Cơ Trưởng, Cất Cánh Đi

Chương 18: Tôi Có Muốn Đến, Anh Có Muốn Cản Cũng Không Được



Lúc Vưu Châu Châu vòng tay ôm lấy cổ Lương Tấn, ly rượu vẫn còn trên tay cô. Chiếc ly nghiêng, làm cho chất lỏng màu vàng từ trong ly cũng theo đó mà rỉ ra ngoài, nhỏ giọt trên vạt áo trước ngực anh.

Sự ấm áp trên cổ và lạnh buốt trên lồng ngực đồng thời kéo tới….Lương Tấn không nghĩ đến, cô đột nhiên cứ như vậy mà hôn lần xuống dưới, đúng là gan to bằng trời mà. Anh hơi sửng sốt vội đưa tay đẩy cô ra, nhìn cô tràn đầy cảnh cáo. Ánh mắt cô mơ màng mà nhìn anh, bộ dạng có chút vô tội, lại còn có chút bất mãn.

“Nhanh về đi!” Lương Tấn quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, những vì sao chợt lóe lên. Ở Toronto có rất nhiều cửa hàng, cứ đến chín giờ toàn bộ cửa hàng đều sẽ đóng cửa, người đi trên đường cũng ít vô cùng. Lúc này nếu cô đi bên ngoài sẽ nhất định không an toàn.

“Tôi đưa cô đi!” Anh nói một câu, đem ly rượu từ trong tay cô rút ra, đặt trên bàn cách ghế sofa không xa. Khi quay người lại, tay của cô vẫn tiếp tục đặt trên người anh, bàn tay cô đặt ở chỗ vừa mới làm ướt kia, chậm rãi vuốt ve.

“Buồn ngủ quá đi. Chúng ta không phải là chưa từng ngủ cùng một chỗ.” Vưu Châu Châu miễn cưỡng nói.

Lương Tấn kéo tay cô ra, nghiêm mặt nói một câu: “Đừng có được voi đòi tiên!” Sau đó lấy điện thoại ra gọi taxi.

Đây có phải là mặt nhiệt tình của anh, Vưu Châu Châu thật nghi ngờ. Cô lại nhớ đến lúc trước khi cùng anh ở chung một phòng, cô đã từng tự hỏi bản thân mình có thể quyến rũ được anh hay không, thì đêm nay thấy bộ dáng này, anh thật sự rất giống với kiểu người đàn ông không gần với phụ nữ.

Lương Tấn gọi điện xong, nói với Vưu Châu Châu: “Hai mươi phút nữa xe sẽ đến. Trước tiên chờ chút đã.”

Cô hạ chân mày: “Tôi không vội.”

Anh hơi liếc cô, quay người cầm lấy ly rượu trên bàn, đi vào toilet, rửa sạch.

Vưu Châu Châu ở tại trang viên đợi tận hai ngày để lấy rượu, bây giờ cũng đã thấm mệt, thật sự muốn ngủ. Cô lại một lần nữa ngồi xuống ghế sofa, lười biếng dựa lên lưng ghế, mắt lim dim.

Tiếng cọ rửa ly trong toilet như một bài hát ru, khiến Vưu Châu Châu đang nằm nghe cũng nhanh chóng ngủ thiếp đi. Nhưng cô vẫn còn một chuyện muốn hỏi anh, thế là tự đánh bản thân để lấy lại tinh thần, lại mở nửa đôi mặt.

Lương Tấn rửa sạch ly rượu, đi đến, đứng trước cửa phòng rửa tay hỏi: “Mượn của khách sạn?”

Anh hỏi cô lấy ly rượu từ đâu.

Vưu Châu Châu quay đầu nhìn về phía anh, gật đầu “Ừm”.

Lương Tấn muốn đi trả ly, cô gọi anh lại: “Anh đừng vội, Lương Tấn, tôi có việc muốn nói với anh.”

“Nói.”

Vưu Châu Châu ngoắc ngón tay, giọng điệu lười biếng: “Anh qua đây đi.”

Anh không nhúc nhích.

Cô đành phải cứ thế chậm rãi nói: “Tôi đã gửi thư từ chức cho công ty rồi.”

Lần đầu tiên cô nói chuyện công việc với anh. Nhưng Lương Tấn sớm đã biết chuyện này, có lẽ cô không biết rằng chuyện này của cô trong nước đã được lan truyền ra. Anh yên lặng chờ cô nói tiếp.

Vưu Châu Châu nói: “Lãnh đạo bên các anh có nói, muốn tôi đến Trường Cát làm việc. Tiếp viên trưởng Lưu cũng đã gọi để hẹn gặp tôi, bàn chuyện chuyển chỗ làm.”

Những chuyện này Lương Tấn cũng đã biết. Anh “Ừ” một tiếng.

Cô hỏi: “Anh có hi vọng tôi đến công ty anh làm việc không?”

Lương Tấn nói: “Đây là quyết định của cô.”

“Anh trả lời cho tôi biết, anh có hi vọng tôi đến công ty anh làm việc không?”

“Không hi vọng.”

Vưu Châu Châu thở dài: “Tôi biết ngay anh sẽ nói như thế mà.” Cô quay đầu, nhắm mắt lại, trong miệng phát ra tiếng cười khe khẽ: “Nếu như tôi đã muốn đến, thì anh có cản cũng không được.”

Vì thế cho nên Lương Tấn cũng không muốn trả lời cô. Anh xoay người mở cửa ra ngoài, đem ly rượu cô mượn trả lại.

Khi chờ anh trở lại, Vưu Châu Châu dựa lên ghế sofa nhắm mắt ngủ. Anh lay cánh tay, cô vẫn không tỉnh. Điện thoại Lương Tấn reo lên, chiếc taxi mới nãy vừa đặt kia gọi đến. Tài xế nói, xe đột nhiên bị trục trặc, thật xin lỗi không đến được, phiền anh gọi xe khác.

Sau khi cúp máy, Lương Tấn nhìn Vưu Châu Châu một hồi, xoay người đi đến bên giường, ôm chăn trên giường đi đến bên ghế sofa, đắp lên người cô. Sau đó, đi đến cửa sổ kéo màn xuống, tắt đèn, nằm trên giường.

Chủ nhiệm Trần và tiếp viên trưởng Lưu để ý Vưu Châu Châu liên tục ở lại trong phòng Lương Tấn suốt đêm.

Vào lúc vừa sang ngày mới, chủ nhiệm Trần do dự gần nửa ngày, mới lấy máy ra gọi cho cô.

Vưu Châu Châu nheo mắt nghe. Chủ nhiệm Trần hẹn gặp cô nói chuyện, cô miễn cưỡng trả lời: “Được.”

Vừa cúp điện thoại, tiếp viên trưởng Lưu lại gọi đến, cũng là hẹn cô gặp mặt. Cô lại nói: “Được.” Nhưng thời gian hẹn lại sau chủ nhiệm Trần.

Nhận xong hai cuộc điện thoại, Vưu Châu Châu mở to mắt, trong phòng là một màu đen kịt. Cô thì lại đang ngủ trên ghế sofa. Vén chăn, đứng lên, giương mắt nhìn về phía giường lớn kia. Trên giường có một bóng người.

Cô đi chân đất, chậm rãi đi qua, đứng bên cạnh giường.

Lương Tấn không đắp chăn, cứ thế mặc áo nằm nghiêng. Lúc Vưu Châu Châu nhận điện thoại, anh đã tỉnh chỉ là không muốn mở mắt.

Cô lại từ bên cạnh giường đi đến đầu giường, xoay người nói nhỏ vào tai anh: “Cơ trưởng Lương, buổi sáng tốt lành.”

Cô vẫn luôn thích ghé vào tai anh nói nhỏ. Giọng nói của cô cũng đủ làm Lương Tấn nhíu mày.

“Tôi phải đi trước, về khách sạn thay đồ, sau đó sẽ đi gặp chủ nhiệm Trần của công ty tôi, và tiếp viên trưởng Lưu của công ty các anh. Anh không hi vọng tôi đến công ty anh thì tốt nhất là nên cầu nguyện đi nha.”

Khi Vưu Châu Châu cười, môi vô tình đụng phải vành tai của anh.

Lương Tấn ngay lập tức mở mắt. Cô đối diện với ánh mắt của anh, nâng môi: “Tôi đi đây.”

Vưu Châu Châu và chủ nhiệm Trần hẹn gặp nhau tại một quán cà phê.

Cô đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Thư từ chức đã được duyệt rồi sao?”

“Cơ trưởng Vưu, bác không duyệt thư từ chức của cháu. Bác vẫn hi vọng cháu có thể ở lại.”

“Cháu không muốn mình phải chịu bất kỳ ủy khuất nào.”

“Lần này thật sự oan cho cháu quá, cơ trưởng Vưu. Bác thay mặt công ty xin lỗi cháu. Ban đầu, cháu không muốn xin lỗi Sonja, bác cũng dự định sẽ ra mặt xin lỗi trấn án bà ấy.” Chủ nhiệm Trần trung thành nói.

“Cho nên chừng nào bác đi xin lỗi, trấn an bà ấy?”

“Bây giờ bà ta đột nhiên nói, không cần cháu phải đi xin lỗi bà ấy nữa.”

“Ồ?” Vưu Châu Châu nhướng mày: “Tại sao?”
Chương trước Chương tiếp
Loading...