Cổ Tích Một Tình Yêu (Truyện Cổ Tích Nước Và Băng)
Chương 29: Chẳng Biết Từ Lúc Nào…
“Đi đâu?” – Miu thờ ơ hỏi, chất giọng lại lạnh lùng xa cách như thuở ban đầu cô và hắn gặp nhau.“Có chuyện gì?” – hắn trả lời cô bằng một câu hỏi khác. Đôi chân mày hơi nhíu lại. Sự dịu dàng trong phút chốc đã bị xoá nhoà.“Mệt.” – giọng cô nghe đúng là mệt thật. Đôi mắt nhắm hờ, cố rúc đầu vào bờ ngực to lớn của hắn tìm chút hơi ấm.Hắn cúi đầu nhìn cô, chỉ “ừ.” một tiếng cho có. Vẫn ẵm cô trên tay, dường như cũng không có ý định buông.Gương mặt anh tuấn của hắn thu hút không biết bao nhiêu là ánh mắt trên đường. Những cô gái nhìn hắn say đắn, cố kìm lại tiếng hét mỗi lần hắn đi ngang qua. Những cô nàng đỏng đảnh son phấn nhà có hơi giàu một chút, định đến gần làm quan chợt khựng lại khi thấy cô gái hắn có mái tóc bạch kim đặc biệt mà hắn đang ẵm trên tay.Hắn thì có thể người biết người không, bởi hắn sống kín đáo, tránh gặp nhiều phiền phức. Cô thì khác.Người thường biết đến cô như một thiên tài, giới nghệ sĩ biết đến cô như một thần đồng, giới kinh doanh biết đến cô như một đối thủ khó lòng thắng được, cả Hắc Đạo Giới cũng coi cô như một thiên thần – đối đầu với họ, có thể giết họ nhưng cũng có thể cứu rỗi.Và giờ đây, một thiên thần đang cuộn tròn trong vòng tay che chở của tên đại ma vương là hắn.*****“Đến nơi rồi. Dậy đi.” – hắn ẵm cô đi lâu lắm, mãi mới thấy mở miệng gọi dậy.Miu đưa tay dụi dụi mắt, lắc nhẹ đầu để thổi bay cơn buồn ngủ ra khỏi não. Đúng lúc người ta đang lim dim chợt ngủ thì lại gọi dậy. Hắn làm cô tức chết mất…Miu đưa tay dụi dụi mắt, lắc nhẹ đầu để thổi bay cơn buồn ngủ ra khỏi não. Đúng lúc người ta đang lim dim chợt ngủ thì lại gọi dậy. Hắn làm cô tức chết mất…“Cô nhăn mặt cái gì. Người mệt đúng ra phải là tôi chứ.” – hắn nhẹ nhàng kéo bàn tay đang dụi mắt khí thế của cô ra, dịu dàng lấy ngón cái vuốt nhẹ mắt cô – “mắt đỏ ngầu còn hơn Vampire rồi này.”“Vampire chỉ đỏ mắt khi đói thôi.” – cô khó chịu liếc hắn một cái.“Vậy tí về nhà tôi nấu mà ăn.”Cô thở dài, không thèm nói chuyện với hắn nữa. Chẳng biết hắn cho cô đi đến đâu nhỉ.Trong lòng dù rất kinh ngạc, nhưng cô không thể hiện ra ngoài mà vẫn giữ nguyên nét lạnh lùng vô cảm. Duy chỉ có đôi mắt màu ngọc bích là không giấu nổi cảm xúc bình yên, hào hứng khi đứng trước một cảnh đẹp hùng vĩ như thế này.Hắn ẵm cô đến một ngọn đồi nhỏ, cỏ kim xanh mượt. Trên đỉnh ngọn đồi ấy là một cái cây, thấp thôi, nhưng tán rất dài, cứ như một cây dù kì lạ vậy.Đứng trên đỉnh đồi nhỏ này mà trượt xuống, cảm giác chắc chẳng khác nào chơi cầu trượt đâu. Đứng từ ngọn đồi này nhìn ra trước là cả một vùng cỏ rộng lớn nhuộm đầy ánh mặt trời, phía sau là những con đường uốn éo như dải lụa xám. Một cảnh đẹp không thể phủ nhận.“Làm gì mà đứng đực mặt ra đó thế.” – Hắn nhìn cô, khoé môi hơi nhếch lên.“Chỗ này là anh cho người làm hay tự nhiên vậy?” – Miu ngồi xuống, mắt vẫn nhìn đau đáu về phía trước.“Đương nhiên là cho làm rồi.” – hắn cởi áo ngoài của mình ra, quăn lên đầu cô rồi cũng thả mình nằm xuống bên cạnh.Cô quay sang nhìn hắn giờ đang lim dim đôi mắt, khẽ nhăn mặt. Hắn hồi nãy không cho cô ngủ, giờ thì đừng trách cô.Đỉnh đồi rất dốc, không dốc đến nguy hiểm nhưng cũng đủ dốc… để cô đạp hắn xuống mà không tốn nhiều sức.Đỉnh đồi rất dốc, không dốc đến nguy hiểm nhưng cũng đủ dốc… để cô đạp hắn xuống mà không tốn nhiều sức.Cô hít sâu một cái, nắm lấy mái tóc đang xoã đằng sau buột lại thành một chùm, rồi quay người đạp hắn một cái thiệt nhanh.Nhưng cô tưởng hắn là ai chứ? Hơn mười mấy năm làm Mafia, mấy trò đánh lén này hắn quen quá rồi, hù được ai nữa.Ngay khi cô vừa quay sang đạp hắn một cái, hắn liền nắm lấy tay cô, kéo cô vào người ôm cứng ngắc, nở nụ cười ranh ma. Cả hai người như cái kén, cứ lăn vòng vòng xuống đỉnh đồi.“Anh có biết tuỳ tiện ôm một người con gái là rất khiếm nhã hay không?” – cô đứng dậy, phủi phủi bụi đất đang bám trên người, phồng má hỏi hắn.“Thế cô có biết đạp một người con trai xuống một quả đồi trong khi người đó đã bị cô hút cạn sức lực cũng là một hành động khiếm nhã lắm không?” – hắn hơi nheo nheo mắt lại, không phải vì khó chịu mà hình như đang cười.“Tôi đói bụng” – không biết đây là lần thứ mấy trong ngày cô than với hắn chuyện này. Cơ mà, chẳng biết từ lúc nào cô đã phụ thuộc vào hắn như thế này nhỉ.“Ừ.” – hắn đứng dậy, nắm lấy tay cô kéo đi. Bàn tay gì mà lạnh như băng ấy. Cơ mà, chẳng biết từ lúc nào, hắn cũng quen với cái tính ương bướng nóng lạnh của cô rồi ấy nhỉ.Chẳng biết từ lúc nào, mà hai người lại có thể thân thiết đùa giỡn như vậy ấy nhỉ… Chẳng biết từ lúc nào…
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương