ phàng

“Hay nhà cô rấ giàu? Có không?” hắn khinh bỉ nhìn bộ quần áo của nó

“Không”

“Vậy tôi vì sao lại muốn lấy cô, cô nghĩ đi” hắn cười khẩy

“…”

“Cô nói đi, như thế nào thì cô mới buông tha tôi” hắn muốn vứt bỏ nó

“Cho em ở đây chăm sóc anh đến khi anh xuất viện em sẽ đi” nó kìm chế nước mắt, nó sẽ tranh thủ khoảng thời gian này bên hắn.

“Được” sau khi suy nghĩ hắn gật đầu.
Chương trước Chương tiếp
Loading...