Cô Tiểu Thư Kỳ Lạ
Chương 14: Lời Đồn
Đứng trước trường học,tôi không dám bước vào.Trốn học một tháng,tôi sợ.....Đứng suy nghĩ mãi bỗng nhiên,một bàn tay ai đó đặt lên vai tôi.Giật mình,với bộ mặt đáng sợ nhất tôi quay lại.Tôi bất ngờ khi thấy Minh Hùng đã đứng sau tôi tự bao giờ._Này,em dọa ma anh đấy à?Anh chẳng sợ đâu.Anh véo má tôi._Ơ, không,em xin lỗi.Mới sáng sớm,anh đứng đây làm gì thế?Tôi lắp bắp._Đi học,em hỏi gì nhảm thế.Bỗng nhiên anh tiến lại gần tôi,phản xạ tự nhiên,tôi lùi lại.Mặt anh từ từ tiến đến gần,tôi nhắm nghiền mắt lại.Mặt đỏ bừng.Rồi,anh dừng lại,cười.Mở một mắt ra,tôi hỏi anh:_Này,anh cười gì thế?_Mặt em...đỏ ửng._Hả?À......em vào trường đây.Quá xấu hổ,tôi đi nhầm hướng khác._Ê,vào trướng hướng này mà._Ơ,em nhầm.Xin lỗi,Mặt tôi càng đỏ thêm._Khoan đã,tại sao em lại đỏ mặt?Câu hỏi bất ngờ của anh khiến tôi bối rối.Không biết trả lời thế nào,tôi nói đại:_Em...hồi sáng em ăn ớt hơi nhiều cho nên....Tôi gãi đầu và tiếp lời.mà anh tiến lại em chi vậy?_Bởi vì anh.....muốn chọc em._Đó là lý do à?Anh là đồ đáng ghét.Em mặc kệ anh.Tôi bỏ vào trường._Khoan,chờ anh với.Anh đuổi theo tôi.Sau khi chúng tôi đi,những người xung quanh xì xào bàn tán.Giông bão sắp nổi lên.Trong tiết học,tôi nhận thấy Minh Hùng đang nhìn tôi.Ánh mắt anh dịu dàng trìu mến nhìn tôi.Ngày qua ngày tôi càng nhận thấy mình không thể đồi mặt với anh.Thầy giáo vẫn đang giảng bài.Và một cậu bạn vỗ vào lưng tôi.Mọi người xung quanh nhìn vào tôi mà cười.Chẳng thể hiểu vì sao rồi Minh Hùng gỡ từ lưng tôi một mảnh giấy:ĐỒ CON RÙA.Tôi sượng chín người không nói gì.Rồi anh quát:_Ai đã bày trò này.Anh tức giận thực sự.Tại sao nhỉ,người bị chọc là tôi mà.Thầy giáo và mọi người im lặng.Nhưng năm phút sau,tiếng xì xầm ồn ào vang lên.Tôi nhận thấy nó như vọng trong tai mình.Nhức đầu quá,tôi gõ gõ trán như muốn trấn tĩnh lại mình._Mày thấy chưa,nó và Minh Hùng đó.Một đứa bạn tôi nói và đứa sau lại tiếp lời:_Phải nó và Minh Hùng yêu nhau ko?hay là vì tiền của nó.Những lời xì xầm độc địa,tôi hoa mắt dần mọi vật quay tròn.Tôi ngã xuống vòng tay của anh.Mọi thứ mơ hồ,tôi chỉ còn nghe thấy tiếng của Minh Hùng.Ngay lập tức,anh cõng tôi chạy xuống phòng y tế.Một lát sau,khi tỉnh lại,Minh Hùng đang nắm lấy tay tôi.Tay anh siết chặt lại.Tôi gắng gượng ngồi dậy.Bỗng nhiên,anh ôm chầm lấy tôi,anh nói_Anh yêu em,hãy để anh làm bạn trai em.Anh sẽ khiến em hạnh phúc,không cần em phải yêu anh như anh yêu em.Hãy cho anh cơ hội.Chưa kịp trả lời,tôi nghe tiếng cửa phòng đóng sầm lại.Dĩ nhiên tôi và anh cũng biết có người đã nghe được câu nói đó.Tôi đẩy anh ra,cố đứng dậy,loạng choạng.Tôi vấp phải chiếc ghế và ngã nhào xuống sàn.Nhìn vẻ mặt của Minh Hùng,tôi lại càng không muốn anh đỡ lấy tôi.Tôi đi trước,anh âm thầm,lặng lẽ đi sau.Về được tới lớp thì mọi người,bè bạn đều nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ.Cố né lấy nó,tôi lại nghe được điều không nên._Mày biết lúc nãy nó và Minh Hùng đang làm gì trong phòng y tế không?_Nhìn mặt vậy mà ghê thật nhỉ.Chỉ tao cách xỏ mũi con trai với._Hình như nó đang quen nhau với Tiểu Phong mà.Ghê thật!Người ta đi rồi nó lại tìm bồ mới.Xách cặp,tôi chạy ra khỏi phòng.Minh Hùng đuổi theo sau.Tôi trốn vào phòng tối.Né tránh anh,sau khi Minh Hùng đi mất,tôi lại khóc.Nước mắt rơi lã chã.Tôi không biết phải đối diện với anh ra sao kể từ nay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương