Cổ Tích Tình Yêu
Chương 11
Giống như chủ nhật mọi tuần thư viện chật kín người. Tôi lôi Kim lách qua đám đông tiến về gian truyện cổ tích. Vẫn vậy, chiếc bàn vẫn trống trơn và tủ sách vẫn nằm cô độc. -” Truyện cổ tích? Đừng nói với tớ cậu vẫn thích thể loại truyện này nhé!” Kim kéo ghế ngồi đối diện tôi, không ngừng nguýt tôi. -” Tớ nghiện chứ không phải thích nữa!” Tôi đan hai tay vào nhau, mắt sáng như sao hôm nhìn Kim. Tôi nghĩ nó đã ngấm vào máu tôi rồi, chứ không còn là một sở thích bình thường nữa. Ô ô cổ tích có phải mấy truyện kinh dị đâu mà ai cũng xa lánh thế nhỉ? Cùng lắm nó chỉ có những cảnh như chém hoặc xé xác con vật nào đó thôi. Đọc truyện cổ tích cho đỡ bị bệnh tim. Nếu hỏi bất kỳ ai thì 99,9999% cho rằng nó chỉ phù hợp với bọn trẻ con và dùng để ru ngủ (còn 0.0001% là tôi cho rằng cổ tích làm đầu óc thêm sinh động) . Anh Kat đã từng cốc cho tôi mấy cái vào đầu rồi ném cho tôi ánh mắt bất lực ” Đừng để mấy câu truyện trẻ con làm lu mờ đầu óc, cô em khờ khạo!” đấy ai cũng cho tôi là không bình thường. Chậc chậc lẽ nào tôi là người duy nhất trên thế giới này không bình thường? ( đấy là mọi người nghĩ chứ tôi cho rằng 100% tôi phát triển theo quy luật của con người cũng như ai đó thôi!). Thế đấy! Cả nhà tôi lúc nào cũng coi tôi là trẻ con mặc dù tôi đã sắp bước sang tuổi công dân. -” Ngồi đọc mấy quyển này có thể tìm ra cách hả?” Kim lười nhác gục mặt xuống bàn, tay vẫn lật dở mấy quyển sách vơ đại trên giá sách sau lưng. -” Cứ đọc rồi chúng ta khác tìm thấy?” Theo kiến thức tích lũy từ mấy năm nay, tôi rút ra kết luận ”không phải câu truyện nào cũng bình yên từ đầu đến cuối và bao giờ cũng có kẻ thứ ba xen vào!”. Không là yêu quái thì cũng là phù thủy. Mai Thư! Chị ta xứng đáng được tôi phong cho làm phù thủy. Mà ngay cả bản chất chị ta cũng là phù thủy rồi. Nghĩ lại thời gian 4 tiếng trước, tôi vẫn rùng mình trước móng tay vừa dài vừa đỏ chót của chị ta. Ầy đặc điểm này giống y phù thủy. Cách ăn mặc theo thời thượng thái quá của chị ta cũng giống phù thủy nốt. Haizz sao nhìn mãi mà không thấy một ít thân thiện ở đâu nhỉ? -” ôi trời, tớ phát chán với mấy quyển truyện này rồi!” Kim ngẩng đầu nhìn tôi với đôi mắt long lanh, mặt xụ xuống chán nản. Tôi rời khỏi quyển truyện cùng với đống suy nghĩ lộn xộn nhìn Kim đầy thông cảm, chậc miệng: -” Thôi! Cậu thích đọc cái gì thì đọc đi, để tớ nghiên cứu mấy cái đề tài phù thủy!” -” phù thủy?” -” thế cậu không thấy chị ta giống phù thủy à?” -” ừm! Giống hệt”. Kim gật gù. Ánh mắt sáng rực nhìn tôi, cười một cái rất chi là ”đểu”. -” Thế cậu cứ nghiên cứu đi nhé, tớ ra kia một chút!” Biết tỏng Kim định ra gian khoa học-viễn tưởng, tôi xuề xoà gật đầu. Đọc mấy thứ đó càng làm tăng thêm bệnh ”hoang tưởng” của cậu ấy mà thôi. Tôi lắc đầu ngán ngẩm nhìn Kim. Tôi cúi xuống quyển truyện, tiếp tục đọc. Có bước chân lại gần. Tôi cũng không để ý. Chắc là Kim… -” Kitty?” -” Kitty?” Nghe giọng nói lạ, tôi tò mò ngẩng lên. Là một cậu con trai mặc chiếc áo sơ mi trắng, ống tay được sắn lên hai ống. Nhìn rất thư sinh với cặp kính gọng đen bản to. Cậu ta có lẽ cũng đang là học sinh một trường trung học phổ thông nào đó. Khuôn mặt nhìn non choẹt. Tôi nhìn cậu ta đầy khó hiểu. Cậu ta vẫn nhe răng cười tươi rói. Chiếc răng khểnh lộ ra làm bừng sáng khuôn mặt khá điển trai. Cậu ta kéo ghế ngồi đúng chỗ Kim vừa đứng dậy. Ánh mắt thích thú nhìn tôi. -” cái áo bạn mặc nhìn dễ thương ha!” Tôi ngượng chín mặt nhìn lại chiếc áo trẻ con của mình. Biết ngay mà, sở thích kì lạ của tôi lúc nào cũng làm người khác phải bật cười. -” ừ!” tôi đáp lại vẻn vẹn với một từ. -” truyện cổ tích? Bạn thích đọc nó hả?” Cậu ta bỗng giựt lấy quyển truyện từ tay tôi. Tôi nhăn mặt trước thái độ của cậu ta. Vô duyên thế không biết. -” Mau trả lại nó cho tôi!” -” cái này á! Nhưng tôi đang đọc nó! Thật tiếc!” cậu ta đẩy gọng kính, nheo mắt nhìn tôi đầy nét cười. Muốn trêu chọc tôi? Hừ không dễ dàng thế đâu. Tôi mím môi, tay nắm thành đấm, đồng thời nhoài người về phía trước định giật lại quyển truyện nhưng không ngờ cậu ta bỗng nhảy vụt sang bên cạnh tránh được cú vồ của tôi. Gương mặt đầy tự đắc của cậu ta làm tôi phát bực. -” ồ! Lấy lại hả! Bạn đừng nóng vội, mình đọc xong rồi khác trả lại bạn ngay mà!” Vẫn với nụ cười sáng chói, cậu ta nhàn nhã khuyến mãi tặng tôi cái nháy mắt có thể làm chết đứng các cô gái. Tôi tím mặt. Màu xám dần thay thế sắc hồng trên khuôn mặt tôi. Tôi là một đứa hiền lành nhưng cũng không dễ để người khác trêu quá trớn. Nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt câng câng của cậu ta, tôi lại muốn nổi khùng lên. -” Cái tên mặt dày vạn dặm kia, có trả không hả, đừng để đây phải dùng biện pháp mạnh…” Cậu ta bất động với câu nói của tôi. Ôi thôi! Trong mấy giây không kìm lại được cảm xúc tôi đã tự hủy hoại hình tượng thục nữ mà bao lâu nay tôi kiên trì xây dựng. Tất cả là tại cái tên mặt con nít kia!!!!….. Người tôi bỗng chốc nóng phừng phừng bởi những ánh mắt súp pơ soi của mọi người chiếu roẹt lên tôi. Tên kia lại toe toét nhe răng, cười ma mị. -” ô ô mặt tôi không dày đâu, cho kiểm chứng luôn..” Tức thì tên đó bước lại gần tôi, thấy có điều bất ổn tôi vội vã lùi về sau. Hắn ta vẫn nhằm tôi mà thẳng tiến. Bụp! Hết đường thoát rồi! Huhu. Ớ…..nhưng mà làm sao tôi phải sợ hắn nhỉ, cứ mạnh bạo như vừa nãy ý. Tôi lấy lại tinh thần, bình thản khoanh tay vênh mặt thách thức nhìn hắn ta. Xem hắn định làm gì tôi giữa chốn đông người? Con trai gì mà hay để y đến những lời buột miệng thế không biết! Mà mặt hắn ta dày thật mà! Rầm!! Tôi giật nảy mình, nuốt ực một cái nhìn sang cánh tay hắn ta chặn trước mặt tôi, một cảm giác bất an cứ thế gào thét dữ dội. Tôi từ từ xoay mặt lại. Ối cái mặt như baby của hắn gần sát mặt tôi. Mặt tôi nóng ran, chân tay run rẩy nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. -” Bạn nhìn kĩ chưa, mặt mình đâu có dày!” -” Bạn nhìn kĩ chưa, mặt mình đâu có dày!” Đoạn hắn ta cúi sát hơn, tôi nhắm chặt mắt, cắn môi thật chặt. Hắn ta định…định hôn tôi???. Không được!…… Hắn ta không phải là hoàng tử của tôi, nhất định không được. Trong lúc đang mơ hồ trong đống cảm xúc hỗn độn, bên tai tôi văng vẳng lên câu nói: ”Tôi không trả đấy, bạn thử biện pháp mạnh đi!” kèm theo tiếng cười nhẹ. Tôi choàng mắt nhìn hắn ta đang khoanh tay ngạo nghễ, đôi mắt thích thú nhìn tôi. -” Vừa rồi, bạn nghĩ tôi sẽ hôn bạn???…..” -” Tôi….k..h..” -” Ồ nhìn vẻ mặt thất vọng của bạn là tôi biết rồi…. Xin lỗi, để lần sau tôi sẽ bù đắp cho bạn” Nói xong, hắn ta ngạo nghễ quay đi, hai tay đút túi quần vẻ lãng tử, ngón trỏ chỉ lên trần lắc lắc ” bye bye, see you again”…được một đoạn hắn ta bỗng quay lại nhìn tôi lưu luyến.( Mắt tôi chắc có vấn đề nên mới nhìn ra thế) . ” Tôi sẽ đợi biện pháp mạnh đó”. Quyển truyện của tôi, ôi…nó vẫn nằm trong tay hắn. Tên đó…tôi…tôi sẽ giết….chết…nếu còn gặp lại. Việc cần làm cấp thiết giờ là phải giải thích sao với thư viện đây. Quyển sách đó mà không trả lại chỗ cũ thì tôi sẽ phải đền gấp trăm lần…. Aaaaaaa….muốn đập đầu vào tường chết quách đi cho xong… Tự dưng gặp tên biến thái. Ôi cái cuộc đời… Mất cả ngày trời ngồi trong thư viện, rốt cuộc vẫn chưa tìm ra biện phát gì? Chán quá! Tôi đi lững thững trên vỉ hè, nhưng dáng đi vất vưởng như hồn ma. Đã thế còn phải chịu đựng bao nhiêu ánh nhìn ”trìu mến” từ bốn phương tám hướng. Haizz…cái bộ quần áo này thật sự ”thu hút” thế hả? Nếu có Kim đi cùng thì đỡ phải ngại không, đằng này con nhỏ đó biến mất tích không nói cho tôi một lời nào. Hại tôi lùng sục cả cái thư viện mà tìm nó…. Ngày hôm nay quái đản vậy trời? Chủ nhật tồi tệ!!! Két… Một con xe BMW bất ngờ dừng trước mặt tôi. Nhìn qua, tôi cũng thấy chiếc xe quen quen… -”Min đáng yêu, đi đâu vậy” Kính xe hạ thấp xuống, chàng trai có mái tóc đen nổi loạn thò đầu ra ngoài cười hỏi tôi. Nghe giọng thôi não tôi cũng đã phân tích đưa ra kết quả ngay lập tức: Hải Minh. -”Lượn lờ thôi!” Tôi nhún vai bất đắc dĩ. -”Tưởng bỏ nhà đi bụi cơ!” Đi bụi? Nhìn tôi giống thế á. Không phải Hải Minh nhìn thấy tôi ăn mặc thế này nên kết luận một câu xanh rờn như thế chứ? -”Có đi nhờ xe không anh cho quá giang một đoạn?” -”Có đi nhờ xe không anh cho quá giang một đoạn?” -”Tất nhiên là có!” Tôi hí hửng chạy lại mở cửa xe, nhưng chúa ơi cái khoảnh khắc cửa xe vừa mở ra nụ cười tôi đông cứng ngay tức khắc, tim bỗng chốc biểu tình dữ dội. Đây là xe của cậu ta mà? Sao tôi có thể quên mất điều này được chứ? Tôi cứ thế đứng bần thần, ánh mắt chăm chăm vào thân ảnh đang nửa nằm nửa ngồi gác tay sau gáy, mắt nhắm hờ. Chân mày người đó nhíu lại, vẻ khó chịu, nặng nhọc cất lời. -”Cậu có ngồi không?” -” à! Có…” Tôi định thần lại, bước vào xe. Tôi cố ý ngồi sát cửa cách cậu ta một cánh tay. Tim vẫn đập mạnh. Tôi len lén liếc trộm cậu ta nhưng không may hai ánh mắt chúng tôi cùng gặp nhau. Tôi vội quay mặt đi, che đậy đôi gò má đỏ bừng. -”Đừng nhìn tôi với ánh mắt chiếm đoạt đấy nữa!” Chiếm đoạt? Ánh mắt tôi nó hiện rõ như thế à? Ôi! Không, tôi….tôi…chỉ có một chút là muốn ”chạm vào mặt” cậu ta thôi mà? Ai bảo cậu ta đẹp trai quá? Mà tôi thuộc dạng ”mê trai đẹp” thì mới bồng bột ”liếc mắt đưa tình thế chứ!! -”Min à, anh còn bị cậu ta hút hồn nữa là em!” Hải Minh nhìn qua gương chiếu hậu cười to, nháy mắt với tôi. Tôi lạnh người ngay sau đó. Không phải anh ta bị gay đấy chứ? Oh my god, thế thì Kim sẽ ra sao đây? Đẹp trai thế mà gay, phí của!! -”Anh ta bị gay mà!!” Ken vẫn nhắm mắt, nhả ra một câu làm tôi sững người. Quả không sai Hải Minh bị gay…ố là la… -”Cậu không nên hù Min như vậy! Min à, anh là men 100% đấy, đừng tin lời cậu ta!” Hải Minh nói như khóc, giọng run run, mắt căm phẫn liếc qua Ken..
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương