Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 22: Tôi Không Ngủ Được Khi Không Có Vòng Tay Của Anh



“Mẹ, mẹ chăm sóc tốt cho cô ấy giúp con, con xử lý xong chuyện lập tức trở về.”

“Lục Kiến Thành, tôi nói anh biết, Nam Khuê mới là vợ anh, tôi ra lệnh cho anh về ngay cho tôi… .”

Vân Thư còn chưa dứt lời thì Lục Kiến Thành đã cúp máy.

“Cái thằng nhóc này, xem trở về tôi xử lý anh như thế nào.”

Ngón tay Nam Khuê gần như cắm sâu vào trong thịt, nhưng hình như cô không cảm thấy đau.

Quả nhiên cô luôn là người bị bỏ rơi.

Giữa cô và Phương Thanh Liên, dường như ngay cả suy nghĩ cũng không cần nghĩ đã lựa chọn xong rồi.

Đồ ngốc, là tự cô mơ mộng hảo huyền.

Sớm đã biết được đáp án, vì sao còn phải hy vọng xa vời, sau đó lại làm cho mình thất vọng!

Thấy tâm trạng của Nam Khuê sa sút rõ ràng, Vân Thư giữ chặt tay cô: “Chờ nó trở về, mẹ sẽ dạy dỗ nó trút giận cho con, bây giờ con cái gì cũng đừng nghĩ, ở đây nghỉ ngơi thật tốt.”

“Vâng.”

Sau đó, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.

Nam Khuê vội vàng mở miệng: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, chỗ này của con không có gì đáng ngại, nằm nghỉ ngơi một chút là được rồi. Bên ngoài còn có rất nhiều khách khứa đang chờ mẹ, mẹ mau đi xuống đi.”

“Được, vậy mẹ đi xuống trước, có chuyện gì con sai người nói cho mẹ biết.”

“Vâng.” Nam Khuê ngoan ngoãn gật đầu.

Sau khi Vân Thư rời đi, Nam Khuê bảo người giúp việc trong phòng cũng đi ra ngoài.

Căn phòng to này lập tức trở nên trống rỗng, giống như ngay cả không khí cũng trở nên trong trẻo lạnh lẽo.

Đúng, thật lạnh.

Nam Khuê ôm chặt lấy mình, đặt đầu lên đầu gối, ngây người nhìn về phía trước.

Cô cũng không biết mình đang nhìn cái gì, chỉ cảm thấy trong trái tim như bị bóp chặt, có chút muốn khóc.

Thực sự làm cho cô khóc, nhưng cô lại không thể khóc.

Rõ ràng là một ngày nắng ấm áp, nhưng không hiểu vì sao, cô lại cảm thấy đặc biệt lạnh.

Cô cởi áo khoác, cả người rút vào trong chăn, lại cuộn chặt chăn, che kín mít.

Nhưng Nam Khuê vẫn cảm thấy được gió lùa, trên người vẫn lạnh đến run rẩy.

Sức khỏe của cô ấy xưa nay không tốt lắm, cơ thể cô rất hay bị lạnh, tay chân lạnh quanh năm.

Vào mùa đông lạnh lẽo, ngay cả khi căn phòng được sưởi ấm, bàn chân của cô vẫn luôn lạnh buốt.

Trước kia lúc trời lạnh, cô luôn thích tiến về phía Lục Kiến Thành, mặc dù không dám chui vào lòng anh, nhưng đến gần một chút cô vẫn dám.

Nói đến cũng kỳ lạ, mỗi lần tới gần anh, cô lập tức cảm thấy cơ thể ấm áp, sau đó có thể ngủ một giấc ngon lành.

Nhưng hôm nay, cô nằm trong chăn nửa tiếng đồng hồ, nhưng mở vẫn to mắt nhìn trần nhà và đèn chùm, một chút buồn ngủ cũng không có.

Đột nhiên, điện thoại di động đổ chuông.

Là Lục Kiến Thành gọi.

Nam Khuê nghẹn nước mắt khi nhìn thấy hai chữ “ông xã” trên màn hình, đột nhiên không khống chế được nữa, trong tích tắc, nước mắt không hề báo trước mà rơi xuống.

Hóa ra, không phải là cô không đau đớn.

Cũng không phải là không đau lòng, không buồn.

Chẳng qua là cô đang cố gắng chịu đựng, cố gắng tự nhủ với bản thân, không thể khóc, dù sao cũng không thể khóc.

Mà tên của anh giống như một cái công tắc, ngay lập tức bật mở công tắc nước mắt của cô.

Cho nên, nước mắt không thể kiểm soát được nữa, điên cuồng rơi xuống, đập vào màn hình điện thoại di động.

Bắt máy?

Hay là không?

Cô không biết.

Sau đó ngón tay đã không còn khống chế được trái tim, nhấn nút “trả lời” trước.

Nam Khuê dán chặt điện thoại vào tai, ngay sau đó, bên kia đã truyền đến giọng nói quen thuộc: “Mời bác sĩ khám chưa, bây giờ cảm thấy thế nào?”

“Ừm, khám rồi.”

Cô đang nói dối.

“Ở trên nghỉ ngơi một chút, ngủ một giấc, tôi về ngay.”

“Được.” Nam Khuê gật đầu.

Trong điện thoại, lâm vào yên tĩnh.

Đúng lúc này, giọng nói của Phương Thanh Liên đột nhiên truyền vào, rõ ràng mang theo vẻ nũng nịu: “Kiến Thành, em muốn ăn nho, anh bóc cho em được không?”

“Ừm, em nằm xuống, anh bóc cho em.”

Lục Kiến Thành trả lời xong, rồi trả lời điện thoại: “Nếu không có chuyện gì khác, vậy tôi cúp máy đây.”

Vốn dĩ, cô sẽ như thường ngày nhẹ nhàng trả lời anh bằng một câu “Không có” mà cô vẫn làm vô số lần, sau đó mỉm cười, cúp máy một cách hào phóng.

Nhưng hôm nay không biết cô bị làm sao?

Cô nắm lấy điện thoại di động của mình, có chút vội vàng hét lên: “Tôi có chuyện.”

“Người tôi lạnh quá, đã đắp rất nhiều chăn, trước kia ôm anh tôi lúc nào cũng thấy ấm áp, nhưng hôm nay làm sao cũng không thấy ấm, không có anh ở bên cạnh tôi không ngủ được.”

Nam Khuê nói xong, bên kia lập tức lâm vào yên tĩnh.

Trong điện thoại, ngay cả hơi thở của bọn họ cũng trở nên vô cùng rõ ràng.

Một giây, hai giây, ba giây…

Suốt mười giây, Nam Khuê cũng không nghe thấy câu trả lời của anh.

Chắc chắn là lời nói của cô đã làm cho anh khó xử.

Đôi mắt lấp lánh của cô trong sự chờ đợi lâu dài cuối cùng cũng ảm đạm xuống, mà cô cũng giống như một tên hề thua đến mất đi bộ áo giáp, nhếch nhác không thể nhìn nổi.

“Thực xin lỗi, tôi cúp máy đây.”

Nói xong, Nam Khuê cúp máy giống như một người lính đào ngũ.

Cúp điện thoại, Nam Khuê lập tức hối hận.

Đồ ngốc, cô vừa làm gì vậy? Giống như sủng phi đang tranh đoạt sủng ái của Hoàng thượng vậy.

Thật sự là điên rồi, vậy mà cô vừa mới ở trong điện thoại lộ liệu, không chút che dấu nào tranh giành sủng ái với Phương Thanh Liên.

Nam Khuê, cô thật sự càng ngày càng không có tiền đồ.

Lại nằm trên giường một lúc, Nam Khuê vẫn không ngủ được, lúc này bác gái Chu đi lên: “Thiếu phu nhân, phu nhân nói sắp mở tiệc rồi, hỏi hiện tại cơ thể cô thế nào rồi? Muốn ăn ở yến tiệc với ông cụ, hay là chúng tôi đưa lên phòng cho cô.”

Nam Khuê hầu như không chút suy nghĩ đã đưa ra đáp án: “Con xuống ăn cùng ông nội trong bữa tiệc.”

Đại thọ tám mươi của ông nội long trọng như vậy, cô nhất định không thể quét sạch hứng thú của ông nội.

”Bác gái Chu, bác chờ con một chút, con rửa mặt, sửa sang lại tóc một chút.”

“Thưa được thiếu phu nhân, cô không cần vội, tôi sẽ ở bên ngoài chờ.”

Sau khi sửa sang lại quần áo và tóc, Nam Khuê đang muốn cùng bác gái Chu đi xuống, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, cô lập tức hỏi: “Bác gái Chu, Kiến Thành đâu, anh ấy đã về chưa?”

“Vẫn chưa về.”

Buổi trưa là bữa cơm chính trong yến tiệc, nếu cháu trai như anh không có về, không tránh được bị nói ra nói vào.

Cho dù mọi người trước mặt nhà họ Lục không tiện nói cái gì, sau khi đi ra ngoài nhất định cũng sẽ nói này nói nọ.

Hơn nữa, nếu ông nội biết Phương Thanh Liên đã trở lại, Kiến Thành vì thăm Phương Thanh Liên mà không tham gia yến tiệc, nhất định sẽ nổi trận lôi đình.

Nếu ông nội thật sự nổi giận, đến lúc đó cô cũng không chắc có thể khuyên được ông.

Suy nghĩ trước sau, Nam Khuê gọi bác gái Chu: “Chúng ta chờ một chút đi, chờ anh ấy trở về rồi con xuống.”

“Thiếu phu nhân, vậy thì nếu mở tiệc muộn, tất cả mọi người sẽ nói cô không hiểu chuyện, không có chừng mực, cô muốn giúp thiếu gia ngăn cản tất cả những chuyện không tốt này, thật chu đáo.”

Bác gái Chu nhìn cô, mắt đầy đau lòng.

Thiếu phu nhân tốt như vậy, vì sao thiếu gia không biết quý trọng chứ!

Phu nhân và lão gia cũng vậy, phu nhân là một người vợ xuất sắc như thế, không cùng nhau chung sống hạnh phúc, nhất định phải đi ra ngoài tìm hồ ly tinh khác.

Muốn bà ấy nói vẫn là ông cụ và bà cụ hạnh phúc, hai người từ khi kết làm một vợ chồng tôn trọng nhau, hai vợ chồng càng tình nghĩa sâu đậm, cho tới bây giờ chưa từng cãi nhau, có chuyện gì ông cụ đều sẽ nhường bà cụ.

Cho nên cho dù bà cụ đã qua đời lâu như vậy, ông cụ vẫn chưa bao giờ tái hôn, vẫn yêu bà cụ sâu đậm, cũng chỉ có một người vợ là bà ấy.

Chờ đợi này, chính là mười mấy phút.

Nam Khuê liên tiếp gọi điện thoại cho Lục Kiến Thành.

Thế nhưng, cô nằm mơ cũng không ngờ cuộc điện thoại cuối cùng là Phương Thanh Liên nhận.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Không phải anh đang trên đường trở về sao?

Tại sao lại là Phương Thanh Liên nhận điện thoại?

Chẳng lẽ, anh muốn mang Phương Thanh Liên đến mừng thọ của ông nội sao?
Chương trước Chương tiếp
Loading...