Có Thể Nào Không Dính Bụi

Chương 1



Giáo sư Từ rất tích cực.

"Hạ Triêm mày vẫn chưa đăng kí môn hả?"

"Đù mé, lại đứng rồi!"

Hạ Triêm gục ngã nằm bò trên bàn phím, trong mắt đong đầy thất vọng.

Đã mười phút kể từ khi bắt đầu đăng kí môn mà đến giờ cậu còn chẳng lết nổi lên hệ thống giáo vụ, cái gì gọi là hoàn toàn tuyệt vọng, cái này chính là hoàn toàn tuyệt vọng.

Vốn dĩ đã đủ tuyệt vọng rồi, ấy vậy mà bạn cùng phòng của cậu lại bỗng dưng kêu lên.

"Hạ Triêm, năm hai khoa tiếng Anh tụi mày có phải bắt buộc học kinh tế vi mô không?"

Hạ Triêm ngẩng đầu nhìn máy tính, càng tuyệt vọng hơn, "Phải đó."

"Vậy thì chú mày có thể sửa soạn chuẩn bị đi die đi là vừa."

"Gì cơ?"

"Môn kinh tế vi mô tổng cộng có ba giáo viên, hai người trước đã được chọn hết rồi, người cuối cùng là..."

Máy tính của Hạ Triêm cuối cùng cũng có phản ứng, cậu vừa ngẩng đầu lên nhìn, cả người run rẩy, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Chỉ còn lại một giáo viên có thể chọn trong cột môn kinh tế vi mô, ba chữ bự chảng sáng chói——

TỪ VI TRẦN.

Sinh viên đại học A đều biết hai điều cấm kỵ tuyệt đối.

Thứ nhất, đăng kí môn đừng chọn Từ Vi Trần; thứ hai, chọc ai thì chớ chọc Từ Vi Trần.

Từ Vi Trần con người này, gieo vạ... Hừ, phạm vi giảng dạy rất rộng, liên quan đến nhiều môn học về kinh tế, quản lý và kế toán, trung bình mỗi học kỳ đổi một môn để dạy, khiến cho sinh viên các chuyên ngành khác nhau trở tay không kịp.

Những môn ông ta dạy đối với những thầy cô khác mà nói đều là môn "dễ thở", nhưng người này thì khác, nếu bạn học lớp của ổng mà đến cuối cùng không thực sự học được gì, thì ổng sẽ đếch tha cho bạn.

Mỗi tiết, điểm danh trước lớp, nộp điện thoại di động, ông ta sẽ để trống năm phút cuối tiết để điểm danh lần nữa, gọi đến ai thì người đó lên bục giảng lấy điện thoại, sau đó mới có thể rời khỏi lớp học.

Tiếp đến là thi học kỳ khó vãi nồi, nghe nói tỉ lệ không đạt lên đến 47%, tỉ lệ này nếu chỉ nhìn thôi thì chẳng có gì, thế nhưng so sánh với 2% không đạt của các giáo viên khác thì đã có thể nói rõ vấn đề.

Với lại kinh dị nhất là, ông ta! Cuối kỳ không chia trọng điểm!

Túm cái quần lại, chính là một gã giáo sư muốn bao nhiêu biến thái có bấy nhiêu biến thái.

Hạ Triêm buộc phải chọn cái tên này, đồng thời hình dung ra trong đầu hình tượng kinh điển của một giáo sư khoa học tự nhiên bốn mươi, năm mươi tuổi, bụng bia, đầu hói, mỗi ngày mặc áo polo cổ áo phải dựng đứng lên, thắt lưng buộc trên rốn, bên hông còn mang một chùm chìa khóa lớn.

Trước đây Hạ Triêm không tin vào ma quỷ, làm sao có thể chọn trúng Từ Vi Trần cơ chứ?

Kết quả, người tính không bằng trời tính, sợ gì gặp đó.

Hạ Triêm mơ mơ màng màng trải qua một kì nghỉ hè, hết một nửa thời gian là ở trên máy nhảy(*), đợi đến khai giảng cậu mới sực nhớ mình đã đăng kí môn của ông giáo sư biến thái.

(*)

co-the-nao-khong-dinh-bui-1-0

Cậu thật sự muốn nể mặt chuẩn bị trước bài môn kinh tế vi mô, vừa mở sách ra thì mắt suýt nữa đã chảy máu.

Lít nha lít nhít, toàn là tiếng Anh, diễn giải tiếng Anh, công thức tiếng Anh, câu hỏi tiếng Anh.

Đệt! Chẳng phải Từ Vi Trần là giáo sư khoa học tự nhiên sao?

Do you really speak English?

-

Tóm lại là khai giảng rồi.

Hạ Triêm đã ba lần bốn lượt nhắc nhở bản thân trong kì nghỉ hè rằng học kỳ này nhất định phải học hành đàng hoàng, không thể lăn lộn nữa.

Kết quả Lam Mao của Street Dance Club hỏi cậu: "Hạ Triêm ngày mai đi biểu diễn thương mại hông nà?"

Hạ Triêm: "Đi đi đi!"

Toang.

Toang toang toang.

Hạ Triêm đã quên một việc cực kì quan trọng, tiết cuối hôm thứ sáu là môn kinh tế vi mô của Từ Vi Trần, lớp học kết thúc lúc 4 giờ rưỡi, buổi biễu diễn thương mại bắt đầu lúc 4 giờ.

Hạ Triêm đồng ý quá nhanh, danh sách biểu diễn đã báo lên, nếu đổi ý thì toàn bộ mười mấy người đều sẽ bị cậu liên lụy, cậu không gánh nổi trách nhiệm này.

Lam Mao bày cho cậu: "Mày tìm đứa bạn cùng phòng không có lớp kêu nó giúp điểm danh giúp không được sao, tiết đầu tiên mà chắc chắn ổng đếch biết ai là ai đâu."

Hạ Triêm suy nghĩ, thấy cũng đúng, làm gì có giáo sư não tàn nào cầm ảnh của từng học sinh mà so sánh.

Mẹ nó, Từ Vi Trần chính là tên não tàn chuẩn chỉnh đó.

Hạ Triêm biểu diễn xong, hí ha hí hửng trở về mở máy tính định biên tập video rồi đăng lên weibo, bạn cùng phòng che mặt, mang đến cho cậu một lá thư.

"Xin lỗi Hạ ca, tao đã phụ lòng tin tưởng của mày, thiệt sự là do hai đứa mình trông không giống nhau, Từ Vi Trần nhìn ảnh của từng đứa để điểm danh."

Hạ Triêm nhận lấy, một lá thư đúng tiêu chuẩn, trên đó đề một cái tên đáng ghét —-Từ Vi Trần.

Nội dung như sau:

Trò Hạ Triêm thân mến:

Có vẻ ngài đã không tham lớp học kinh tế vi mô đầu tiên hôm nay, tôi hoàn toàn thấu hiểu cho tâm lý miễn cưỡng của một sinh viên ngôn ngữ văn học như ngài khi theo học các khóa học liên quan đến kinh tế, nhưng tôi vẫn rất lấy làm tiếc vì ngài đã không tham gia được một lớp học tuyệt vời như vậy, hiện đã báo cho thầy phụ đạo, điểm số tương ứng sẽ được trừ căn cứ vào quy định có liên quan, mong ngài có thể có mặt đúng giờ trong tiết học tiếp theo.

Từ Vi Trần.

Hạ Triêm xé lá thư.

Ông già Từ này bị gì vậy? Miệng lưỡi nhà quan nói hay như hát, vậy rốt cuộc là trừ hay không trừ điểm của cậu đây?

Từ nhỏ đến lớn cậu ghét nhất là kiểu giáo viên thế này, nói toàn lời hay ý đẹp nhưng trên thực tế lại chả thèm cân nhắc cho học sinh gì sất.

Hạ Triêm giận sôi máu, một khi đã phát cáu thì chẳng kể chi ai, đến khi bình tĩnh lại cậu mới bắt đầu ngẫm lại lỗi sai của mình.

Cậu thực sự không nên cúp tiết học đầu tiên, với bất kì giáo sư nào thì hành vi này đều rất xúc phạm.

Được rồi, xin lỗi Từ Vi Trần, tôi không nên mắng ông.

Hạ Triêm bị thầy phụ đạo gọi đến văn phòng, hỏi cậu tại sao ngày đầu nhập học kinh tế vi mô đã bỏ tiết, giáo sư đã báo đến chỗ thầy rồi.

Hạ Triêm nghiêm túc xin lỗi: "Xin lỗi thầy, em có việc gấp thật ạ."

Thầy phụ đạo nhíu mày, "Lần sau có việc gấp thì xin phép trước, em cúp lớp khác thầy còn có thể nói giúp em, thế mà cứ phải cúp ngay lớp của giáo sư Từ, ảnh hưởng về sau có thể không chỉ đơn giản là điểm số thôi đâu."

Hạ Triêm ngạc nhiên, gã họ Trần này ghê gớm vậy sao?

Lần đầu nhìn thấy Từ Vi Trần, Hạ Triêm chết lặng.

Lão già đâu? Áo lót polo đâu? Chùm chìa khóa đâu?

Trên bục giảng chỉ có một người đàn ông trẻ tuổi thân cao chân dài, khí chất nhã nhặn, mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh được cắt may tinh tế, cổ tay áo được xắn lên đến khuỷu tay. Cà vạt tối màu được thắt tỉ mỉ, chiếc quần tây với đường xếp nếp tôn lên đôi chân thon gọn, dù là chiếc cà vạt họa tiết tinh xảo hay chiếc kẹp cà vạt đơn giản đều có thể thể hiện ra đây là một quý ông có hàm dưỡng và có gu.

Hạ Triêm xác định đó là Từ Vi Trần vì cậu vừa bước vào phòng học đã bị gọi lại.

"Người mới vào là trò Hạ Triêm phải không?" Từ Vi Trần giương mắt nhìn cậu.

Hắn đeo một cặp kính gọng vàng, đôi mắt sau tròng kính vừa dịu dàng lại thân thiện, nếu như không phải Hạ Triêm mới vừa bị hắn trừ điểm số thì cậu đã cho rằng bọn họ là bạn rất thân.

Hạ Triêm bị thái độ của hắn làm cho có chút ngượng ngùng, trước tiên xin lỗi: "Xin lỗi giáo sư, tuần trước em thật sự có việc, không phải cố ý không đến lớp của thầy."

Từ Vi Trần cười nhẹ, Hạ Triêm tưởng hắn có ý cho cậu ngồi xuống, ai biết Từ Vi Trần hé đôi môi mỏng, nói lời tuyệt tình nhất bằng giọng dịu dàng nhất: "Vậy à, lớp của tôi, không muốn học có thể không đến."

Nói đơn giản chính là, cút.

Cả hội trường yên lặng một cách chết chóc.

Hạ Triêm cũng ngớ ra, cậu chưa từng gặp giáo sư không có tình người như thế.

Từ Vi Trần vốn nhờ vẻ ngoài điển trai mà đã để lại ấn tượng tốt trong lòng Hạ Triêm, nhưng cậu không ngờ rằng Từ Vi Trần sẽ làm cho cậu xấu hổ trước mặt mọi người.

Thanh niên ở độ tuổi hai mươi đều rất sĩ diện, Hạ Triêm bị quê đến mức đỏ bừng cả mặt, lí lẽ biện luận: "Em không có không muốn học của thầy, tuần trước thật sự là có chuyện nên mới không tới được."

Cả hội trường cùng hít vào một luồng khí lạnh.

Đến rồi đến rồi, điều thứ hai trong truyền thuyết, sắp ứng nghiệm rồi.

Thế nhưng, giáo sư Từ được muôn người chú ý chỉ đẩy kính, trông vẻ có thể thương lượng, hỏi: "Vậy tại sao ngài không xin phép tôi sớm hơn?"

Hạ Triêm nói quanh co cả buổi, đúng thật là cậu không có xin trước, bởi vì việc của cậu không phải việc đứng đắn gì để xin phép.

Giải thích không xong, Hạ Triêm dứt khoát hắng giọng, hỏi ngược lại hắn: "Cứ coi như em xin nghỉ thì thầy sẽ dễ dàng phê chuẩn cho em sao?"

Từ Vi Trần lại có thể thản nhiên đáp: "Không biết."

Hạ Triêm suýt chút nữa tức đến bật cười, "Thầy cũng đã nói không biết vậy em xin nghỉ còn có ý nghĩa gì sao?"

Từ Vi Trần lấy micrô trên bục giảng, nhìn Hạ Triêm rồi nói với tất cả mọi người đang ngồi bên dưới nói: "Tôi nhấn mạnh lại, lớp của tôi, nếu như ngài không thật sự muốn học thì có thể không đến."

Hạ Triêm bắt đầu phát cáu, mất hết lí trí, cậu kìm nén nước mắt chực trào, thờ ơ cười gằn một tiếng nói: "Nếu thầy không muốn em đến lớp của thầy, vậy em sẽ không đến."

Sau đó, cậu thực sự chạy mất.

Hạ Triêm chạy một hơi tới vườn hoa hồng nhỏ phía sau tòa nhà dạy học, và nghe thấy tiếng bước chân của người khác.

Từ Vi Trần vậy mà vẫn luôn đi theo sau cậu.

Khóe mắt Hạ Triêm ửng đỏ, run giọng hỏi hắn: "Thầy tới đây làm gì?"

Từ Vi Trần khẽ nhíu mày nhìn Hạ Triêm một lát, có lẽ là đang nhìn dáng vẻ sắp khóc của cậu, sau đó lại bất đắc dĩ thở dài, nhẹ giọng hỏi Hạ Triêm: "Sao lại dễ cáu như vậy chứ?"
Chương tiếp
Loading...