Cổ Tích Tình Yêu

Chương 15



Tôi nằm viện thêm 10 ngày nữa vậy tổng cộng tôi nghỉ 15 buổi học. Hic…

Hôm nay, Kim hộ tống tôi đến trường bằng…xe đạp. Trong những ngày vắng tôi bạn Kim phải đi bộ đến trường do vậy Kim đã bí mật tập luyện xe đạp để không phải lết gót khổ sở trong ngày nắng gay gắt. Coi như tôi đỡ phải khổ khi mang trong mình đầy thương tích vẫn phải cọt kẹt đèo Kim. Vết thương của tôi vẫn rỉ máu nhưng tôi vẫn nài nỉ bố mẹ cho đi học. Một phần là vì nếu tiếp tục nằm nhà dưỡng thương thì tôi sẽ có nguy cơ…học lại một năm. Một phần là để nhìn thấy Ken…

Lãng xẹt! Hức hức…

-Cậu có thể ở nhà dưỡng thương, lo cho tính mạng mình trước sau đó mới lo đến học!

-Nhưng chán lắm!

-haizz, thế tớ sẽ xin nghỉ học để chơi với cậu. Hihi.

-Tớ biết lí do của cậu chỉ để bao biện cho việc trốn học ở nhà xem phim thôi, phải chứ?

-Hừ, bị cậu nhìn ra hết rồi… À, tớ thấy lạ thật đấy cậu nghỉ và Ken cũng nghỉ cùng một ngày. Cả hai cùng bị bệnh, hình như hai người có liên quan với nhau thì phải?

-Chỉ là trùng hợp thôi, vậy Ken đi học trở lại chưa?–tôi vẫn giấu gia đình về chuyện tối hôm đó. Ai cũng nghĩ rằng tôi hành hiệp trượng nghĩa mà thực ra tôi bị đánh lén.

-Hừm, chưa đâu. Nghe bọn Sun to nhỏ với nhau là hình như Ken sang Mĩ rồi!

-Sang Mĩ? Cậu ấy có trở về không?

-Tớ chịu. Cái này phải hỏi Sun mới biết được!

-Tớ chịu. Cái này phải hỏi Sun mới biết được!

À, báo cho cậu một tin vui nhé thầy Toán không truy cứu chuyện cậu bỏ giờ lần trước đâu hehe cũng là nhờ tớ cả đấy…

Dường như tôi không nghe thấy tin vui Kim báo, trong đầu tôi tin Ken đi Mĩ mới thực sự quan trọng. Tôi lo cho Ken, chẳng lẽ vết thương của Ken quá nặng phải cầu cứu sang tận nước ngoài?

Buổi tối hôm ấy, một mình Ken đã đánh gục hơn chục tên. Trên người bê bết máu, chắc chắn Ken đã bị trúng rất nhiều mũi kiếm…

Vết thương của tôi còn nhẹ hơn của Ken hàng trăm lần…

Lẽ nào Ken không thăm tôi là bởi cậu ấy vẫn hôn mê? Không phải vậy đâu, tôi chỉ suy tính linh tinh thôi…hức..

-Chào nhóc, khoẻ rồi hả?

Tên biến thái chắn trước mũi xe tôi, nhe răng nhe lợi cười toe toét. Không hiểu sao mỗi lần gặp hắn thì hắn đều cười rách miệng. Khoe bộ răng ”trắng gì mà sáng thế” làm chói mắt người nhìn. Đôi khi tôi tự hỏi ”nhà hắn bán kem đánh răng chăng?” và hắn tiếp cận tôi để tiếp thị sản phẩm?

-Này anh bạn đẹp trai sao vô duyên thế, không thấy chúng tôi đang đi hay sao mà nhảy ra giữa đường chắn xe?–Kim chắc cũng đang nhăn mặt bởi độ chói của hắn ta. Kim hất mặt, bực dọc mắng hắn ta một trận. Thế nhưng hắn ta vẫn cố khoe răng…đây có phải là bệnh nghề nghiệp không vậy?

-Nè hai em xem, Cấm đi xe trong sân trường…cái bảng to lù lù ghi rõ nhé, anh đây tốt bụng nhắc nhở còn gì!

-Nhưng Min đặc biệt bởi vì cậu ấy đang bị thương không thể vận động nhiều rõ chưa?–Kim hét to.

-Thế thì để anh bế em vào lớp nhé?–Hắn ta thôi cười sau đó nhìn chằm chằm vào tôi. Ánh mắt của hắn rất nghiêm túc và chân thành.

-Thế thì để anh bế em vào lớp nhé?–Hắn ta thôi cười sau đó nhìn chằm chằm vào tôi. Ánh mắt của hắn rất nghiêm túc và chân thành.

-Tôi bị thương ở vai chứ không phải ở chân nên vẫn đi được không cần anh phải bế!–tốt nhất tôi nên thẳng thừng từ chối lời đề nghị của hắn. Có lẽ tôi sợ xui xẻo lại viếng thăm tôi như lần trước. Hắn ta là sao chổi mà!

Ơ…nhưng mà…

-Tên biến thái kia, anh theo tôi đến tận trường chỉ để cười cợt và đòi bế tôi vào lớp thôi sao? Anh bỏ học rồi hả?

-Anh mới chuyển về đây mà, chủ yếu đến trường là được thở cùng một bầu không khí với em. Mà đừng gọi anh là tên biến thái nữa, anh là người đàng hoàng còn là hot boy nữa chứ… Có biết bao cô gái muốn anh chú ý còn chẳng được thế mà em cứ lẩn tránh anh là thế nào… Ơ Min…

Trước khi màng nhĩ tôi bị hắn làm thủng, tôi đã kịp bỏ đi về lớp cùng Kim…

-Có gì khó khăn cứ tìm anh nhé, anh học 12A1! Anh tên Huy Phong!

Hắn ta bắc loa tay hét sau lưng tôi. Ax, hại tôi bị muôn vàn ánh mắt sắc hơn cả kiếm phi tới, lạnh cả người…

Huy Phong 12A1, tôi sẽ không bao giờ bước đến cái lớp đấy và gọi tên hắn ta đâu. Gặp hắn coi như lao vào xui xẻo…

Dại gì vơ vào người!
Chương trước Chương tiếp
Loading...