Cố Nguyệt Vương

Chương 1: Sống Lại



“Nguyệt, cẩn thận.”

Lạc Khả Hân vừa hét lên thì trước mặt Thượng Vân Nguyệt bị bóng đen che khuất rồi đổ ập vào người cô.

“Hân, Khả Hân… cậu… nhìn mình…”

Không ngờ là Khả Hân đã đỡ cho Vân Nguyệt một phát đạn, viên đạn đã đi sâu vào phần ngực của Khả Hân.

“Nguyệt,… bỏ mình lại… cậu đi đi… mình rất… rất vui… được làm bạn… với cậu…kiếp sau… chúng ta… là bạn…”

Lạc Khả Hân hơi thở đứt quãng nói, sau đó một dòng máu trào ra từ miệng và tắt thở. Thượng Vân Nguyệ trơ mắt nhìn, cô kìm nén mà gục đầu vào bạn mình. Cả hai đều là cô nhi và gặp nhau trở thành bạn trong một tổ chức, hôm nay là nhiệm vụ quan trọng để có được tự do, vậy mà…

Bịch bịch bịch

Hàng loạt bước chân chạy đến chỗ hai người, Vân Nguyệt đặt bạn xuống, cô vuốt mặt bạn mình thì thầm “Hân, đợi mình.”

Thượng Vân Nguyệt giương ánh mắt sắc lạnh nhìn đám người trước mắt, một tay cầm súng, một tay cầm mã tấu. Dường như lúc này mọi lửa giận lên đỉnh điểm, cô như muốn một câu trả lời thoả đáng cho cái chết của bạn mình.

Cheng Bụp Đoàng…

Hàng loạt âm thanh va chạm vang lên, một mình Vân Nguyệt đã xử lý gần hết đám người, cô cũng bị thương không ít. Đột nhiên Vân Nguyệt cảm thấy cơ thể mình dần mất sức lực, cô cố gắng lắc đầu thậm chí chạm vào vết thương cho tỉnh táo.

Một vài người còn sống sót thấy được điểm bất thường liền xông lên, Vân Nguyệt đỡ được lúc đầu về sau cô đã gục hoàn toàn.

“Quả nhiên chị Thư đã ra tay, hahaaa.”

“Đi thôi, không ai đến cứu cô ta sẽ chết.”

Thượng Vân Nguyệt vẫn còn chút ý thức, chị Thư lẽ nào là Bạch Yến Thư, người này cùng đội với cô tuy không thân thiết nhưng không phải thù địch. Đang miên man thì một âm thanh quen thuộc vang lên.

“Bọn ngu này, bọn mày làm ăn cẩu thả như vậy à?”

Đúng như Thượng Vân Nguyệt đoán người hại bọn cô là Bạch Yến Thư, nhưng tại sao chứ bọn cô không thù không oán, nghe tiếng bước chân Vân Nguyệt mơ màng cô mở mắt ra nhìn.

“Sao hả, không ngờ có ngày này đúng không?”. truyen bac chien

Bạch Yến Thư vênh váo nhìn Vân Nguyệt, đắc ý lên mặt hỏi cô. Hơi sức cuối cùng Vân Nguyệt cô hỏi.

“Tại… sao…?”

“Hừ… cô còn hỏi tại sao? Vì sao cùng thời điểm vào bang, tôi cũng nỗ lực mà tại sao anh ấy không nhìn đến tôi? Vì sao lại là cô, HẢ…”

Bạch Yến Thư căm tức, cô ta bóp cằm Vân Nguyệt chất vấn, anh ấy ở đây là lão đại của bọn cô, nói là lão đại nhưng chỉ hơn 30 tuổi, chuyên cưu mang trẻ mồ côi để huấn luyện. Từ khi Vân Nguyệt vào bang, lão đại đúng là có chút thiên vị và quan tâm cô hơn khiến cho Thượng Vân Nguyệt đúng là có chút rung động nhưng chính cô cũng không biết lão đại cũng có ý với mình.

Vậy ra cái bánh mà Yến Thư mang cho cô nói là lão đại đưa chỉ là cái bẫy. Vân Nguyệt nhíu mày, chỉ vì yêu mà cô ta phản bội lại tổ chức, liên kết đối thủ hại đồng đội. Vân Nguyệt ho ra ngụm máu nhìn cô ta chất vấn,

“Hân,… cậu ấy… không liên quan… vì sao lại hại… cậu ấy…”

“Tao là muốn giết mày, ai bảo nó bao đồng… xem ra mày vẫn còn sức lo cho người khác… Để tao tiễn mày một bước nhé 101…”

Đoàng Đoàng Đoàng

Ba phát súng vào ba trí mạng khiến Vân Nguyệt trợn mắt tắc thở mà chết uất ức, từ nay sẽ không còn sát thủ bậc nhất 101 nữa.

“Tiểu thư… tiểu thư, người tỉnh rồi.”

Thượng Vân Nguyệt nheo mắt mở ra, khẽ cử động liền đau ê ẩm người. Đập vào mắt cô là khung cảnh xa lạ, nghe tiếng gọi cô khó nhọc nhìn sang.

“Cô là?...”

Thấy Vân Nguyệt nghi hoặc hỏi khiến cô bé khóc nức lên.

“Tiểu thư… người sao vậy… em là A Ly người hầu thân cận…”

Lúc này Vân Nguyệt mới nhận ra có gì đó sai, cô đơ một lúc rồi mới bình tĩnh nói.

“Ly…um A Ly có thể lấy cho chị đồ ăn không?”

Vân Nguyệt vẫn chưa quen khi bên cạnh có người xa lạ, cô cần ở một mình nên đành lấy cớ cho A Ly ra ngoài. Nghe lệnh cô bé chần chừ một lúc mới ra ngoài, tiện thể báo cho lão gia và phu nhân.

Trong phòng một mình, Vân Nguyệt mang tấm thân đau nhức đứng lên nhìn một vòng, căn phòng có một chiếc bàn bên trên là ấm trà cổ, phía đối diện có lẽ là bàn trang điểm với một vài hộp to nhỏ trên đó.

Nhìn vào chiếc gương Vân Nguyệt không ngờ, cô sờ lên gương mặt vẫn giống như thế chỉ là mái tóc đã dài hơn, môi được tô son đỏ, làn da mịn màng đúng chất tiểu thư dịu dàng thuỳ mị. Lúc này kí ức của chủ nhân thân thể mới hiện ra, cô là xuyên về 100 năm trước thời nhà Tần.

Thượng Vân Nguyệt này cùng tên với cô là đích nữ của Thượng thư bộ hình, mẹ mất sớm nên cha cô ta đi một bước nữa, vì vậy tính cách bướng bỉnh ngông cuồng của cô tiểu thư này nổi lên. Một bước làm khoảng cách cha con xa hơn, đứa con sau lại biết lấy lòng cha nên vị trí mẹ cô ta đã sớm bị lãng quên mà thay vào đó là bà ta, người hầu trước của mẹ cô ta. Đúng là nực cười.

“Vân Nguyệt.”

Cánh cửa mở ra cùng với giọng nói lo lắng vang lên, một thân ảnh khoác trên mình chiếc áo bào quan đầu vẫn đội mũ quan có lẽ vừa mới hầu triều liền về đây.

“Phụ thân, Trân phu nhân.”

Thượng Vân Nguyệt thoát khỏi suy nghĩ, khẽ hành lễ với người trước mắt, cũng may trước đây cô có xem qua vài bộ phim nên điều này không quá khó, nhưng điều khiến mọi người ngạc nhiên là cách xưng hô.

Phải nói trước đây tiểu thư này rất quý người được gọi là Trân phu nhân, nhưng từ sau khi bà ta lấy lão gia liền bị nàng ghét gặp không thèm chào nhiều lần bị lão gia trách mắng nhưng vẫn vậy.

Thượng lão gia định nói gì đó lại thôi, chỉ có người bên cạnh là tức không dám nói. Con nhỏ này chưa bao giờ gọi bà ta được tiếng mẫu thân hay Thượng phu nhân.

“Con còn đau ở đâu không?”

Nghe lão gia hỏi thăm, Vân Nguyệt nghĩ ngợi một hồi liền tiến lại ôm tay ông dịu dàng nói.

“Phụ thân người đến thăm Nguyệt nhi là con khoẻ rồi.”

Thượng lão gia lúc đầu bất ngờ, về sau liền vui vẻ mà xoa đầu cô con gái của mình, phải nói từ lúc phu nhân mất ông đã không còn cảm nhận được điều này. Còn vì sao người hầu lại thay thế được chủ thì lại là một câu chuyện không một ai biết ngoài hai người.

“Được rồi, con nghỉ ngơi đi.”

“Vâng, phụ thân và Trân phu nhân đi thong thả.”

Trước khi mọi người ra, Vân Nguyệt còn cố tính nhấn mạnh Trân phu nhân khiến ai kia tức anh ách mà bực dọc phất áo ra ngoài.

Đợi cho mọi người ra ngoài hết, Vân Nguyệt mới suy tính, thân thể này vốn dĩ là Vương phi không được sủng ái, bị các Trắc phi hãm hại tưởng như mất mạng, Vương gia vẫn là nể thân phận cha nàng mà mang về đây. Nhìn ngắm thân thể, nàng thử cử động mà các cơn đau lại kéo đến, khẽ lắc đầu thân thể này nên luyện tập rồi.

“Thượng Vân Nguyệt, tôi sẽ thay cô sống và trừng trị từng kẻ một.”

Hello, là Phoebe đây, bộ truyện mới rất mong được mn đón đọc và góp ý tiếp nhé**
Chương tiếp
Loading...