Cô Ngốc Biết Yêu

Chương 41: Té xỉu (3)



Lục Diệp lớn lên rất đẹp trai, công nhận đây là sự thật. Mặc dù tính cách của cậu có chút lạnh lùng, nhưng ai bảo thời kì bây giờ là coi trọng khuôn mặt đây? Cho nên vào giờ này phút này, trên căn bản tất cả những bạn nữ trong lớp không cần tham gia hạng mục nào lại không cần đi cổ vũ cho bạn của mình thì đều chen nhau đến chỗ sân thi chạy cự li dài 800m để xem tư thế chạy bộ oai hùng của Lục Diệp.

Nói cách khác, cái hôn gió Lục Diệp quăng cho Thiển Thiển đều bị phần lớn nữ sinh trong lớp nhìn thấy được.

Bọn họ nhìn nụ cười trên mặt Lục Diệp mà đối với bọn họ mà nói là vô cùng hiếm có, lại nhìn Thiển Thiên đang giơ tay rơi vào trạng thái hóa đá, phải mất tới ba giây để phản ứng, sau đó tất cả cùng ồn ào.

“Mình nhìn thấy, mình nhìn thấy rồi! Mình nhìn thấy Lục Diệp quăng nụ hôn gió cho Nhạc Thiển Thiển rồi. Quả nhiên hai người này đang có gian tình nha!" Nữ sinh A hạ thấp giọng, hưng phấn nói.

Nữ sinh B gõ mạnh một cái trên đầu nữ sinh A, nói: "Bây giờ mới biết sao? Sao bạn còn chưa chết vì chậm chạp đi! Không thấy bình thường ánh mắt Lục Diệp nhìn Thiển Thiển hả, dính đến mức chỉ hận không thể gắn lên luôn rồi. Mình cứ cho rằng đây đã là bí mật mà cả lớp mình đều biết rõ rồi chứ!"

Nữ sinh A oan ức nói: "Nghe các cậu nói mình thật sự cũng đã cố ý quan sát rồi, nhưng mà thật sự không có phát hiện được những điều mà các cậu đã nói mà..."

Nữ sinh C cảm thấy tức tối bất bình cũng chen vào nói: "Các cậu nói cái gì, Lục Diệp thích Nhạc Thiển Thiển hả? Thành tích vừa kém, người lại vừa lười, vừa yếu ớt. Để cho bạn ấy làm việc một chút thì luôn miệng kêu khổ, luôn làm bộ làm tịch, khiến người ta ghét bỏ! Mình cảm thấy cậu ấy chẳng có điểm nào xứng đáng để Lục Diệp thích cả."

"Bạn không cảm thấy bạn ấy có điểm nào xứng đáng để Lục Diệp thích đó là việc của bạn. Nói không chừng học thần người ta lại thích cái đặc điểm này. Xem giọng điệu bạn chua như vậy, buổi trưa hôm nay uống nhiều giấm hả!" Nữ sinh D nói không chút khách khí.

"Đúng đó." Nữ sinh A nhíu mày nói: "Bản thân mình ngược lại cảm thấy Thiển Thiển rất tốt mà. Vừa xinh đẹp, dáng người rất phát triển, quan trọng nhất là tính cách tốt, trêu đùa bạn ấy, bạn ấy cũng không tức giận. Còn nữa, có thấy những lúc thời tiết lạnh, Nhạc Kì Sâm thường đến đây đưa sữa bò nóng hay trà sữa nóng gì đó cho Nhạc Thiển Thiển không? Nếu như mình có thể có một người anh trai thương yêu mình như vậy thì so với Nhạc Thiển Thiển mình sẽ càng yếu ớt hơn. Nếu mình là con trai, chắc chắn mình cũng sẽ thích kiểu người như Nhạc Thiển Thiển chứ không phải kiểu người như bạn, đanh đá chanh chua, cảm thấy ai cũng không tốt bằng bạn đúng không?"

"Các cậu!" Nữ sinh C thẹn quá hóa giận.

Nữ sinh E đứng ra, kéo nữ sinh C che ở sau lưng, nói: "Làm sao làm sao? Rõ ràng Hiểu Đồng nói không có sai cái gì. Sao các bạn lại chỉ trích bạn ấy? Đánh vào thịt các cậu à? Nhạc Thiển Thiển đó vừa ngốc nghếch lại vừa lười, ngoại trừ một gương mặt và thân hình hấp dẫn có tính lừa gạt, dáng người quyến rũ con trai ra thì chẳng có cái gì cả!"

Quả thật những lời này thật khó nghe, ngay cả nhóm Giang Đường đang đứng ở một bên, vốn không định tham gia vào chuyện này cũng không nén giận được. Hạ Văn xắn tay áo lên, rồi vọt vào trong đám nữ sinh nói: "Ồ ồ, bọn họ chỉ trích bạn ấy? Vậy các cậu nói Thiển Thiển người ta làm bộ làm tịch thì không phải chỉ trích người ta sao?"

"Là ai nói Thiển Thiển nhà chúng tôi ngu ngốc đứng ra đây, ta chắc chắn đánh chết người đó." 

**************

Giang Đường nhíu mày nói: "Thiển Thiển của bọn tôi chỉ cần làm đề là chắc chắn có năng lực làm đúng hoàn toàn, Thiển Thiển của bọn tôi có thể làm xong một đề thi ngữ văn trong một giờ, mỗi lần Thiển Thiển của bọn tôi làm bài thi tiếng Anh đều làm đúng hết. Các cậu có năng lực này sao? Các cậu có thể làm xong một đề thi ngữ văn trong vòng một giờ sao? Mỗi lần thi tiếng Anh các cậu có thể đều làm đúng hoàn toàn sao? Không thể chứ gì? Không phải như vậy là có thể phân biệt tốt xấu rồi sao?"

"Con người luôn dễ dàng ghen tị với những đồ mà người khác có mình không có. Thiển Thiển có rất nhiều ưu điểm, cậu lại chỉ nói ra gương mặt cùng dáng người của Thiển Thiển, chẳng qua là bởi vì dáng người của cậu như đất đai cằn cỗi mà Thiển Thiển lại giống như quả đào mật tươi ngon, với cả..." Lâm Nhược Vân trông nho nhã nhưng mở miệng nói ra thì lại như nọc độc có tính ăn mòn, ánh mắt còn nhìn trên ngực nữ sinh E như có ý ám chỉ: "Thung lũng Công-gô ngửa mặt nhìn lên đối với đỉnh Everest."

... .........

Một trận chiến ác liệt của các nữ sinh cứ bắt đầu rầm rầm rộ rộ như vậy, lại rầm rầm rộ rộ kết thúc.

Sau khi làm vẻ mặt ghét bỏ nhìn theo nữ sinh C và nữ sinh E xám xịt đi khuất khỏi tầm mắt của mọi người, nhóm Giang Đường mới quay người tìm Thiển Thiển. Kết quả vừa mới quay người, bọn họ liền không hẹn mà cùng đỡ trán... Thiển Thiển vẫn đứng ở chỗ này, giơ tay cứng nhắc.

Giang Đường không thể nhịn được nữa tiến lên chọc chọc cô, lúc này Thiển Thiển mới hoàn hồn. Cô kéo ống tay áo Giang Đường, nghiêm túc mà lén lút hỏi: "Cậu, cậu, cậu, vừa rồi các cậu đều đứng ở chỗ này đúng không?"

Ba người Giang Đường gật đầu một cái.

"Vậy thì đúng rồi!" Thiển Thiển vỗ tay một cái, lại hạ thấp giọng: "Mau nói cho mình biết, làm sao các cậu làm được? Để cho lớp trưởng tặng nụ hôn gió cho các cậu!"

Giang Đường, Hạ Văn, Lâm Nhược Vân: "..."

Mời cậu hiểu rõ tình trạng được không, bạn học Nhạc Ngây Ngô. Nụ hôn gió của Lục Diệp kia không phải cho chúng mình mà là cho cậu mà!

Nếu mà Lục Diệp biết Thiển Thiển có những lời nói, phản ứng như vậy, đoán là sẽ ở nhà vệ sinh khóc đến ngất đi. ╮(╯▽╰)╭

Thởi điểm đến vòng thứ hai, các vận động viên đều bắt đầu nhiệt tình chạy về phía trước, Lục Diệp vốn là dẫn đầu cách xa người đứng thứ hai, nhưng trong lúc này khoảng cách cũng rút ngắn không ít.

Thiển Thiển ở một bên nhìn, đau lòng đứng dậm chân. Ai bảo cái tên ngốc này vừa mới bắt đầu liền liều mạng chạy về phía trước chứ? Giờ thì hay rồi, người thứ hai đã để dành tốt sức lực ở vòng thứ nhất sẽ đuổi kịp rồi vượt qua.

Người chạy thứ hai nhanh chóng chạy ngang hàng với Lục Diệp, hơn nữa còn định bắt lấy thời cơ liền vượt qua cậu! Loại cậu ra!

Lục Diệp chỉ là thoải mái liếc xéo cậu ta một cái, cũng đều lười hừ một tiếng, chân liền duỗi dài ra, tăng nhanh tần suất bước chân, lại một lần nữa dễ dàng làm giãn khoảng cách, làm Thiển Thiển vô cùng sửng sốt.

Chỉ còn lại có nửa vòng, bởi vì sau khi chạy cự li dài không thể lập tức ngồi xuống nghỉ ngơi, cho nên mỗi lớp đều cố ý bố trí người ở vạch đích chờ đón vận động viên, lại chạy đỡ cho bọn họ hai vòng, để tránh cho bọn họ chạy một mạch đến vạch đích thì hết sức lực mà nằm luôn xuống đất.

Phụ trách giúp đỡ Lục Diệp là Triệu Thần, vì toàn bộ lớp 10.7 chỉ có cậu ấy và Lục Diệp cao ngang nhau. Nhìn thấy Triệu Thần chạy về phía vạch đích, Thiển Thiển cũng tò mò đi theo.

Có thể nói trong cả lớp, Triệu Thần là người phát hiện ra sớm nhất gian tình giữa Lục Diệp và Thiển Thiển sớm nhất, cho nên nhìn thấy Thiển Thiển theo mình đến đây, còn cố ý nhường vị trí cho cô.

Vòng qua đường rẽ cuối cùng thì Lục Diệp vẫn là mặt không đỏ, hơi thở không gấp gáp. Lấy thể chất của cậu, căn bản không cần bất kì ai tới giúp đỡ cho mình. Nhưng khi anh thấy rõ ràng người bên cạnh Triệu Thần là Thiển Thiển, lúc này đang kiễng chân nhìn xung quanh về phía này, con ngươi của cậu đảo một vòng, thay đổi ý định.

Bước chân nhàn nhã trở nên trầm trọng, hô hấp vững vàng trở nên hỗn loạn, vì làm cho mình thoạt nhìn thật giống như có chuyện, Lục Diệp còn nín thở trong chốc lát, làm cho khuôn mặt không nhìn thấy chút mệt mỏi trở nên đỏ một chút, lại cố ý giảm tốc độ, làm cho người thứ hai đuổi kịp mình nhưng lại không cho cậu ấy vượt qua mình.

Đợi đến chạy nước rút 50 mét cuối cùng, hai người đã giằng co sáu mươi, bảy mươi mét đều nhắm mắt lại, bỗng nhiên tăng tốc độ lần hai. Nhưng mặt khác, rõ ràng là cậu nam sinh đó chỉ muốn công kích Lục Diệp thôi. 

Lục Diệp là người đầu tiên chạy qua sau vạch đích, trọng tài thổi còi, cậu không dừng lại mà là híp mắt nhìn chính xác vị trí của Thiển Thiển, lúc cách cô còn có hai ba bước chân liền giả bộ hai chân mềm nhũn, bổ nhào về phía trước.

****

Thiển Thiển kêu lên một tiếng, theo phản xạ có điều kiện tiến lên nửa bước đỡ lấy cậu.

Cũng may Lục Diệp biết rõ ràng Thiển Thiển có mấy phần sức lực, cũng hoàn toàn không ngã thật xuống, tại lúc tay cô nâng thân thể mình trên chân cũng âm thầm dùng sức chống đỡ mình.

Mặc dù như vậy, Thiển Thiển đỡ cậu vẫn cùng nhau lảo đảo lùi về phía sau hai bước, ngực cũng bị va phải làm đau.

Cô bị đau hít vào một ngụm khí lạnh, cúi đầu nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn bỗng sung huyết đến đỏ bừng.

Lục, mặt Lục Diệp, đang, đúng lúc chôn ở trên ngực cô nha!!!

****

Lúc xúc cảm mềm mại đến kì lạ kia theo tiếp xúc qua mặt truyền đến trung tâm thần kinh, Lục Diệp cũng ý thức được mình chết không được tử thế nằm ở trên cái gì. Mặc dù như vậy, cậu vẫn còn lặng lẽ mở mắt ra nhìn một cái, đúng lúc thấy được chỗ cổ áo Thiển Thiển rộng mở, đập vào mắt là một mảng da thịt trắng mơn mởn như tuyết còn có độ cong nhô lên kia... Cảnh sắc này thật là rất kích thích, cậu sắp thấy nghẹn thở rồi.

Trong lúc nhất thời, mặt Lục Diệp càng đỏ hơn, lần này cũng không phải do đặc biệt nín thở, mà là chính bản thân cậu cũng có chút xấu hổ rồi.

Lúc này xung quanh còn có rất nhiều người, không nói tới những quần chúng vây xem không rõ chân tướng, chỉ bằng ba người Hạ Văn, Giang Đường, Lâm Nhược Vân mà nói, nếu để cho các cô biết cậu cố ý bổ nhào lên người Thiển Thiển, này đoán chừng coi như cậu có giải thích đến rách miệng việc nhào tới trên ngực Thiển Thiển là ngoài ý muốn, các cô cũng không tin tưởng.

Có câu thỏ gấp cũng sẽ cắn người, đến lúc đó mặc kệ bình thường lực uy hiếp của cậu có lớn bao nhiêu, ba người các cô cũng có thể liên hợp lại lột một lớp da của cậu. Đúng rồi, nói không chừng còn phải cộng thêm một người Nhạc Kì Sâm nữa.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Lục Diệp vẫn cho rằng để cho đám người Hạ Văn nghĩ là cậu thật sự chạy đến mơ hồ, vốn là muốn bổ nhào lên người Triệu Thần nhưng không cẩn thận nhào tới trên người Thiển Thiển, càng vô tình vùi mặt vào trong ngực Thiển Thiển, mới là lựa chọn tốt nhất.

Nghĩ tới đây, cậu lập tức nhắm hai mắt lại, để toàn thân thả lỏng một chút đè ở trên người Thiển Thiển. Nhưng cứ như vậy, mặt cậu cũng phải chôn trong ngực Thiển Thiển sâu hơn một chút, cảm giác được sống mũi ngứa ngáy, cậu cắn chặt hàm răng, trong lòng không ngừng nín thở: Không thể chảy máu mũi, không thể chảy máu mũi, không thể chảy máu mũi, chảy máu mũi liền lộ tẩy hết! Chống đỡ cho tôi! Không phải con gái đều là mềm mại sao!!! Lục Diệp ngươi có thể!!!

****

Mà cả người Thiển Thiển đã bởi vì Lục Diệp chôn vào giữa ngực làm cho kinh ngạc đến ngây người. Cô vẫn đỡ người Lục Diệp, ánh mắt ngây ngốc nhìn mặt Lục Diệp chôn trong ngực mình, đôi môi màu hồng nhạt hơi mở ra, vẫn không nhúc nhích.

Cuối cùng từ trong đám người, ba người Hạ Văn, Giang Đường, Lâm Nhược Vân mở một đường máu chui ra ngoài liền thấy cảnh tượng này.

Thân hình thon nhỏ của Thiển Thiển cố hết sức chống đỡ Lục Diệp so với cô còn cao hơn một cái đầu, lộ ra một gương mặt hoa dung thất sắc cứng ngắc sắp thành tượng đá. Cả người Lục Diệp mất sức lực nằm trên người Thiển Thiển, vị trí của gương mặt đó vừa khéo đặt ở trên bộ ngực khiến cho vô số con gái ghen tị của Thiển Thiển...

Nhất thời Giang Đường giận đến đỉnh đầu cũng bốc khói, cô ba bước thành hai bước xông tới, túm lấy cổ áo Lục Diệp kéo lên, giận dữ hét: "Lục Diệp, cái tên sắc lang này, cậu làm gì với Thiển Thiển nhà chúng tôi vậy!!!"

Lục Diệp trông có vẻ gầy, nhưng là kiểu mặc quần áo thì có vẻ gầy gò còn cởi quần áo ra vẫn là thuộc loại có thịt, trên dưới cả người đều là bắp thịt rắn chắc, cho dù Giang Đường tự nhận là nữ hán giấy, cũng không có khả năng kéo cậu dậy.

Cho nên cô kéo một cái như vậy, nhiều nhất chỉ là lôi kéo mặt Lục Diệp rời khỏi ngực Thiển Thiển, đây là nhờ Lục Diệp âm thầm tự dùng sức.

Một giây tiếp theo, cả người Lục Diệp liền hướng một bên ngã xuống.
Chương trước Chương tiếp
Loading...