Cổ Thi Diễm Hậu

Chương 10



Chuyển ngữ: Cỏ dại

Chỉnh sửa: nhoclubu***

“Không đuổi kịp là sao hả?” Nhuận Ngọc kéo dây cương, gọi Đồng Dao.

“Vâng, đến đây”. Đồng Dao vội vàng trả lời, đi tới.

Đoàn người vào trong rừng, Nghê Sắc ngồi trước mặt Nhuận Ngọc. Trong lòng Đồng Dao lo lắng khó mà yên ổn được. Thỉnh thoảng lại lén nhìn mỗi một biểu cảm nhỏ của Nhuận Ngọc, nhưng không có tới nửa điểm khác thường.

Trong lòng Đồng Dao lo lắng rất nhiều… Tối qua có người vào lều cô, theo lý thuyết thì thân phận của cô đã bị lộ mới đúng. Nhuận Ngọc căm hận cô tới tận xương tuỷ, không có lý gì mà một chút phản ứng cũng không có.

Hôm nay nhìn hành động của Nhuận Ngọc, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Có thể nào vào ban đêm tối quá, người đó không nhìn rõ mặt cô không?

Trong lòng Đồng Dao càng thêm lo lắng, vô cùng hoảng loạn.

“Đồng Dao!” Cô vừa thất thần, Nhuận Ngọc hơi bực bội mà xoay người lại.

“Vâng, tới đây.” Đồng Dao nhanh chóng đi tới.

Nhuận Ngọc nghiêm mặt tiếp tục đi về phía trước.

“Thủ lĩnh, tại sao luôn dẫn theo nữ nô đó?” Nghê Sắc nhỏ giọng oán thán, “Nghê Sắc không muốn nhìn thấy ả.”

Nhuận Ngọc mỉm cười với cô ấy, không nói gì.

“Thủ lĩnh, người xem—“ Bỗng nhiên, Nghê Sắc thích thú chỉ vào bụi hoa dại màu trắng cách đó không xa, “Những bông hoa đó thật đẹp!”

“Nàng thích?”

“Vâng, thiếp thích.” Ánh mắt Nghê Sắc sáng lên, “Thủ lĩnh, cho thiếp xuống ngựa, thiếp muốn hái mang về.”

Nhuận Ngọc xuống ngựa, sau đó đỡ Nghê Sắc xuống, ánh mắt diouj dàng mang theo vài phần sủng nịnh.

Đồng Dao lùi về một bên ở phía xa, đứng trong bóng cây cổ thụ nhìn họ…

Nghê Sắc giống như con bướm nhỏ, cười vui vẻ như trẻ con. Cô ấy cúi đầu hái những bông hoa dại, còn không thì quay đầu nhìn Nhuận Ngọc. Nhuận Ngọc cũng mỉm cười đáp lại…

Cảnh tượng thật đẹp và yên bình.

Đồng Dao nghe được tiếng thở dài phát ra từ ngực mình…

Không lâu sau, Nghê Sắc đã hái được một bó hoa to, túm ở trước ngực cô ấy, làm tôn lên khuôn mặt mềm mại của cô.

“Thủ lĩnh, bó hoa này thay cho trái tim của Nghê Sắc, tất cả đều tặng cho người!” Cô ấy đang cầm bó hoa, nói ra những lời tràn ngập yêu thương. Vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, duới ánh nắng mặt trời chiếu xuống, cô ấy chậm rãi đi về phía Nhuận Ngọc, hiện ra cảnh đẹp như mộng ảo.

Nhuận Ngọc mỉm cười, nhẹ nhàng vung tay lên, môi khẽ nhếch: “Bắn!”

Đồng Dao lạnh cả gáy, chưa kịp phản ứng. Cung tên bắn ra trong nháy mắt, mang theo gió lạnh đến thấu xương, cắm vào cơ thể của Nghê Sắc.

Nghê Sắc không kịp nói gì đã ngửa mặt ngã xuống đất, màu hoa trắng cùng màu máu đỏ tươi vung vẩy khắp nơi…

Hai tay Đồng Dao che miệng lại, không phát ra tiếng động. Trong mắt Đồng Dao chỉ có máu đỏ đầy trời, trong mũi tràn ngập mùi máu tanh, nước mắt thi nhau chảy xuống từ hốc mắt.

Nhuận Ngọc đi tới, vẻ mặt tỉnh bơ: “Có bốn mũi tên.” Hắn rút bốn mũi tên ra khỏi người Nghê Sắc, máu túa ra như suối. Đồng Dao cảm thấy dạ dày cuồn cuộn, xoay mình xuống ngựa, che miệng muốn nôn ra.

“Năm người không bắn tên?” Nhuận Ngọc thản nhiên nhìn máu trên đầu mũi tên.

Chín kỵ binh im lặng như tờ, không lâu sau, có năm người đứng dậy.

Nhuận Ngọc vứt tên đi, quay lại, xoay người lên ngựa: “Năm người các ngươi tự kết liễu đi.”

Hắn nhẹ nhàng quay đi, bốn người kia cũng lập tức lên ngựa đi theo.

Đồng Dao không thể khống chế đôi chân run lẩy bẩy của mình, đối diện mọi thứ không khống chế được ở ngay trước mặt, một cút biện pháp cô cũng không có. Thấy Đồng Dao không đuổi theo, Nhuận Ngọc dừng bước ngoảnh đầu lại nhìn cô. Đồng Dao vẫn nhìn vào vũng máu xung quanh Nghê Sắc, không nhúc nhích. Nhuận Ngọc quay đầu ngựa lại, đi tới, đưa tay kéo Đồng Dao lên, cưỡi trên ngựa của hắn.

Đoàn người chậm rãi đi xa, từ xa truyền đến tiếng năm người ngã xuống đất. Đồng Dao cắn chặt môi, nhắm mắt lại, chỉ thấy trước mắt toàn là màu đỏ tươi.

Đồng Dao dần dần hiểu rõ mọi chuyện. Đây căn bản không phải đi săn, là Nhuận Ngọc đang bồi dưỡng một nhóm tử sĩ.

Cái Nhuận Ngọc muốn chính là một cỗ máy giết người tuyệt đối không chống lại mệnh lệnh. Nhuận Ngọc đòi hỏi họ babchs phát bách trúng, đoì hỏi họ phải vô cảm, chỉ cần nghe theo mệnh lệnh của hắn là được. Tiến vào rừng bắn chết thú vật, chẳng qua chỉ là huấn luyện ban đầu. Kế tiếp chính là con ngựa Toại Phong yêu quý của hắn, sau đó là đến sủng thiếp Nghê Sắc của hắn.

Đồng Dao không kiềm được toàn thân phát run. Mục đích ban đầu của Nhuận Ngọc chính là vậy, hắn đối xử tốt với Nghê Sắc, chiều chuộng Nghê Sắc cho những cung thủ kia nhìn thấy. Trước tiên làm cho bọn họ thấy rằng hắn coi trọng Nghê Sắc, sau đó bắt bọn họ bắn chết cô ấy, chính là muốn thăm dò bọn họ đối với mệnh lệnh của hắn có do dự hay không. Nếu do dự, mềm lòng Nhuận Ngọc sẽ đào thải cỗ máy giết người này.

Đồng Dao siết chặt tay, có thể nói Nhuận Ngọc thật sự là một người không có tình cảm. Hắn có thể làm tất cả mọi chuyện chỉ để đạt được mục đích của mình…

Cô run rẩy, thở hổn hển… Không biết bản thân có thể sống bao lâu, hay sẽ chết thảm như Nghê Sắc… Thậm chí còn thảm hơn cả Nghê Sắc.

Đối với người đàn ông máu lạnh vô tình như vậy, trước kia chính mình cũng có một chút lưu luyến, hiện tại nghĩ đến thật là đáng sợ. Hắn như con bò cạp tuyệt đẹp, dụ hoặc mê người, vẻ ngoài vô cùng hấp dẫn, nhưng bất cứ lúc nào cũng sẽ làm cho người khác mất mạng.

Lúc quay về, mười hai cung thủ ban đầu giờ chỉ còn lại bốn, khiến cho người ta cảm thấy rất tiêu điều… Đồng Dao sợ hãi không thôi.

Lại một đêm không ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại, trước mắt sẽ xuất hiện khuôn mặt trắng bệch của Nghê Sắc, sau đó bật dậy, toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Sáng sớm hôm sau, cô ngửi thấy mùi hương thoang thoảng. Sáng sớm tinh mơ vẫn còn hơi se lạnh, bên ngoài mưa phùn lất phất một màu xám ảm đạm. Cô mặc y phục, bước ra khỏi lều.

Nhìn xa xa, Đồng Dao nhíu mày.

Phía xa hình như có dựng một cái đài vuông vức, có vài người đứng dưới đài, người đứng đầu chính là Nhuận Ngọc.

Càng đi về trước tim Đồng Dao đập càng nhanh, không thể kiềm chế được nỗi khiếp sợ trong lòng.

Chỉ thấy trên đài, có một cô gái nắm ngửa mặt lên trời. Đồng Dao đã từng gặp qua cô gái này, chính là cô gái mặc y phục màu lam xuất hiện bên cạnh Nhuận Ngọc, cũng là một trong những sủng thiếp của Nhuận Ngọc. Hơi thở cô ta bình ổn, nằm trên tấm trúc trên đài, dưới đài chất đầy củi khô.

Nhuận Ngọc cầm ba nén hương, hướng về bầu trời quỳ lạy, cắm vào lư hương giữa đài. Bốn cung thủ đứng ở phía sau hắn. Sau đó Nhuận Ngọc cầm một thứ giống như thanh rìu được làm từ ngọc, giơ lên qua đỉnh đầu, ngửa đầu nhìn lên bầu trời sương sớm mưa bụi bay lất phất.

Đồng Dao liền hiểu ra. Chữ tượng hình cùng hoa văn hình chim khắc trên chuôi của rìu ngọc, cô đã từng nhìn thấy trong tài liệu ở khoa khảo cổ, có từ nghìn năm trước, các hoàng tộc dùng để làm lễ hiến tế. Người con gái nằm trên giàn tế sắc mặt trắng bệch, nhưng biểu cảm vẫn kiên định như cũ.

Đồng Dao không khỏi hít một ngụm khí lạnh, chuyện này, chẳng nhẽ chính là tế sống của thời cổ!

Hiến tế thông thường chỉ xảy ra vào ngày lễ lớn hoặc là lúc cầu phúc cho những việc trọng đại. Lần này là vì cái gì? Đồng Dao căng thẳng nhìn khuôn mặt như điêu khắc của Nhuận Ngọc, cảm thấy khó thở. Bốn cung thủ cầm mấy bình đất sét màu đen, bên trong hình như là dầu, bắt đầu đổ vào củi khô dưới giàn tế.

Hiến tế là loại lễ nghi cổ xưa, mọi người ở thời kỳ cổ đại rất tin tưởng, miễn là dâng vật sống cho thần linh, có thể khiến thần linh phù hộ mưa thuận gió hoà hoặc xuất binh đánh trận thuận lợi. Đồng Dao cố gắng nhắm mắt lại, chính mình có thể tận mắt thấy một nghi lễ thời cổ đại, có thể nói là một may mắn, không nên can thiệp. Nhuận Ngọc cầm lấy bó đuốc đi về phía trước, Đồng Dao chứng kiến tất cả, cô gái trên giàn tế nhắm chặt mắt lại, hơi run rẩy.

Ngọn lửa bắt vào củi khô, có chất dẫn cháy là dầu, ngọn lửa bùng lên, toàn bộ phần bệ của giàn tế phát ra tiếng xèo xèo. Cô gái trên giàn tế mở to mắt nhìn, ngọn lửa xung quanh cao ngất trời, cô ta cố gắng hít thở, gương mặt trắng bệch vô cùng chói mắt.

Không cần quan tâm… Không cần quan tâm! Cô muốn quản cũng không quản được! Đồng Dao cắn chặt môi, buộc mình không được nhìn.

Gió ở xung quanh ngày càng lớn, lửa càng cháy dữ dội. Lửa dần dần lan ra, đã đốt tới váy cô gái. Lòng Đồng Dao đau như dao cắt.

Cuối cùng, Đồng Dao vẫn không kiềm chế được mình, chạy nhanh tới: “Dừng tay! Các người dừng tay lại!”

Còn chưa tới gần, đã bị hai cung thủ giữ lại.

“Thủ lĩnh, mau thả nàng ấy ra, xem như là tiểu nữ cầu xin người, mau thả nàng ấy xuống đi!”

Nhuận Ngọc chậm rãi quay đầu lại.

“Kéo nàng ấy xuống, mau dừng lễ hiến tế, thiêu chết người sống, rất tàn nhẫn!” Đồng Dao lo lắng nhìn ngọn lửa, qua vài tiếng nữa, cô gái này sẽ bị ngọn lửa nuốt chửng.

“Phải cảm thấy vinh hạnh khi được chọn làm tế phẩm cho thần linh.” Tiếng nói của Nhuận ngọc bình thản không chút dao động.

“Nói bừa!” Đồng Dao nghẹn ngào gào lên, “Mau đưa nàng ấy xuống, loại hiến tế này căn bản không có tác dụng, cũng sẽ không có hiệu quả gì.”

“Ngươi dám bôi nhọ thần linh?” Nhuận Ngọc nheo mắt, trong ánh mắt mang theo phần u ám.

“Thần linh quỷ quái gì chứ, đừng làm chuyện ngu xuẩn nữa, mau đưa nàng ấy xuống. Nàng tốt xấu cũng là thê thiếp của người, người nhẫn tâm đưa nàng ấy vào đường chết sao?”

“Người mau xuống đi.” Đồng Dao quay đầu hướng về phía giàn tế gào lên với cô gái: “Không ai trói người, mau xuống đi!”

“Không.” Trên giàn tế truyền xuống tiếng nói run rẩy.

“Cái gì?” Đồng Dao không tin vào lỗ tai của mình.

“Vì hoàng tử, vì thần linh, ta tình nguyện!” Đồng Dao thấy hai mắt cô ấy hiện lên vẻ kiên định, lời nói chân thực phát ra từ tận đáy lòng. Một cơn gió lớn thổi tới, ngọn lửa mãnh liệt thôn tính hết mọi thứ, trên giàn tế truyền đến một tiếng kêu tới xé lòng cùng bóng người như ngọn lửa.

“Thật là… ngu ngốc!” Đồng Dao cúi đầu, nước mắt chảy xuống, ”Ngu xuẩn! Quả thật là ngu xuẩn! Vì hoàng tử của người sao?”

Đồng Dao quay về phía cô ấy, lớn tiếng nói: “Là hoàng tử của người bảo người chết. Hắn đúng là lãnh khốc vô tình, người vì hắn mà chết ư, không đáng đâu. Còn thần linh, ngươi đã gặp qua thần linh chưa, có nhìn thấy thần linh chưa? Thần linh có thật sự tồn tại hay không người còn không biết! Cứ chết một cách vô ích như vậy, ngay cả mạng sống cũng không còn, tất cả còn có nghĩa lý gì!”

Nhuận Ngọc nắm chặt rìu ngọc trong tay, dường như đang nổi giận, ánh mắt lạnh thấu xương đến doạ người.

Bóng người trên giàn tế đã bị ngọn lửa vây quan, đang giãy dụa trong đau đớn.

Nghe tiếng kêu thảm của cô ta, cả người Đồng Dao túa ra mồ hôi lạnh, cúi đầu chảy nước mắt, gượng cười: “Đúng là một kẻ lãnh khốc vô tình.”

Đồng Dao tự giễu, và chờ đợi. Không cứu được người, bởi vậy, chắc chắn chờ mình cũng là con đường chết. Lời đã nói ra cũng không thu lại được.

Với tính cách Nhuận Ngọc, chắc cô cũng không sống qua được hôm nay… Ngẫm lại hành động của mình cũng thật ngu xuẩn, biết rõ không cứu được, lại uổng phí mạng mình.

Vẻ mặt phẫn nộ của Nhuận Ngọc, qua hồi lâu, nhưng lại cố gắng đè xuống dưới: “Mang ả về.”

Đồng Dao sửng sốt: “Không giết ta ư?”

“Ngươi muốn chết?” Nhuận Ngọc nhíu mày, “Đem ngươi làm tế phẩm thì thế nào?”

Đồng Dao nhìn ngọn lửa, trong lòng vô cùng sợ hãi, sắc mặt tái mét.

“Đưa đi, trông chừng ả, không cho phép ả rời khỏi doanh trại nửa bước!” Nhuận Ngọc phất tay áo, rời đi.

Đồng Dao bị đưa về doanh trại, ngoài lều có người canh gác. Ngọn lửa bên ngoài vẫn cháy dữ dội, tiếng kêu thảm thiết cũng đã hết, trong không khí tràn đầy mùi cháy khét. Giờ phút này, Đồng Dao mong mình mau chóng ngất đi, như vậy thì sẽ không biết gì cả. Nhưng cô vẫn cứ tỉnh táo
Chương trước Chương tiếp
Loading...