Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 63: Nam Khuê, Em Chỉ Có Thể Là Của Anh



“Nếu như thật sự muốn so, so sánh giữa anh và tôi thì đâu tính là gì.”

“Lục Kiến Thành, trước sự thâm tình của anh, tôi cảm thấy mặc cảm.”

Nam Khuê nói xong cảm thấy trái tim rất đau.

Những lời này là thật, cô thật sự không sánh được với Lục Kiến Thành, phải yêu nhiều như thế nào mới có thể cưới vợ rồi vẫn nhớ mãi không quên mối tình đầu, thậm chí còn tính kế cô ròng rã mấy năm trời.

“Nam Khuê, em đang châm chọc anh sao?”

“Không có, tôi đang khen tổng giám đốc Lục mà, sao có thể châm chọc anh được?”

“Sao anh lại không biết em khéo ăn nói như thế này chứ?” Anh hỏi lại.

Nam Khuê yên lặng, thực ra cô vẫn luôn rất lanh lợi, cũng không phải lúc nào cũng là dịu dàng ngoan ngoãn.

Lúc nhỏ, do cha nghiện cờ bạc nên cô bị những đứa nhỏ bằng tuổi bắt nạt, sau đó cô đã học được cách tự bảo vệ mình.

Nếu như cô không hung dữ một chút thì sẽ luôn bị đánh, luôn bị bắt nạt.

Chỉ vì cô yêu anh nên sau khi gả cho anh cô mới thu hồi tất cả những nanh vuốt sắc nhọn kia vào, hóa thân thành một con mèo nhỏ ngoan ngoãn nghe lời.

Nhiều khi Lục Kiến Thành thân mật vuốt tóc cô, dịu dàng nói: “Nam Khuê, em ngoan một chút, em ngoan một chút.”

Trái tim cô sẽ lập tức mềm thành vũng nước.

Thậm chí cô còn nghĩ, dù cứ làm một con mèo dịu dàng ngoan ngoãn như vậy để anh ôm trong ngực cưng chiều cả đời cũng vô cùng hạnh phúc.

Nhưng cô sai, cô hoàn toàn sai rồi.

Trương Ái Linh nói, yêu anh, em sẽ tự hạ bản thân xuống rất rất thấp, thấp đến mức toàn thân dính bụi, nhưng trong lòng em lại rất vui, từ trong bụi bặm nở thành một đóa hoa.

Sao anh có thể biết rằng cô đã cúi thấp đầu đến mức nào chứ, tất cả những dịu dàng ngoan ngoãn này cũng là vì yêu anh mà thôi.

Về phần bông hoa nở từ đất bụi kia đã sớm bị anh tự tay bẻ gãy và khô héo rồi.

“Lục Kiến Thành, anh thả tôi ra đi, gần đây chúng ta đều cần tỉnh táo lại, tôi cảm thấy chúng ta không còn bất kỳ nghĩa lý gì để thảo luận chủ đề này nữa.”

Tình yêu không phải là chuyện bàn một chút thì có thể yêu được.

Nếu đơn giản như vậy thì tốt rồi.

“Tại sao không còn ý nghĩa?” Lục Kiến Thành nắm chặt cổ tay cô: “Anh cảm thấy vô cùng có ý nghĩa.”

“Nhưng tôi không muốn nói nữa.” Nam Khuê từ chối.

Lục Kiến Thành chăm chú nhìn cô, đột nhiên nói: “Được, vậy thì làm.”

“Làm cái gì?” Nam Khuê ngây người.

Lục Kiến Thành đột ngột hôn mạnh lên môi cô, chỉ là lần này nụ hôn của anh không dịu dàng như lần trước mà mãnh liệt như mưa to gió lớn vậy.

Nam Khuê mở to mắt, cô không thể tin được người đàn ông trước mặt mình là Lục Kiến Thành.

Một mặt bá đạo, hoang dã này của anh, từ trước đến nay cô chưa từng thấy bao giờ.

“Nam Khuê, em đừng quên, khi nào cuộc hôn nhân của chúng ta vẫn còn tồn tại thì em vẫn là vợ của anh, anh không cho phép em nhớ thương người đàn ông khác.”

“Vậy thì làm sao? Không phải anh ngày ngày nhớ Phương Thanh Liên sao?”

“Ai nói em ngày ngày anh nhớ thương cô ấy?” Lục Kiến Thành cúi đầu, hơi thở ấm áp thổi qua tai cô: “Hiện tại trong đầu anh đều là em.”

Nam Khuê sửng sốt.

Làm sao có thể chứ?

Anh chắc chắn đang nói đùa, đang trêu chọc cô mà thôi.

Đột nhiên Lục Kiến Thành cúi đầu, trực tiếp ngậm lấy vành tai cô.

Nam Khuê rùng mình, cô mở to hai mắt, gần như không thể suy nghĩ, trong giây phút đó, trong đầu cô dường như trống rỗng, cái gì cũng không thể nghĩ được.

“Nam Khuê, em là của anh, là vợ của anh.”

“Ngoài anh ra, em không thể thuộc về bất kỳ người đàn ông nào khác.”

Giọng nói bá đạo của Lục Kiến Thành vang lên bên tai cô, từng chữ từng chữ một.

Giây phút này, Nam Khuê tưởng thật.

Cô cảm thấy vô cùng chân thật.

“Hiện tại có thể sao?” Lục Kiến Thành cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng nhìn cô, dịu dàng hỏi.

Trái tim Nam Khuê lập tức mềm thành vũng nước, cô nhắm hai mắt lại, hai tay trắng nõn nhẹ nhàng đưa lên ôm lấy cổ anh.

Nhận được sự đồng ý, Lục Kiến Thành vô cùng kích động, anh cúi đầu xuống, không còn kiềm chế bản thân nữa.

Nhiệt độ trong phòng càng ngày càng cao.

Không khí cũng ngay càng ám muội.

Trong không gian yên tĩnh, Nam Khuê từ từ nhắm mắt lại, người cô rất nóng, trong lòng cũng rất nóng.

Nhưng khi quần áo bị xé nát, giây phút da thịt cô lộ ra trong không khí, cô vẫn có thể nghe thấy rõ ràng, cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.

Cô ôm Lục Kiến Thành, cơ thể nóng như lửa.

Giờ phút này cô không thể suy nghĩ được gì nữa, cái gì cũng không dám suy nghĩ, chỉ muốn đi theo cảm giác của cơ thể.

Đột nhiên một tiếng chuông dồn dập phá vỡ không gian yên tĩnh trong phòng.

Nam Khuê đương nhiên rất quen với tiếng chuông này.

Có thể nói là quá quen mới đúng.

Cho dù không nhìn tên thì Nam Khuê cũng biết cuộc điện thoại này do Phương Thanh Liên gọi đến.

Nguyên nhân rất đơn giản, vì Lục Kiến Thành cài tất cả tiếng chuông cho những cuộc gọi khác đều giống nhau, chỉ có duy nhất Phương Thanh Liên là một tiếng chuông khác.

Nghe thấy tiếng chuông này, gần như trong nháy mắt, đại não Nam Khuê lóe lên một suy nghĩ táo bạo.

Cô lập tức ôm lấy cổ Lục Kiến Thành, dùng sức mà ôm lấy, trong miệng nhẹ nhàng nỉ non: “Đừng nghe.”

“Lục Kiến Thành, anh đừng nghe.”

Giống như không chắc chắn, cô lại lặp lại lần nữa.

Đồng thời cô cũng cong người lên, cố gắng để mình đến gần anh hơn, cách anh càng gần hơn.

Nhưng không có tác dụng.

Lục Kiến Thành đột nhiên dừng lại, anh ngẩng đầu nhìn Nam Khuê: “Buông anh ra.”

“Nếu như tôi không buông thì sao?”

“Nam Khuê…” Ngoan.

Lục Kiến Thành còn chưa nói hết Nam Khuê đã ngắt lời anh: “Đừng nói ngoan nữa, Lục Kiến Thành, thật ra anh không biết rằng tôi không ngoan chút nào, tôi còn đã từng là một thiếu nữ ngỗ nghịch, thiếu chút nữa còn vào cục cảnh sát vì đánh nhau đấy.”

“Cho nên tôi không ngoan, tôi cũng không muốn ngoan.”

Lục Kiến Thành cau mày, đột nhiên như không biết cô là ai: “Nam Khuê, buông ra.”

Nam Khuê bướng bỉnh ôm lấy anh, lúc này cô đã không còn muốn tranh cao thấp với Phương Thanh Liên nữa rồi, cô chỉ muốn giữ lại chút tự tôn cho mình mà thôi.

Nếu như lúc này anh bỏ cô đi thì cô là gì chứ?

Vẫn là vợ sao?

Nói ra chỉ sợ không có ai tin.

Giống như những người phụ nữ trong Di Hồng viện thời cổ đại sao?

“Tôi không buông.” Nam Khuê ngang ngược nói.

Lục Kiến Thành không nói gì thêm, anh dùng sức, trực tiếp kéo hai tay Nam Khuê ra.

Nam Khuê gần như trơ mắt nhìn hai cánh tay mình bị anh kéo ra, từ từ rủ xuống.

Một giây sau, tay Lục Kiến Thành hướng về phía điện thoại di động.

Trong giây phút đó, Nam Khuê lập tức thực hiện suy nghĩ trong đầu mình.

Cô đưa tay nắm lấy điện thoại của Lục Kiến Thành, sau đó giấu sau lưng mình.

“Nam Khuê…” Lục Kiến Thành tức giận gọi tên cô: “Đưa cho anh.”

“Lục Kiến Thành, tôi là vợ của anh, hiện tại tôi không cho phép anh nghe điện thoại của cô ta.”

“Nam Khuê, có phải em quá nhạy cảm rồi không, anh chỉ nhận một cuộc điện thoại mà thôi.”

Ha ha, cô quá nhạy cảm.

Một người đàn ông đã đặt vợ mình lên giường, trong giờ phút quan trọng như vậy lại đi nghe điện thoại của một người điện thoại khác, còn nói là cô quá nhạy cảm.

“Lục Kiến Thành, là anh nói chúng ta phải bảo vệ thật tốt cuộc hôn nhân này, phải hợp tác thật tốt, nhưng người phá hỏng cuộc hôn nhân này trước là anh, người luôn phá hỏng nó cũng là anh.”

“Là ai nói không còn quan tâm đến Phương Thanh Liên? Những lời anh nói đều là giả hết phải không, tất cả chỉ vì muốn lừa tôi mà thôi.”

“Lục Kiến Thành, anh nói cho tôi biết, rốt cuộc có lời nào của anh là thật không?”

Nam Khuê rơi nước mắt, hai mắt đẫm lệ nhìn anh.
Chương trước Chương tiếp
Loading...