Cổ Tích Tình Yêu
Chương 25
Hiện tại mắt tôi đang to tròn như hai hòn bi. Tại sao ư? Hắc, bên cạnh tôi là Ken… Nhưng điều đáng nói ở đây là: CẬU ẤY TỰ TAY NẤU CHÁO CHO TÔI. (thực sự tôi đang sốc nặng trước việc này hắc hắc). -Cậu tỉnh rồi hả? Dậy ăn chút cháo tôi mang đến này! Ken cười! Ối mẹ ơi, tôi suýt xỉu. Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây hay sao mà Ken lại đối xử không còn lạnh lùng với tôi nữa chứ? Hay là tôi đang mơ? Uầy, là mơ rồi… Đập đầu vào gối cho tỉnh thôi. -Cậu bị sao à? Sao thộn mặt ra thế kia?—Ken lại cất lời. Tôi cười không ra cười, mặt ngắn cũn ra. -Không sao không sao. Mình hơi bị choáng thôi. -Ừ, Đập đầu mạnh như thế không choáng mới lạ! Hình như cậu ấy hiểu lầm ý tôi thì phải? Ý tôi là tôi đang choáng vì thái độ của cậu ấy cơ. -Là cậu tự nấu đấy hả?—tôi chỉ chỉ vào cặp lồng cháo hành. Ken cười tự đắc—Ừ, tất nhiên là tôi nấu rồi. Tôi cảm động suýt phát khóc. Cậu ấy đã vì tôi mà xông pha xuống cái nơi chẳng dành ột thiếu gia như cậu ta sao? -Lần trước tôi ốm, cậu nấu cho tôi. Giờ đến lượt cậu thì tôi cũng nên làm cái gì đó để trả chứ! -Mà hôm nay cậu bị sốt à?—tôi hỏi câu rõ hấp. Nhưng chỉ có sốt thì Ken mới nhẹ nhàng với tôi như vậy chứ. Ken cau mày—Tôi chẳng sốt. Tôi nghĩ tôi nên quan tâm cậu như cậu quan tâm tôi thôi. Ken múc cháo ra bát đưa cho tôi. Tôi vụng về suýt làm đổ. Nóng mà, chân tay tôi cũng đang đau nhức nữa. -Thôi, để tôi bón cho cậu. Lóng ngóng như thế nhỡ bỏng chết! Tim tôi suýt nữa văng ra ngoài. Nhịp tim như bị kích điện đập bùm bụp như tiếng trống. Ôi, đã thế từ suốt giờ Ken cứ cười suốt làm người tôi nóng bừng lên. Oimeoi, có lẽ tôi sắp phát điên! -Há miệng ra nào? Tôi thổi nguội rồi. Tôi như người máy được lập trình sẵn, ngơ ngơ nghe theo lời Ken trong khi đó hồn bay mất ở phương nào rồi. -Đừng nhìn chằm chằm vào tôi như thế chứ. Tôi không phải người ngoài hành tinh đâu. Ừ, cậu không phải người ngoài hành tinh. Nhưng cậu như một thiên thạch nào đó rơi xuống trái đất, nhấn chìm tôi, nhấn chìm trái tim tôi. Tôi im lặng, mắt lẳng lặng nhìn xuống tấm ga trắng. Tôi im lặng, mắt lẳng lặng nhìn xuống tấm ga trắng. Trắng? Tôi nhớ tôi đã có một giấc mơ lạ có màu trắng nhưng lại chẳng nhớ mình mơ những gì. Nó xuất hiện rồi lại vụt mất không để lại một chút dấu vết. Nó thôi thúc tôi phải kiếm tìm.. -Tớ hỏi cậu một câu, hãy trả lời tớ thật lòng nhé!—tôi ngẩng lên nhìn Ken. Ken lưỡng lự rồi gật đầu. -Lần trước khi tớ nằm viện, cậu đã đến nắm tay tớ phải không? Cậu đã gọi tớ phải không? À, còn lần tớ bị ngất sau trường cũng là cậu bế tớ vào phòng y tế phải không? -Một câu của cậu hơi dài đấy! -Cậu trả lời tớ đi. Đừng lảng tránh nữa. Tớ…tớ rất khó chịu khi những thắc mắc bấy lâu nay cứ vờn trong óc mà chẳng thể nào biết được đáp án, tớ muốn có lời giải. Hãy nói với tớ đi! -Cậu quan tâm đến việc đó nhiều đến thế sao? Làm sao không quan tâm cho được trong khi Ken là người mà tôi luôn kỳ vọng nhất…là người mà trong tim tôi đặc biệt quan tâm nhất… -Phải, tớ muốn quan tâm. Tớ muốn biết. Ken đặt lại bát cháo xuống bàn. Bàn tay lướt nhẹ trên mái tóc tôi rồi trượt xuống má. Cậu ấy gật đầu. -Phải, chính tôi là người mà cậu đang nói đến. Tôi khóc. Buồn cười thật, tôi đang vui cơ mà, sao nước mắt cứ chảy ra nhiều thế. Ừm…nước mắt ấy không mặn đắng mà mang vị ngọt… -Sao cậu lại toàn bỏ đi thế? Sao cậu không đợi tớ tỉnh dậy chứ? Cậu cứu tớ mà cứ tỏ ra dửng dưng là thế nào? -Này đừng khóc nữa, cậu y như trẻ con ý. Dễ khóc quá!—Ken hốt hoảng lau nước mắt cho tôi. Nhưng tôi vẫn cứ oa oa lên. Hừ, cậu làm tim tôi vỡ rồi… -Ừ, Tớ trẻ con, trước kia cậu cũng từng nói tớ như thế mà. -Vậy hả? Thôi nín đi. Từ nay tôi sẽ không gọi cậu là trẻ con nữa. Được chưa? -…—Tôi sụt sịt chấm nước mắt. Nước mắt cạn dần. Bàn tay Ken áp vào má tôi rồi vuốt nhẹ khoé mắt. Mặt tôi đỏ bừng, trong lồng ngực chẳng thể xác định được vị trí của tim nữa. Nó nhảy mất tiêu đâu rồi. -Cậu đã có khi nào thích tớ chưa? Bàn tay Ken khựng lại rồi rời khỏi má tôi. Ken thở dài. Bàn tay Ken khựng lại rồi rời khỏi má tôi. Ken thở dài. -Tôi nghĩ là có. Tôi vui sướng, hỏi tiếp. -Vậy cậu có chấp nhận tớ không? -Chuyện này…. Min, cậu thích tôi nhiều đến thế sao? Ken vặn ngược câu hỏi. Tôi lúng túng. Tôi là con gái cũng phải biết xấu hổ chứ! Hỏi thẳng tôi như thế này… Nhưng tôi biết nếu không nói rõ điều ấy tôi sẽ chẳng còn cơ hội nào.. Tôi nên nói thật lòng mình.. -Không phải là thích mà là yêu… Ken ngỡ ngàng trước câu trả lời của tôi. Cậu ấy im lặng, hướng mắt ra cửa sổ. Trông cậu ấy lặng và buồn buồn. Tôi mím môi. Lòng nhẹ hẳn đi. Tôi vừa thổ lộ tình cảm của mình cho cậu ấy… Tôi vừa tỏ tình… Dường như đã thất bại… Tôi kìm lòng để không khóc lên… Hừm…thất tình… Phải, tôi thất tình.. Cậu ấy im lặng là không chấp nhận tôi.. Tôi biết và tim lặng thinh… Có một chút hẫng nhẹ… Nhưng đau nhiều.. Ken nhìn về phía tôi, ánh mắt cậu ấy thật ấm áp. Có một sự lạ trong mắt cậu ấy. Rồi, cậu ấy mấp máy môi.. -Nhưng tôi chỉ thích chứ chưa yêu cậu.. Tôi sẽ cố gắng.. Cậu hãy cho tôi thêm thời gian để yêu cậu..đến khi..yêu hơn cả bản thân mình.. Phải nói tôi đã sung sướng và bất ngờ như thế nào. Tôi cười… Ken cũng cười… Bên ngoài, những sợi nắng hiếm hoi của mùa đông đã đến đậu bên bậu cửa… Bên ngoài, những sợi nắng hiếm hoi của mùa đông đã đến đậu bên bậu cửa… Tôi nghe thấy nắng đang cười… *** Bố mẹ tôi ngày ngày thay nhau trông tôi. Anh Kat sau vài ngày nghỉ vì việc của tôi cũng đã đi làm trở lại. Tôi cũng đã khỏe hơn. Kim bảo đã xin phép lên thầy hiệu trưởng cho tôi nghỉ học, nghe Kim nói thầy hiệu trưởng cho phép tôi không phải học lại lớp 11 vì nghỉ quá số buổi quy định. Tôi cũng yên tâm nằm dài trong bệnh viện. Hôm trước cô nhóc tên Bông có đến thăm và cảm ơn tôi. Cũng may bé cũng chỉ bị xây xuớc nhẹ. Tôi ra dáng người lớn dặn dò bé phải cẩn thận khi đi lại trên đường, gặp chuyện gì xấu phải nhờ người lớn giúp đỡ. Tất nhiên là bé gật đầu lia liạ, mà còn tặng tôi hẳn một bó hoa hồng thơm ngát. -Xem này, Mai Thư đến thăm em này! Tôi sực tỉnh khi cánh cửa phòng bệnh mở ra và kèm theo khuôn mặt của anh Kat. Anh đứng lệch sang một bên, từ sau lưng một cô gái bước lên. Vẫn mái tóc xoăn uốn cầu kì, bộ váy đỏ lòe loẹt ôm sát lấy người, ngoài ra trên người còn khoác thêm một chiếc áo lông điệu đà. Đôi guốc cao gót vỗ tiếng bộp bộp xuống nền, hình ảnh hiện ra hết sức quyến rũ. Tôi nên tặng cho cô ta cái danh hiệu kiều nữ thời đại mới. Đây chính là một ví dụ điển hình cho phong cách “thời trang không thời tiết” đây mà. Nhìn chị ta mà tôi rét run cả lên.. -Chào Min. Bận quá nên chị không đến thăm em được, đợi mãi mới có ngày rảnh việc . Em thông cảm cho chị nha. Hứ, tôi đâu có mong chị đến! Làm phách! -Tôi đâu có trách chị! -Thế thì chị vui quá. Á chị có mua ít hoa quả và bánh kem mà em thích đến này.—chị ta hớn hở đặt túi quà xuống sau đó chạy lại khoác tay anh Kat. Đầu tôi bắt đầu bốc hỏa trước cảnh táo bạo của chị ta. Dám sàm sỡ anh trai tôi à? Có bỏ tay ra ngay không thì bảo? Tôi lườm lườm ra dấu cho anh Kat đứng cách chị ta ra, càng xa càng tốt. Nhưng nào đâu, ông ấy hiểu lầm thành tôi ghen ăn tức ở với ông anh trai vừa thoát kiếp F.A, được thể ông ấy tí tớn luôn với Mai Thư. Cười rách cả miệng. -Em thật chu đáo. Nhớ được cả sở thích của con bé. Tôi nghiến răng chèo chẹo. Mai Thư mặt đo đỏ làm bộ cúi xuống ngại ngùng. -Không có gì đâu anh. Tính em là thế mà. Em luôn quan tâm đến cô nhóc này mà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương